*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng, y vẫn không thể tránh khỏi tình cảnh bị Tần Phong đặt dưới thân, tay bị hắn kìm hãm mạnh mẽ đặt sau lưng, bên tai cảm nhận từng hơi thở khàn khàn mang theo tình dục: “Sư phụ, sư phụ……”
Lại một lần nữa bị Tần Phong dày vò, vết thương vốn chưa lành giờ lại bị xé rách làm Thư Lộng Ảnh đau đến mặt mũi trắng bệch, đôi môi lại cắn chặt không cho mình phát ra bất kỳ âm thanh gì, cắn đến huyết nhục mơ hồ.
Tựa hồ mùi máu rất kích thích tâm tình của Tần Phong, hắn điên cuồng gia tăng tốc độ dưới thân, ép Thư Lộng Ảnh mở miệng, cường hãn hôn lên môi y, mùi máu tươi nháy mắt tràn ngập khoang miệng hai người.
Run rẩy một trận, hai người đồng thời phóng xuất.
Tần Phong mở to miệng thở dốc, đem Thư Lộng Ảnh ấn trước ngực mình, hơi thở ái muội tản ra trong không khí, mọi thứ đều mơ hồ không rõ.
Hắn duỗi tay quét lấy bạch trọc* dưới thân Thư Lộng Ảnh nhẹ nhàng vẽ lên đường nét mạn châu sa yêu diễm trên cổ y, màu đỏ tươi và trắng sữa trộn lẫn khiến hắn cảm thấy thích thú khó tả, khàn giọng nói: “Nhìn xem, sư phụ, người cũng rất thích ta a.”
(*Bạch trọc aka tinh...)
Hô hấp Thư Lộng Ảnh dồn dập nhắm hai mắt lại. Y không muốn nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình: “Tần Phong……”
“Ân?” Tần Phong gặm vành tai trắng nõn của y.
“Ngươi thả ta đi đi.”
Ngón tay Tần Phong dừng trên cổ Thư Lộng Ảnh.
Sau một trận mây mưa, thanh âm Thư Lộng Ảnh vẫn còn lưu lại tia xuân phong kiều diễm. Tần Phong đặc biệt thích nghe âm thanh mềm mại đó của y, nhẹ nhàng, khàn khàn, tựa như lông chim lướt qua tâm can hắn.
Nhưng lúc này, Thư Lộng Ảnh lại dùng thanh âm đó chậm rãi nói: “Bằng không, ta sợ một ngày nào đó, ta sẽ nhịn không được mà giết chết ngươi!”
Tần Phong rắn chắc ôm y, nhẹ nói: “Vậy ngươi cứ làm đi, để xem, ngươi có thể giết ta hay không.”
Ngày hôm sau, Tần Phong liền tuyên bố, hắn sẽ không tiếp quản Thần Nguyệt Giáo, giáo chủ Thần Nguyệt Giáo vẫn sẽ là Thư Lộng Ảnh, còn hắn tự phong Phó giáo chủ.
Người trong giáo đều nghe hắn định đoạt, mà Thư Lộng Ảnh vẫn như cũ bị nhốt trong phòng, không thể bước ra ngoài nửa bước.
Người trông coi y bị đổi thành một nhóm người y chưa từng gặp qua bao giờ. Tựa hồ vẫn chưa yên tâm, Tần Phong âm thầm phân phó người hạ dược không mùi không vị vào thức ăn của Thư Lộng Ảnh, vì thế y cả ngày chỉ có thể nằm trên giường, dù có xuống giường thì chỉ đi được hai bước liền không thể trụ nổi mà nằm trở về.
Thư Lộng Ảnh đã lâu không nhìn thấy Thanh Đằng, Ngự Phi Vũ và Dung Canh.
Mỗi ngày ba bữa, Tần Phong đều sẽ tự mình tới đây bồi y ăn, cùng y nói ít chuyện bên ngoài.
Thư Lộng Ảnh không muốn nói lời nào, Tần Phong cũng không để ý, đợi đếm buổi tối, hắn sẽ tính sổ việc Thư Lộng Ảnh không thèm để ý tới hắn, dày vò y tới ngất xỉu. Ngày hôm sau tỉnh lại, hai đùi Thư Lộng Ảnh đều run rẩy không chịu được, ngay cả bò dậy cũng không bò nổi.
