1, Alpha này nắm rõ việc mang thai và sinh nở như lòng bàn tay
Có một ngày Lạc Hành Vân về nhà sớm. Cậu rón rén đi vào phòng bếp, giơ tay bịt mắt Bùi Diễn từ sau lưng. Nhưng cậu còn chưa lên tiếng, Alpha đang đeo tạp dề đã thản nhiên nói: “Bỏ tay ra nào, cá tuyết chiên cháy bây giờ.”
Lạc Hành Vân “xì” một tiếng: “Lão Bùi, anh thay đổi rồi, anh không còn lãng mạn nữa, cũng chẳng chịu đoán xem em là ai~”
“Em vừa vào cửa, anh đã ngửi thấy mùi của em rồi. Nếu là người khác, anh đã rút súng từ lâu.”
Trong phút chốc, Lạc Hành Vân chợt cảm thấy mình chưa bị bắn chết chính là minh chứng cho tình yêu của Bùi Diễn. Cậu vui vẻ ôm eo hắn: “Lớp trưởng, em muốn báo cho anh một tin tốt lành. Nghe xong anh đừng kích động đến ngất đi đấy nhé~”
Bùi Diễn lướt đôi mắt đen láy qua bả vai để nhìn Omega của mình: “Nói đi.”
Lạc Hành Vân thì thầm vào tai hắn: “Em – có – rồi.”
Vì phân hoá muộn, lại nghe các bác sĩ nói mình sẽ khó có khả năng mang thai nên Lạc Hành Vân định nhận nuôi một đứa trẻ. Nào ngờ hôm nay vừa đến nhà ăn, cậu lại chợt thấy buồn nôn, đi viện kiểm tra một lượt, ấy vậy mà thật sự có thai rồi!~ Cậu vội vàng xin nghỉ để về nhà, nóng lòng chia sẻ tin tốt này cho ba của đứa bé trong bụng~
Cảm giác được người nọ cứng đơ ra, Lạc Hành Vân sung sướng cọ cọ vành tai hắn, hỏi: “Bất ngờ không? Hạnh phúc không? Kinh ngạc không? Bác sĩ nói giờ nó đã lớn bằng củ lạc rồi!”
Ánh mắt Bùi Diễn nhìn cậu không thể gọi là vui mừng kinh ngạc, mà phải gọi là giật mình khi đối diện với thiểu năng: “Tiểu Vân, chúng ta đã chuẩn bị cho việc có thai được nửa năm rồi.”
Lạc Hành Vân: Σ(oдo)
Bùi Diễn lấy hộp thuốc vẫn đưa cho cậu mang đến trường hằng ngày ra, chỉ vào một loại trong số đó, nói: “Đây là axit folic.”
Lạc Hành Vân: …
Bùi Diễn bó tay vì sợi dây thần kinh dài đủ để buộc một vòng quanh trái đất của Omega nhà mình: “Hơn nữa, áo ngủ của em đã đổi thành loại dùng cho người mang thai, đệm của em dày hơn, mép giường còn lắp thêm khung bảo vệ. Gần đây, cơm em ăn đều theo chế độ dinh dưỡng của thai kỳ, em không nhận ra sao?”
Lạc Hành Vân muộn màng phát hiện: “Thảo nào dạo này không có tôm xào cay.”
Bùi Diễn: “Chín tháng tới cũng không có tôm xào cay đâu.”
Lạc Hành Vân: QAQ
Bùi Diễn tắt bếp, lôi Lạc Hành Vân ra ngoài, đóng cửa lại: “Mang thai 28 ngày rồi, đừng vào bếp, ngửi khói dầu sẽ nôn nghén đấy.”
Lạc Hành Vân (〃 皿`)q: “Vì sao anh biết cả chuyện đứa nhỏ đã được 28 ngày?!”
Loading...
Bùi Diễn nhìn cậu bằng ánh mắt đầy ẩn ý, đỏ mặt ho nhẹ nói: “… Chắc vì anh làm em có thai?”
