Sau đó một khoảng thời gian, hễ hôm nào Khúc Trì có tiết sớm thì đều sẽ là Bạch Thuấn đưa cậu đi.
Mà chỉ cần là Bạch Thuấn có thời gian đến, lúc tan học cũng sẽ lái xe tới đón.
Hắn có tài xế riêng nhưng lại chưa bao giờ dẫn theo khi hai người ở chung. Khúc Trì hỏi, hắn liền cười trả lời là muốn hẹn hò trong thế giới hai người.
Tùy rằng là con nuôi của nhà họ Bạch, Khúc Trì cũng coi như là một phú nhị đại nhưng cậu lại không quá muốn tìm hiểu cuộc sống phóng túng, hiểu biết về những thứ này lại càng ít.
Hành trình hẹn hò vào buổi tối, cơ bản đều là do Bạch Thuấn sắp xếp.
Hắn dẫn Khúc Trì đi dùng cơm, cùng đi dạo, chơi bóng, chèo thuyền đêm, có đôi khi lại không sắp xếp gì mà chỉ dẫn Khúc Trì đi hóng gió cả đêm, Khúc Trì cũng vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Cho dù không ra khỏi cửa, chỉ cần ở nhà đánh đàn cho Khúc Trì nghe, hoặc là hai người tựa vào nhau xem phim, đối với bọn họ mà nói cũng là quá trình hẹn hò đầy thỏa mãn.
Đương nhiên Bạch Thuấn sẽ không quên "mục đích" của mình, thỉnh thoảng hắn lại giải thích cho Khúc Trì mục đích sắp xếp các buổi hẹn hò, vào thời cơ thích hợp thì làm ra một ít hành vi thân mật, còn dịu dàng khen ngợi ngộ tính của Khúc Trì.
Bất luận nhìn theo hướng nào, Bạch Thuấn đều là một bậc thầy tuyệt đối trong việc "dạy yêu đương".
Hắn là một cố vấn tốt, Khúc Trì cũng không kém.
Chỉ dùng vài ngày, Khúc Trì đã học được cách ứng đối với sự thân mật của Bạch Thuấn, sau vài ngày, cậu cũng đã quen với nhịp tim đập mạnh cùng với việc đỏ mặt thường xuất hiện trong quá trình học tập trước đây.
Chỉ tiếc Bạch Thuấn cũng không thể luôn dành thời gian ra để dạy cậu. Gần cuối năm, sự vụ công ty không theo ý người mà tăng nhiều hơn.
Sau khi tăng ca liên tục hai tối ở công ty, Bạch Thuấn lại phải đi công tác bốn ngày.
Khúc Trì giúp anh sắp xếp lại hành lý, buổi sáng ngày Bạch Thuấn đi, vừa vặn cậu không có tiết nên liền tiễn Bạch Thuấn tới sân bay.
Theo lý mà nói, bay tới bay lui đối với bọn họ cũng là chuyện bình thường, cũng không có gì mà phải lưu luyến, cậu cũng đã đi tiễn Bạch Thuấn rất nhiều lần.
Nhưng lần này, Khúc Trì kéo tay áo hắn, có chút không muốn buông ra.
Dưới ánh mắt tràn đầy ý cười của Bạch Thuấn, Khúc Trì nói lại một lần những lời dặn dò đã nói qua như "Phải đi ngủ sớm một chút", "Đừng quá thúc ép bản thân". Bạch Thuấn gật đầu đáp ứng, cậu không còn gì để nói nữa nhưng vẫn túm lấy góc áo thêm một chút.
Ngày đầu tiên sau khi Bạch Thuấn đi, Khúc Trì vẫn chưa bị ảnh hưởng gì quá lớn, chẳng qua người tới đón cậu sau tiết học buổi chiều đã đổi thành tài xế của nhà họ Bạch, buổi tối nấu cơm cũng chỉ có cậu ăn một mình.
Bởi vì ngày mai có nhiều tiết nên cậu sẽ phải nộp rất nhiều bài tập, những bài tập này đã bì trì hoãn vì cậu dành nhiều thời gian đi học cách yêu đương —— môn nhiều bài tập nhất đúng lúc lại là môn khiến cậu đau đầu nhất.