Dần dần, Thư Lộng Ảnh tựa hồ mềm đi một ít, lúc Tần Phong cùng y nói chuyện, y ngẫu nhiên sẽ đáp lại một hai câu.
Gió nổi mây phun bên ngoài, tựa hồ đã không còn quan hệ gì với Thư Lộng Ảnh. Sinh hoạt của y bắt đầu trở nên vô cùng đơn điệu, trừ Tần Phong ra thì chỉ có Tần Phong.
Thư Lộng Ảnh cũng không còn ý định phải rời đi, vì vậy dược mà Tần Phong cho y ăn cũng dần dần giảm xuống. Y cũng đã có chút sức lực, có thể ra ngoài hoa viên dạo một vòng.
Hôm nay, y cùng Tần Phong trên giường dây dưa hồi lâu. Sau khi xong chuyện, Thư Lộng Ảnh đã không muốn rời giường.
Quan hệ giữa bọn họ tựa hồ có xu thế hóa mềm, hôm qua lúc hắn điên cuồng giao kết với y, sư phụ thế nhưng không còn phản kháng nữa, mà y còn chủ động hôn hắn một cái.
Tần Phong mừng như điên, hận không thể mỗi ngày đều cạnh bên Thư Lộng Ảnh. Chính là trời không chiều lòng người, hắn cần phải rời khỏi Thần Nguyệt Giáo mấy ngày. Nếu không phải sự tình lần này nguy hiểm, Tần Phong hận không thể đem Thư Lộng Ảnh cùng đi.
Tần Phong nhẹ nhàng hôn lên đôi môi mềm mại của Thư Lộng Ảnh, y say giấc an nhiên không phản kháng, hôn thật lâu Tần Phong mới lưu luyến rời đi.
Tần Phong đi không được bao lâu, Thư Lộng Ảnh liền mở bừng mắt. Y nằm im trên giường thật lâu, sau đó mới mò tay lấy từ dưới gối ra một đồ vật.
Là khối hắc ngọc mà lúc trước y đã giao cho Ngự Phi Vũ.
Sau đó, Tần Phong đã mang thứ này trên người, không để nó rời thân. Hôm qua, lúc trên giường y chủ động hôn hắn một cái, thừa dịp đối phương tình mê ý loạn mà tháo nó xuống giấu dưới gối đầu giường.
Thư Lộng Ảnh dựa vào mép giường, nhẹ nhàng cọ qua mặt ngọc một chút, hồ ly trên ngọc lập tức phát ra ngân quang nhè nhẹ, trong không khí, chậm rãi hiện ra một con hồ ly trắng muốt.
Hồ ly nho nhỏ ỉu xìu hơn mọi khi, thấy Thư Lộng Ảnh, nó do do dự dự kêu một tiếng: “Ký chủ?”
“Giải độc cho ta.” Thư Lộng Ảnh lạnh lùng nói.
Hồ ly nghẹn một ngụm, cái gì cũng không nói, tiến lên dùng móng vuốt chạm vào người Thư Lộng Ảnh.
Thân thể y vốn đã vô lực chậm rãi khôi phục sức sống.
Hồ ly vẫn luôn nằm trong hắc ngọc, nếu Thư Lộng Ảnh không chạm vào, nó liền không ra được. Những chuyện mà Thư Lộng Ảnh đã trải qua, nó đều thấy rõ ràng. Nó cũng không nghĩ tới, mọi chuyện sẽ biến thành như vậy.
Vốn là nam chủ của văn ngựa đực, thế nhưng hắn lại yêu thích một nam nhân, cố ý chính là ký chủ của nó!! QAQ
Hồ ly tỏ vẻ thực ưu thương, nhìn Thư Lộng Ảnh bằng đôi mắt sợ hãi. Nó biết rõ đời trước của y, tuy y chưa từng có một mối tình vắt vai nào nhưng nó chắc chắn một trăm phần trăm Thư Lộng Ảnh là thẳng nam a…… Ờm có lẽ đã từng là một thẳng nam... đi?
Thư Lộng Ảnh không nói gì với hồ ly cả, y xuống giường thu thập một chút. Không phải y đang giận chó đánh mèo với hồ ly, mà là y không biết nên dùng thái độ nào đối mặt với nó.
