Edit: Xiao Yi.
Hôm sau, trước ánh mắt đầy oán giận của Nguỵ Đình, Kiều Dư thu dọn đồ đạc rồi dẫn mấy người Xuân Lan tới phủ đệ mới.
Bảng tên trước cửa phủ đã được thay đổi thành năm chữ to đủ về chủ nhân của nơi này: phủ An Bình Quận chúa.
“Cung nghênh An Bình Quận chúa hồi phủ.”
Tâm trạng của Kiều Dư vô cùng tốt, phất tay ra hiệu cho mọi người đứng dậy, “Mọi người không cần đa lễ.”
Đợi sau khi họ đứng dậy, nàng nói tiếp: “Từ nay về sau, các ngươi là người của phủ An Bình Quận chúa ta, chỉ cần các ngươi nghiêm túc làm việc, an phận thủ thường thì bổn Quận chúa nhất định không bạc đãi các ngươi.”
Mọi người vội đáp: “Vâng, chúng nô cẩn tuân mệnh lệnh của Quận chúa.”
Kiều Dư sờ cằm, trong mắt là sự hài lòng, “Được rồi, không còn chuyện gì nữa, mọi người giải tán đi. Triệu quản gia, ngươi theo bổn quận chúa tới đây một chuyến.”
Quản gia trong phủ – Triệu Minh là một nam nhân khoảng ba mươi tuổi. Thời điểm Trần Bình dẫn người tới cho nàng chọn, Kiều Dư liền thấy dung mạo của Triệu Minh rất đáng tin cậy nên đã đồng ý cho ông ấy tới phủ An Bình Quận chúa của mình làm quản gia.
Triệu Minh đi theo Kiều Dư tới phòng khách.
Kiều Dư nhìn thoáng qua Xuân Lan một cái, Xuân Lan lập tức hiểu ý, lấy ra một quyển sách.
Kiều Dư cầm lấy quyển sách kia trong tay, phe phẩy nói: “Đây là tất cả những thiệp bái phỏng của mọi người, Triệu quản gia hãy dựa theo từng phẩm cấp trong danh sách này để hồi đáp họ: bổn Quận chúa đã dọn tới phủ đệ mới, ba ngày sau sẽ mở tiệc, mời mọi người tới chung vui.”
“Vâng, thưa Quận chúa.” Triệu Minh cung kính đáp.
Kiều Dư đưa quyển sách kia cho Triệu Minh.
Sau khi thu xếp tốt chuyện này, Kiều Dư dẫn mấy người Xuân Lan quay về chỗ của mình — Thính Vũ cư.
Sân trước đã sớm được quét dọn, tất cả bố trí đều dựa theo sở thích của Kiều Dư để tu sửa. Trong viện trồng rất nhiều hoa lan, vừa tới cổng viện đã ngửi thấy một mùi hương dịu nhẹ, khiến tâm trạng người ta thoải mái.
Từ cổng viện tới tẩm thất phải đi qua một lối nhỏ trải đầy đá cuội. Thời điểm bước trên đó sẽ vô thức cảm thấy không khoẻ, lòng bàn chân có hơi đau, nhưng sau khi thích nghi rồi sẽ cảm thấy khí huyết lưu thông, toàn thân dễ chịu.
Ngoài lối nhỏ này còn có một hành lang gấp khúc bên cạnh mép tường, nối thẳng tới tẩm thất.
Vào trong tẩm thất sẽ thấy bài trí trong phòng vô cùng lịch sự, thanh nhã mà thoát tục.
Mọi thứ đều được bài trí dựa theo sở thích của Kiều Dư.
Cơn mưa vừa tan, cảnh vật xung quanh lại sáng, thoạt nhìn vô cùng trong lành và tươi mới.
Bên cửa sổ có một khoảng lõm xuống, phía trên đặt cái bàn dài, chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy ngọn chuối tây ngoài phòng.
Nếu như trời mưa, nàng có thể ngồi lì ở trước cửa sổ, ôm một quyển sách, pha một ly trà, nghe tiếng mưa chạm qua bụi chuối, ngắm rèm châu mềm mại phấp phới. Nghĩ tới cảnh tượng ấy, Kiều Dư liền không nhịn được cong môi, vẽ ra một nụ cười cực kỳ thả lỏng.
Thấy nàng mỉm cười, Xuân Lan liền biết nàng vô cùng thích nơi này.
