Đột nhiên một cánh tay thon dài vươn đến trước mặt Đóa Đóa, cầm lấy tượng đất trong tay con bé.
Đóa Đóa ngẩng đầu lên, đập vào mắt nó là một khuôn mặt đẹp đến không thể tưởng tượng nổi. Làn da trắng nõn đếngần như trong suốt, mái tóc đen hỗn độn vén ra sau cổ, đôi mắt phượngsắc bén màu hổ phách long lanh ánh nước. Toàn thân được khoác bởi trường bào màu đen bó sát người, càng thêm tô đậm dáng người thon dài của hắn. Cổ tay áo được cột lại, cổ áo được thêu một đóa tường vi vàng quấnquanh xõa dài xuống tận vạt áo. Màu vàng của tường vi càng thêm nổi bậttrên nền đen của trường bào, nháy mắt trở nên cao quý cùng độc nhất.
Đóa Đóa nhìn hắn không chớp mắt, bàn tay nhỏ bé nắm một đầu tượng đất, mà những ngón tay thon dài của hắn lại giữ đầu còn lại.
“Không phải nói là cho ta sao?” Cánh môi anh đào bỗng hé mở, thanh âm trong vắt không một chút gợn sóng bậc ra.
“A!” Đóa Đóa buông lỏng tay, lúc này mới nhớ hắn vẫn chưa cứu mẹ nên cuống quít giữ chặt tay hắn.
“A!” Thế nhưng chỉ vừa chạm một chút, nó liền giật mình buông ra.
“Sao tay của ngươi lại lạnh như vậy? Còn lạnh hơn cả cha ta nữa!” Đóa Đóa ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc.
Tay của hắn còn lạnh hơn tảng băng, mặcdù đã quen với hơi lạnh tỏa ra từ người Hàn Chỉ nhưng Đóa Đóa vẫn cảmthấy nam nhân trước mặt còn lạnh hơn cha mình rất nhiều.
Thế nhưng nó cũng không đợi câu trả lờitừ hắn, chỉ bĩu môi nhìn hắn chằm chằm. Vóc người hắn cao ráo, so vớiĐóa Đóa của cao chưa đến một mét mà nói thì chính là một trời một vực.
“Tên ta là Hàn Vân Đóa, mọi người đều gọi ta là Đóa Đóa. Ngươi tên là gì?”
“Ngục Tu” Ngục Tu hơi cúi đầu, nhìn đứa bé chỉ cao tới đùi hắn, nhẹ nhàng trả lời.
“Ngục Tu? Tên thật là lạ. Ta gọi ngươi là Tu được không?” Đóa Đóa nhíu mày.
“Được”
“Tu, ngươi lấy tượng đất của ta rồi, vậy phải cứu mẹ ta đó. Mẹ vẫn còn chảy máu, ngươi cầm máu cho mẹ đượckhông?” Đóa Đóa nắm chặt vạt áo Ngục Tu, cảm thấy hắn cao như vậy, nóichuyện cũng không tiện, nó luôn phải ngẩng đầu lên nhìn hắn.
“Sau ba tháng, nàng sẽ khỏe lại” Ánh mắt Ngục Tu dừng lại trên người Vân Liệt Diễm. Ngón tay nhẹ nhấc, một loạttia sáng màu đỏ bao lấy cả người Vân Liệt Diễm, sau đó nàng bay lên lơlửng giữa không trung.
“Đi thôi” Ngục Tu xoay người đi về phía trước.
Đóa Đóa nhìn thấy mẹ lơ lửng bay theo Ngục Tu liền trợn mắt kinh ngạc, nhưng sau đó cũng nhấc chân đi theo.
Tốc độ của Ngục Tu có lẽ quá nhanh, bước chân tuy thật thong thả nhưng Đóa Đóa chạy đến mệt cũng không đuổi theo kịp.
Chỉ chốc lát sau, Đóa Đóa liền nổi giận.
“Tu, ngươi đi nhanh quá!” Đóa Đóa nhìn Ngục Tu đã cách xa mình vài chục xải chân, tức giận hô lớn.
Ngục Tu dừng lại, quay đầu nhìn Đóa Đóa đang tức giận với hắn, sau đó chậm rãi đi đến bên cạnh con bé, hỏi: “Sao vậy?”
“Ngươi ôm ta đi, ta ghét nhất là đi bộ,mệt chết đi được!” Đóa Đóa dang tay, chờ Ngục Tu ôm lấy mình. Nó khôngmuốn đi, trước kia đều là cha hoặc Tước Tước thúc thúc ẵm.
Ngục Tu cúi người, ôm Đóa Đóa lên tiếp tục đi, giống như đây chỉ là một chuyện hết sức bình thường.
Đóa Đóa ôm cổ Ngục Tu, bàn tay nhỏ bécũng không an phận sờ sờ mặt của hắn, sau lại sờ sờ mặt mình. Tại saomặt của hắn cũng lạnh như vậy? Nghiên cứu nửa ngày, bàn tay nhỏ bé lạitiếp tục sờ sờ tai hắn, cổ hắn, nhưng vẫn không phát hiện ra chỗ nào ấm.
Đóa Đóa mím môi, chẳng lẽ hắn là tảngbăng sao? Thế nhưng mẹ từng nói cha chính là một tảng băng to, trênngười cũng vẫn có lúc ấm áp mà. Vậy nơi nào trên người Ngục Tu mới ấmđây?
Đóa Đóa đang trầm tư suy nghĩ, Ngục Tulại đặt con bé xuống đất. Lúc này Đóa Đóa mới giật mình, bọn họ đangđứng trong một căn phòng.
Căn phòng này thật lớn, lớn hơn rấtnhiều những căn phòng mà nó từng nhìn thấy trước đây. Vách tường đều làmàu vàng, trên tường có treo rất nhiều bức tranh, sàn nhà được trải mộttấm thảm màu đỏ. Chính giữa căn phòng có một chiếc giường, bên trên trải một chiếc đệm màu đỏ thêu hoa thật dày.