Khúc Trì viết một lúc mới coi như xong, lúc lên giường còn cảm thấy hơi xấu hổ. Ban sáng cậu còn dặn anh trai phải đi ngủ sớm, vậy mà chính bản thân lại không thực hiện được, sau đó mới mơ hồ ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, Khúc Trì vừa đi học đã bận tối mày tối mặt, chịu đựng đến khi tiết cuối cùng kết thúc, cậu lại nhận được một yêu cầu của bạn cùng lớp.
Bạn cùng lớp muốn tham gia một buổi tọa đàm do trường tổ chức để kiếm điểm nhưng lại có việc đột xuất, hỏi hết các bạn rồi mà vẫn không có ai đi thay nên đành không ôm hy vọng gì đi hỏi Khúc Trì.
Lúc trước Khúc Trì chưa từng đồng ý mấy việc như thế này nhưng bởi vì anh trai đang đi công tác, buổi tối cậu cũng không có việc gì làm, nghĩ đến bạn học cũng đang vội nên liền gật đầu đồng ý.
Buổi tọa đàm tương đối nhàm chán, mới đầu cậu còn có ý định thật sự nghe một chút, nghe được một nửa, cậu liền không nhịn được mà không ngừng phân tâm.
Mọi người xung quanh đều đang nghịch điện thoại hoặc là đang ngủ gà ngủ gật. Cậu ngồi ngay ngắn ở chỗ đó, như đi vào cõi thần tiên mà nhớ tới Bạch Thuấn.
Cậu không biết chút nào về nội dung công tác của Bạch Thuấn.
Dù sao thì cậu cũng chỉ là con nuôi, nhà họ Bạch nuôi cậu nhưng lại không coi trọng cậu chút nào, cũng không có ý muốn giao phó gia nghiệp cho cậu.
Tất nhiên, quan hệ giữa cậu và Bạch Thuấn rất thân thiết, nếu cậu có hứng thú muốn chia sẻ một chút gánh nặng với Bạch Thuấn thì cũng sẽ không có ai phản đối, nhưng Bạch Thuấn không nỡ miễn cưỡng cậu học những thứ cậu không thấy hứng thú, căn bản không cho cậu tiếp xúc với phương diện này.
Bây giờ anh trai đang làm gì nhỉ? Khúc Trì thay đổi một tay khác nâng cằm.
Giờ này chắc là đã cơm nước xong rồi, đã về khách sạn nghỉ ngơi chưa, hay là phải đi xã giao tiếp?
Cảm giác như đã lâu không cách xa anh trai lâu như vậy....Nhưng mà lúc trước mỗi lần đi công tác, hình như cũng đều là đi một tháng liền.
Anh trai không ở đây, vậy thì có tiếp tục việc dạy yêu đương nữa hay không? Hay là chờ anh trai về rồi tiếp tục? Trước khi đi anh trai chưa nói về vấn đề này, cách xa như vậy cũng có thể học sao....
Khúc Trì dựa vào suy nghĩ miên man để vượt qua buổi tọa đàm, sau khi về nhà thì tắm rửa một chút rồi đi làm bài tập, rất nhanh đã đến giờ lên giường đi ngủ.
Cậu lăn lộn qua lại, nhắm mắt lại nhưng lại không đợi được cơn buồn ngủ ập đến.
Vẫn là chiếc giường của hai người, giờ lại chỉ còn một mình cậu, diện tích nằm cùng với độ ấm của chăn cũng trở nên vô cùng kỳ quái.
Trên giường trên gối đều có mùi hương thuộc về Bạch Thuấn. Sau khi nhận ra được điều đó, độ tồn tại của mùi hương kia nháy mắt tăng lên khiến cậu không có cách nào lờ đi được.
Nhưng mà anh trai không ở đây....Khúc Trì vùi mặt vào gối đầu, trong lòng bỗng cảm thấy vắng vẻ, đó là cảm giác mà cậu chưa từng cảm thấy bao giờ.