Sau khi thu dọn toàn bộ những đồ đem từ phủ Nhiếp chính vương sang đây thì sắc trời đã tối.
Kiều Dư vừa chuẩn bị dùng bữa thì bên ngoài đã truyền tới tiếng la dồn dập của hài tử, “Tiểu Ngư cô cô! Tiểu Ngư cô cô!”
Nghe thấy giọng của tiểu Hoàng đế, Kiều Dư vội gác đũa rồi đi tới cửa phòng.
Vừa mở cửa ra, nàng liền thấy tiểu Hoàng đế đang sải bước chạy về phía này. Mà sau khi thấy nàng, tiểu Hoàng đế cũng vô cùng hưng phấn, nhịn không được chạy nhanh hơn.
Nhận ra thân thể của tiểu Hoàng đế nghiêng nghiêng, Kiều Dư vội nói: “Bệ hạ từ từ thôi.”
Nàng vừa dứt lời, tiểu Hoàng đế liền ngã cái ‘bịch’ xuống đất.
Khuôn mặt nhỏ của tiểu Hoàng đế ngẩn ra.
Trong lòng Kiều Dư căng thẳng, vội vàng chạy tới rồi nâng tiểu Hoàng đế dậy, kiểm tra xem trên người tiểu Hoàng đế có vết thương nào hay không. Nàng quan tâm hỏi: “Bệ hạ có sao không? Có bị đau ở đâu không? Té đau lắm không?”
Tiểu Hoàng đế phủi phủi bụi bặm trên y phục của mình rồi cười an ủi nàng, “Tiểu Ngư cô cô, ta không sao, một chút cũng không đau gì hết.”
Kiều Dư thở phào nhẹ nhõm, “Sau này ngài không được bất cẩn như vậy nữa!”
Tiểu Hoàng đế vội đồng ý, sau đó, tiểu Hoàng đế liền nhào vào lòng của nàng, giọng nói mang theo sự quyến luyến, “Tiểu Ngư cô cô, sao lâu như vậy người cũng không tới thăm ta?”
Kiều Dư hơi áy náy, xoa xoa đầu của tiểu Hoàng đế, “Gần đây Tiểu Ngư cô cô hơi bận nên không thể tới thăm bệ hạ được.”
“Ta biết, nghĩa phụ đã nói với ta rồi, ta không trách cô cô đâu. Chỉ là lâu như vậy không được gặp người nên ta có hơi nhớ người…”
Kiều Dư chưa từng gặp được đứa trẻ nào hiểu chuyện như tiểu Hoàng đế. Cậu ngoan ngoãn, thấu tình đạt lý [1] hệt như một ông cụ non vậy.
Kiều Dư xoa đầu tiểu Hoàng đế, nhất thời, trong lòng nàng có trăm ngàn cảm xúc ngổn ngang. Nói chuyện một hồi vẫn không thấy ai tới đây, Kiều Dư không nhịn được hỏi: “Bệ hạ tới đây bằng cách nào thế?”
Bằng số tuổi của tiểu Hoàng đế thì không thể tự đi từ hoàng cung tới phủ Nhiếp chính vương được, cho nên Kiều Dư cho rằng Nguỵ Đình đưa tiểu Hoàng đế tới đây.
Quả nhiên, tiểu Hoàng đế nói: “Đương nhiên là nghĩa phụ đưa ta tới rồi, chỉ là lúc tới cửa phủ, nghĩa phụ nói là phát hiện có người lén lút nên bảo ta tới tìm cô cô trước, còn nghĩa phụ thì đi tra xét.”
Kiều Dư nghi hoặc trong lòng…
Có người lén lút?
Thời điểm tới đây, nàng không hề phát hiện có gì khác thường.
Thấy rằng trong thời gian ngắn, Nguỵ Đình sẽ không trở về ngay, cho nên Kiều Dư dẫn tiểu Hoàng đế vào nhà trước. Hỏi ra thì biết tiểu Hoàng đế vẫn chưa dùng bữa, nàng liền nói Xuân Lan lấy thêm một đôi chén đũa, hai người dùng bữa trước.
Tới khi Nguỵ Đình quay lại, hai người đã dùng bữa gần xong.
Nhìn trên bàn chẳng còn dư lại bao nhiêu đồ ăn, Nguỵ Đình sâu kín phun một câu: “Bổn vương còn chưa dùng bữa đấy.”
