Editor: Ngạn Tịnh
Một tuần tiếp theo, ngay lúc kiên nhẫn của Bạch Vi sắp cạn kiệt, những ký sinh trùng mà cô gửi đi cuối cùng cũng lên men.
Ngày hôm đó, lúc Bạch Vi đang ăn cơm với Tần Vũ Phong, cửa vang lên tiếng gõ.
Tần Vũ Phong đi mở cửa, Bạch Vi cũng đi theo sau hắn nhìn, ai biết cửa vừa mở một bóng hình liền vọt vào vòng tay của Tần Vũ Phong, đầu úp vào ngực hắn, hai tay còn ôm chặt thắt lưng. Tiếng khóc nức nở của người phụ nữ đang cúi đầu xuyên thấu qua áo quần truyền ra, giống như còn mang theo nhẫn nại cùng đau khổ rất lớn.
"Giai Nhân em làm sao vậy? Không có việc gì chứ?" Tần Vũ Phong sau khi phát hiện người trong lòng là Lâm Giai Nhân, sắc mặt chán ghét từ lúc đầu lập tức chuyển thành thân thiết, tốc độ biến sắc mặt quả thực mắt thường cũng thích nghi không kịp.
Nhưng mặc kệ hắn hỏi như thế nào, trấn an thế nào, Lâm Giai Nhân vẫn luôn rúc trong ngực hắn, như cũ ôm lấy thắt lưng của đối phương, cánh tay không ngừng thắt chặt, lắc đầu, tiếng khóc nức nở cũng dần chuyển thành vì đau khổ mà khóc thành tiếng.
Kế tiếp trong vòng mười phút, hai người trong phòng vẫn chỉ nghe thấy tiếng khóc của cô. Tần Vũ Phong vẫn không ngừng an ủi, giống như trong mắt hắn toàn thế giới chỉ còn lại một Lâm Giai Nhân, hoàn toàn quên mất bạn gái vẫn đang nhìn hai người họ. Mà Bạch Vi cũng rất phối hợp không nói một lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn hai người một người đau khổ một người an ủi, chỉ cảm thấy nhàm chán không chịu được.
"Cô ta... Cô ta đã trở lại... Huhu... Em chỉ là... Chỉ là một... Vật thay thế... Hiện tại cô ta đã trở lại... Cũng sẽ không cần em nữa... Em... Trong lòng... Rất khó chịu..." Qua một hồi lâu, giọng nói đứt quãng của Lâm Giai Nhân mới truyền ra.
"Ai đã trở lại? Rốt cuộc sao lại thế này? Cái gì mà vật thay thế? Giai Nhân, rốt cuộc em bị làm sao vậy? Mau nói rõ cho anh biết!" Sắc mặt Tần Vũ Phong càng trở nên lo lắng, Lâm Giai Nhân ở trong lòng hắn luôn luôn ở vị trí thứ nhất, hiện tại cô khóc thương tâm như vậy, lòng của hắn cũng sắp tan nát theo.
Nghe đến mấy lời thoại này, Bạch Vi nhíu mày, xem ra phần đại lễ kia đối phương cũng đã vui vẻ tiếp nhận rồi. Hơn nữa cô ta còn dám bỏ sự nghiệp như mặt trời đang ở ban trưa mà chạy trở về, hoàn toàn nằm ngoài sở liệu của cô.
Đúng vậy, những bức ảnh mà cô mời thám tử tư chụp, toàn bộ đều gửi cho Thẩm Quân đang phát triển sự nghiệp ở nước ngoài. Mà đối phương cũng không làm cho cô thất vọng, chạy từ nước ngoài về.
Trong lòng Thẩm Quân, Hàn Dịch Sâm vẫn luôn ở vị trí thứ nhất, cho dù là âm nhạc mà cô yêu quý nhất cũng không thể thay thế. Hiện tại cô đã nhìn thấy mấy tấm ảnh thân mật kia, có thể ngây ngốc ở nước ngoài mới là lạ.
