Nhiên Tình

Chương 34



Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Thuỷ Vô Dương cảm nhận được cánh tay rắn chắt ôm chặt lấy mình, không tự giác lộ ra nụ cười vui sướng, ngẩng đầu, gương mặt ngủ say của Mạc Trần Cẩm đập vào trong mắt y.

Nhẹ tay vuốt ve nửa mặt bắt đầu lên da non của Mạc Trần Cẩm, ánh mắt Thuỷ Vô Dương vô cùng ôn nhu.

Mạc Trần Cẩm luôn luôn ngủ không sâu, vừa bị chạm vào đã bừng tỉnh lại, mở mắt ra, hắn liền đối diện với Thuỷ Vô Dương, thấy ánh mắt Thuỷ Vô Dương tràn đầy ôn nhu, hắn có chút không được tự nhiên chuyển đầu qua.

Ngày hôm qua, hắn tựa hồ quá điên cuồng, bởi vì rất giận, cho nên không cảm giác, nay thanh tỉnh, Mạc Trần Cẩm liền cảm thấy ngượng ngùng.

“Ngày hôm qua sao không thấy ngươi thẹn thùng như thế nha?” Lần này, đổi thành Thuỷ Vô Dương đến trêu đùa Mạc Trần Cẩm.

“Ai bảo ngươi làm ta tức giận đến như thế?” Mạc Trần Cẩm đúng lý hợp tình đáp,“Ngươi một lần lại một lần muốn rời đi ta, ta thật sự rất không vui.”

“Sẽ không, ta sẽ không rời đi ngươi.” Ôm lấy thắt lưng Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương tựa đầu vào ngực hắn, mỉm cười cam đoan.

“Nếu ngươi còn dám rời ta đi, ta sẽ dùng xiềng xích đem ngươi trói chặt, nhốt tại phòng này cả đời, cho ngươi không thể chạy đi đâu được nữa.” Mạc Trần Cẩm bá đạo uy hiếp.

“Vâng vâng vâng, ta sẽ không bao giờ chạy nữa.” Cười khẽ, Thuỷ Vô Dương lại cam đoan.

“Vậy là tốt rồi.” Mạc Trần Cẩm an tâm.

“Tiên sinh, bảo chủ, các ngươi đã thức dậy chưa?” Thanh âm Thuý Vũ từ ngoài cửa truyền đến.

Ngày hôm qua nàng lo lắng hai người, cho nên luôn ở ngoài cửa chờ đợi, nhưng qua một lúc lâu cũng không nghe thấy trong phòng có động tĩnh gì quá lớn, kiềm chế không được lòng hiếu kỳ, nàng liền áp tai vào nghe lén bên trong, kết quả không nghe được gì, còn làm tiểu cô nương không biết xấu hổ như nàng thiếu chút nữa phun máu mũi, xác định hai người không có vấn đề, nàng mới vội vàng rời đi.

Nghe thấy thanh âm Thuý Vũ, Thuỷ Vô Dương cùng Mạc Trần Cẩm mới vội vàng đứng dậy mặc áo, sau khi đã ăn mặc chỉnh tề, mới làm cho Thuý Vũ tiến vào.

Từ trong tay Thuý Vũ tiếp nhận khăn mặt, Thuỷ Vô Dương có chút không được tự nhiên dời đi ánh mắt, trong mắt Thuý Vũ ái muội làm cho y không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Thuý Vũ, ngươi ra ngoài trước đi.” Nhưng thật ra Mạc Trần Cẩm ở trước mặt người khác không tự giác lộ ra thái độ lạnh lùng, còn có thể bảo trì chút uy nghiêm hạ mệnh lệnh.

“Vâng.” Mím môi cười, Thuý Vũ rời khỏi phòng, còn thuận tay đóng cửa lại.

Bất đắc dĩ lắc lắc đầu, Thuỷ Vô Dương đang tự hỏi có phải chính mình dễ dãi làm hỏng tiểu nha đầu Thuý Vũ này rồi hay không.

“Nhanh lên rửa mặt chải đầu thôi, chúng ta nên đi dùng bữa sáng.” Mạc Trần Cẩm lên tiếng thúc giục, cắt ngang Thuỷ Vô Dương đang miên man suy nghĩ.

