Từ khi sư phụ sư tỷ chết, Tạ Phùng Thù phi thăng, Trào Khê một mình ở Minh Kính Đài bảy trăm năm.
Thiên lôi liệt hỏa biến Minh Kính Đài thành một mảnh đất cháy, cơ hồ tấc cỏ không mọc, chứ đừng nói là hoa núi vạn đóa, đã không thể ở được, nhưng hắn vẫn ở nơi đó luyện công, nghỉ ngơi, rất ít khi rời đi.
Không xuống núi, không thấy bất luận kẻ nào quỷ yêu tà, chỉ có rất ít thời gian sẽ đi xem hòa thượng sau núi kia đi chưa, hoặc là chết chưa.
Vì thế trong trời đất rộng lớn như vậy, giống như chỉ có một mình hắn sống.
Trăm năm có yêu ma muốn đi núi linh Tu Di, trợ ích tu hành, nghe nói trong núi có đại yêu nổi danh, muốn chiếm núi làm vua.
Đều bị Trào Khê chém giết tại chỗ.
Về sau lại có yêu quái không tin tà yêu xông vào, liên tiếp bại trận, không thể không cầu xin tha thứ tránh khỏi cái chết, thề tuyệt đối không bước vào Tu Di nửa bước. Trào Khê cư nhiên thật sự tha cho hắn, ngữ khí như sương.
“Vậy lưu ngươi mang lời cho Yêu Ma đạo, núi Tu Di —— đặc biệt là Minh Kính Đài, không cho phép yêu vật khác vào núi, nếu không chỉ có một con đường chết.”
Đối phương mồ hôi lạnh như mưa, cuống quít nói: “Nhớ kỹ, dám hỏi tên tu giả?”
“Trào Khê.”
Trào Khê trả lời xong, dừng lại một lát, lại mở miệng nói: “Trường Tứ Quân, Trào Khê.”
Đến lúc này, trong yêu ma đạo đều biết Tu Di có đại yêu Trường Tứ Quân chưởng quản, những yêu ma khác tự tiện xông vào đều là tìm đường chết.
Mấy trăm năm sau, có một con thỏ yêu vừa mới tu linh không lâu, ngay cả thuật hóa hình cũng chưa tu luyện tốt, liền không sợ trời không sợ đất vọng tưởng ra ngoài lang bạt, đêm khuya đánh bậy đánh bạ xông vào Minh Kính Đài, chờ nó phản ứng lại nơi này là nơi nào, trước mặt đã đứng một vị thiếu niên áo đen cầm roi mà đứng.
Thỏ tinh rụt trên mặt đất sợ tới mức cả người đều phát run, không dám nói một câu, cảm thấy mình hôm nay đại khái muốn chết ở đây.
Nhưng người trước mắt nhìn chằm chằm mình trong chốc lát, cuối cùng buông roi dài xuống, nói: “Mau đi đi. ”
Ngữ khí của hắn có chút không kiên nhẫn, uy áp quanh thân lại tiêu tán xuống, thỏ tinh như sắp đại xá, quay đầu nhanh chóng chạy trốn vào trong rừng, hoảng hốt không chọn đường còn thiếu chút nữa đụng vào cây.
Chờ chạy đến chỗ sâu trong rừng, cảm giác mình đại khái an toàn, thỏ tinh mới chậm rãi ngừng lại, thật cẩn thận thò đầu ra, nhìn lên sườn núi.
Trong lời đồn kia lãnh huyết vô tình, giết người không chớp mắt đại yêu quái ngồi trên sườn núi, dựa lưng vào gốc cây khô.
Dường như hắn đang ngủ, không nhúc nhích. Trăng sáng cô độc, ánh trăng như sương, rơi vào trên đất cháy, cũng rơi đầy người đối phương.
Thỏ tinh nhìn trong chốc lát, cư nhiên vô cớ cảm thấy đối phương có chút đáng thương.
Bảy trăm năm sau, một ngày nọ, có một con Tử Mẫu Quỷ xông vào Tu Di, đi thẳng tới Minh Kính Đài. Ngay khi Trào Khê muốn giết nàng, Tử Mẫu Quỷ tựa hồ hoàn toàn không sợ, cười quỷ dị với Trào Khê, nói: “Có người nhờ ta hỏi Trường Tứ Quân, có muốn cứu sư môn của mình hay không? ”
Suốt 700 năm, Trào Khê cho rằng mình đã quên rất nhiều chuyện cũ. Hắn cũng nghĩ tới, bất quá trăm năm cô thân, sống một mình một hồi, cũng không có gì quan trọng. Nhưng đêm đó hắn ở giữa Minh Kính Đài, chợt nhớ giấc mộng thiếu niên.
Trong mộng có Lữ Tê Ngô uống say khướt, ngủ say dưới tàng cây; có Tuy Linh chải tóc bên hồ dưới hoa, khi quay đầu mặt mày mang theo nụ cười; có Tạ Phùng Thù hồng y như lửa, chơi xấu không muốn luyện công, vô tình rơi vào trong hoa núi, còn cười đến vô tâm vô phế.
Thiếu niên tiêu sái, khí phách tung bay
Nhưng sư phụ sư tỷ đều là hồn phi phách tán, sư đệ phi thăng vong trần, cảnh tượng như vậy ngoại trừ trong mộng, không còn nữa.
Nhân gian không gặp nhau, dưới suối không gặp nhau.
Rốt cuộc không cam lòng.