Ánh mắt Khúc Trì trong suốt sáng ngời như một cái ao nhỏ, liếc mắt một cái là có thể nhìn xuống tận đáy, bên trong đều là sự thành thật thuần túy, không thấy được dấu vết nói dối nào.
Ánh mắt Bạch Thuấn nhất thời tối sầm lại, bởi vì tốc độ quá nhanh cho nên không bị bắt gặp.
Hắn ôm Khúc Trì về lại tư thế bình thường, xoa xoa tóc sau đầu cậu rồi thu tay lại, nói: "Tôi chỉ làm mẫu cho em một chút thôi."
Tay hắn rời khỏi người cậu, mất đi độ ấm làm Khúc Trì cảm thấy có chút tiếc nuối.
Tầm mắt Khúc Trì dính vào tay hắn một hồi, không nhịn được hỏi: "Anh có làm mẫu như thế này với người khác không?"
"Không có."
Bạch Thuấn nói, "Đây không phải là việc có thể tùy tiện làm."
Khúc Trì: "Vậy...."
"Tuy rằng tôi dạy em như vậy nhưng em không được làm loại chuyện này với người con gái khác."
Bạch Thuấn đan hai tay vào nhau, bình tĩnh nói: "Sau cùng thì, những hành động này chỉ tồn tại giữa những người thân thiết. Tôi và Tiểu Trì là anh em cho nên không có vấn đề gì, nếu mà làm vậy với người khác thì sẽ có vẻ rất thô lỗ và thiếu tôn trọng."
Khúc Trì đầu tiên là gật đầu, mấy giây sau lại nghi hoặc: "Nếu không thể dùng việc này để nghiệm chứng thì làm thế nào để em biết mình có thích người đó hay không?"
"Em rất muốn tìm được người mình thích sao?"
Khúc Trì trả lời: "Không tìm thấy người mình thích thì sẽ không thể hẹn hò....Em không muốn trở thành một người không có trách nhiệm trong mắt anh...."
"Vậy nên là em vẫn muốn hẹn hò?"
Việc này tựa hồ cũng không có gì là không đúng, dù sao thì đây cũng là một trong những nguyên nhân mà hôm nay cậu đến để hỏi. Mặc dù cũng không ham hố lắm, nhưng nếu có thể làm được thì cậu cũng sẽ không kháng cự.
Khúc Trì gật đầu, Bạch Thuấn không tự chủ nắm chặt hai bàn tay đang giao nhau, các khớp ngón tay áp vào nhau sinh ra cảm giác đau đớn mãnh liệt. Hắn hơi thả lỏng một chút, giọng điệu vẫn không khác mấy so với trước đó.
"Tiểu Trì, nếu chỉ có thể dùng việc này để chứng minh em thích một ai đó, vậy thì chỉ có thể chứng minh em chưa đủ trưởng thành."
Bạch Thuấn ngồi thẳng dậy, hơi trầm mặc nhìn cậu: "Cho dù thật sự tìm được người mình thích, em có thể xử lý tốt tình cảm giữa hai người hay không?"
Khúc Trì cứng đờ, do dự một lát rồi lắc đầu.
Cậu đến một người bạn thân còn chưa từng có, loại chuyện xử lý tình cảm này, dù chỉ là nghĩ trong đầu thì cậu cũng không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cậu chỉ có thể nhìn thấy được mặt nổi, không thể nghi ngờ đó là biểu hiện của sự ngây thơ.
Tai Khúc Trì nóng lên, cậu cảm thấy thật ngượng ngùng.
Có thể là vì thấy cậu im lặng, Bạch Thuấn dịu giọng lại, kề sát vào cậu an ủi: "Em vẫn chỉ là một đứa trẻ, chưa trưởng thành không phải lỗi của em, nếu em muốn hẹn hò thì có thể chờ sau này học được nhiều hơn rồi thử lại."
Hơi ấm khi anh nói chuyện phả vào mặt cậu làm cho má cậu cũng nóng lên theo, phản ứng vừa rồi còn chưa kịp lắng xuống đã lại một lần nữa quét qua toàn thân cậu.
Khúc Trì cúi đầu, tóc che khuất non nửa khuôn mặt, cũng che khuất đôi mắt đang chớp động của cậu.
Suy nghĩ của cậu có chút hỗn loạn, luôn cảm thấy mình hẳn là phải làm chút gì đó nhưng lại không thể tập trung tinh thần để suy nghĩ, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của Bạch Thuấn khi đang nói chuyện, chăm chú nhìn cái bóng của bọn họ trên mặt đất đang dần dần hòa vào làm một, trông có vẻ rất thân mật khăng khít.
Trở nên trưởng thành, học được nhiều thứ ——
Khúc Trì há miệng thở dốc, nghẹn hơn mười giây rồi mới làm theo suy nghĩ của mình.
Cậu đột nhiên ngẩng đầu, muốn nói chuyện với anh. Nhưng khuôn mặt hai người cách nhau quá gần, nếu Bạch Thuấn không lùi về sau một chút thì e rằng bọn họ sẽ bị đập mặt vào nhau.
Môi hai người vô tình chạm vào nhau, Bạch Thuấn nâng tay, theo bản năng muốn sờ miệng mình nhưng lại nhanh chóng buông xuống.
Khúc Trì là một đứa trì độn, không phát hiện ra hành động nhỏ này mà lại kéo tay áo Bạch Thuấn, nghiêng người về phía trước.
"Anh có thể dạy cho em không?" Khúc Trì hỏi, "Em cũng muốn trở nên trưởng thành."