“Ừ.”

Khi Thuỷ Vô Dương cùng Mạc Trần Cẩm đi vào đại sảnh, trên bàn cơm chỉ thấy một mình Mạc Trần Kiêu, thấy gã cùng Thuý Vũ hai người vẻ mặt thần bí khe khẽ nói nhỏ, Thuỷ Vô Dương cùng Mạc Trần Cẩm cũng chỉ có thể bất đắc dĩ liếc nhìn nhau.

“Nha, Vô Dương, ngươi tới rồi, ta còn nghĩ đến hôm nay ngươi phải ở trong phòng dùng bữa cơ đấy.” Mạc Trần Kiêu cười đến vẻ mặt ái muội nói.

Thở dài, Thuỷ Vô Dương quyết định phát huy trưởng bối rộng lượng, không cùng tên tiểu bối nghịch ngợm này so đo, gã thích nói cái gì thì cứ nói thôi.

“Đại ca, ta lần trước cho ngươi mượn đông cung đồ có hữu dụng không?” Mạc Trần Kiêu cao hứng phấn chấn hỏi một câu, làm cho Mạc Trần Cẩm cùng Thuỷ Vô Dương song song bị nước miếng sặc đến.

“Trần Kiêu, ta nghĩ sau khi ăn sáng xong hai chúng ta nên hảo hảo tâm sự.” Thuỷ Vô Dương cười đến vẻ mặt ôn nhu như nước.

“Này…… Sẽ không cần đi, cáp, ha ha.” Mạc Trần Kiêu cười đến vẻ mặt xấu hổ, liều mạng nháy mắt muốn Mạc Trần Cẩm cứu mạng.

Hoàn hảo Mạc Trần Cẩm còn nhớ rõ huynh đệ tình thâm, vội vàng vì gã giải vây:“Vô Dương, lát nữa ta còn cần Trần Kiêu nói cho ta biết tình huống gần đây trong bảo.”

“Vậy được rồi, chờ ngươi xong việc rồi lại đến đi.” Thuỷ Vô Dương gật gật đầu, có vẻ thực thông cảm nói.

Mạc Trần Kiêu vừa nghe không thể tránh được một kiếp, lập tức lộ ra mặt khổ qua, Mạc Trần Cẩm cũng là vẻ mặt lực bất tòng tâm.

Dùng xong bữa sáng, Mạc Trần Cẩm cùng Mạc Trần Kiêu liền đứng dậy đi thư phòng trước, vừa đến thư phòng, thấy trước mắt một đống lớn sổ sách, Mạc Trần Cẩm không khỏi có cảm giác đau đầu.

Xoa xoa mi tâm, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ ngồi xuống lật xem từng cuốn, hoàn thành trách nhiệm thân là bảo chủ Đàn Ưng Bảo.

Mạc Trần Cẩm một lần nữa tiếp quản sự vụ, Mạc Trần Kiêu tự nhiên rất mừng rỡ, ngồi ở một bên nhàn nhã uống trà, ngẫu nhiên chỉ cần phụ trách trả lời Mạc Trần Cẩm mấy vấn đề.

“Trần Kiêu, sổ sách sao lại thế này?” Càng xem các con số trong đó, mày Mạc Trần Cẩm liền nhăn nhíu càng chặt.

“Xảy ra chuyện gì?” Buông cái chén trong tay, Mạc Trần Kiêu đi tới bên cạnh Mạc Trần Cẩm, tiếp nhận sổ sách nhìn xem, kết quả gã cũng là càng xem, mặt mày càng nhăn, này bản sổ sách rõ ràng có vấn đề, đột nhiên, gã thấy trong đó một tờ mới giật mình, bản sổ sách này là lần trước gã nhận thấy có vấn đề nhưng không có để ý nhiều tới.

“Bản sổ sách này là ai phụ trách?”

“Tơ lụa phường, ta nhớ rõ là Mạc Địch quản.” Mạc Trần Kiêu nghĩ nghĩ đáp.

“Người tới.” Mạc Trần Cẩm đột nhiên kêu người hầu đứng gác ngoài cửa.

“Bảo chủ, ngài có gì phân phó?”