Phòng này vốn là phòng của y, bên trong vẫn còn ít y phục mà y hay dùng.
Tất cả đều là hoa phục màu trắng, tinh xảo tới mức thời thời khắc khắc đều có thể cướp lấy ánh mắt của người khác. Thư Lộng Ảnh không muốn mặc quần áo này rời đi, nhưng y không có lựa chọn khác.
Mặc xong quần áo, buộc xong tóc tai, Thư Lộng Ảnh vốn vô lực mặc người khống chế nháy mắt trở thành giáo chủ Thần Nguyệt Giáo uy nghiêm như trước.
Hồ ly đứng một bên nhìn, nó biết Thư Lộng Ảnh đã quyết tâm không màng tất cả nhất quyết rời đi, nhưng nó vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Ký chủ, ngươi cứ đi như vậy sẽ tốt sao?”
Thư Lộng Ảnh ngừng lại: “Bằng không thì sao?”
“Chủ... Nam chủ hắn, không thật sự tiếp quản Thần Nguyệt Giáo……”
Tần Phong muốn dùng Thần Nguyệt Giáo để trói buộc Thư Lộng Ảnh, đánh bậy đánh bạ thành công làm Thư Lộng Ảnh không thể hoàn thành cốt truyện nguyên tác……
Thư Lộng Ảnh không nói gì.
Ngay lúc này, y đã không còn để bụng mình có hoàn thành nhiệm vụ hay không nữa rồi! Y chỉ muốn rời khỏi nơi này, không bao giờ gặp lại Tần Phong.
“Không hoàn thành nguyên tác, sẽ giống như năm đó sao?” Thư Lộng Ảnh nhẹ giọng hỏi.
Hồ ly nói: “Ân.”
Giống như năm đó Tần Phong thiếu chút nữa đã chết đi, cả người Thư Lộng Ảnh dần trở nên trong suốt, cuối cùng đến cái gì cũng không lưu lại, tan biến thành mây khói.
“Cách ngày đó bao lâu rồi?”
“Hai tháng.”
Thư Lộng Ảnh gật đầu, động tác trên tay cũng không dừng lại, tiếp tục thu thập.
Sau khi chắc chắn Tần Phong đã rời khỏi Thần Nguyệt Giáo, Thư Lộng Ảnh một tay cầm hắc ngọc, một tay mở cửa phòng.
……
Minh Giáo ngoi lên, Tứ đại gia tộc bị phân tán, Thần Nguyệt Giáo đổi chủ.
Giang hồ loạn thành một nồi thập cẩm khó ai nếm nổi, tùy ý một tên du côn lưu manh cũng có thể giả thành đại môn phái nào đó phóng hỏa giết người.
Tây Bắc, ôn dịch bạo phát, rất lâu không người tới quản, ôn dịch dần dần lan tràn khắp nơi.
Năm đó Nam Thần Y đã tính được thiên hạ sẽ đại loạn, vừa nói xuất thế hành y tế thế thì giang hồ đã bị ứng chứng.
Ôn dịch bắt đầu lan tràn, bá tánh hoang mang rối loạn bất an, ba thế lực lớn mạnh nhất giang hồ đang đấu đá nhau cũng không thể không ra mặt cứu trị ôn dịch.
Nhân một hồi biến động lớn như thế, một vài môn phái mới cũng được lợi không ít.
Minh Giáo bỗng nhiên xuất hiện, tuy chúng chiếm cứ Long Môn Thành thất bại, nhưng thực lực cũng không hề kém cạnh Tứ đại gia tộc!
Thành chủ Phồn Hoa Thành Từ Trình thu lưu một số lượng lớn dân chạy nạn, danh tính trên giang hồ được người người kính yêu.
Giáo chủ Thần Nguyệt Giáo Thư Lộng Ảnh như cũ không ra mặt, nhưng Tần Phong, người mà Tứ đại gia tộc muốn giữ trong tay lại đầu quân làm phó giáo chủ Thần Nguyệt Giáo, xử lý mọi sự vụ lớn nhỏ trong giáo.
Thủ đoạn tàn nhẫn, không thua gì Thư Lộng Ảnh năm đó.
Đại sự a, không ít việc nhỏ bị người khác sôi nổi bàn luận say sưa cũng trở thành đại sự.