Rõ ràng đã nghĩ về anh trai cả một buổi tối, nội dung gì cũng đã nghĩ qua, bây giờ cậu lại không khống chế được mà bắt đầu suy nghĩ.
Hai ngày nay cũng chưa gọi điện thoại, hẳn là công tác quá bận rộn nên không có thời gian.
Giờ này anh trai đã ngủ chưa? Nếu quá mệt thì có thể khi về khách sạn sẽ đi ngủ ngay, nhưng việc anh trai mang trạng thái mệt nhọc tiếp tục tăng ca cũng không phải là không có....
Lúc trước ở nhà, bọn họ tách ra ngủ thì đều không ngủ được, vậy lần này anh trai đi công tác thì có thể nào giẫm lên vết xe đổ hay không?
Khúc Trì lấy điện thoại ra, do dự nhìn màn hình điện thoại trong chốc lát, cuối cùng vẫn không gọi đi mà chuyển sang Wechat, gửi đi một tin nhắn: "Đã ngủ chưa?"
Nếu anh trai đang ngủ thì một tiếng rung ngắn kia hẳn là sẽ không làm ồn đến hắn.
Khúc Trì lo lắng cũng vô dụng, bởi vì Bạch Thuấn trả lời rất nhanh: "Không có."
Chưa ngủ rõ ràng không phải là chuyện tốt nhưng Khúc Trì lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trên mặt hiện lên niềm vui mà chính bản thân cũng không phát hiện.
Cậu quay lại giao diện điện thoại rồi bấm số gọi đi, Bạch Thuấn nhanh chóng nghe máy, hỏi cậu: "Làm sao vậy?"
"Sao anh còn chưa ngủ?" Khúc Trì hỏi.
Bạch Thuấn thẳng thắn thành thật trả lời: "Buổi tối đi uống rượu với đối tác, vừa trở về không bao lâu thì đi tắm."
"Có không thoải mái hay không?" Khúc Trì hỏi tiếp, "Nếu không thoải mái thì nhớ bảo trợ lý pha nước trái cây cho anh...."
Bạch Thuấn dùng giọng nói làm người khác yên tâm, đáp: "Yên tâm, trạng thái hôm nay tốt lắm, uống cũng không tính là nhiều. Nhưng mà tối nay em làm cái gì vậy, tại sao bây giờ vẫn chưa ngủ?"
Vì thế Khúc Trì nói lại chuyện mình đi nghe tọa đàm, đây là lần đầu tiên cậu giúp đỡ bạn học từ khi lên đại học cho nên cậu không chú ý mà nói lệch hướng, miêu tả lại chuyện này.
Nói xong, cậu có chút không cam lòng cứ dừng lại như vậy, nói quanh co một chút, lại miêu tả bài giảng kia nhàm chán đến mức nào.
Qua một hồi lâu, cậu mới đột nhiên dừng lại, hỏi: "A, em nói nhiều như vậy có thể sẽ nhàm chán hay không?"
"Sẽ không."
Bạch Thuấn dịu dàng nói, "Chỉ cần là chuyện của em thì tôi đều thích nghe, chẳng qua trước kia Tiểu Trì đều không nói cho tôi nghe thôi."
Khúc Trì "A" một tiếng, phát hiện ra đêm nay mình có chút khác thường.
"Thật kỳ quái," Khúc Trì nói như nói thầm, "Trước kia em không có như vậy, không nói nhiều như vậy, cũng sẽ không không ngủ được một mình....Có phải là chỉ cần bắt đầu yêu đương thì sẽ đều biến thành trạng thái như vậy hay không?"
Nghe có vẻ như cậu sắp được khai sáng vậy.
Bạch Thuấn ở bên kia điện thoại hơi ngừng lại, liếm môi một chút, ngón tay chậm rãi vuốt ve điện thoại hai cái.
Ánh mắt hắn trở nên sâu thẳm, trầm mặc trong chốc lát, tìm giọng điệu và câu trả lời thỏa đáng nhất sau đó mới mở miệng nói: "Chuyện này phải để Tiểu Trì tự suy nghĩ."