Hình tượng của Bùi Diễn trong lòng Lạc Hành Vân lại cao thêm một bậc, chồng cậu đúng là chồng cậu, tính toán tỉ mỉ không sót cái gì.
Bùi Diễn đưa Lạc Hành Vân vào phòng sách, lấy một chồng sách trên giá xuống: “Thai kỳ hoàn hảo”, “Kinh Thánh mang thai”, “Bách khoa toàn thư thai sản”, “Omega mang thai và những điều cần chú ý”, “Dạy trẻ lứa tuổi 0-2″…
“Anh luôn cho rằng em quá bận nên không có thời gian đọc sách, thật không ngờ… Nếu em đã lạc hậu đến vậy thì đọc tạm mấy cuốn này đi.”
Lạc Hành Vân lùi về sau hai bước, nhớ lại khóa học tâm sinh lý Omega từng tra tấn mình, lại lùi thêm hai bước nữa theo bản năng, đổi giọng làm nũng: “Anh à, em không muốn đọc…”
Khóe miệng Bùi Diễn trĩu xuống, mặt trầm như nước, hắn nói: “Chẳng lẽ mình anh mang thai sinh con à?”
Lạc Hành Vân liếc khẩu súng treo trên bức tường sau lưng hắn, run bần bật không dám cãi nữa, chỉ đành trơ mắt nhìn hắn dọn đống sách thai sản kia tới đầu giường.
“Em bé cần kiến thức khoa học để phát triển khỏe mạnh cả thể chất lẫn tinh thần, nên chúng ta cần phải học cách làm cha làm mẹ. Anh đã gửi kế hoạch học tập vào hòm thư của em rồi, em xác nhận đi.”
Lạc Hành Vân dần cảm nhận được áp lực của việc học: “… Cái này cũng cần… kế hoạch học tập sao?”
“Anh đã theo khóa học về thai sản được một tháng rồi. Từ hôm nay trở đi, mỗi tối anh sẽ giảng lại cho em, một tuần kiểm tra một lần, địa điểm làm bài sẽ ở phòng trẻ em.”
Lạc Hành Vân chạy trời không khỏi nắng, vừa lấy sổ ghi chép ra ghi lại để chống quên, vừa nhỏ giọng hỏi: “Nhà ta có phòng trẻ em hả? Chỗ nào?”
Bùi Diễn đưa cậu đến căn phòng nhỏ ở cuối hành lang.
Lạc Hành Vân đẩy cửa bước vào…
Vách tường sơn màu hồng nhạt, sàn nhà xanh đậm lấp lánh sao trời, trên chiếc giường trẻ em có treo một vòng tròn đồ chơi vô cùng đẹp mắt, chân tường còn chất đầy thú nhồi bông.
Đối diện với tấm màn bằng ren trắng muốt, Lạc Hành Vân sửng sốt một lúc lâu rồi mới quay sang hỏi Bùi Diễn: “Lớp trưởng, em mang thai Omega à?”
Bùi Diễn khẽ thở dài, phổ cập khoa học cho cậu: “Sau ba tháng đầu mới biết giới tính thứ nhất, giới tính thứ hai thì phải chờ đến tuổi dậy thì.”
“Thế tại sao gian phòng này lại tràn ngập màu hồng?” Omega thẳng tắp Lạc Hành Vân cảm thấy căn phòng này quá gái tính, không hề liên quan đến phong cách trang trí trong nhà.
Bùi Diễn: “Con gái hay Omega đều sẽ thích.”
Lạc Hành Vân: “Thế nếu là một Alpha nam thì sao?”
Bùi Diễn nghiêm túc nói: “Có thể bồi dưỡng sự dịu dàng cho nó từ tấm bé.”
Lạc Hành Vân: “…”
Cậu ôm cổ Bùi Diễn, cọ nhẹ lên cằm hắn: “Có phải anh muốn có con gái hoặc Omega không?”
Bùi Diễn nhìn cậu, trong mắt lấp lánh sao trời.