“Đem Địch thiếu gia gọi tới.”

“Vâng.”

Gặp người hầu đi rồi, Mạc Trần Kiêu mới lo lắng mở miệng nói:“Đại ca, ngươi sẽ không nghĩ là do Mạc Địch động tay chân đi?”

“Ta cũng hy vọng không phải hắn nha.” Thuỳ hạ mắt, Mạc Trần Cẩm cảm thấy đầu càng ngày càng đau.

“Tóm lại, hiện tại chúng ta chỉ có thể chờ Mạc Địch đến giải thích rõ ràng.”

Mạc Trần Kiêu gật gật đầu, đứng ở bên cạnh Mạc Trần Cẩm chờ đợi Mạc Địch đến.

Rời khỏi đại sảnh, lúc Thuỷ Vô Dương đi dạo ở hậu hoa viên vừa vặn gặp được Bạch Linh, hai người xấu hổ mặt đối mặt nhau, thấy Bạch Linh khí sắc cực kém, Thuỷ Vô Dương không khỏi có chút không được tự nhiên, y biết tạo thành Bạch Linh như vậy một phần nguyên nhân là do y.

Hướng Bạch Linh gật gật đầu, Thuỷ Vô Dương vừa định đi qua, lại bị Bạch Linh gọi lại.

“Thuỷ tiên sinh, chúng ta có thể nói chuyện không?”

Dừng chân, Thuỷ Vô Dương xoay người nghĩ nghĩ, gật đầu đồng ý, theo Bạch Linh đi vào nhà mát trong vườn ngồi xuống, Thuỷ Vô Dương thuỷ chung không có nhìn thẳng nàng, theo bản năng, y luôn cảm thấy đối nữ tử này có lỗi.

“Thuỷ tiên sinh lần này sao không dám nhìn ta? Lần trước, ngươi đã từng giáo huấn ta nha.” Bạch Linh xả ra một chút đạm cười nói.

“Lần trước là ta mạo muội, Bạch cô nương đừng bắt tại trong lòng.”

“Sao có thể không bắt tại trong lòng?” Bạch Linh sâu kín thở dài,“Kỳ thật ta cảm thấy ngươi nói rất đúng, ta không đủ hiểu biết Trần Cẩm, chỉ một mặt cố chấp đem tình cảm của mình áp đặt ở trên người hắn, cố chấp cho rằng chỉ cần chính mình trả giá, Trần Cẩm liền nhất định sẽ đáp lại tình cảm của ta, kết quả, sai lầm rồi, hết thảy đều sai lầm rồi.”

“Bạch cô nương có thể đúng lúc tỉnh ngộ cũng không muộn nha.” Thuỷ Vô Dương thật vui vì Bạch Linh có thể nghĩ thông suốt.

“Đúng vậy, ta cũng biết buông tay đúng lúc là tốt nhất, như vậy, mấy người chúng ta cũng sẽ không thống khổ, lúc trước là ta nông cạn, đắc tội tiên sinh hy vọng tiên sinh có thể thứ lỗi.”

“Bạch cô nương không có gì đắc tội với ta cả.”

“Ngày mai, ta sẽ rời đi Đàn Ưng Bảo, Trần Cẩm sau này liền kính nhờ tiên sinh chiếu cố nhiều hơn.”

“Bạch cô nương vì sao phải rời khỏi?” Thuỷ Vô Dương đối tin tức này có vẻ rất kinh ngạc.

“Chỉ là mệt mỏi, muốn ra bên ngoài giải sầu thôi, tiên sinh không cần để ý, hơn nữa, ta cũng không phải không trở lại.” Bạch Linh nở nụ cười.

Biết không thể miễn cưỡng Bạch Linh, cũng biết ra ngoài đi một chút đối nàng mà nói là tốt nhất, Thuỷ Vô Dương cũng không mở miệng ngăn trở.

“Tiên sinh, tiên sinh không tốt!” Thuý Vũ vội vàng chạy tới trước mặt Thuỷ Vô Dương.

“Xảy ra chuyện gì?” Thuỷ Vô Dương nghi hoặc hỏi.