Vân Liệt Diễm được Ngục Tu đặt lên giường, tia sáng màu đỏ vẫn bao quanh cơ thể nàng.
“Tu, khi nào thì mẹ sẽ tỉnh lại? Ngươi đang trị thương cho mẹ sao?” Đóa Đóa nằm sấp bên giường, hỏi.
Vết thương trên người Vân Liệt Diễm tuyrằng không chảy máu nữa, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu khép lại. Đóa Đóanhíu mày, bàn tay nhỏ bé cũng không dám chạm vào người nàng.
“Lốc xoáy màu trắng kia đã tồn tại từlúc đại lục này hình thành, nghe nói là trận pháp của những thần linhtạo nên thế giới lưu lại. Nàng ấy bị năng lượng đó tổn thương, không thể khỏi hẳn trong vòng một trăm ngày” Ngục Tu thản nhiên nói, sau khi nóicũng quay đầu rời khỏi phòng.
Đóa Đóa chờ đợi trong phòng, quan sátVân Liệt Diễm cả buổi mà nàng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. Chẳng lẽthật sự giống lời Ngục Tu nói, phải một trăm ngày sau mới có thể khỏelại?
Trong phòng không có gì để chơi đùa màVân Liệt Diễm vẫn hôn mê, một lúc sau là Đóa Đóa đã cảm thấy nhàm chán.Bình thường nó líu ríu quen rồi, bây giờ bắt nó phải chở đợi một mìnhliền không chịu được. Đóa Đóa đi ra ngoài mới phát hiện đây là một biệtviện rất lớn, nó đang đứng trên lầu hai, bên cạnh là một chiếc thangtrải thảm đỏ, bên trên cũng thêu những đóa hoa đỏ như máu.
Đóa Đóa tò mò đi xuống, sau đó ra bên ngoài. Lúc ra tới bên ngoài, nó sợ ngây người.
Trời ạ, đây là nơi nào?
Trong viện nơi nơi đều trồn những đóahoa màu đỏ, trên tường đều là những mảng tường vi đỏ chói. Ánh trăngkhuyết đỏ như máu vẫn treo giữa trời, tia sáng đỏ vẫn chiếc rọi lên từng đóa hoa.
“Đẹp thật!” Đóa Đóa vui vẻ chạy tới chạy lui trong bụi hoa. Đây là lần đầu tiên nó nhìn thấy một nơi đẹp như vậy.
Nó quay đầu lại nhìn căn phòng kia, thật to, nhưng lại toàn là màu đen.
Đến khi Đóa Đóa chơi mệt mới phát hiệnra, trong hoa viên rộng lớn chỉ có một mình mình. Đóa Đóa trở lại phòng, kêu vài tiếng vẫn không có ai trả lời.
Nó tìm khắp phòng, ngoại trừ Vân LiệtDiễm vẫn đang hôn mê nằm trên giường ra thì không còn một ai, ngay cảNgục Tu cũng không thấy đâu.
Đóa Đóa không cam lòng tìm lại một lần, nhưng vẫn như trước. Đóa Đóa có hơi sợ hãi.
“Ô ô… Tu, ngươi đang ở đâu? Tại sao ởđây chỉ có một mình ta vậy? Ô ô ô…” Đợi đến lúc xác định trong phòngkhông còn người nào khác, Đóa Đóa khóc rống lên.
Chỉ chốc lát sau Ngục Tu liền xuất hiệntrước mặt Đóa Đóa. Hắn đi tới, ngồi xổm người xuống, ngón tay lạnh lẽonhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Đóa Đóa. Hắn nhẹ giọnghỏi: “Khóc cái gì?”
“Ô ô… Tu, rốt cuộc ngươi cũng trở lại.Tại sao ở đây không có ai hết vậy? Ta rất sợ!” Đóa Đóa lập tức bổ nhàovào trong lòng Ngục Tu, ôm chặt lấy cổ hắn.
Cho tới bây giờ nó còn chưa từng ở trong một căn nhà rộng lớn mà không có ai như vậy. Thật đáng sợ! Không ai nói chuyện với nó, chơi với nó, cũng không có thức ăn.
“Nơi này vốn dĩ không có người” Ngục Tu ôm Đóa Đóa lên, đi đến chiếc ghế dài dưới tàng cây anh đào trong hoa viên.
Hắn ngồi xuống, gió nhẹ thổi khiến cho những cánh hoa anh đào đỏ như máu lả tả bay.
Đóa Đóa vươn tay bắt lấy một cánh hoa,hỏi Ngục Tu: “Tu, hoa anh đào không phải màu trắng sao? Sao hoa anh đàonơi này lại màu đỏ?” Đóa Đóa nhìn hoa viên, khắp nơi đều là hoa đỏ, hoađồng đỏ, tường vi đỏ, thậm chí anh đào cũng đỏ.
“Chúng bị máu nhuộm đỏ” Ánh mắt của Ngục Tu dừng lại trên cánh hoa trong lòng bàn tay Đóa Đóa, trả lời.
“Máu ở đâu ra? Tại sao chúng lại bị nhuộm như thế?” Đóa Đóa càng thêm tò mò.
“Trong người mỗi người đều có một giọtmáu, đến khi chết sẽ chảy ra, sau đó hình thành Hoàng Tuyền. Máu này bắt đầu từ nơi đó” Ngục Tu một chút cũng không chán ghét sự tò mò của ĐóaĐóa, vẫn trả lời một cách kiên nhẫn, thanh âm vẫn không một gợn sóng.
“Là hoa Mạn Châu Sa bên bờ Hoàng Tuyềnsao? Chẳng thể trách, ta thấy nước sông nơi đó đều là màu đỏ, thì rachúng là máu” Đóa Đóa gật gật đầu như hiểu, sau đó vươn tay kề sát miệng thổi cánh hoa.
Ngục Tu vẫn lẳng lặng nhìn Đóa Đóa.
“Tu, nơi này chỉ có một mình ngươi sao?” Đóa Đóa ôm cổ Ngục Tu, hỏi.