“Nếu em sinh con trai thì sao? Hoặc Alpha hay Beta…” Lạc Hành Vân cắn nhẹ yết hầu trên cổ đối phương, nhướng mày, hỏi: “Chẳng lẽ phải sinh thêm đứa nữa?”
Bùi Diễn nuốt nước miếng.
Hắn rũ mắt, vươn ngón trỏ chọt vào giữa trán Lạc Hành Vân, đẩy cậu đến sát tường: “Ba tháng đầu không được quan hệ, tránh xa anh một chút.”
Lạc Hành Vân: >.<
—
2, Alpha này vừa là cha lại vừa là mẹ
Thể chất Omega muôn vàn yếu kém, thế nhưng trên phương diện sinh nở lại chẳng gặp chút trở ngại nào. Buổi sáng Lạc Hành Vân vẫn còn ở phòng thí nghiệm, buổi chiều đã được đưa vào bệnh viện, nửa tiếng sau lại được đẩy ra khỏi phòng giải phẫu, nhanh đến mức cậu không cảm nhận được.
Nhưng ngoài ý muốn là lúc trở về phòng bệnh, cậu không thấy con mình, cũng không thấy ba của con mình mà lại gặp đám bạn tự kỷ và nhóm Alpha ngồi bàn bên.
Lạc Hành Vân: “…”
Lạc Hành Vân: “Sao chúng mày phải vượt cả Thái Bình Dương để tới xem tao sinh con hả!”
Hoắc Tư Minh: “Mày nghĩ bọn tao muốn à, là chồng mày đặt vé cho bọn tao, được chưaaaa!!!!”
Thích Vũ: “Hẳn khoang hạng nhất!”
Trương Lượng: “Cậu ta còn có súng!”
Lạc Hành Vân tức giận vỗ giường: “Sao dám chi nhiều tiền như thế! Còn không chịu viết vào dự toán! Hoang phí như thế mà coi được à?!”
Thẩm Thư Ý đẩy mắt kính, phân tích tâm lý Alpha: “Anh Bùi lên chức ba nên vô cùng vui vẻ, ngày nào cũng đăng ảnh quần áo giày tất trẻ con lên mạnh xã hội kìa. Nhưng có lẽ khoe khoang trên mạng là không đủ, nó còn muốn bế em bé lên cao, show cho bọn tôi dáng pose kinh điển của vua sư tử…” (1)
Lạc Hành Vân nhìn ra phía sau bọn họ: “Thế anh ấy đâu rồi?”
Mọi người xung quanh đều lùi lại một bước, đẩy Lý Ngộ lên đầu. Lý Ngộ nuốt một ngụm nước miếng, đành phải nhận nhiệm vụ này: “Chị dâu, tôi nói cậu nghe, nhưng cậu tuyệt đối đừng kích động.”
Lạc Hành Vân có thể không kích động được sao, tóc cũng sắp dựng thẳng lên rồi: “Cậu nói đi.”
“Nó vốn định giơ em bé lên cao để khoe với chúng tôi, nhưng bác sĩ vừa bế em bé đến, nó liền, nó liền…”
“Anh ấy làm sao?”
Lý Ngộ thở dài: “Nó liền kích động đến khóc ngất đi luôn.”
Lạc Hành Vân: “…”
Thích Vũ nắm tay cậu: “Nhưng không có vấn đề gì lớn, hai ba con đều bình an.”
Không bao lâu sau, Bùi Diễn cũng được đưa đến giường bệnh bên cạnh Lạc Hành Vân. Thanh niên đẹp trai yếu ớt ôm em bé đưa qua cho Lạc Hành Vân: “Xem này, con em đấy.”
Vừa thấy đứa trẻ đỏ hỏn như chuột con, không hề trắng trẻo mũm mĩm như trong tưởng tượng, Lạc Hành Vân liền không muốn ôm cho lắm: “… Ầy, anh bế trước đi, em ăn đã.” Dứt lời, cậu mở hộp mì thịt bò Bùi Diễn chuẩn bị ra, buổi trưa cậu bận sinh con, chưa kịp ăn uống gì cả.