“Bảo, bảo chủ đang rất nóng giận, dường như Địch thiếu gia làm sai chuyện gì đó, bảo chủ đang muốn đem hắn nhốt vào địa lao.” Thuý Vũ một hơi đem tin tức chính mình hỏi thăm được nói ra.

“Cái gì?! Thuý Vũ, ngươi đem sự tình nói rõ ràng, ngươi là từ nơi nào nghe được tin tức như thế?” Thuỷ Vô Dương kinh hãi, theo bản năng nhìn về phía Bạch Linh, chỉ thấy sắc mặt của nàng càng tái nhợt.

“Ta vừa rồi đi phòng bếp lấy điểm tâm lại đây cho các ngươi, vừa vặn thấy bọn hạ nhân trói chặt Địch thiếu gia, chuẩn bị đem hắn mang đến địa lao, bảo chủ đứng ở một bên, tức giận đến mặt đều xanh.”

“Đi, chúng ta mau đi xem một chút.” Thuỷ Vô Dương hướng Bạch Linh kêu lên.

Chần chờ một chút, Bạch Linh gật đầu đuổi theo Thuỷ Vô Dương.

“Mạc Địch, khoản tiền kia rốt cuộc đi nơi nào? Ngươi thành thật trả lời.” Rất xa, Thuỷ Vô Dương cùng Bạch Linh đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Mạc Trần Cẩm, trái tim không khỏi chấn động, càng nhanh chân hơn.

“Trần Cẩm!” Thuỷ Vô Dương quát to một tiếng.

Ngẩng đầu, Mạc Trần Cẩm thấy Thuỷ Vô Dương đang chạy nhanh tới, không khỏi nhíu mày nói:“Sao ngươi lại đến đây?”

“Rốt cuộc chuyện này là sao? Sao ngươi lại phát hoả lớn như thế?” Thuỷ Vô Dương quay đầu nhìn nhìn Mạc Địch bị hạ nhân trói chặt, trong mắt sầu lo càng sâu.

Mạc Trần Cẩm kỳ thật rất coi trọng Mạc Địch, tuy rằng không nói rõ, nhưng Mạc Địch là nhị bảo chủ mà mọi người trong bảo công nhận, mà nay hai người lại nháo thành như vậy, sao có thể không làm người ta lo lắng chứ?

“Mạc Địch, ta hỏi lại một lần, khoản tiền kia rốt cuộc đi nơi nào?” Mạc Trần Cẩm áp chế lửa giận hỏi.

“Ta không biết.” Mạc Địch vẫn câu trả lời cũ.

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Bạch Linh cũng nhịn không được mở miệng.

“Tơ lụa phường vô duyên vô cớ thiếu mất một ngàn lượng hoàng kim, mấy ngày này, người phụ trách việc buôn bán của tơ lụa phường là Mạc Địch, ta đương nhiên chỉ điểm hắn hỏi.” Mạc Trần Cẩm đơn giản đem sự tình thuyết minh một chút.

“Một ngàn lượng hoàng kim?” Thuỷ Vô Dương kinh ngạc, này cũng không phải là số tiền nhỏ nha.

“Mạc Địch, này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Bạch Linh ngược lại hỏi Mạc Địch.

“Ta thật sự không biết.”

“Trần Cẩm, Mạc Địch nói hắn không biết, thì phải là thật sự không biết, ngươi sao có thể không tin lời hắn nói?” Bạch Linh lo lắng kêu to, vì Mạc Địch cầu tình.

“Ngươi bảo ta sao có thể tin tưởng hắn?” Mạc Trần Cẩm hỏi lại, vẻ mặt của hắn cũng rất đau lòng.

Bạch Linh nghẹn lời, dù sao trong khoảng thời gian này mọi chuyện trong tơ lụa phường xác thực chỉ có một mình Mạc Địch lo liệu.

“Đem hắn dẫn đi, cho đến khi hắn nghĩ ra tiền ở nơi nào, lại đến cho ta biết.” Phất phất tay, Mạc Trần Cẩm mỏi mệt nói.

“Vâng.” Bọn hạ nhân đem Mạc Địch mang đi.

“Trần Cẩm!” Bạch Linh quay đầu nhìn Mạc Địch bị mang đi, nắm chặt ống tay áo Mạc Trần Cẩm cầu tình.