“Ừ”
“Tu, ngươi không cần phải ăn sao?”
“Không cần”
“Tu, ta đói bụng”
“Ta đưa nàng đi ăn”
“Tu, ta mệt”
“Ngủ”
“Tu, …”
Mặc kệ Đóa Đóa nói cái gì, Ngục Tu cũngđều đáp lời không chút bực mình. Dường như bất cứ câu hỏi nào của conbé, hắn cũng không thấy phiền phức hay rắc rối.
Trải qua khoảng thời gian sống chungngắn ngủi, Đóa Đóa đã nâng địa vị của Ngục Tu lên vị trí vô cùng quantrọng. Từ khi nó sinh ra đến giờ, tất cả mọi người đều rất không thíchtrả lời vấn đề của nó, thậm chí có khi ngay cả cha và mẹ cũng không trảlời được. Thế nhưng cho dù nó hỏi cái gì, Ngục Tu đều trả lời. Điều nàykhiến cho Đóa Đóa cảm thấy không còn nhàm chán nữa. Hơn nữa, nơi nàyngoại trừ mẹ và nó ra thì cũng chỉ còn mỗi Ngục Tu, cho nên mỗi ngày nóđều chạy đến tìm hắn, sau đó trò chuyện cùng hắn không dứt.
“Tu, tại sao ngươi lại giúp ta cứu mẹ?”Đóa Đóa suy nghĩ vài ngày, rốt cuộc cũng quyết định hỏi Ngục Tu. Lúctrước nó gặp rất nhiều người xấu như Tử Mộ thúc thúc cùng Vinh Hình thúc thúc. Nhất là Tử Mộ thúc thúc, rõ ràng nhìn có vẻ thân thiết và dịudàng như vậy nhưng lại có thể khiến cho mẹ bị thương đến thế này. Nhớlại ngày nó bước ra khỏi Minh Giới, nhìn thấy mẹ cả người đầy máu, bâygiờ nó vẫn còn sợ hãi. Nhất định là do Tử Mộ thúc thúc cùng Vinh Hìnhthúc thúc không muốn thả mẹ, cho nên mẹ mới thành ra như vậy.
Nghĩ đến chuyện này, Đóa Đóa lập tức muốn hiểu nguyên nhân vì sao Ngục Tu cứu mẹ.
“Ta lấy tượng đất của nàng” Ngục Tukhông mặn không nhạt đáp, trên mặt vẫn không có bất kỳ biểu cảm nào,giống như là hắn đang nói muốn ăn cơm hay đi ngủ.
“Nhưng mà tượng đất cũng không phải làthứ quý giá gì, tiền ta mua tượng đất đó cũng không đủ mua thuốc cho mẹta nữa” Đóa Đóa hơi cúi đầu, có chút rối rắm. Tuy tượng đất kia đối vớinó là rất quan trọng nhưng nó từng tính toán, tiền mua tượng cũng khôngđủ mua một lần thuốc cho mẹ nữa là.
“Ta không cần tiền”
“Bất kể thế nào thì không có ngươi, tacũng không thể cứu mẹ. Tu, ngươi thật tốt!” Đóa Đóa ôm cổ Ngục Tu, nóimột cách chân thành. Trong mắt Đóa Đóa, cách phân biệt người tốt cùngngười xấu thật ra rất đơn giản. Người đối tốt với nó thì chính là ngườitốt, người không tốt với nó liền nhanh chóng bay vào hàng ngũ người xấu.
Trên mặt Ngục Tu vẫn không có bất kỳ biểu tình gì như trước.
“Tu, đó giờ ta vẫn không thấy ngươicười, cũng không thấy ngươi khóc. Tu, ngươi biết cười hay khóc không?Ngươi có chuyện gì vui không? Hoặc là chuyện buồn cũng được?” Đóa Đóavươn ngón tay lật lật gương mặt của Ngục Tu, nhưng trên mặt hắn vẫnkhông chút gợn sóng. Hắn giống như một tượng gỗ, vẻ mặt tĩnh mịch khôngcó cảm xúc. Mặc kệ nó nói cái gì, làm cái gì, hắn vĩnh viễn đều có biểucảm như vậy.
“Không biết” Môi mỏng nhẹ nhàng phun ra hai chữ, Đóa Đóa buồn bực cúi đầu.
Thời gian trôi qua từng chút một.
Một tháng sau tại Hàn thành.
“Cha, con không tin mẹ đã chết, có phảitrinh thám điều tra sai rồi hay không?” Đã rất nhiều lần Vân Thiểm Thiểm hỏi Hàn Chỉ chuyện này. Ngày đó, bọn họ từ thành Hàn Quý đến Hàn thành, tin tức nhận được không ngờ lại là Hỏa Tử Mộ giết chết vị hôn thê củahắn – Liệt Diễm.
“Nàng còn sống” Hàn Chỉ hướng mắt nhìnvề phương hướng Hỏa thành. Thời gian càng trôi nhanh, hắn càng thêm dàyvò cùng đau đơn hơn so với Vân Thiểm Thiểm. Hắn cảm nhận được sinh mệnhVân Liệt Diễm có xói mòn, nhưng mấy ngày nay đã khôi phục một chút. Hắncó thể cảm nhận ra sinh mệnh của nàng đang bắt đầu trở nên mạnh mẽ,nhưng cảm giác này lại vẫn rất mỏng manh, dường như tùy thời đều có thểbiến mất. Thế nhưng hắn lại không có cách nào khác, chỉ biết chờ đợi đến ngày kết đồng minh của bát đại gia tộc.
Vân Thiểm Thiểm đứng bên cạnh nhìn HànChỉ. Mấy ngày này, nó nhìn thấy cha điên cuồng tu luyện, lại vẫn là tuluyện. Có lẽ bọn họ giống nhau, ngoại trừ chờ đợi ra thì cũng không biết làm cái gì khác.