Mà hiện tại trong lòng Hàn Dịch Sâm Lâm Giai Nhân vẫn chưa có phân lượng nặng đến vậy, cho nên vẫn sẽ rất dễ dàng để Thẩm Quân đoạt Hàn Dịch Sâm về, cũng không cần để cô ta phải hóa hắc.
Nhưng đối với Lâm Giai Nhân, Hàn Dịch Sâm chính là người mà cô thích nhất, cũng là người đàn ông đầu tiên của cô, ý nghĩa không giống với người thường, cho nên cô mới đau khổ như vậy. Những loại hành động náo loạn này của cô, cũng bởi vì đau khổ, cho nên mới dự định để cho Bạch Vi cũng phải nếm qua loại cảm giác bị đoạt người yêu đi không được sao?
Chỉ có thể nói, cũng may hiện tại trong thân thể kia là Bạch Vi.
"Thẩm Quân... Thẩm Quân đã trở về từ nước ngoài, Thẩm Quân đã trở lại, Dịch Sâm không cần em nữa, không bao giờ cần em nữa. Hiện tại trong lòng anh ta chỉ có Thẩm Quân, cho tới bây giờ trong lòng anh ta chỉ có một mình Thẩm Quân, em chỉ là một vật thay thế! Huhu... Em không hề có gì cả... " Lâm Giai Nhân đột nhiên nổi lên bệnh thần kinh.
"Không phải, em còn có anh, em còn có anh, chỉ cần em quay đầu nhất định sẽ thấy anh luôn đứng ở phía sau em, đừng đau khổ như vậy, được không? Bởi vì anh cũng sẽ đau lòng" Tần Vũ Phong trong nháy mắt liền thắp sáng kỹ năng nam chủ của Quỳnh Dao.
Bạch Vi cảm thấy bộ vị của mình có chút không khỏe, cô cảm thấy bản thân nên đứng ra biểu đạt cảm giác tồn tại của mình một chút, nếu không hai người này nói không chừng sẽ xuất ra càng nhiều lời khiến người khác phải buồn nôn.
"Giai Nhân, Vũ Phong, có chuyện gì thì vào rồi hẵng nói, đừng đứng mãi ở cửa như vậy, bị hàng xóm nhìn thấy sẽ không tốt" Bạch Vi nhẹ giọng đề nghị.
Nghe thấy giọng nói của Bạch Vi, hai người kia giống như mới tỉnh dậy từ trong giấc mộng, nhanh chóng buông nhau ra. Tần Vũ Phong quay đầu nhìn Bạch Vi, phát hiện cô vẫn cười ôn nhu như cũ, mặt mày trong lúc đó thậm chí còn mang theo một chút lo lắng, đó là lo lắng cho Lâm Giai Nhân.
Thấy bộ dáng này của cô, trong lòng Tần Vũ Phong nhất thời cảm thấy ấm áp. Mấy ngày nay biểu hiện của Bạch Vi hắn đều xem ở trong mắt, ghi tạc ở trong lòng. Ngoại trừ việc không muốn làm chuyện đó với hắn, gần như đều rất hoàn hảo, ôn nhu, hiền lành, tri tâm, thông tình đạt lý, hoàn toàn phù hợp với yêu cầu làm vợ mà trước kia hắn đặt ra. Trước kia cô còn có thể nháo lên với hắn vì chuyện của Giai Nhân, nhưng hiện nay cô đã có thể hiểu rõ, người bạn gái như vậy, chính là may mắn của hắn, cho nên cũng bắt đầu vô tri vô giác để ý đến tâm tình của cô.
"Không... Ngại quá, Bạch Vi, tôi không phải cố ý" Lâm Giai Nhân nhìn Bạch Vi nhỏ giọng nói, bởi vì khóc nhiều, giọng mũi rất nặng, trong mắt còn mang theo chút hối lỗi, tay còn túm lấy góc áo của Tần Vũ Phong, "Tôi cũng vì kìm lòng không được, thật sự ngại quá, bởi vì đau khổ mà ôm Vũ Phong, cô sẽ không tức giận chứ?"
