Thanh Đằng lập tức phồng má: “Giáo chủ, tên thế thân kia thật sự lớn mật! Hắn nghĩ hắn dơ bẩn thế nào sẽ không có ai biết, còn làm bộ trung thành tận tâm, ta thật sự không muốn nhìn thấy hắn……” Thư Lộng Ảnh lạnh nhạt đảo mắt, Thanh Đằng lập tức ủy khuất: “Nhìn thấy hắn, ta sợ ta nhịn không được độc chết hắn, làm hỏng chuyện của giáo chủ……”
Ngự Phi Vũ thiếu chút nữa trượt chân ngã xuống, lập tức cho nha đầu Thanh Đằng một cái cốc tay: “Lời ngươi nói là thế nào a, ngươi nghĩ chúng ta không nhìn thấy người đó nên tự đắc sao!”
Thanh Đằng ôm đầu xoa xoa, không quên lẩm bẩm một câu: “Quả thật là không nhìn thấy mà a……”
Thư Lộng Ảnh bị chọc đến mức dở khóc dở cười: “Được rồi, chuyện kia cũng không quan trọng, ngươi so đo làm gì. Nhưng mà, Ô Hàn Thành này có chuyện trọng đại a, ngươi trăm triệu lần không được hành động theo cảm tình, nhất định phải nghe tả hộ pháp an bài.”
Sau khi nghe Thư Lộng Ảnh nói thì biểu tình Thanh Đằng trở nên nghiêm túc lên, không vui đùa ầm ĩ nữa, mắt mở to lưu chuyển: “Thanh Đằng đã biết, nhưng lần này rốt cuộc ngài muốn ta làm cái gì a?”
Ngự Phi Vũ trả lời Thanh Đằng: “Giáo chủ đây là muốn bắt chuột.”
Bắt chuột? Thanh Đằng không hiểu.
Thư Lộng Ảnh nghe Ngự Phi Vũ nói, cười: “Không sai, con chuột này trốn dưới cống ngầm nhảy nhót lâu như vậy, cũng nên để người trong thiên hạ biết con chuột béo ăn vụng bấy lâu nay có bộ dáng gì.”
……
Trước khi Thư Lộng Ảnh đi khỏi có đưa cho Tần Phong vài quyển sách, sau khi hắn luyện công xong không có gì làm thì có thể ngâm nga đọc đọc viết viết bán thời gian.
Sau khi y trở lại biệt viện Trương gia, đập vào mắt y là khuôn mặt đầy mực nước của Tần Phong.
Kỳ tài võ học trong truyền thuyết này xưa nay chỉ biết luyện võ, đối mặt với sách vở bút mực gì đó thì còn kém rất nhiều a, cho dù có thông minh đến đâu thì cũng không tránh khỏi có chút chật vật.
Thư Lộng Ảnh vô thanh vô tức đứng sau lưng Tần Phong, nhìn thấy nét chữ xiêu xiêu vẹo vẹo trên giấy thì lập tức phụt cười.
Tần Phong bị tiếng cười dọa giật mình, theo bản năng đem bút trong tay hóa thành vũ khí đánh về phía sau, hai ngón Thư Lộng Ảnh kẹp lấy thân bút, nhìn khuôn mặt dính mực của Tần Phong và bộ dáng ngốc lăng không phản ứng của hắn, ý cười lại nồng đậm hơn.
Tần Phong lấy lại tinh thần, có chút vô thố: “Nguyệt……, sư phụ, ta không biết là ngươi……”
“Không sao, đồ nhi học tập thật nghiêm túc, phản ứng lại nhanh nhạy, vi sư thật sự vui mừng.” Thư Lộng Ảnh quơ quơ bánh nguyệt quế trước mặt Tần Phong, “Xem nè, đây là phần thưởng cho ngươi.”
Tần Phong không chút cảm kích lau mực dính đầy mặt, lúc đang ngồi nghiêm chỉnh ăn bánh Thư Lộng Ảnh mang về thì người Trương gia đi tới mời các thí sinh đến đại đường nghe đề.
Thư Lộng Ảnh căn dặn Tần Phong sau khi ăn xong thì nghỉ ngơi một chút, còn y và Khổng Nhiễm thì tới đại đường, người trong đó đã đầy ắp từ lâu.