Chỉ có Hàn Chỉ, Vân Thiểm Thiểm, DiệpKhuyết, Ngân Linh Nhi cùng Đại Bạch đến Hàn thành. Vân Phụng Khải vàPhượng Lăng Tiêu quyết định ở lại thành Hàn Quý hỗ trợ Vân Húc Trạch.
“Chỉ nhi, Thiểm Thiểm, chúng ta có thểđến Hỏa thành rồi” Ngay lúc cả Hàn Chỉ lẫn Vân Thiểm Thiểm chờ đợi trong buồn bực, Hàn Lăng lại đem đến cho họ tin tốt lành.
“Thật sao? Thật tốt quá! Cám ơn ông nội!” Vân Thiểm Thiểm nhảy dựng lên khỏi ghế.
Hàn Lăng từ ái sờ sờ đầu Vân ThiểmThiểm. Cháu nội ngoan của hắn, từ ông nội phun ra từ miệng nó thật ngọtngào, không giống như Hàn Chỉ, vẫn chưa chịu gọi hắn một tiếng phụ thân. Thế nhưng Hàn Lăng cũng không đặt nặng trong lòng, cho dù Hàn Chỉ không gọi phụ thân thì nó vẫn là nhi tử của hắn. Trên người nó chảy dòng máucủa gia tộc Hàn thị, chuyện này không ai có thể thay đổi được.
Hàn Chỉ đứng dậy, thản nhiên nhìn Hàn Lăng, nói: “Đi thôi!”
Hàn Lăng gật gật đầu.
“Ta cũng muốn đi cùng mọi người” Lúc này, Ngân Linh Nhi đột nhiên xuất hiện ngoài cửa.
Bây giờ nàng đã đột phá Thần cấp, khôngcòn sợ hãi bất cứ chuyện gì nữa. Cứu mẫu thân của Vân Thiểm Thiểm, đương nhiên là nàng muốn đi. Phụ thân Vân Thiểm Thiểm thoạt nhìn không tốt,vậy chắc là mẫu thân hắn tốt hơn nhiều. Nếu nàng được mẫu thân Vân Thiểm Thiểm thích thì nang có thể nhờ nàng ta làm chủ gả nàng cho Vân ThiểmThiểm rồi. Chuyện mà Ngân Linh Nhi nàng quyết định thì nhất định phảilàm cho bằng được, nếu không thì công sức bỏ tất cả theo Vân Thiểm Thiểm đến đây chẳng lẻ là đổ sông đổ biển sao? Mặc kệ dùng phương pháp gì,nàng cũng phải ở bên cạnh Vân Thiểm Thiểm.
Sắc mặt Hàn Chỉ lại lạnh thêm vài phần.
Vân Thiểm Thiểm vội vàng kéo Ngân Linh Nhi đến hoa viên.
“Ngươi ở đây!” Vân Thiểm Thiểm trừng mắt với Ngân Linh Nhi, mạnh mẽ nói.
Gần đây chuyện mẹ mất tích đã khiến cho tâm tình cha không tốt, nhất định không thể khiến cho cha thêm phiền lòng.
“Tại sao? Thiểm Thiểm, ta cũng muốn đicứu mẫu thân huynh, hơn nữa bà ấy sớm muộn gì cũng trở thành mẫu thân ta mà. Thiểm Thiểm,…” Ngân Linh Nhi lắc lắc cánh tay Vân Thiểm Thiểm, mang theo vẻ mặt chờ mong nhìn nó.
Mặt Vân Thiểm Thiểm đen thui. Tiểu cônương này tại sao đến tận bây giờ vẫn không chết tâm vậy? Bây giờ hắncũng chỉ mới mười mấy tuổi, chuyện thành thân thật sự là không nên nhắcđến.
“Linh Nhi, ngươi đừng lãng phí thời gian trên người ta nữa. Ta nói rồi, ta còn nhỏ, sẽ không thành thân đâu, cho nên ngươi hãy tìm người khác đi” Vân Thiểm Thiểm cảm thấy nếu nó tiếptục không giải thích rõ ràng thì tiểu cô nương hung hãn này nhất định sẽ quấn quít lấy nó cả đời cho mà xem.
“Vậy ta chờ huynh lớn là được rồi! Thiểm Thiểm, ta vẫn luôn thích huynh, huynh không biết sao? Cũng đã năm năm,một chút cảm giác mà huynh vẫn không có sao?” Ngân Linh Nhi cắn môi,chập chững muốn khóc.
Vân Thiểm Thiểm lại nhức đầu, chẳng thểtrách cha lại chán ghét nữ nhân như vậy, thì ra nữ nhân là sinh vậtphiền phức nhất trên đời.
“Tiểu cô nương, ngươi xác định là phảigả cho Thiểm Thiểm sao?” Lúc này, một thanh âm phóng đãng truyền đến,sau đó Diệp Khuyết ăn mặc bảnh bao lững thững bước ra.
Ngân Linh Nhi ôm chặt cánh tay Vân Thiểm Thiểm, trừng mắt nhìn Diệp Khuyết. Nam nhân này sao lại không có mắtnhư thế? Không thấy nàng và Vân Thiểm Thiểm đang đính ước sao? Tại saocứ lù lù bước ra quấy rầy bọn họ như vậy? Thật sự là quá đáng!
“Chậc chậc, tiểu cô nương, ta là vì tốtcho ngươi mà thôi! Ngươi nhìn Thiểm Thiểm kìa, nhỏ như vậy, đủ thỏa mãnngươi sao?” Diệp Khuyết không sợ chết người, lời vừa nói ra đã có mộtánh mắt như dao găm phóng đến người hắn.