Kiều Dư vội ra lệnh cho Xuân Lan, “Ngươi tới ngự trù phòng xem còn cái gì ăn không, lấy một chút tới đây cho Vương gia dùng.”
Nhìn hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu sau lưng Nguỵ Đình, nàng lại nói thêm một câu, “Lấy nhiều một chút để Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu ăn nữa.”
Nguỵ Cửu không mấy vui vẻ, nói lời cảm ơn, “Đa tạ Tiểu Ngư cô nương.”
Nguỵ Thất cũng chỉ chắp tay đơn giản coi như cảm ơn.
Thái độ của hai người rõ là khác với bình thường.
Kiều Dư hỏi: “Hai người làm sao vậy? Gặp phải chuyện buồn gì à?”
Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu quái dị liếc nhìn nàng, không có tâm trạng để trò chuyện.
Nguỵ Đình nhẹ giọng nói: “Bổn vương định tặng hai người Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu cho nàng.”
Hai chân của Kiều Dư lảo đảo, suýt chút nữa là ngã.
Nguỵ Đình vội đỡ lấy nàng, “Cẩn thật một chút, nàng lớn rồi đấy.”
Kiều Dư xoa ngực để bình tĩnh lại, lúc này mới hỏi Nguỵ Đình, “Tại sao chứ? Hai người họ đều là tâm phúc của Vương gia, sao ngài có thể tặng ta?”
Ở bên cạnh Nguỵ Đình bao lâu nay, Kiều Dư vô cùng hiểu rõ địa vị của hai người Nguỵ Thất, Nguỵ Cửu. Họ là cận vệ xuất sắc bên cạnh Nguỵ Đình, dù đi tới đâu, Nguỵ Đình đều dẫn theo hai người họ bảo vệ bên mình.
“Bởi vì họ là tâm phúc của bổn vương, cho nên để họ ở bên cạnh nàng thì bổn vương mới an tâm được.”
Nghĩ tới lời của tiểu Hoàng đế vừa nói ban nãy, Kiều Dư hhi: “Nghe bệ hạ nói lúc tới đây, mọi người phát hiện trước cửa phủ có người lén la lén lút, chuyện này… có liên quan tới ta sao?”
Kiều Dư lại nhìn qua Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu. Sắc mặt của Nguỵ Thất vẫn lãnh khốc như cũ, không nhìn ra điều gì khác lạ, chỉ là y phục của Nguỵ Cửu đã bị rách một lỗ, dường như đã trải qua một trận giao đấu.
Kiều Dư suy nghĩ, hình như ở Tây Kinh, nàng đâu có gây thù chuốc oán với ai?
Nguỵ Đình: “Khó mà nói được, lúc bắt được kẻ đó, kẻ đó chưa nói chữ nào đã cắn độc tự sát. Trước mắt bên cạnh nàng lại không có ai bảo vệ, cho nên để Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu ở bên cạnh nàng, trong lòng bổn vương cũng an tâm.”
Từ trước tới giờ, Kiều Dư luôn yêu quý mạng sống của mình, trước khi xác định được thân phận của kẻ xấu, đương nhiên nàng sẽ đồng ý với sự thu xếp của Nguỵ Đình.
Tối hôm đó, Nguỵ Đình ngủ lại phủ An Bình Quận chúa.
Tiểu Hoàng đế cũng nhân cơ hội này mà ở lại, Kiều Dư vội sai Xuân Lan thu xếp chỗ ở cho tiểu Hoàng đế, còn dặn Thu Cúc và Đông Mai gác đêm ngoài phòng của cậu.
…
Đêm đã khuya.
“Bẩm Thiếu chủ, từ lúc hoàng hôn, Nguỵ Đình tới phủ An Bình Quận chúa, tới bây giờ vẫn chưa trở ra, có vẻ là ngủ lại rồi.”
Nghe Trình Dễ bẩm báo, Trình Hi không khỏi siết tay thành quyền, “Đáng giận!”
Trình Hi hung hăng đấm vào tường, tiếng động cực lớn vang lên khiến Trình Dễ kinh sợ trong lòng, “Thiếu chủ, xin ngài bảo trọng thân thể!”
Bừng tỉnh từ cảm giác đau đớn trên tay, Trình Hi cảm thấy bản thân như không thở được.
