Thư Lộng Ảnh không biết được rằng mình đã ngủ bao lâu, ngay cả lúc y bắt đầu ngủ là lúc nào cũng không biết.
Lúc tỉnh lại thì y liền phát hiện có một hài tử đang ghé vào mép giường ngủ say, trong lòng Thư Lộng Ảnh thầm kêu không tốt, y chưa kịp nói cái gì liền hôn mê như chết, sợ là đã dọa sợ Tần Phong.
Thư Lộng Ảnh nhích nhích thân mình, người bên mép giường lập tức tỉnh lại, khi nhìn thấy y thì đáy mắt tức khắc nhiễm nét vui mừng, nhưng sau đó lại mặt không biểu tình, vô bi vô hỉ khàn khàn hỏi: “Sư phụ tỉnh rồi, có cảm thấy chỗ nào không thoải mái?”
Thư Lộng Ảnh nhìn đôi mắt Tần Phong chằng chịt tơ máu, y có chút đau lòng muốn kéo hắn qua nhìn một lát nhưng lại nghĩ đến tình cảnh mâu thuẫn giữa y và Tần Phong lúc bấy giờ, ý niệm vụt tắt, lắc đầu nói: “Vi sư không sao, đây là nơi nào, tới Thiên Cơ cung rồi sao?”
Tần Phong rót cho y một chén nước, thanh âm khàn khàn vô lực: “Ân, ngày thứ hai ngươi hôn mê, Khổng thành chủ liền mang người tìm tới. Nếu không, chỉ với cuồng phong bạo tuyết đó, đồ nhi, đồ nhi thật sự không biết nên làm gì cho phải…”
Thư Lộng Ảnh còn chưa kịp mở miệng thì Tần Phong đã đứng dậy rời đi: “Sư phụ đã ba ngày chưa ăn cơm, ta đi chuẩn bị một ít thức ăn mang qua đây, tiện thể thông báo cho Khổng thành chủ rằng ngươi đã tỉnh, nhờ hắn mời đại phu qua nhìn ngươi một lát.”
Tần Phong sợ hãi, sợ cái tình cảnh mà Thư Lộng Ảnh vô lực ngã xuống nền đất lạnh, tựa như người chết, làm tim hắn cũng muốn đình chỉ theo.
Hắn sợ tới mức lập tức ôm y vào ngực, cố gắng thế nào cũng không thể gọi y tỉnh dậy.
Sư phụ hắn từ khi nào bắt đầu ngất xỉu, có lẽ là hôm qua, mà hắn, tới ngày hôm sau mới phát hiện. Cũng bởi vì tâm tư ích kỷ của mình mà người quan trọng nhất trong lòng hắn ngất xỉu, hắn cũng không biết!!!
Tần Phong tràn ngập cảm giác tội lỗi.
Hắn hiện tại, đến dũng khí để đối mặt với y cũng không có. Nên hắn mới vội vội vàng vàng tìm cớ tránh đi.
Thư Lộng Ảnh nhìn ra đại môn thầm thở dài, y cảm thấy từ sau màn dùng "Nguyệt Hoa Hương" kia thì có lẽ sau này y nên tìm cơ hội cùng Tần Phong hảo hảo nói chuyện.
Không bao lâu sau, Khổng Nhiễm mang theo một lão nhân râu bạc tiến vào, không có Tần Phong. Thư Lộng Ảnh vừa nhìn thấy lão nhân kia tức khắc híp mắt, lão nhân này, y quen a.
Đây không phải là Nam Thần Y mà y đã từng gặp ở Cổ gia, Thủy Liêm sao?
Lão sao lại ở đây?
Khổng Nhiễm và Thủy Liêm thấy Thư Lộng Ảnh đã tỉnh thì nhẹ nhàng thở ra. Thủy Liêm vội vàng dùng tay áo lau lau mồ hôi trên trán, trong miệng lẩm bẩm: “Còn tốt còn tốt còn tốt còn tốt……”
Khổng Nhiễm nói: “Ngươi rốt cuộc tỉnh rồi, bằng không thì không biết thiên mệnh chi nhân sẽ làm gì chúng ta a..”
Nói xong còn chỉ chỉ râu của Nam Thần Y, bất đắc dĩ lắc đầu: “Nhìn kìa, vì Nam Thần Y nói ngươi không có bệnh mà bị tiểu tử Tần Phong kia bứt hơn phân nửa bộ râu.”
Thư Lộng Ảnh nhìn bộ râu lưa thưa của Nam Thần Y, đột nhiên vui cười, xem ra, Phong nhi không có dựng lên bức từng phân cách với y.
Thư Lộng Ảnh cao hứng cười khanh khách tạ lỗi với Nam Thần Y: “Đồ nhi này của ta là đang lo lắng đến bối rối, hắn cũng không có ác ý, mong Nam Thần Y đừng để trong lòng.”
Thủy Liêm nhận ra rằng Thư Lộng Ảnh đang tạo áp lực nội lực cho lão, tức khắc lão khổ cũng không thể nói: "Sao thế được, lão nhân đây sao có thể so đo với một đứa trẻ?”
Ai, đời lão cũng đủ bi rồi.
!!
Mới từ trong tay kẻ điên Kim Qua đào tẩu ra ngoài, trốn đến nơi ở của lão hữu Thiên Cơ Tử cũng không thể tránh khỏi việc gặp gỡ một kẻ điên khác. Đâu chỉ là nắm râu không đâu a! Hài tử kia, tromg ánh mắt đỏ bừng lộ ra sát khí, dọa tới lão nhân đã sống gần trăm tuổi như lão cũng muốn lập tức chui xuống đất a!