"Sao có thể?" Trong nụ cười của Bạch Vi còn mang theo chút trách cứ, "Cô xem cô đang nói cái gì vậy, hai người chỉ là bạn bè thôi mà, tôi biết!" Cô nói những lời này khích lệ bọn họ, trong mắt còn tràn đầy chân thành, quả thực có thể lấy vai diễn nữ chính xuất sắc nhất.
Trước kia nghe thấy những lời này, Tần Vũ Phong còn cảm thấy Bạch Vi thực hào phòng, nhưng hôm nay không biết làm sao, nhìn thấy nụ cười tươi kia của cô hiến hắn có chút chói mắt.
Tần Vũ Phong không biết là, không có cô gái nào sẽ không ngại khi thấy bạn trai ôm người con gái khác, nếu như thực là không để ý như lời nói, thì có thể nói cô ta thật sự không yêu người đàn ông đó, không quan tâm cho nên mới không thèm để ý. Dù sao cũng chỉ là trên đường gặp một người xa lạ ôm một người xa lạ mà thôi, sẽ ngạc nhiên sao? Tất nhiên không!
"Cảm ơn cô, Bạch Vi!" Lâm Giai Nhân liếc mắt nhìn Bạch Vi, tâm tình tốt hơn không ít.
"Đối với tôi còn phải nói cảm ơn gì đó sao, đã ăn cơm chiều chưa? Tôi với Vũ Phong vừa mới bắt đầu ăn thôi, nếu cô không ngại thì ngồi xuống ăn một chút. Trời đất bao la, ăn cơm vẫn là lớn nhất, có chuyện gì chờ đến lúc ăn xong lại nói tiếp, được chứ?"Bạch Vi kéo tay Lâm Giai Nhân, đưa cô đến bên cạnh bàn ăn.
Nghe xong lời của Bạch Vi, Lâm Giai Nhân dường như cũng đã tỉnh táo hơn rất nhiều, mang theo đôi mắt hồng hồng theo bọn họ ngồi xuống bàn cùng nhau dùng bữa.
Mà sau khi trải qua một buổi tối tâm sự, Bạch Vi mới chuẩn xác nắm giữ tư liệu trực tiếp. Thì ra Thẩm Quân sau khi trở về, cũng không hề đi tìm Hàn Dịch Sâm, mà là trước tiên đến thăm cha Hàn, mẹ Hàn. Sau đó thông qua hai người họ gọi Hàn Dịch Sâm về, hai người mới gặp mặt.
Sau khi gặp mặt, Thẩm Quân cũng không lập tức truy hỏi chuyện tình của Lâm Giai Nhân, trái lại xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Chỉ bày tỏ nỗi lòng với Hàn Dịch Sâm, nói cô vừa đi nước ngoài liền hối hận, bời vì không lúc nào cô không nhớ anh ta, nhưng lại không có mặt mũi nào mà đến tìm hắn, hiện tại rốt cuộc mẹ về nước thăm người thân mới lấy cớ đi cùng để gặp Hàn Dịch Sâm. Cô còn tỏ vẻ cô đã chịu thua, bởi hiện tại vì Hàn Dịch Sâm mà cô nguyện buông bỏ âm nhạc mà cô hằng âu yếm.
Cứ như vậy từng chút đả động trái tim của Hàn Dịch Sâm, châm lại mối tình cũ của hắn, nhưng vì lo ngại cho những đau khổ trước kia vậy nên hắn đề nghị cho hắn thời gian suy nghĩ.
Thẩm Quân cũng không ép buộc hắn, cho hắn thời gian cùng không gian để suy nghĩ. Nhưng vào ngày hôm sao lại không cẩn thận để lộ những bức ảnh thân mật mà cô thu được trước mặt Hàn Dịch Sâm.
Hàn Dịch Sâm nhìn thấy ảnh chụp mặt đều đen lại, đồng thời trong lòng dâng lên một chút chột dạ. Nhưng Thẩm Quân lại làm như không có chuyện gì thu lại ảnh, còn nói mấy bức ảnh kia là do có một người đùa dai gửi cho cô, luôn thích chụp ảnh hai người họ để trêu đùa cô.