Trước đây, khi Kiều Dư còn ở phủ Nhiếp chính vương, y cảm thấy chưa có chuyện gì khác lạ, nhưng bây giờ nàng đã dọn ra ngoài, Nguỵ Đình lại chạy tới ngủ ở phủ của nàng…
Rất có thể… Nguỵ Đình đã làm chuyện gì không nên làm với nàng!!!
“Tiếp tục theo dõi động tĩnh của An Bình Quận chúa! Nếu có bất kỳ động tĩnh nào cũng phải lập tức bẩm báo cho bổn Thiếu chủ!”
Trình Dễ có hơi do dự, “Nhưng thuộc hạ dưới trướng Nguỵ Đình không thiếu ngoạ hổ tàng long [2], hôm nay chúng ta đã mất một người huynh đệ. Thiếu chủ, lần này tới Tây Kinh, người mà chúng ta dẫn theo có hạn, ứng phó thích khách lần trước đã gắng gượng lắm rồi, thật sự không nên… thiệt hại thêm người vào chuyện của An Bình Quận chúa nữa.”
Trình Hi kiên định nói: “Bổn Thiếu chủ còn chưa chết một cách dễ dàng như vậy đâu, ngươi tiếp tục phái người nhìn chằm chằm phủ Quận chúa cho ta!”
Y không thể trơ mắt nhìn A Dư gả cho Nguỵ Đình được!
Khi còn kiếp trước, Nguỵ Đình vẫn luôn nhung nhớ A Dư, chỉ là kiếp trước, nàng là thê tử của Trình Hi, thật lòng thật dạ vì y, đương nhiên sẽ không để mắt tới Nguỵ Đình.
Nhưng ở kiếp này…
Không biết vận mệnh đã rẽ lối chỗ nào, A Dư lại bị tứ hôn cho Nguỵ Đình!
…
Hôm sau, lúc Nguỵ Đình dẫn tiểu Hoàng đế về đã để Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu ở lại.
Nhìn dáng vẻ không mấy cam lòng của hai người, Kiều Dư thầm nghĩ: Suy cho cùng họ cũng là tâm phúc của Nguỵ Đình, người mà họ toàn tâm toàn ý phụng sự… là hắn cũng dễ hiểu.
Nàng lập tức an ủi họ: “Các ngươi yên tâm đi, ta sẽ không giữ các ngươi bên cạnh quá lâu đâu.”
Nguỵ Cửu không nhịn được hỏi: “Tiểu Ngư cô nương có ý gì?”
“Chỉ khi đi theo Nguỵ Đình, các ngươi mới có thể phát triển tiền đồ. Đi theo ta chỉ là trói buộc các ngươi, đương nhiên ta sẽ không làm dở lỡ nguyện vọng của các ngươi.”
Hạ Hà không nhịn được, bất bình thay Kiều Dư, “Hừ! Các ngươi có muốn ở lại bên cạnh cô nương thì cô nương cũng không thèm giữ các ngươi đâu.”
Mặt của Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu có hơi nóng lên. Không phải họ có thành kiến với nàng, chỉ là trước mắt, họ vẫn còn trẻ tuổi, trước đây đi theo bảo vệ Nguỵ Đình, chờ khi có cơ hội, chắc chắn họ sẽ muốn tòng quân, lập nên chiến công.
Nhưng bây giờ lại bị Nguỵ Đình ra lệnh như vậy, họ không tránh khỏi có hơi lo lắng rằng cả đời này chỉ có thể hầu bên cạnh Kiều Dư, nếu như vậy thì họ sẽ chẳng còn tiền đồ gì nữa.
“Hạ Hà,” Kiều Dư ngắt lời Hạ Hà, sau đó lại nói với Nguỵ Thất và Nguỵ Cửu, “Tiền đồ của hai vị, đương nhiên ta không muốn làm chậm trễ. Chỉ là bây giờ, dưới trướng của ta không có người thích hợp, cho nên vấn đề an nguy này… ta đành dựa vào hai vị đây.”
_____
[1] Thấu tình đạt lý: hiểu chuyện.
[2] Ngoạ hổ tàng long – 卧虎藏龙 – wò hǔ cáng lóng: Về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao.
Vì vậy nên người ta dùng câu thành ngữ này để chỉ những người tài vẫn chưa được phát hiện tài năng vốn có hoặc những người có tài nhưng lại giấu tài, không muốn cho người khác biết (Theo tiengtrunganhduong.com).