Ngân Linh Nhi vẫn không hiểu lời DiệpKhuyết nói, nhưng nhìn thấy vẻ mặt xanh mét của Vân Thiểm Thiểm và côngkích phóng về phía Diệp Khuyết, nàng liền hiểu rõ. Sắc mặt nàng ngay lập tức đỏ ửng, hung hăng trừng mắt Diệp Khuyết. Người này, sao lại đángghét như thế chứ? Phải nói, người nhà Thiểm Thiểm đều đáng ghét nhưnhau. Phụ thân hắn thì ngày ngày đều trương vẻ mặt lạnh như băng, aicũng không cho sắc mặt tốt, nhất là nàng, thậm chí còn không cho phépnàng xuất hiện trong tầm mắt của ông ta. Còn có nam nhân lẳng lơ tênDiệp Khuyết này, cả ngày không có chuyện gì để làm, chỉ cần nàng đứngcùng Vân Thiểm Thiểm một chút là hắn ta lại chạy tới quấy rối. Nàng luôn nghi ngờ không biết hắn ta vẫn theo dõi hai người bọn nàng hay không.
Nhìn thấy Vân Thiểm Thiểm cùng Diệp Khuyết đánh nhau, không chút ý tứ sẽ dừng lại, Ngân Linh Nhi đành phải rời đi.
Đánh thêm một lúc nữa Diệp Khuyết mới dừng lại, nói với Vân Thiểm Thiểm: “Thiểm Thiểm, con thật sự không nhớ Vàng sao?”
“Con thật sự không biết Vàng trong miệng mọi người là ai cả. Con phải biết nàng sao?” Vân Thiểm Thiểm cũng không biết phải nói gì, mấy ngày nay Diệp Khuyết đều theo dõi nó, khiến chonó rất là buồn bực.
“Mẹ nó! Thiểm Thiểm, Vàng là thê tử củacon mà con còn không nhớ sao? Con chờ đó đi, thể nào mẹ con cũng đập con một phát chết tươi tại chỗ cho mà xem!” Diệp Khuyết buồn bực vỗ đầu Vân Thiểm Thiểm một cái.
Hôm trước Phượng Lăng Tiêu có kiểm tracho Vân Thiểm Thiểm, kết quả không ngờ là thằng nhóc này bị người hạ cổ. Chuyện này bọn họ ai cũng đều biết, nhưng vẫn là không nói với VânThiểm Thiểm, bởi vì có nói thì cũng vô dụng. Phượng Lăng Tiêu nói loạicổ là cổ đã thất truyền xuất xứ trong cung cấm, người hoàng thất thườngdùng nó để khiến cho một người quên đi một người, thậm chí là quên mộtcách hoàn toàn. Bởi vì phương thức này quá tàn nhẫn cho nên đã bị cấm sử dụng từ lâu. Phương pháp phá giải duy nhất chính là tìm được cái ngườibị quên mất kia, dùng máu dẫn cổ trùng ra ngoài. Ngoài ra, không còncách nào khác.
Bây giờ không một ai biết Vàng đang ởnơi nào, cho nên muốn dẫn cổ trùng là chuyện hoàn toàn không thể. Bất kể thế nào Vàng cũng từng ở bên cạnh bọn họ một thời gian, mọi người đềuxem nàng như người thân trong gia đình, vô duyên vô cớ mất tích như vậyđều khiến mọi người khó chịu. Thế nhưng không một ai biết rốt cuộc làchuyện gì xảy ra. Tuy rằng khi biết loại cổ này đến từ hoàng thất, bọnhọ đều nghi ngờ Ngân Linh Nhi, nhưng tiểu cô nương này lại rất cứngmiệng, một mực chắc chắn không biết Vàng là ai. Người lớn như bọn họcũng không thể áp dụng thủ đoạn hạ lưu với một đứa nhỏ, cho nên chuyệnnày vẫn cứ tạm thời để đó.
“Thúc thúc, bây giờ chúng ta nên suynghĩ phải cứu mẹ như thế nào mới đúng. Nếu thúc nói Vàng quan trọng nhưvậy, tại sao con lại không nhớ nàng chứ?” Vân Thiểm Thiểm liếc nhìn Diệp Khuyết, nếu quả thật như lời mọi người nói thì tại sao một chút ấntượng nó cũng không có? Có lẽ bởi vì không quan trọng như vậy cho nênmới không nhớ rõ.
Diệp Khuyết lắc đầu, hắn vẫn luôn phonglưu nên nhìn quen chuyện tình giữa nam và nữ. Trực giác nói cho hắn biết đã có chuyện gì đó xảy ra giữa Vân Thiểm Thiểm, Ngân Linh Nhi và Vàng,nhưng không ai trong bọn họ có thể tham gia vào chuyện này. Có lẽ VânThiểm Thiểm nói đúng, nếu Vàng thật sự quan trọng với nó thì nó sẽ không quên. Chỉ hy vọng ngày nó nhớ lại mọi chuyện sẽ vẫn thoải mái nói ranhững lời này như bây giờ.
Ngân Linh Nhi vẫn không được phép đếnHỏa thành. Hàn Lăng đưa Hàn Chỉ, Vân Thiểm Thiểm và Diệp Khuyết đến, đitheo còn có một nữ tử, nghe nói thực lực nàng ta đã đạt đến Thần cấpthất giai, là người Hàn thị. Nàng ta có lẽ là người có khả năng đột pháThần cấp bát giai, tên là Khương Úc, là cô nhi được Hàn Lăng nhận nuôi.Mặc dù nói là người Hàn thị nhưng Hàn thị chỉ có duy nhất một người họHàn là Hàn Lăng, bây giờ lại thêm một người Hàn Chỉ. Vân Thiểm Thiểm họgì, Hàn Chỉ cũng không để ý mà Hàn Lăng cũng không lên tiếng, cái hắncoi trọng chính là huyết mạch, tên họ cũng chỉ là một thứ để gọi màthôi.
Thành Hàn Quý gửi tin đến, nhưng lúc này bọn họ đã ở Hỏa thành.
Ngày bát đại gia tộc kết đồng minh, kếtgiới giữa các tộc đều được khai mở, chẳng qua là cũng có người canh gácmà không phải do tộc trưởng dẫn đến thì không được đi qua. Cái gọi làhội nghị kết đồng minh của bát đại gia tộc thật ra chỉ là ngày các giatộc tranh tài với nhau mà thôi.