Người thì chật ních nhưng một âm thanh cũng không có, mặt ai cũng căng thẳng khó nói. Có lẽ đúng là như thế, người ở đại đường an an tĩnh tĩnh, ai cũng đều nín thở chờ đề mục được đem ra, lúc Lý quản sự xách theo một cái hộp đồ ăn tinh xảo đến mọi người cũng không có nửa phần ầm ĩ.
Khổng Nhiễm nói thầm một câu: “Đậy kín mít như vậy, không phải là món gì trân quý đó chứ?”
Bên trong hiển nhiên không phải món ăn trân quý mà Khổng Nhiễm nghĩ, Lý quản sự mở hộp đồ ăn ra, nằm bên trong chính là bánh nguyệt quế mà Thư Lộng Ảnh đã thưởng thức ở khuê phòng của Trương Miễn Nhi!
Lý quản sự ho khan một tiếng, cao thâm khó đoán chỉ về phía mâm bánh nguyệt quế: “Đề mục lần này chính là nó. Ngày mai giờ này, quý vị hào kiệt mang theo bức vẽ của từng người tới đây, quá hạn không chờ.”
Sau đó tỏ vẻ khó lường rời đi, lúc đi ngang qua Thư Lộng Ảnh, còn lặng lẽ chớp mắt vài cái.
Thư Lộng Ảnh: “……”
Lý quản sự vừa đi, không ít người đều vây quanh nhìn cái bánh nguyệt quế kia, như đang cân nhắc thứ gì đó.
Thư Lộng Ảnh không biết như thế nào, y quay đầu nhìn người đang chôn mình trong đám người, Trương Thân. Chỉ thấy tròng mắt hắn chuyển chuyển, tay nhanh như chớp bắt lấy cái bánh nguyệt quế, ngao ô một tiếng nuốt hết vào miệng.
Đại đường tức khắc náo loạn, những âm thanh tức giận mắng mỏ sôi nổi vang lên.
Trương Thân vẫn không sợ chết, mặc kệ bánh đã nhét đầy miệng, hắn ha ha cười to: “Ha ha, các ngươi đúng là ngu ngốc, dùng mắt nhìn sao có thể nếm ra vị?”
Không cần nhiều lời, đại đường lập tức loạn thành một đoàn.
Khổng Nhiễm trước nay vốn không quan tâm đến buổi chiêu thân của Trương gia, nhưng lần này lại không nhịn được nhíu mày vì cái đề dở hơi mà Trương gia đưa ra, hơn nữa hiện giờ ầm ĩ rầm rầm, hứng thú của hắn cũng bay sạch, quay đầu bước đi: “Thật là nhàm chán.”
Thư Lộng Ảnh cũng đi theo, không quên quay đầu nhìn Trương Thân đang bị đám người ngao nhao khủng bố, y đột nhiên tò mò người này nhìn không giống não tàn, nhưng hết lần này đến lần khác làm chuyện dở hơi tìm chết, suy tư trong chốc lát vẫn không thu được kết quả gì, y chỉ có thể bỏ qua.
Đề lần này Thư Lộng Ảnh đã sớm biết trước, hơn nữa trong mấy ngày qua y không ngừng soát số liệu nên kỹ năng gì đó y không cần sầu não.
Mà bánh nguyệt quế không phải y cũng đã ăn qua rồi sao...
Trở về phòng, Thư Lộng Ảnh lấy giấy và bút ra, y hạ vài đường mực, một mỹ nhân ngủ say dưới gốc nguyệt quế dần dần hiện ra trên giấy.
Mỹ nhân này dựa theo dung mạo của Trương tiểu thư họa ra, hoa rơi đầy trời, mỹ nhân say ngủ, đẹp không sao tả xiết.
Tần Phong vốn ở trong phòng nghỉ tạm, nhưng hắn ngủ không sâu, lúc Thư Lộng Ảnh vẽ xong tranh hắn liền tỉnh lại. Tần Phong bước tới nhìn bước tranh mà Thư Lộng Ảnh vừa vẽ xong, nguyệt quế mỹ nhân đồ.
“Sư phụ, người trong bức họa là ai?” Tần Phong nhàn nhạt hỏi.
“Là Trương tiểu thư, Trương Miễn Nhi.” Thư Lộng Ảnh đánh giá bức họa, sau khi đã thấy hài lòng thì cuộn tròn lại, xoay người nói với Tần Phong, “Chờ vi sư mấy ngày, sau mấy ngày, mấy công việc vặt vãnh này sẽ không ảnh hưởng tới sư đồ chúng ta.”
