Trong tay đột nhiên đau đớn làm Tần Phong phản ứng lại, hắn nhìn như không thèm để ý mà xách gà rừng lên, đạm mạc mở miệng: “Ta đi đến dòng suối xử lý một chút.”
Thư Lộng Ảnh quay đầu lại nhìn hắn, bộ dáng vẫn như cũ cười nhẹ: “Hảo, cẩn thận một chút.”
Tần Phong mím môi, hốt hoảng đi đến bên dòng suối, nhìn ảnh ngược của mình trong nước, Tần Phong chợt nhận ra, hắn xưa nay đạm mạc không biểu tình giờ phút này lại tràn đầy mất mát, giống như một hài tử bị cướp đi món đồ chơi yêu thích nhất.
Ý nghĩ này làm Tần Phong ngẩn ra một chút, ngay sau đó hắn lại cảm thấy hổ thẹn không thôi, trực tiếp cho mình một cái tát nặng nề để che đi biểu tình trên mặt: “Tần Phong, ngươi đang suy nghĩ cái gì?! Nguyệt Ảnh há phải ngoạn vật để ngươi so sánh?!”
Mắng mình xong, Tần Phong lại mất mát ngồi xổm bên dòng suối, một chút muốn một chút không rẽ rẽ dòng nước.
Sau khi chuyện ở miếu hoang qua đi, Tần Phong rất ít biểu lộ cảm xúc cừu hận ra bên ngoài mà thay vào đó là vài phần đạm mạc, nhưng khi đối mặt với Thư Lộng Ảnh, cừu hận trong hắn lại đột nhiên sống lại, hắn lại có hỉ nộ ái ố như người bình thường.
Giống như Thư Lộng Ảnh hôm nay, dưới đáy lòng y suy đoán vì cái gì Tần Phong lại không thân cận mình, trên thực tế là Thư Lộng Ảnh suy nghĩ phức tạp về Tần Phong, cái gì mà bá chủ tương lai của giang hồ tâm tình sẽ không giống người bình thường… Kỳ thật, Tần Phong chỉ là đang giận dỗi mà thôi.
Tần Phong tuy nhỏ, nhưng đối với mặt tình cảm không chất phác hắn cũng hiểu rõ, hắn cũng có cái nhìn riêng của mình. Hắn trừ bỏ cảm kích đối với Nguyệt Ảnh thì còn có một loại cảm xúc nói không rõ, loại cảm xúc này rất ích kỷ, không muốn cùng người khác san sẻ.
Tựa như một người không xu dính túi đột nhiên có một bảo vật, sau đó lại đem bảo vật đó giấu ở một nơi bí mật nhất, không cho những người khác biết, chỉ có mình hắn trộm nhìn trộm ngắm.
Chính là hôm qua lúc Thư Lộng Ảnh ở trong ảo cảnh, y đã cố y giấu diếm dung mạo của mình, làm Tần Phong có một loại cảm xúc không thể nhìn rõ bảo vật trân quý đó, càng làm hắn muốn có y hơn. Mà hôm nay, lúc mặt trời mọc, bảo vật mà hắn luôn cất giấu bị Khổng Nhiễm phát hiện! Bảo hắn có thể không giận sao?
Chính là hắn là gì của Nguyệt Ảnh? Là đồ đệ của y sao? Nhưng hắn không thể bỏ xuống trần thế mà rời đi cùng y. Bằng hữu? A, cái này càng buồn cười, Nguyệt Ảnh ưu tú như thế, hắn có tư cách gì làm bằng hữu của y? Hắn cái gì cũng không có, chỉ có một thân căn cốt từ bụng mẹ mang ra.
Các loại tâm tình phức tạp này làm Tần Phong không thể đối mặt với Thư Lộng Ảnh, trong lòng hắn nghẹn khuất nên đành phải một đường biệt nữu không để ý tới đối phương. Nhưng có ai biết rằng hắn rất muốn giống như trước đây, tùy ý ôm lấy y không chịu buông, tham lam hít lấy mùi hoa nguyệt quế trên người y?
Tâm tư trẻ con này của Tần Phong sao Thư Lộng Ảnh có thể biết được? Tần Phong phản ứng lại, buồn bã nghĩ, y còn dùng ánh mắt ôn nhu này (→_→ Tần Phong cho rằng) đối đãi với một người xa lạ, làm tâm tình giờ phút này của Tần Phong như phi tử bị thất sủng, u sầu không thôi.