Hàn Lăng dẫn mọi người đến Hỏa thành liền gặp Hỏa Thiên Tuyệt ra nghênh đón.
“Đại trưởng lão thật khách khí, thếnhưng lại tự mình đến đón, Hàn mỗ thẹn không dám nhận” Hàn Lăng vừa nhìn thấy Hỏa Thiên Tuyệt liền không vui, nhưng vẫn khách sáo chào hỏi.
“Hàn lão đệ đừng nói thế chứ! Hỏa thịcùng Hàn thị vẫn luôn thân thiết như người một nhà, ngươi đại giá quanglâm, sao ta có thể không tự mình đến nghênh đón chứ?” Hỏa Thiên Tuyệtcười nói.
“Đại trưởng lão nói rất đúng! Hàn Hỏahai gia tộc đều thân như người một nhà, vậy hôm nay Hàn mỗ mặt dạn màydày đến đòi người cùng Đại trưởng lão được không?” Hàn Lăng âm thầm phỉbáng lão già Hỏa Thiên Tuyệt này, nhưng ngoài mặt vẫn chừa cho lão tamột chút mặt mũi. Thân như người một nhà sao? Nếu là bình thường lão tanói những lời này thì hắn phỏng chừng lão sẽ răng rơi đầy đất! Thất đạigia tộc Thất đại gia tộc có tiếng mà không có miếng này dám lấy cái gìra so sánh với Hàn thị chứ? Thế nhưng ngày hôm nay, vì nhi tử của mình,vì cháu nội của mình, Hàn Lăng không thể không bỏ qua mà khách khí cùngHỏa Thiên Tuyệt đã để ý tới nhóm người đi cùng Hàn Lăng, trong đó haingười có đến năm sáu phần tương tự với Hàn Lăng, nhất là đôi con ngươimàu tím kia. Người nào chẳng biết gia tộc Hàn thị mấy đời chỉ có một con đều thừa kế đôi mắt màu tím. Trong lòng Hỏa Thiên Tuyệt âm thầm suyđoán thân phận hai người này. Chẳng lẽ là nhi tử của Hàn Lăng? Thế nhưng tên Hàn Lăng này lại đến đòi người nào?
Hỏa Thiên Tuyệt chưa kịp mở miệng nóichuyện thì Hàn Lăng đã lên tiếng: “Là như vầy Đại trưởng lão, trước đóvài ngày con dâu cùng cháu gái của ta đến thành Hỏa Quý du ngoạn, vôduyên vô cớ lại bị Hỏa Tử Mộ đưa đến Hòa thành làm khách. Chuyện này tacũng chỉ vừa nghe nói cho nên dẫn theo nhi tử cùng cháu trai đến đây đón con dâu cùng cháu gái ta trở về. Đại trưởng lão, mấy ngày nay quả thậtlà ngại quá, phiền ông chăm sóc cho hai người họ, Hàn mỗ vô cùng cảmkích. Thế nhưng đã một tháng trôi qua rồi mà họ vẫn chưa về, không biếtlà tại sao nhỉ?”
Hàn Lăng vừa nói như thế, Hỏa ThiênTuyệt liền ngây ngẩn cả người. Đột nhiên nhớ đến chuyện ngày đó, LiệtDiễm nói là nàng ta đã có con với người khác, chẳng lẽ là con của nhi tử Hàn Lăng?
Không xong rồi!
Hàn Lăng này nổi tiếng là người bao chekhuyết điểm, gia tộc Hỏa thị tuy rằng có một Hỏa Tử Mộ nhưng muốn đốiphó với Hàn Lăng cũng không phải là chuyện đơn giản như vậy. Tuy nhiênHỏa Thiên Tuyệt là người nào? Công phu thay đổi sắc mặt đã luyện đến‘xuất quỷ nhập thần’.
Lão ta bật người cười nói cùng Hàn Lăng: “Hàn lão đệ nói như vậy, ta lại là có chút mơ hồ. Mọi người đều biếtngười Tử Mộ đưa về chính là vị hôn thê của hắn – Liệt Diễm. Chuyện nàychỉ sợ bát đại gia tộc đều vô cùng rõ ràng. Con dâu của Hàn lão đệ không biết là ai? Nếu không hay là đợi đến ngày mai ngươi hãy hõi Tử Mộ mộtchút xem sao?”
“Cũng được” Hàn Lăng gật gật đầu. Hừ!Hỏa Thiên Tuyệt quả nhiên rất thông minh, lập tức ném vấn đề này cho Hỏa Tử Mộ. Chẳng qua nếu ngày mai không cho hắn một câu trả lời thỏa đángthì cũng đừng trách hắn không khách khí!
“Hàn lão đệ đã đi một quãng đường xa mệt nhọc rồi, vẫn nên vào trong nghỉ tạm đi. Mời!” Hỏa Thiên Tuyệt lập tứcsai người đi chuẩn bị.
Nơi diễn ra hội nghị là giữa quảngtrường trung tâm Hỏa thành, phía sau sàn đấu như quảng trường La Mã cổđại là nơi nghỉ ngơi giành cho bát đại gia tộc. Nơi mà đám người Hàn Chỉ ở chính là biệt viện của gia tộc Hàn thị.
“Cha, đêm nay chúng ta có nên đến phủviện của Hỏa Tử Mộ kiểm tra xem mẹ có ở đó không?” Trong phòng. VânThiểm Thiểm nói với Hàn Chỉ.
“Không cần” Hàn Chỉ lắc lắc đầu. Nơi này là Hòa thành, không phải thành Hỏa Quý, với thực lực của bọn họ chỉ sợchưa đến được phủ viện của Hỏa Tử Mộ thì đã bị giải quyết hết ráo. Nhấtlà bây giờ đang diễn ra hội nghị kết đồng minh của bát đại gia tộc, nhất định nơi nơi đều thủ vệ sâm nghiêm không một kẽ hở. Nếu bọn họ đã đếnHỏa thành thì không cần phải gấp gáp, ngày mai chỉ cần gặp Hỏa Tử Mộ thì mọi chuyện sẽ được sáng tỏ.