Bùi Diễn dựa vào đầu giường, dịu dàng nhìn ngắm đứa bé trên tay. Mọi người cũng sôi nổi vây quanh để chơi đùa cùng em bé. Lúc bước vào, bác sĩ lập tức trông thấy cảnh tượng cha hiền con hiếu, cả nhà hạnh phúc sum vầy như thế đó.
Bác sĩ: “Các vị, mời các vị ra ngoài, Omega cần tiêm…”
Mọi người quay đầu lại.
Thanh niên đẹp trai đang bế con nâng mắt lên: “Tôi là Alpha.”
Cậu bạn đang húp mì ở giường bên tích cực giơ tay: “Tôi tôi tôi, tôi là Omega!”
Bác sĩ: “…”
Thời nay thật lạ, Alpha không giống Alpha, Omega lại chẳng ra dáng Omega tí nào!
—
3, Phương pháp đặt tên của nhà họ Bùi
Ngày bé con được đưa về nhà, Bùi Diễn tuyên bố tên của nó: “Bùi Chỉ. Tên chữ là Đinh Lan.”
Lạc Hành Vân quả thực không biết nên phỉ nhổ chỗ nào, rốt cuộc là tên cúng cơm kỳ hay tên chữ dị: “Lão Bùi, con chúng ta là trai, hơn nữa kết quả kiểm tra gen cho thấy nó rất có khả năng là một Alpha với chỉ số A cao, cực kỳ cao, giống hệt như anh vậy.”
Bùi Diễn có quý tử, rất ra vẻ cha quý nhờ con: “Cho nên?”
“Tên anh đặt nữ tính quá.”
Bùi Diễn ném quyển “Ly Tao” ra trước mặt cậu: “Chỉ, cỏ thơm hoa đẹp ven sông, hình dung người có phẩm chất thanh cao trong sạch. Đinh Lan, lấy từ “Nhạc Dương Lâu Ký”, cỏ thơm hoa đẹp ven sông, hình dung người có phẩm chất thanh cao trong sạch.”
“Tuy ẩn dụ rất tốt đẹp, nhưng bản chất vẫn là hoa cỏ thơm tho. Đàn ông chân chính sao có thể dùng cái tên này, giống y như Hạc Vọng Lan ấy.”
Bùi Diễn liếc mắt phượng: “Không thì sao? Nghe em, đặt tên cho nó là Lạc Tất Đạt?”
Lạc Hành Vân cố gắng bảo vệ ý kiến của mình: “Lạc Tất Đạt, nghe rất hoàn hảo!”
Bùi Diễn không thèm để ý, đội mũ vịt vàng lên đầu em bé, còn bịt tai nó, không cho nó nghe.
Lạc Hành Vân tức chết rồi. Nếu không phải cậu chơi oẳn tù tì thua Bùi Diễn, bé con đã không cần theo họ hắn… Tại sao tối qua cậu lại ra baooooo!!!!!
Bùi Diễn dỗ con ngủ, nhìn Lạc Hành Vân ngồi trên sô pha tự đánh tay mình thì từ từ đi tới. Hắn cầm tay cậu lên hôn, thỏa hiệp: “Tên ở nhà là Lạc Tất Đạt.”
Lạc Hành Vân cảm thấy được an ủi phần nào, nhưng sau đó lại bắt đầu lo lắng: “Anh có chắc nó sẽ nhớ hết ba cái tên này không?”
Bùi Diễn nháy mắt với cậu: “Thì để lại cho đứa sau đi.”
Vì thế…
Anh cả nhà họ Bùi, Alpha giá trị A cao, tên: Bùi Chỉ.
Anh hai nhà họ Bùi, Alpha giá trị A cao, tên: Bùi Đinh Lan.
Em gái út nhà họ Bùi, hòn ngọc quý trên tay ba mẹ và hai anh, 12 tuổi phân hoá thành Omega quý hiếm của thế giới, tên: Lạc Tất Đạt.
Bùi Chỉ, Bùi Đinh Lan, Lạc Tất Đạt: “… Có quỷ mới biết chúng tôi đã trải qua những gì!”