Tần Phong không nhìn bức họa nữa, có chút biệt nữu: “Chẳng lẽ sư phụ muốn Trương tiểu thư trở thành sư nương của ta?”
Thư Lộng Ảnh nghe xong thoáng sửng sốt, sau đó cười nhẹ, gõ đầu Tần Phong: “Nghĩ cái gì vậy, nhanh đi rửa mặt, trong một buổi sáng nhớ chép xong Đạo Đức Kinh.” Không sai, trên mặt Tần Phong vẫn lấm lem đầy mực, cũng không ai nhắc nhở hắn.
Nhắc tới Đạo Đức Kinh, Tần Phong nhăn mặt như nếm phải vị đắng, cau mày chạy đi rửa mặt.
Lúc trở về, Thư Lộng Ảnh đang uống trà, khi vừa nhìn thấy Tần Phong, y liền phun hết nước trà về phía hắn.
Đầu Tần Phong ướt đẫm: “……”
Nguyên lai Tần Phong không phát hiện trên mặt mình dính là mực nên dùng nước lau sơ, nhưng vì nước quá ít nên mực không có trôi đi hết, lem đầy mặt hắn, làm nửa khuôn mặt Tần Phong đen xì.
Thư Lộng Ảnh vừa cười vừa ho, qua lúc lâu mới dừng lại được, y vội vàng lấy khăn mặt ra giúp Tần Phong lau đi vết bẩn.
Thư Lộng Ảnh thập phần chuyên chú nhìn Tần Phong, động tác mềm nhẹ, lúc đầu ngón tay y xẹt qua còn mơ hồ mang theo hương nguyệt quế nhàn nhạt.
Tần Phong nhất thời có chút lưu luyến, nhưng đôi mắt lại lơ đãng híp lại, biểu tình lập tức biến thành như này ==
……
Ngày thứ hai, tới hạn nộp bức họa, Trương gia lão gia và Trương Miễn Nhi cũng ở đây, hơn nữa trang phục còn cực kỳ lộng lẫy, trang trọng.
Mọi người có chút không hiểu chuyện gì.
Trương Thân thấy Trương Miễn Nhi, không nhịn được kích động, đầu ngoi lên, hy vọng Trương Miễn Nhi có thể chú ý tới mình.
Hạ nhân đi thu bức họa, Trương lão gia tai to mặt lớn sờ sờ cái bụng tròn trịa của mình, cực kỳ thành ý nói: “Chư vị có thể tham gia tiệc chiêu thân của Trương gia là may mắn của chúng ta. Con rể Trương gia vốn là người thắng cuộc trong đại hội chiêu thân, nhưng tiểu nữ lại ngoài ý muốn nhìn trúng một vị công tử trong số những anh hùng hào kiệt ở đây, còn nói không phải y thì sẽ không gả. Vì thế, hôm nay ta mặt dày đứng đây, khẩn cầu chư vị thông cảm, Trương gia chắc chắn sẽ hảo hảo bồi thường cho chư vị, không để chư vị đến không công.”
Lời này vừa nói xong, mọi người lập tức trợn tròn mắt.
Thư Lộng Ảnh hơi hơi nheo mắt lại, không biết trong lòng y nên có cảm tưởng gì.
Khổng Nhiễm lại tức muốn hộc máu, sớm biết như thế, hắn sẽ không vẽ mấy cái bức họa đáng xấu hổ kia!
Nạp Lan Diệp vẫn luôn ở lại Trương gia ôm ngực đứng một bên xem náo nhiệt, cảm thấy cực kỳ có ý tứ.
Mà Trương Thân đang nhảy nhót trong đám người đột nhiên an tĩnh, trên mặt đỏ rực một mảnh, vẻ mặt cảm động nhìn Trương Miễn Nhi trên đài, lẩm bẩm nói: “Ta biết ngươi sẽ không quên ước định của chúng ta, ta biết……”
Nhiều người kêu la muốn hỏi ai là người được Trương tiểu thư ưu ái, nháo đến khó chịu, rất nhanh đã bị gia nhân đuổi ra ngoài.
Trương lão gia vẫn cười ha hả như trước: “Người này là ai, vẫn là để nữ nhi của ta tự mình nói ra đi.”
Nói xong, Trương Miễn Nhi liền chầm chậm đứng dậy, thi lễ với tất cả mọi người: “Chuyện này là Miễn Nhi không đúng, tại đây xin được bồi tội với mọi người.” Sau đó cực kỳ ngượng ngùng cầm lấy tú cầu, chậm rãi xuống đài.