Phủ viện của Hỏa Tử Mộ.
Đại trưởng lão thay đổi hình tượng hiềnlành ngày xưa, sắc mặt rất không tốt nhìn Tử Mộ, nói: “Tử Mộ, rốt cuộclà chuyện gì xảy ra? Nam nhân của Liệt Diễm là ai?”
“Đại trưởng lão, sao ông có thể nói nhưvậy? Liệt Diễm đã chết rồi, ông cũng đừng có hỏi Tử Mộ nữa” Vinh Hìnhtuy tức giận chuyện Tử Mộ hại chết Liệt Diễm, nhưng trong lòng vẫn muốnbảo vệ Tử Mộ, dù sao nàng cũng là người hắn ta yêu, hắn ta còn đau lònghơn so với bất kỳ ai khác. Thế nhưng đến tận bây giờ hắn vẫn còn khôngdám tin Tử Mộ lại tự tay hại chết Liệt Diễm. Hắn từng mốn đến thành HỏaQuý báo tin tử của Liệt Diễm cho người nhà nàng, nhưng hắn vẫn chưa tìmđược Đóa Đóa, lật tung cả Hỏa thành lên mà vẫn không thấy.
“Nữ nhân kia chết còn chưa hết tội,nhưng bây giờ Hàn Lăng lại tự mình đưa nhi tử tên gọi Hàn Chỉ gì đó cùng cháu trai hắn đến nói rằng Liệt Diễm chính là con dâu của hắn. Tử Mộ,tính khí của Hàn Lăng ngươi cũng biết, ngày mai cho dù xảy ra chuyện gì, ta hi vọng ngươi vẫn lấy gia tộc Hỏa thị làm trọng” Hỏa Thiên Tuyệt nói xong những lời này cũng rời khỏi phủ.
Vinh Hình nhíu mày. Hàn Chỉ? Phu quâncủa Vân Liệt Diễm thật sự là người của gia tộc Hàn thị, là nhi tử củalão thất phu Hàn Lăng kia sao? Quanh co một hồi, phiền phức của Tử Mộlại càng lớn, dù sao lão già Hàn Lăng kia cũng không phải là kẻ dễ chọc.
“Tử Mộ, huynh mau nghĩ cách đi. Huynhcũng biết Hàn Lăng nhất định sẽ không buông tha dễ dàng như vậy” Mặc dùVinh Hình có bất mãn với sự tàn nhẫn của Tử Mộ nhưng trong lòng vẫn lolắng cho hắn ta. Tử Mộ hại chết Liệt Diễm, chuyện này do chính mắt hắncùng Đại trưởng lão nhìn thấy. Nếu như Hàn Lăng điều tra ra được thì…
Thế nhưng Tử Mộ lại vẫn như không nghe thấy, chỉ lẳng lặng nhìn về phía trước, dường như đang suy nghĩ cái gì đó.
“Tử Mộ, huynh…” Vinh Hình lo lắng đi tới đi lui, nhưng một chút phản ứng Tử Mộ cũng đều không có.
“Không sao đâu, đệ yên tâm đi” Tử Mộđứng dậy rời khỏi phòng. Đã qua một tháng, ít nhất cũng thêm hai thángnữa nàng mới có thể tỉnh lại. Tuy biết nàng vẫn còn sống nhưng đảm bảokhông tránh khỏi trọng thương, không quá một trăm ngày điều dưỡng cũngkhông khỏe lại được. Nếu tổn thương nặng hơn thì thời gian điều dưỡng sẽ kéo dài hơn.
Cũng không biết bây giờ nàng thế nào?
Ngày thứ hai, trên quảng trường trung tâm Hỏa thành, ngài hội kết đồng minh của bát đại gia tộc.
Quảng trường hình tròn rộng lớn được bốtrí theo phong cách đại lục Thần Chi. Bên trên được chia thành mười haikhu vực, có bốn khu là để trống, những khu còn lại là của tám gia tộc.
Ngoại trừ Hàn Lăng chỉ dẫn theo bốnngười thì những gia tộc khác đều mang theo cả trăm người, ai về vị trícủa người nấy. Đại trưởng lão Hỏa thị thông báo buổi lễ bắt đầu, sau đócác đại gia tộc đưa người ưu tú của mình trên sàn đấu, người thắng trậncó thể có được bát đại gia tộc thưởng cho những kỳ trân dị bảo. Trênthực tế, bất quá bình luận cũng chỉ là thực lực của các đại gia tộc.
Hỏa thị cùng Hàn thị cách nhau không quá xa, Hàn Chỉ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy Hỏa Tử Mộ.
Đều nói ‘tình địch gặp nhau tức đỏ mắt’, trong nháy mắt nhìn thấy Hỏa Tử Mộ, Hàn Chỉ liền cảm thấy uy hiếp chưabao giờ có. Không phải nam nhân kia mạnh bao nhiêu, cho tới bây giờ HànChỉ cũng chưa từng sợ hãi thực lực cường đại, nhưng chính Hỏa Tử Mộ lạikhiến cho hắn cảm thấy uy hiếp nói không nên lời. Hắn đó giờ chưa từnghiểu tình yêu là chuyện rườm rà cùng phức tạp như thế nào, cũng khôngmuốn tìm hiểu. Trong nhận thức của hắn, chỉ cần hắn yêu Vân Liệt Diễm,Vân Liệt Diễm cũng yêu hắn, vậy là đủ rồi. Hắn chưa bao giờ nghĩ đếnchuyện nếu đột nhiên có một người chen vào tình cảm của họ thì phải giải quyết như thế nào.
