Đây có lẽ chỉ là mở màn cho tất cả. Bàn cờ này vốn hắn làm chủ, ai dám phá huỷ nó cơ chứ.
Đó là không ai dám, chứ đâu phải là Lam Thiên và Lai Tử không dám phá nó đâu. Trên bàn cờ này, hắn càng tấn công dữ dội, bọn họ càng hứng thú với đường đi nước bước ngu xuẩn của hắn.
Hắn phóng mã, ta nhanh chóng phóng tượng!
Bàn cờ này cũng sẽ đến lúc phải nhường thế chủ động cho kẻ mạnh mà thôi.
''Thất bại'' hay ''thua cuộc'' từ trước đến nay chưa bao giờ nằm trong từ điển của Lam Thiên và Lai Tử.
Bây giờ là khoảnh khắc đáng sợ nhất. Thời điểm giao giữa tối và sáng chỉ cách nhau tựa với một bức tường vô hình, mà không ai nhìn thấy.
Một đôi mắt đỏ rực phát sáng từ một hang động ở giữa cánh rừng hoang sơ. Đôi mắt này khác với những con ma thú kia.
Đôi mắt đỏ rực của máu, nhưng lại có con người trắng đục như trong sách cổ từng ghi chép lại. Cổ nhân không lừa ta? Hay do cổ nhân đã thiếu sót điều gì?
Con ma thú đó gầm lên vang vọng cả cánh rừng. Kẻ bí ẩn kia cũng bắt đầu nghi ngờ nhân sinh mình đã tóm gọn ma thú cấp cao hết hay chưa.
Nhưng chợt nhớ lại, quả thật có một con ma thú hắn không dám đến gần.
Nó được coi là boss của cả khu rừng này. Nhưng sổ sách cổ ghi lại, thì nó là ma thú truyền thuyết cai quản khu rừng mà mọi người đang đứng. Mỗi một năm nó sẽ xuất hiện một lần vào đêm trăng máu.
Kì lạ thay, đêm nay trăng tròn còn không có, chỉ có là trăng khuyết với ánh sáng mờ mờ. Ma thú vì sao lại thức giấc ngay lúc này?
Hình hài của con ma thú này tựa như những con rồng hung hăng. Nó có khả năng phun lửa, tạo thiên lôi và băng tuyết. Với năng lượng kinh khủng như thế nó có thể huỷ diệt mọi thứ cản đường mình.
Tiếng gầm của nó làm cho tất cả mọi người đều bất ngờ và kinh ngạc. Nhưng không được bao lâu họ lại trở nên lo lắng vì điều bất thường này thật đáng ngại.
Thời gian phục hồi ma thuật cần kha khá thời gian nên không thể chống trọi thêm đước nếu con ma thú này đột nhiên tấn công.
Lam Thiên và Lai Tử bắt đầu trờ nên nghi ngờ một việc gì đó, nhưng hiện tại vẫn phải gác nó sang một bên. Cậu nhìn cô thở dài:
- Mày mặc váy nên trong việc tấn công ma thú tiếp theo tao thấy nó thực sự bất lợi đó.
Cô khoé môi giật giật:
- Nếu không tại đám bạn toàn là dân shopping không thì tao đã không như vầy. Nhưng mà tao cũng có cách, yên tâm!
Lai Tử nhún vai:
- Đừng khiến tao mù mắt là được!
Câu nói sặc mùi cà khịa của cậu làm cho cô tức điên người, khoé miệng mỉm cười nhưng lại đem theo mùi thuốc súng nồng nặc:
- Mày tin tao cho mày lên tây thiên thỉnh kinh luôn không? Yên tâm! Mày lên đấy không mù đâu. Tao rất tốt nên tiễn mày đi trước.
Vẻ mặt của Lai Tử hiện rõ hai từ ''không cần''. Cậu lắc đầu cự tuyệt và nói:
- Tao còn bố mẹ già và em thơ, tao còn chưa học xong, còn chưa cưới vợ có con, tao còn phải xây dựng tương lai. Mày lấy làm thường cho thân trai chưa trải sự đời này. Tao thậm chí còn chưa biết gái gú là như thế nào.
Lam Thiên càng nghe cậu nói càng đen mặt. Khoé môi cô giật giật:
- Mày tin tao cho mày mãi mãi tuổi 18 không? Nói đi! Còn lời trăng trối nào muốn để lại với bố mẹ già và em thơ của mày không? Tao chuyển lời luôn một thể.
Lai Tử miệng thì cười cười nhưng thâm tâm là biển rộng. Cậu cố gắng dỗ dành cô:
- Rồi rồi! Tao sai! Lần sau em thề với chị em không vậy nữa.
Cô nghe vậy bật cười:
- Tốt! Quả là em trai của ta.
Chưa vui vẻ được bao lâu, tiếng gầm của ma thú lại vang vọng cánh rừng. Ai nấy đều nghe thấy và phải bịp tai lại, không khéo có thể thủng màng nhĩ bất cứ lúc nào.
Lam Thiên bực mình tỏ ra khó chịu:
- Tiếng gầm của nó chói tai quá! Chả lẽ tao tí nữa hầm nó lên ăn sẽ ngon hơn.
Lai Tử nghe vậy khuôn mặt chối bỏ:
- Tao không thích ăn hầm cho lắm! Hay nướng nó lên, con ma thú này thịt chắc là dai lắm, nướng lên ăn ngon hơn.
Cô nghe vậy kiên quyết không đồng ý:
- Ăn nướng thì có mùi lửa hoặc có nguy cơ cháy và khét, nên là ăn hầm tốt hơn.
Cậu nghe vậy thì vẫn cho rằng món nướng ngon hơn.
Kẻ bí ẩn xem cảnh tượng cãi nhau vì bàn xem con ma thú nấu gì mới ngon của hai bọn họ trong lòng thầm cảm thán. Quả những người không bình thường thì mới có thể chơi với nhau mà.
Hắn nằm ưỡn người, gác chân lên ghế, tiện tay bóc vỏ nho ra rồi ăn quả. Xem cuộc trang luận, hắn ngáp dài và nói:
- Kho vẫn ăn ngon hơn mà. Lũ này ngốc thật.
Bên phía các đoàn khác thì đang lo lắng cho sự hiện diện của con ma thú boss này. Nghe tiếng gầm chói tai đó cũng đoán được khoảng cách cũng như nó là ma thú cấp mấy rồi.
Họ đều nhanh chóng tạo ra vật phẩm hồi phục để hồi phục ma thuật. Thời gian lúc này rất cấp bách, họ nhanh chóng đưa vật phẩm tạo ra hấp thụ và vận khí để nhanh chóng hồi phục ma thuật trong người.
Riêng Lam Thiên và Lai Tử thì vẫn đang bận lo nghĩ con ma thú boss kia nấu gì ăn mới ngon.