Càng nghĩ càng khó chịu, Tần Phong đem tức giận hóa thành bạo ngược điên cuồng bứt lông gà rừng, làm lông nó bay đầy trời, tâm tình lấy lại bình ổn.
Sau khi gà rừng đã trần trụi nằm bên dòng suối, Tần Phong mới cảm thấy bình tĩnh hơn nhiều, nhìn tay mình có chút đỏ lên tay, Tần Phong bỗng nhiên nghĩ tới Bạch Miêu hồ ly, lông của súc sinh đó so với gà rừng dễ bứt hơn nhiều.
Đáp lại ý nghĩ này của Tần Phong, hồ ly giả chết trên vai Thư Lộng Ảnh hung mãnh run một cái, Thư Lộng Ảnh nhạy bén quay đầu, phát hiện phía trước có chút bụi mù.
Dùng nội lực lắng nghe, phụ cận sơn cốc này ẩn nấp không ít người a!
Thư Lộng Ảnh nhìn về nơi đang nấu cháo, củi kia mục nát đã lâu không người dùng đến, lửa đỏ bập bùng hư nhược lên xuống, lung lay tùy thời sẽ tắt. Nhưng mà! Khói đen mãnh liệt từ đống lửa bay thẳng lên bầu trời!
Thư Lộng Ảnh lập tức minh bạch sao lại thế này, truyện võ hiệp không phải đều có ghi sao? Lúc bị đuổi giết ngàn vạn lần không thể nhóm lửa nếu không địch nhân sẽ căn cứ vào đó mà phán đoán vị trí của ngươi, người thông minh đều biết việc này.
QAQ chính là đời trước Thư Lộng Ảnh có nền khoa học kỹ thuật tiên tiến, vốn không cần cái thường thức như vậy, y cũng chỉ là ngẫu nhiên xem truyện võ hiệp mà hơi có ấn tượng một chút.
Ngươi nói đời này sao? Giai đoạn đầu Thư Lộng Ảnh vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, là giáo chủ cao quý của Thần Nguyệt Giáo, sức mạnh nghịch thiên lại thêm ngày thường nếu bị đuổi giết thì chỉ cần hơi há mồm là đã có thuộc hạ xử lý, càng miễn bàn là bị đuổi tận giết tuyệt như vậy, trừ phi là người nào đó không muốn sống nữa!!
Thời gian sau là vì hậu quả của ngưng kết thời gian tương đối thảm nhưng cũng có thuộc hạ trung thành theo bảo hộ, còn có các loại trận địa được bàn sẵn sẵn sàng nghênh đón địch, thuộc hạ còn sợ đồ ăn không hợp khẩu vị của giáo chủ mảnh mai nhà mình, làm giáo chủ mảnh mai ăn uống không ngon, sợ y bị đói; hoặc sợ y phục y dùng không đủ thoải mái uyển chuyển nhẹ nhàng, làm giáo chủ nhà mình bị y phục nặng nề đè chết; sợ thời tiết không tốt, sợ thình lình xảy ra một trận gió to thổi giáo chủ mảnh mai nhà mình bay mất…vv, chăm sóc tốt như vậy làm người thông minh như Thư Lộng Ảnh cũng bị chăm sóc đến ngu nhất thời, quên mất chuyện không được nhóm lửa...
Còn những người khác thì sao…… Tỷ như Khổng Nhiễm, →_→ đây cũng là bên tám lạng người nửa cân như Thư Lộng Ảnh thôi, giai đoạn trước cùng đệ nhất Phong Vân Bảng Thiên Cơ Tử luyện tập võ công nên không biết thế gian khó khăn khổ ải, sau khi xuống núi tuy rằng hắn vẫn luôn dùng lỗ mũi nhìn người, kéo vô số cừu hận, nhưng bởi vì sức mạnh quá cao nên trước nay chưa từng bị người ta đuổi giết, nên cũng không có cái thường thức này.
Lại nói tới Tần Phong, hắn lúc ấy cũng có chút nghi ngờ, nhưng thấy Thư Lộng Ảnh bình tĩnh như vậy. Tâm hắn vốn bội phục Thư Lộng Ảnh nên Tần Phong tự nhận mình lo lắng quá nhiều, Nguyệt Ảnh là một người thông minh như vậy, sao có thể không nghĩ đến lúc bị truy bắt không thể nhóm lửa? Nhưng nhìn y bình tĩnh nhóm lửa như không có việc gì, Tần Phong nghĩ, có lẽ Nguyệt Ảnh đã có kế sách. (Tác giả: QAQ ngươi nghĩ nhiều rồi…).