Nhưng Hàn Dịch Sâm thì khẳng định đấy không phải là vui đùa, bởi vì trong hình mỗi sự kiện đều là giữa hắn và Lâm Giai Nhân đã làm, cho nên hắn biết người trong hình là Lâm Giai Nhân. Nhìn thấy bộ dáng không biết gì của Thẩm Quân, áy náy trong lòng Hàn Dịch Sâm cao đến đỉnh điểm.
Sau khi trở về hắn liền tỏ vẻ với Lâm Giai Nhân, quan hệ khế ước giữa hai người đến đây là dừng, đối phương nếu muốn chạy thì tùy thời có thể rời đi, hắn vẫn sẽ như cũ chữa bệnh cho mẹ cô, quyết không nuốt lời.
Nhưng Lâm Giai Nhân đã yêu hắn, sao có thể chịu buông tay chứ. Sau khi điều tra biết được bạn gái cũ của Hàn Dịch Sâm đã quay về, lại chính vào thời điểm quan trọng nhất.
Cho nên cô mới tìm đến Tần Vũ Phong để cầu lấy an ủi, đây chính là việc mà cô thường làm.
Bạch Vi hiểu biết hết mọi chuyện nhẹ nhăn mi, Thẩm Quân này xem thế nào cũng không giống người phụ nữ sau này sẽ trở nên ngốc nghếch trong kịch tình. Thật thông minh à nha, giết người không thấy máu, sao sau này có thể hắc hóa, ngay cả chỉ số thông minh cũng giảm đến như vậy chứ? Quả thực không thể tưởng tượng nổi.
Mấy ngày tiếp theo, Lâm Giai Nhân vẫn ở trong nhà Tần Vũ Phong, cuộc sống ba người chính thức triển khai. Có khi hàng xóm nhìn thấy đều cảm thấy khó tin, muốn nói gì đó, nhưng nhìn thấy bộ dáng chân thật của Bạch Vi lại chỉ có thể nuốt xuống. Chỉ có thể sau lưng nói cô gái xinh đẹp kia thật ngốc, tiểu tam người ta đang tiến từng bước vào nhà rồi, vậy mà còn đối xử tốt với cô ta như vậy.
Mà Bạch Vi bên này cũng không có tâm tư chú ý đến hai người kia cùng những lời nói vớ vẩn của hàng xóm, bởi vì cô nhận được một bức thư, phát hiện phần tên người gửi có hai chữ---- Thẩm Quân.
Đối phương hẹn cô ngày mai gặp mặt ở quán cà phê.
Nhìn tin nhắn trên máy tính, ngón trỏ của Bạch Vi nhẹ nhàng gõ từng nhịp trên bàn, sau một lát suy tư cuối cùng vẫn là đồng ý gặp mặt. Biểu hiện của Thẩm Quân nếu thực sự ngốc nghếch như trong kịch tình, cô nói không chừng căn bản sẽ không để ý đến bức thư này. Nhưng sự thật là chứng minh đối phương là một người thông minh, cô nghĩ có lẽ nói không chừng cô sẽ có thêm một đồng mình nữa.
Ngày hôm sau, Bạch Vi đúng giờ hẹn đến quán cà phê kia, vừa vào cửa cô liền nhận Thẩm Quân đang ngồi ở một góc sáng sủa. Thật sự khí chất trên người đối phương độc đáo quá mức, khiến người khác muốn xem nhẹ cũng không được.
Mà ngay lúc đó, ánh mắt Thẩm Quân cũng nhìn lại đây, lúc nhìn thấy Bạch Vi cũng trố mắt, hình như bộ dáng của khí chất của Bạch Vi có chút ngoài dự đoán của cô. Bạch Vi hiểu rõ liền gật đầu cười với cô, sau đó bước đến.
"Xin chào, tôi là Tô Bạch Vi"
"Xin chào, Thẩm Quân"
Hai bàn tay mảnh khảnh giao nhau giữa không trung nắm lấy nhau, nhất thời một cỗ ăn ý không nói nên lời chảy xuôi trong hai người.