Trương Thân si ngốc nhìn Trương Miễn Nhi, hắn chỉ cảm thấy vị biểu muội này vẫn giống y như lúc nhỏ, đáng yêu dịu dàng, chọc người đau lòng, khi còn bé thốt ra lời thề kinh thiên động địa sông cạn đá mòn. Bọn họ khi còn nhỏ chơi đùa vui vẻ cỡ nào, biểu muội đáng yêu nói sẽ làm nương tử của Thân ca ca, bọn họ còn giả bộ bái thiên địa, hẹn thề trăm năm sống ở bên nhau…
Lúc Trương Thân muốn duỗi tay tiếp lấy tú cầu thì cả người chợt lạnh, nét ôn nhu ban nãy biến mất vô tung vô ảnh.
Hắn thấy Trương Miễn Nhi giờ đã thành niên không còn nét ngây thơ như lúc bé nữa, thanh âm tràn đầy thục nữ mị hoặc vang lên: “Lộc công tử…”
Một khắc kia, hình ảnh Trương Miễn Nhi khi còn nhỏ dè dặt xấu hổ gọi Thân ca ca tựa như lá thu, vô tình bay đi, tựa như mây khói, vô tình tan biến……
……
Thư Lộng Ảnh không tiếp lấy tú cầu mà Trương Miễn Nhi đưa qua, khuôn mặt xinh đẹp của Trương Miễn Nhi e lệ đỏ bừng, thẳng tắp nhìn y, trong cặp mắt ngập nước phảng phất như chỉ có hình dáng của y.
Bên cạnh đã có người lẩm nhẩm lầm nhầm, đã lâu như vậy sao không tiếp lấy tú cầu, cái tên tướng mạo bình thường này không muốn nể mặt Trương gia sao?
Khổng Nhiễm đứng một bên làm ra bộ dáng không liên quan tới ta. Nạp Lan Diệp không biết từ khi nào đã không còn ở đây nữa.
Những người muốn náo loạn đều bị đuổi ra ngoài, vài người có địa vị trong Trương gia cũng đang đến nơi này.
Lúc không khí càng ngày càng lạnh đi, Thư Lộng Ảnh rốt cuộc vươn tay nhận lấy tú cầu, thanh âm vỗ tay lần lượt nổ ra, hóa giải cục diện bế tắc: “Có thể được Trương tiểu thư ưu ái, là tam sinh hữu hạnh* của Lộc mỗ.”
(*Tam sinh hữu hạnh: trải qua ba đời ba kiếp mới gặp được may mắn, hạnh phúc)
Trương Miễn Nhi thẹn thùng cười: “Công tử đừng gọi ta là Trương tiểu thư nữa, trực tiếp gọi ta là Miễn Nhi đi.” Nói xong thanh âm vỗ tay cũng dừng lại.
Trương lão gia trên đài cười ha hả: “Ít ngày nữa là ngày đại hỉ của Trương gia, mong chư vị có mặt, uống một ly rượu mừng!”
Mọi người ở đây ai cũng biết nhìn sắc mặt người khác, dù trong lòng có không cam lòng nhưng không biểu lộ ra ngoài, những người bị đuổi ra lúc nãy chính là hậu quả của bọn họ, nên ai ai cũng treo lên môi một mạt ý cười, không ngừng chúc mừng Trương lão gia và Thư Lộng Ảnh.
……
Nạp Lan Diệp đi tìm Tần Phong, từ bên ngoài ngóng vào thấy hắn đang chăm chỉ chép sách thì hét lớn nói: “Tần Phong, sư phụ của ngươi sắp ở rể Trương gia rồi!”
Bút trên tay Tần Phong rơi xuống, để lại trên giấy một nét mực dài.
Hắn quay đầu thấy Nạp Lan Diệp đang vất ngang cửa sổ, kinh ngạc nói: “Ngươi nói cái gì?”
Nạp Lan Diệp vỗ vỗ A Gia Tác trên vai mình, nó lập tức nhảy xuống, nàng tìm một cái ghế ngồi xuống, dùng đôi mắt xanh biếc đối mặt với Tần Phong: “Ta nói! Sư phụ của ngươi sắp ở rể Trương gia rồi!!”
