Hai người nắm tay đi ở ven đường, đi lướt qua những người đi đường khác.
Bạch Thuấn rất lâu không lên tiếng, Khúc Trì cũng không biết nên nói cái gì cho nên cũng không nói, cứ như vậy chia sẻ chút hơi ấm cho nhau trong gió lạnh, đi tới chỗ đỗ xe.
Bọn họ đi về bên phó lái, Bạch Thuấn giúp Khúc Trì mở cửa xe nhưng cũng không cho cậu ngồi, mà chỉ đứng ở cửa xe trong chốc lát, lúc này mới buông tay.
"Tay của Tiểu Trì rất ấm áp."
Hẵn có vẻ miến cưỡng nói.
Đến khi hắn ngồi vào ghế lái, cắm chìa khóa khởi động xe, điều đầu tiên Khúc Trì làm là mở điều hòa, muốn nhanh chóng làm cho hắn ấm lên, dù sao trong lúc lái xe bọn họ cũng không thể nắm tay.
Xe chuyển động chạy ra đường lớn.
Bạch Thuấn nhìn thẳng về phía trước, hỏi cậu cảm thấy thế nào về buổi hẹn hò: "Có thích buổi hòa nhạc tối nay không?"
Cậu không có nghe kĩ, làm sao nói được có thích hay không? Khúc Trì chỉ có thể chột dạ trả lời: "Tàm tạm...."
Bạch Thuấn như cảm thấy kinh ngạc với đáp án này, nhìn cậu một cái rồi lại hỏi: "Không sao chứ? Tôi nhớ rõ Tiểu Trì thực sự rất thích nghe đàn dương cầm mà."
Khúc Trì mê mang chớp mắt một cái, cẩn thận tự hỏi xem việc gì khiến anh có ấn tượng như vậy.
Rất nhanh đã tìm được ngọn nguồn, cậu thành thật nói: "Em chỉ cảm thấy anh đánh đàn dễ nghe thôi."
Bạch Thuấn nở nụ cười: "Vị này chính là một nghệ sĩ dương cầm rất nổi tiếng, tôi chỉ là người học nghiệp dư mà thôi, làm sao mà so với người ta được."
"Không phải."
Khúc Trì làm rõ: " Em chỉ thích anh đánh đàn thôi, người khác đàn em không thích nghe."
Bạch Thuấn dùng tay trái che miệng, như là đang cảm thấy có chút thẹn thùng với sự so sánh thẳng thắn này mà "A" một tiếng.
Xe chạy thêm được một đoạn hắn mới mở miệng: "Tôi đây cũng thẳng thắn với Tiểu Trì."
"Thẳng thắn cái gì cơ?" Khúc Trì hỏi.
Bạch Thuấn nói: "Đồ ăn của nhà hàng tối nay không ngon bằng đồ em làm."
Khúc Trì như không biết khiêm tốn là gì, đồng cảm gật đầu: "Em cũng thấy rất bình thường."
Cậu có chút thiếu tinh tế ở phương diện xã hội, nghĩ gì là nói đó mà không nhận thức được những lời này là đả kích như thế nào đối với người bình thường.
Bạch Thuấn thở dài, giọng nói mang theo chút ảo não: "Vậy thì hôm nay không phải tan tành rồi hay sao? Đặc biệt ra ngoài hẹn hò, kết quả còn không khiến em vui vẻ bằng cuộc sống bình thường.
Khúc Trì lúc này mới nhận ra lời mình nói có chỗ không ổn, vội vàng muốn vãn hồi.
Nhưng không đợi cậu nghĩ ra lý do thoái thác phù hợp, Bạch Thuấn lại đột nhiên bẻ lái. Xe trên đường dần ít đi, hắn giẫm chân ga càng sâu hơn, tăng nhanh tốc độ.
Đây không phải là đường đi về căn hộ của bọn họ, Khúc Trì có chút khó hiểu, vội hỏi: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"
"Về nhà."
Giọng Bạch Thuấn lại vang lên, tựa như đã quên hết mấy chuyện buồn vừa rồi, "Ở nhà trọ không có đàn, tối nay trở về nhà đi."
Hắn lại nở nụ cười: "Tối nay không cho Khúc Trì được một trải nghiệm hẹn hò tốt đẹp, đành phải tự mình đàn cho em để bồi tội."
Nhà họ Bạch cách chỗ này khá xa, Bạch Thuấn lái xe mất hơn nửa tiếng, lúc tới nơi đã gần mười một giờ.
Trên đường, Khúc Trì muốn gọi điện thoại cho quản gia để thông báo một chút về chuyện về nhà nhưng lại bị Bạch Thuấn ngăn lại.
Xe chạy đến cửa, bảo vệ mang theo biểu cảm khiếp sợ mở cửa cho bọn cậu, Bạch Thuấn cũng bảo hắn không cần làm rộn lên.
Đỗ xe xong xuôi, bọn họ không vào nhà chính mà lại đi dọc theo lối đi nhỏ ở vườn hoa. Trên đường gặp được một người hầu, Bạch Thuấn liền mỉm cười nhờ nàng thu dọn phòng để tối nay ngủ lại với cả đừng cho ai đến gần nhà kính trồng hoa.
Đàn dương cầm được đặt ở nhà kính trồng hoa. Hắn mở đèn ngủ, ánh sáng dịu dàng mờ ảo như ánh trăng sáng lên.