Hỏa Tử Mộ cũng nhìn thấy Hàn Chỉ, haiđôi mắt giao vào nhau, đều nhìn thấy đề phòng cùng địch ý trong mắt đốiphương. Hỏa Tử Mộ không biết dạng nam nhân thế nào lại có thể khiến choLiệt Diễm tình nguyện mạo hiểm như vậy. Thế nhưng khi nhìn thấy Hàn Chỉ, hắn dường như đã hiểu rõ. Hắn có thể cảm nhận thực lực của Hàn Chỉ cũng không quá cao, hẳn chỉ ở có Thần cấp tứ giai, thực lực như vậy vô cùngnhiều ở đại lục Thần Chi, Hỏa thành thì càng dễ thấy được. Thực lực củaHàn Chỉ bây giờ đối với Hỏa Tử Mộ mà nói, thật sự là bé nhỏ đến khôngđáng kể. Tuy nhiên Hỏa Tử Mộ lại không hề dám xem thường nam nhân này.Có lẽ Thần cấp tứ giai cũng không tính là cường đại ở đại lục Thần Chi,nhưng mà đối với người chỉ vừa đặt chân vào nơi này chỉ hơn một tháng mà nói thì tốc độ như vậy khiến cho người ta rất kinh ngạc. Không phải aicũng có thể chỉ trong một tháng liền nhảy từ Thần cấp nhất giai lên đếnThần cấp tứ giai. Nếu nam nhân này không phải là nhi tử của Hàn Lăng,với tốc độ tu luyện như vậy khẳng định sẽ trở thành đối tượng tranh đoạt hoặc loại bỏ của bát đại gia tộc.
Nam nhân tên gọi Hàn Chỉ này còn cường đại và nhiều uy hiếp hơn cả Hỏa Phượng Hoàng Vân Liệt Diễm.
Chẳng thể trách Liệt Diễm có thể yêu thương hắn ta đến như vậy.
Dưới đài, Hỏa Thiên Tuyệt đã tuyên bốhội nghị bắt đầu, bát đại gia tộc cũng bắt đầu cử người lên thi đấu.Trận đấu tổng cộng có chín trận. Bởi vì ai đến nơi này cũng đều đã vượtqua Thần cấp ngũ giai, cho nên trận đấu được chia thành Thần cấp ngũgiai cấp một đến cấp ba, Thần cấp lục giai cấp một đến cấp ba và Thầncấp thất giai cấp một đến cấp ba. Mỗi gia tộc chỉ được cử ra một ngườicho mỗi trận, tổng cộng là tám người, chia làm bốn tổ, người thắng sẽtiếp tục chia thành hai tổ, hai người còn lại cuối cùng sẽ đấu trậnchung kết. Chín người cuối cùng sẽ được thưởng, người thắng nhiều trậnnhất trong chín người sẽ mang đến danh hiệu đệ nhất gia tộctrong bát đại gia tộc trong vòng mười năm tiếp theo.
Tuy hư danh đệ nhất gia tộc cũng khôngcó chỗ tốt gì nhưng có thể thu hút nhiều nhân tài đến với gia tộc nhằmgia tăng thực lực của gia tộc mà thôi. Bát đại gia tộc tranh giành cấuxé lẫn nhau mấy vạn năm nay, thật ra vẫn rất để ý đến cái hư danh này.Cho nên mỗi lần hội nghị kết đồng minh diễn ra, các gia tộc đều dốc hếtsức tiến cử nhân tài của mình đến tranh đoạt vị trí hàng đầu kia. Khiếncho người khác bất ngờ chính là năm nay Hàn Lăng chỉ cử ra một người.Thực lực của Hàn Chỉ không đủ cho nên không thể tham gia trận đấu, chonên người được cử ra lần này chính là Khương Úc.
Hàn Lăng cũng hào phóng vô cùng, tự nói rằng gia tộc mình sẽ đánh trận cuối cùng.
Bát đại gia tộc đều biết phần thưởng quý giá nhất chính là trận đấu giành cho Thần cấp thất giai cấp một đến cấp ba kia. Hàn Lăng chỉ cử một người ra thi đấu, rất rõ ràng là không quan tâm đến vị trí đệ nhất gia tộc. Thế nhưng bảo vật đưa ra kỳ này vẫnphải có.
Ngay cả Hỏa Thiên Tuyệt cũng không thể không thầm mắng Hàn Lăng gian xảo.
Mỗi trận đấu đều tiến hành ít nhất hai tiếng đồng hồ, cho nên một buổi sáng cũng chỉ có thể tiến hành hai trận mà thôi.
Thời gian tạm dừng giữa trưa đến, Hàn Lăng liền sai người tìm Hỏa Tử Mộ.
Tộc trưởng gia tộc Hàn thị mời đến, Hỏa Tử Mộ đương nhiên không có lý do cự tuyệt.
“Tử Mộ xin chào Hàn tộc trưởng” Hỏa Tử Mộ lấy lễ chào hỏi Hàn Lăng.
“Tử Mộ khách khí, hôm nay mạo muội gọingươi đến là có chút chuyện muốn hỏi, hi vọng Tử Mộ có thể thứ lỗi sựquấy rầy này” Hàn Lăng cũng có lễ đáp trả. Hỏa Tử Mộ thân là người thừakế gia tộc Hỏa thị, theo lý thuyết là không nên hành lễ với hắn, coi như có qua có lại vậy.
“Xin Hàn tộc trưởng cứ hỏi” Hỏa Tử Mộ đương nhiên biết Hàn Lăng muốn hỏi chuyện gì, cho nên cũng không vòng vo.
“Đây là nhi tử của ta, Hàn Chỉ. Nó cóchút chuyện muốn hỏi ngươi” Hàn Lăng đá vấn đề qua cho Hàn Chỉ cùng TửMộ, tự mình rời khỏi gian phòng.
“Không biết Hàn huynh có gì chỉ giáo?” Tử Mộ nhìn Hàn Chỉ, hỏi.
“Ta nghĩ người hẳn là rõ ta muốn hỏichuyện gì. Vân Liệt Diễm đang ở đâu?” Hàn Chỉ cũng không rảnh mà đikhách khí với Tử Mộ. Nam tử hán đại trượng phu, dám làm thì dám chịu.
“Chết rồi!” Tử Mộ di dời tầm mắt khỏi người Hàn Chỉ, thản nhiên đáp.