Nạp Lan Diệp thường xuyên thừa lúc Thư Lộng Ảnh không có ở đây mà tới tìm Tần Phong chơi, tuy lúc trước Tần Phong không đồng ý nhưng nàng lại luôn mãi không nghe, một ngày hai ngày liền chạy tới đây.
Tần Phong sợ phiền nên cũng không để ý tới nàng nữa, ngẫu nhiên trả lời vài câu với nàng. Nên nàng đương nhiên biết chuyện Tần Phong nhận y làm sư phụ.
Tần Phong nhíu nhíu mày, hắn không nói gì cả, chỉ thay đổi một tờ giấy mới, một lần nữa chép Đạo Đức Kinh.
Phản ứng của Tần Phong không giống như trong tưởng tượng của Nạp Lan Diệp, nàng gãi cằm A Gia Tác, nói: “Một nam nhân ở rể không xứng làm sư phụ của ngươi a, Tần Phong, không bằng ngươi đi theo ta đi…… Trung Nguyên các ngươi gọi là gì nhỉ? Trốn theo ta?! Đúng, không bằng ngươi trốn theo ta! Ta nói nhỏ với ngươi a, nhà ta so với Trương gia này lớn hơn nhiều, tiền cũng không ít, Trương gia nho nhỏ này căn bản không lọt vào mắt ta, ngươi đi theo ta đi, ta bảo đảm ngươi cơm ngon rượu say.”
Tần Phong dừng một chút, sau đó hỏi Nạp Lan Diệp: “Vậy ngươi có biết ở Trung Nguyên còn có một câu, một ngày làm thầy cả đời làm cha? Ngươi muốn ta đi theo ngươi, chẳng khác nào muốn ta trở thành kẻ bất nghĩa?”
Nạp Lan Diệp không thể lý giải được tính cách kỳ lạ của người Trung Nguyên, có tiền không cần lại câu nệ một ít tiểu tiết không thể hiểu được, nhưng cố tình nàng lại không thể phản bác, rốt cuộc Trung Nguyên vì sao lại được nhiều người thích như vậy, phồn vinh như vậy? Vò đầu bứt tai nửa ngày cũng không nghĩ ra được gì, nàng lại không cam lòng từ bỏ, chỉ có thể phồng quai hàm đứng bên cạnh nhìn Tần Phong chép Đạo Đức Kinh.
Tần Phong đương nhiên là cố ý trả lời lấy lệ với Nạp Lan Diệp, hắn sinh ra đã ti tiện, nếu tiểu tiết này thật sự tồn tại trong lòng hắn thì hắn đã sớm đói chết ở cái góc nào đó. Hắn chỉ biết, nếu đã thích thứ gì thì phải tìm mọi cách bắt lấy, hảo hảo che chở, có như vậy mới không ai có thể đoạt lấy của hắn.
Chuyện Nguyệt Ảnh ở rể Trương gia bất quá chỉ là kế sách của y, lúc trước hắn và y đã từng thương lượng qua.
Nêu có biến động gì thì Nguyệt Ảnh sẽ tự mình thắng cuộc ở rể Trương gia, nhưng hiện tại Trương gia lại hành động trước.
Tần Phong viết xong Đạo Đức Kinh, thấy Nạp Lan Diệp vẫn còn ở đây thì nhíu mày: “Nạp Lan, chúng ta vốn không phải người chung đường, quen biết ngươi chính là duyên phận, nhưng ta không hy vọng ngươi và ta sẽ trộn lẫn con đường với nhau, ngươi có thể minh bạch chứ?”
Nạp Lan Diệp gãi đệm thịt của A Gia Tác, người thông minh như nàng đương nhiên biết rõ, Tần Phong ghét bỏ việc nàng xen vào chuyện của người khác.
Lòng tự trọng của thiếu nữ như thủy triều nảy lên, Nạp Lan Diệp ầm một tiếng đứng dậy: “Ngươi chính là chê ta xen vào việc của người khác, thôi được rồi, Nạp Lan Diệp ta cũng không đến mức phải yêu cầu ngươi đi cùng, khinh thường ta như vậy thì quên đi!” Nói xong ôm A Gia Tác nhảy ra cửa sổ.
Lúc rơi xuống đất, vừa lúc gặp gỡ Thư Lộng Ảnh bị một đám người vây quanh, tức giận trong người càng gia tăng, nàng hừ mạnh một tiếng.
Thư Lộng Ảnh mày hơi nhướng nhìn về phía phòng, Tần Phong mở cửa nghênh đón y: “Sư phụ.”