“Linh nhi, muốn chứng minh Mạc Địch trong sạch, ngươi phải tìm ra chứng cớ thuyết phục mới được, bằng không, nói thêm cái gì nữa cũng vô dụng.” Mạc Trần Cẩm nói cứ như là rất tuyệt tình, ý nói với Bạch Linh cầu tình là tuyệt đối vô dụng.

Phất tay áo, Mạc Trần Cẩm xoay người rời đi.

“Đừng lo lắng, ta đi tìm Trần Cẩm nói chuyện, ta tin tưởng này nhất định chỉ là hiểu lầm mà thôi.” Thuỷ Vô Dương nhẹ nhàng nắm tay Bạch Linh, như an ủi nàng, rồi mới vội vàng đuổi theo Mạc Trần Cẩm.

Bình tĩnh một chút cảm xúc, Bạch Linh cũng không tiếp tục u sầu lo lắng nữa, mà là đi vào thư phòng, xem xét lại sổ sách.

Nàng đem một nửa hy vọng đặt vào Thuỷ Vô Dương, mà một nửa hy vọng khác đặt vào việc có thể tìm ra dấu vết để lại chứng minh Mạc Địch trong sạch.

Mạc Địch một mực yên lặng thủ hộ ở bên cạnh nàng, này hết thảy Bạch Linh đều biết, tuy rằng nàng không thể đáp lại tình cảm của Mạc Địch, nhưng dù sao nàng cũng không thể trơ mắt nhìn Mạc Địch bị oan uổng, nàng nhất định phải chứng minh Mạc Địch là trong sạch, nàng tin tưởng hắn!

“Trần Cẩm!” Đuổi tới trong phòng Mạc Trần Cẩm, Thuỷ Vô Dương hỏi,“Ngươi thật sự không tin Mạc Địch sao?”

Mỏi mệt nằm ở trên giường, Mạc Trần Cẩm không có trả lời, qua một lúc lâu hắn mới mở miệng nói:“Ta muốn tin tưởng hắn, nhưng phải xuất ra chứng cứ chính xác thuyết phục a, bằng không, ta sao có thể ngăn chặn miệng của nhiều người trong bảo như thế? Một ngàn lượng hoàng kim a, này cũng không phải là số tiền nhỏ.”

Mím môi, Thuỷ Vô Dương cũng biết Mạc Trần Cẩm có khó xử của chính hắn, về tư, hắn là tuyệt đối tin tưởng Mạc Địch, nhưng về công, hắn lại phải cho mọi người một cái công đạo.

“Không sao đâu, Trần Cẩm, chúng ta có thể cùng nhau tìm ra chứng cớ đến chứng minh Mạc Địch trong sạch.” Đi đến bên giường, Thuỷ Vô Dương cầm lấy nắm tay đang siết chặt của Mạc Trần Cẩm, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Có đôi khi, ta thật sự cảm thấy chính mình rất uất ức.” Thanh âm Mạc Trần Cẩm nghe thật áp lực.

“Mỗi người đều có trách nhiệm của mình, Trần Cẩm ngươi chỉ đang hoàn thành nghĩa vụ của mình thôi, ta nghĩ Mạc Địch cũng có thể thông cảm và bỏ qua cho sự khó xử của ngươi, hắn sẽ không trách ngươi.”

“Hy vọng là vậy.” Mạc Trần Cẩm chậm rãi nhắm lại mắt,“Vô Dương, ta mệt chết đi, sao lại đột nhiên xuất hiện loại sự tình này chứ?”

“Ai biết được? Nhưng mà, Trần Cẩm, ta tin tưởng ngươi, ngươi nhất định có thể giải quyết.” Thuỷ Vô Dương ngồi ở bên giường bầu bạn cùng Mạc Trần Cẩm.

“Ta cũng hy vọng ta có thể.” Nói xong câu đó, Mạc Trần Cẩm liền chìm vào giấc ngủ.

Không sao đâu, ta sẽ giúp ngươi. Mỉm cười vì Mạc Trần Cẩm đắp chăn, Thuỷ Vô Dương lẳng lặng nghĩ đến chuyện vừa qua, vọng tưởng tìm ra một ít dấu vết để lại.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv