Lần đầu gặp Tiêu Quan, nàng chỉ là một tiểu cô nương trốn trong nhà không hiểu chuyện.
Nàng lẻ loi một mình theo đội ngũ vượt qua một vùng để tới thành phồn hoa nhất Đông châu - Trường Đình. Đường xá khá xa xôi, nàng đã tiêu hết sạch số tiền trên người.
Vì thế, nàng chỉ vì một cây kẹo hồ lô mà nổi tranh chấp với tiểu thương.
Tiêu Quan bị muội muội nhờ vả ra đường để chuộc lại một cây trâm ngọc ở hiệu cầm đồ. Nhưng lúc hắn đang chuẩn bị hồi phủ, lại nhìn thấy một cô nương mặc bố y đang cãi nhau với một tiểu thương đầu phố, xung quanh có rất nhiều người vây đến. .
||||| Truyện đề cử: Bạn Chanh |||||
(Ji: Bố y - vải vóc được làm từ bao bố)
"Không có tiền còn dám ăn hồ lô của ta!"
Tiểu thương chỉ vào cô nương bố y, hét lên đối với mọi người đang vây quanh: "Mọi người đến phân xử thử, cô nương này có phải nên cho ta đánh đến mấy ngày mới có thể trườn về!"
Tiêu Quan luôn không quen nhìn sự tình bất công, huống hồ cô nương này chỉ lấy một xiên hồ lô của hắn, tiểu thương này sao có thể đánh đến mấy ngày. Không nói đến việc giao dịch này không công bằng, chỉ bằng để tiểu cô nương đi theo hắn cũng không có thể thống rồi.
Hắn tiến lên mấy bước, ném ra một thỏi bạc, lạnh giọng nói với tiểu thương: "Đây là tiền ta trả cho nàng, ngươi thả nàng ra đi."
Tiểu thương kia nhìn sang, giật mình. Vị trước mắt là đại công tử Tiêu gia, hắn vội vàng gật đầu, trừng mắt liếc Hoài Lưu một cái mới rời đi.
Hoài Lưu nhìn Tiêu Quan, đôi mắt linh động quay cuồng một vòng. Nghĩ thầm bản thân mình không có một đồng, không bằng đi theo công tử này trước, sau này có tiền, làm việc cũng dễ dàng hơn.
Thế là nàng bỗng nhiên lấy tay ôm đầu, kéo tay áo Tiêu Quan, dùng giọng điệu học theo từ thoại bản, nói: "Công tử, đầu của ta có hơi choáng, thỉnh cầu công tử tạm thời thu nhận tiểu nữ được không?"
Nàng lập tức chi muốn dính vào Tiêu Quan cao thượng vung tiền như rác này, chờ có tiền rồi mới tính toán.
Quả nhiên Tiêu Quan không phụ kỳ vọng của nàng, nâng nàng dậy, nhíu mày hỏi: "Nhà cô nương ở đâu, tại hạ có thể đưa cô về."
Đưa nàng về?
Trước đây không lâu nàng mới náo loạn với phụ thân, bây giờ đã chạy xa như vậy, lập tức bị bắt về, nhất định sẽ không thiếu một trận roi nào. Nếu như muốn trở về, cũng muốn đợi đến khi phụ thân nóng lòng, chỉ cầu xin nàng về nhà, không nỡ răng dạy.
Hoài Lưu vội vàng đổi sang bộ dáng lã chã chực khóc, gạt ra hai giọt nước mắt: "Nhà tiểu nữ ở Tây châu, cách Trường Đình hơi xa. Trời cao mưa gió thất thường, hiện giờ không biết mắc chứng gì, đầu lại choáng như thế... Vì thế..."
Tiêu Quan thấy bộ dạng khó mở miệng, hắn thở dài nói: "Muội muội nhà ta rất ngang bướng, theo ta về, cô sẽ không thiếu ăn đau khổ."
"Không sao, ta sẽ nhường nhịn mọi thứ cho nàng."
Hoài Lưu lúc ấy chỉ một lòng nghĩ đến phải khiến cho Tiêu Quan đưa mình về, căn bản không nghĩ đến lâu dài, huống hồ nàng cũng là nữ tử lớn trong một đại hộ nhân, muội muội ngang bướng của dạng công tử ôn nhuận như Tiêu Quan có thể ngang bướng đến mức nào chứ?
Tiêu Quan thấy tâm ý nàng đã quyết, đành phải lắc đầu, nói với nàng: "Vậy cô theo ta, chữa xong bệnh thì sớm ngày trở về, nữ nhi trong sạch như cô không nên ở lâu trong Tiêu gia."
***
Hoài Lưu ngây người ở Tiêu phủ hơn mười ngày.
Trong mười mấy ngày đó, gần như Tiêu Quan đều mang theo nàng bên người, vẫn giữ được khoảng cách thích hợp cùng cấp bậc lễ nghĩa chưa từng làm trái.
Vốn dĩ Hoài Lưu ăn nhờ ở đậu, không để ý đến những chuyện này, huống hồ như Tiêu Quan đã nói, Tiêu Ngưng ngang bướng, không tiếp xúc với nàng ta cũng coi là một chuyện may mắn.
Nàng được tự do liền gần như quên hết tất cả, thấy được trên người Tiêu Quan rất nhiều phẩm chất mà các công tử thế gia mình từng tiếp xúc đều không có.
Hắn luôn đối xử với mọi người khiêm tốn hữu lễ, nhưng thủ đoạn làm ăn lại hung bạo ác liệt.
Hoài Lưu nghĩ, một người sao có tận hai khuôn mặt khác biệt chữ, mà hai dạng này nàng đều thích vô cùng.
Vì thế nàng không muốn tiếp tục giấu Tiêu Quan, nói thẳng thân thế của mình với hắn, cũng khẩn cầu hắn đừng đưa mình về nhanh như vậy.
Ngoài dự liệu của nàng, Tiêu Quan vậy mà đáp ứng.
Mà cũng vì hắn đáp ứng, Tiêu Ngưng ở một bên càng hận nàng đến nghiến răng nghiến lợi.
Hôm đó nàng như thường ngày về viện của mình, thì thấy trước cửa đều bị dính trứng thôi và rau nát khắp nơi, chăn gấm trong phòng cũng bị kéo cắt rách tả tơi.
Từ nhỏ Hoài Lưu cũng sống trong sủng ái, cho dù ăn khổ không được chiều chuộng tính khí đại tiểu thư, cũng không thể nhịn được bị người ta khi dễ, huống hồ nàng cũng đâu có trêu chọc gì đến Tiêu Ngưng.
Nhất thời một khí nóng nhảy vọt lên đầu, nàng ba chân bốn cẳng chạy đến sân viện của Tiêu Ngưng.
"Tiêu Ngưng! Cô ra đây cho ta!"
Một lát sau, thiếu nữ mặc váy thêu ánh bạc chậm rãi đẩy cửa ra.
Nàng ta ước chừng khoảng mười lăm mười sau tuổi, nhìn nàng với vẻ đầy chán ghét.
"Bát phụ sơn dã ở đâu dám ở cửa của bản cô nương gào loạn thế."
Khi đó Hoài Lưu bất quá cũng là tâm tính tiểu hài tử, sao có thể để người khác nói nàng như vậy, nhất thời không biết cãi thế nào, tay hướng tới đánh Tiêu Ngưng.
Nhưng nàng vừa giơ tay lên, liền bị tỳ nữ bên người Tiêu Ngưng nắm lấy.
Tỳ nữ kia hung tợn trừng mắt với nàng, khinh miệt nói: "Chỉ là nữ nhân hoang dã đại thiếu gia nhặt về, cũng xứng ồn ào với cô nương nhà ta sao?"
Khuôn mặt Hoài Lưu giận đến đỏ bừng, đôi mắt trợn trừng lên.
Từ lúc nàng hiểu chuyện đến nay còn chưa từng tức đến dạng này, cổ tay còn bị tỳ nữ kia nắm chặt, phút chốc đau đớn toàn thân dâng lên.
Tiểu cô nương chung quy vẫn là tính nết tiểu cô nương, đấu không lại liền chảy nước mặt, thoáng chốc đã trào ra khắp mặt.
Nhưng lúc này, một tiếng giáo huấn truyền đến tai ba người.
"Ngưng nhi, muội đang hồ đồ gì nữa vậy?"
Bên cạnh tiểu viện là một bụi trúc, Tiêu Quan đang đi trên con đường mòn đến.
Chẳng biết tại sao, thân ảnh đi tới của Tiêu Quan khiến đáy lòng của Hoài Lưu toát lên mấy phần chột dạ.
Dù là Tiêu Ngưng đã khi dễ nàng trước, nhưng nàng cũng ăn nhờ ở đậu, còn phải cầu cạnh Tiêu Quan, huống hồ nàng đã cam đoan với Tiêu Quan sẽ nhường nhịn tất cả với Tiêu Ngưng...
Tiêu Quan trực tiếp lướt qua nàng, nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngưng, quát lớn: "Chuyện hoang đường mấy ngày nay muội làm tưởng ta không biết gì sao? Trở về phòng, ba ngày không được phép ra cửa."
"Tiêu Quan! Huynh vì nữ nhân này mà phạt ta!"
Câu trách cứ này của Tiêu Quan khiến Tiêu Ngưng tràn ngập sự khó Tiêu Ngưng, đôi mắt như bồ câu thấm đẫm nước mắt, bộ dáng thảm thiết để Hoài Lưu cảm thấy mình mới là ác nhân.
Hoài Lưu yên lặng nhìn hai người đang tranh chấp, nàng nhất thời kinh ngạc nhìn Tiêu Ngưng cứ như vậy mà gọi thẳng tục danh của Tiêu Quan, mà không gọi hắn là huynh trưởng.
Nàng cũng mơ hồ phát giác, nguyên nhân lần này hai người cãi nhau không phải là nàng.
Tiêu Ngưng hận nàng, không hề giảm theo thời gian, mỗi lần nàng ta nghĩ ra một trò đùa gì đó, Tiêu Quan luôn có thể ngay lập tức xuất hiện ngăn cản.
Mà kẻ cầm đầu khiến mối quan hệ hai huynh muội ngày càng ác liệt - Hoài Lưu lại vui vẻ tự tịa, để yên cho Tiêu Quan thu dọn cục diện rối rắm.
Khi đó nàng còn đơn thuần, chỉ xem là Tiêu Quan không quen mắt với bộ dán ngang ngược của Tiêu Ngưng.
__Dù sao lúc mới gặp hắn đã từng nói, muội muội của mình rất ngang bướng.
Cho đến ngày hôm ấy, Hoài Lưu tâm huyết dâng trào, vụng trộm chạy đến tửu lâu trong thành dạo hai vòng, chơi từ lúc đèn mới lên đến khi tàn đèn mới hết hứng rượu chè, say khướt trở về.
Lúc nàng về đến Tiêu phủ, vừa đến giờ Sửu.
Đầu nàng hơi choáng, dựa vào ký ức đến tiểu viện của mình, nhìn đến phía bên Tiêu Quan đèn vẫn sáng.
Có lẽ do còn men say, đầu nàng đột nhiên hiện ra hàng vạn cái tốt của Tiêu Quan trong quá khứ. Nghĩ đến đây, đêm đã khuya hắn còn chưa ngủ, lẽ nào có điều gì phiền lòng.
Khí nóng bốc lên đầu, nàng loạng choạng đi đến tiểu viện của Tiêu Quan, nhất định phải khuyên hắn thật tốt.
Nhưng vừa mới bước vào tiểu viện, nàng lại thấy một màn khiến mình nghẹn họng trân trối.
Tiêu Ngưng mặc áo ngủ bằng tơ tằm trắng tinh khiết, ôm Tiêu Quan thật chặt.
Nàng nhón chân đặt môi lên dính vào môi của Tiêu Quan, ngây ngô hôn Tiêu Quan.
Hoài Lưu bị dọa đến men say bay hết, tỉnh hồn trốn vào một cái cây xiêu vẹo, nghĩ đến chẳng lẽ Tiêu Quan giữ mình ở bên cạnh tiểu viện của hắn, chính là để che giấu loạn luân giữa hắn và Tiêu Ngưng sao?
Cũng chẳng trách Tiêu Ngưng ghét nàng như thế.
Hiện tại mình phá vỡ chuyện tốt của bọn họ, nếu bị phát hiện có thể bị diệt khẩu hay không?
Huống hồ nàng đã báo cáo thân phận thật của mình cho Tiêu Quan biết.
Ái mộ đối với Tiêu Quan đã sớm bị nàng ném lên chín tầng mây, nàng chỉ cảm thấy thân thể lạnh buốt, cả người như bị điểm huyệt đứng im không động.
Lúc nhịp tim nàng đang đập loạn xa, không biết thế nào cho phải. Bỗng Tiêu Quan gầm lên một tiếng dọa nàng giật mình.
"Hồ nháo!"
Nàng tập trung nhìn, Tiêu Quan đã đẩy Tiêu Ngưng ra.
Trong mắt hắn cuồn cuộn cảm xúc, có thương tiếc, có phẫn nộ, cam chịu... Còn có sự ẩn nhẫn khó hiểu.
"Sao mà muội hồ nháo! Huynh với muội không có quan hệ máu mủ! Huynh chỉ là con nuôi của Tiêu gia, chúng ta cùng nhau lớn lên, thanh mai trúc mã, vì sao không thể ở cùng một chỗ!"
Nghe thấy lời của Tiêu Ngưng, tâm của Hoài Lưu mới buông lỏng ba phần, may mà bọn họ không phải huynh muội, đoạn tình cảm lưu luyến này cũng không tính là quá tệ. Nhưng lời nói tiếp đó của Tiêu Quan lại khiến nàng như bị sét đánh.
"Nói hươu nói vượn! Thật sự muội càng ngày càng không nói đạo lý! Người ta thích là Hoài Lưu, ta đã sớm báo cho phụ huynh của nàng ấy, đã được đáp ứng rồi. Bây giờ thì tốt rồi, muội nháo thành dạng này, nếu nàng ấy hiểu lầm ta thì ta đặt ở đâu đây?"
Hoài Lưu cả kinh xém chút nữa ngất đi, bản thân dù có ái mộ nhi nữ với Tiêu Quan nhưng bình thường giao tiếp với hắn rõ ràng rất trong sáng, làm gì có chuyện như hắn nói.
Đúng lúc nàng đang thầm mắng Tiêu Quan ở đáy lòng sao có thể bất nghĩa, lợi dụng nàng như thế; một lực kéo nàng ra khỏi cây manh mẽ.
Tiêu Quan thâm tình ôm nàng, ôn nhu nói: "Lưu nhi, muội muội của ta hồ đồ, muội đừng để tâm."
Sau đó, đôi môi lạnh buốt của hắn còn ngậm lấy đôi môi chếch choáng của nàng.