Nam Thần Y vẫn như cũ không thấy bóng dáng, Tứ đại gia tộc ra thêm gấp đôi tiền thưởng, cầu mong tìm được tung tích của Nam Thần Y.
Thành chủ Phồn Hoa Thành cũng đang tìm người, nghe nói là một nam tử trẻ tuổi, lớn lên mạo mỹ cực kỳ. Có người đã từng nhìn qua bức họa, khí chất đó, so với khổng tước lại giống nhau như đúc.
Thần Nguyệt Giáo và Minh Giáo sắp khai chiến đến nơi, Minh Giáo nhiều lần khiến Thần Nguyệt Giáo gánh tội thay. Bây giờ sự tình bại lộ, Thần Nguyệt Giáo không đem Minh Giáo đánh cho thành đầu heo mới kỳ quái.
Còn nữa, Thần Nguyệt Giáo tựa hồ cũng đang tìm người, hình như người đó cả gan trộm mất tín vật của Thần Nguyệt Giáo, tin tức cụ thể như thế nào họ không rõ lắm, cũng không có bao nhiêu người rõ ràng sự tình bên trong.
Không thể không thở dài, loạn thế a, tìm người cũng phiền toái như thế.
Thư Lộng Ảnh mang theo đấu lạp* nhìn bố cáo, sau đó rời khỏi đám người vẫn chưa có dấu hiệu tan đi.
(*Đấu lạp là cái nón này nè mọi người.)
Y hiện tại đang ở tiểu thành vùng Tây Bắc chưa bị ôn dịch tập kích, đây là trạm trung chuyển dược vật, mỗi ngày đều có không ít người đến người đi, thuận lợi để che dấu ting tích của y.
Y lưu lại nơi này còn có một nguyên nhân khác, chính là Khổng Nhiễm liên hệ với y, tựa hồ có chuyện nhờ y hỗ trợ.
Thư Lộng Ảnh theo lời Khổng Nhiễm mà tới một khách điếm, gọi một bình trà, lẳng lặng chờ.
Thời gian đã đến, nhưng Khổng Nhiễm vẫn chưa từng xuất hiện.
Sao lại thế này? Thư Lộng Ảnh uống xong ly trà cuối cùng, đặt bạc lên bàn, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc này có một đám người xuất hiện, nam nhân cầm đầu chặn đường Thư Lộng Ảnh. Thư Lộng Ảnh thoáng ngẩng đầu, phát hiện mình vậy mà gặp người quen a. Là Từ Trình, người đã cầm tù Khổng Nhiễm hai năm.
Khó trách Khổng Nhiễm không xuất hiện, sợ là hắn đã biết tin tức nên mới không xuất hiện. Thư Lộng Ảnh che lại đấu lạp, chuẩn bị nghiêng thân tránh đi.
“Đợi đã!” Từ Trình đột nhiên ngăn cản.
Thư Lộng Ảnh bất động ngay tại chỗ, đấu lạp nhanh chóng bị người kia kéo xuống. Một gương mặt bình thường bại lộ trong không khí.
Tần Phong miễn dịch với ảo ảnh của y, nhưng những người khác thì không, y tùy thời có thể thay đổi gương mặt của mình với bất kỳ ai.
Bức họa mà Tần Phong dùng để truy nã y rõ ràng là vô dụng.
Vô dụng a...
Thư Lộng Ảnh nói với Từ Trình: “Vị huynh đệ này, có chuyện gì sao?”
Từ Trình nhíu mày, hắn cảm thấy người trước mắt này hình như có gì đó không thích hợp, nhưng lại không thể nói rõ là không thích hợp chỗ nào.
“Không có việc gì, nhận lầm người……” Từ Trình đem đấu lạp trả lại cho Thư Lộng Ảnh.
Lúc Thư Lộng Ảnh lần nữa mang đấu lạp lên, ngoài cửa liền truyền đến một giọng nói khác: “Từ huynh, sao còn chưa ngồi xuống……”
Đối mặt với dung mạo của Thư Lộng Ảnh, thanh âm này nháy mắt dừng lại.
Tay Thư Lộng Ảnh run rẩy bất chấp mang đấu lạp lên, lập tức đẩy Từ Trình ra, nhanh chân tránh thoát người nọ xông ra ngoài cửa.