Nhà kính trồng hoa có chuyên gia chăm sóc, dường như một năm bốn mùa đều có hoa tươi nở rộ. Bạch Thuấn ngồi ở giữa những bông hoa, tùy ý đánh thử hai nốt, nốt nhạc nhẹ nhàng thoát ra, hắn coi như hài lòng gật đầu rồi ngồi xuống.
Hắn không lấy cầm phổ mà lại tùy ý nhấn thêm vài phím, dường như đã tìm thấy cảm giác, ngón tay hắn nhảy lên, tiếng đàn dương cầm tươi đẹp dần kết thành giai điệu dưới tay hắn, vang vọng khắp nhà kính trồng hoa.
Những năm gần đây, sức lực của Bạch Thuấn chủ yếu được đặt trên công ty, đã rất lâu rồi Khúc Trì không được nghe hắn đánh đàn.
Nhưng mặc dù đã lâu không chạm vào, hắn vẫn không hề có chút lạ lẫm nào, từ tư thái cho đến khúc nhạc ngẫu hứng đều thanh nhã khiến người mê say.
Khúc Trì đứng ở phía sau hắn, bất tri bất giác đắm say.
Cậu không rõ chính mình là nghe đến mê mẩn hay là nhìn ngắm đến mê mẫn, dù sao cho dù là lỗ tai hay ánh mắt của cậu đều đã bị Bạch Thuấn chiếm cứ, không thể chứa nổi những thứ khác.
Cậu lắng nghe tiếng đàn du dương, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Bạch Thuấn, ánh sáng dịu dàng dừng lại trên khuôn mặt ấy khiến Khúc Trì nhất thời cảm thấy quả thực, tất cả những gì khiến anh trông khác lạ đều trở nên đẹp đẽ.
Sắc đẹp khiến cậu thở chậm lại, bất tri bất giác cúi xuống, chậm rãi tới gần.
Ánh trăng xuyên qua lớp thủy tinh chiếu vào nhà kính, cùng với ngọn đèn kéo dài hình bóng của bọn họ.
Khúc Trì cũng không thể hiểu được mình đang làm gì, chỉ là cảm thấy khuôn mặt trong tầm mắt trở nên càng lúc càng lớn, từ từ có thể nhìn thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt, thấy lông mi của Bạch Thuấn, sống mũi nhỏ thẳng tắp, sau đó không còn nhìn thấy gì nữa.
Tiếng đàn du dương dừng lại, môi Khúc Trì chạm lên mặt Bạch Thuấn.
Có thể là qua vài giây, cũng có thể là đã qua một hoặc hai phút, Khúc Trì mới hồi thần lui về phía sau một chút.
Đột nhiên hôn mặt anh trai hình như là một chuyện rất kỳ quái, hẳn là nên giải thích một chút, cho nên cậu nói: "Lúc anh đánh đàn trông rất là đẹp."
Bạch Thuấn híp mắt lại một chút, bên trong lóe lên một tia sáng mà cậu nhìn không hiểu.
Trong nháy mắt, Khúc Trì có thể cảm nhận được thế giới của mình đã nghiêng trời lệch đất. Một đôi tay bắt lấy cậu, không nghe giải thích mà ấn cậu xuống, tiếng đàn dương cầm hỗn độn vang lên, Bạch Thuấn cúi người xuống hôn lên môi cậu.
Khúc Trì chưa từng làm mấy chuyện như hôn bao giờ, cũng chưa bao giờ biết cảm giác hôn môi là như vậy.
Cậu mở to hai mắt, hoàn toàn không có năng lực phản kháng. Bạch Thuấn cắn môi cậu, khiến cậu hơi đau đớn mà mở miệng, ngay sau đó là sự xâm lấn ngày càng mạn mẽ. Đầu lưỡi Bạch Thuấn dò xét tiến vào, hơi thở thuộc về Bạch Thuấn cũng hoàn toàn đánh úp về phía cậu.
Đại não cậu trống rỗng, như bị Bạch Thuấn nuốt chửng, chỉ có thể phản ứng lại hành động của Bạch Thuấn như một con rối gỗ.
Cậu cảm thấy khó thở, tim đập như trống, cơ thể bị ép tới mức khó chịu, những Bạch Thuấn lúc này lại không ân cần chút nào, thậm chí còn càng thêm đè ép khiến cho những phím đàn quanh eo cậu cũng bị ảnh hưởng, tiếng đàn giống như trái tim cậu nhảy loạn xạ lên.
Không biết đã qua bao lâu, Bạch Thuấn buông cậu ra, đôi môi dừng lại ở phía trên người cậu một chút.
Ánh sáng trong nhà kính vốn không mạnh lắm, hiện tại ngược sáng, cậu lại càng không thấy rõ mặt của Bạch Thuấn.
Khuôn mặt kia bị bao phủ ở trong bóng tối, chỉ có đôi mắt nóng rực là không thể làm ngơ.
Khúc Trì thở hổn hển mấy hơi rồi mới nói ngắt quãng: "Sao lại....hôn....quá trớn như vậy...."
"Bởi vì Tiểu Trì quá đáng yêu."
Bạch Thuấn xoa xoa môi cậu, như là cảm thán, hoặc như là dụ dỗ: "Cho nên mới hôn quá trớn như vậy."