Một kiếm này của Tần Phong trực tiếp đâm xuyên qua lá phổi đối phương.
Màu máu đỏ tươi mãnh liệt tràn ra.
Y chết chắc rồi...
Tần Phong cảm thấy hắn không nên lưu lại nơi này nhưng bước chân lại si ngốc đi tới.
Mưa to giải khai đầu tóc tán loạn của y, dung nhan tuyệt mỹ nhanh chóng hiện ra, đôi mắt y nửa mở nửa khép, đồng tử u ám trống rỗng.
Tư thế y nằm hơi nghiêng lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, trên đó có hoa mạn châu sa và hồ điệp hấp dẫn tầm mắt Tần Phong.
Đồng tử Tần Phong mở lớn.
Tựa hồ từ trong ảo giác, có một tiếng gọi đang nỉ non tên hắn.
“Phong nhi……”
Là ai?!!
Đầu óc Tần Phong đột nhiên như muốn nứt ra.
Trong đầu hắn hiện lên hình ảnh mơ hồ rời rạc, tựa như có một thứ gì đó đang chầm chậm phá kén chui ra.
Đầu Tần Phong từng trận đau nhức như búa bổ, hắn nửa quỳ trên mặt đất, ôm đầu gào rống: “A!!”
Rõ ràng không có mùi hương kia nhưng vì sao đầu hắn vẫn đau như thế?!!
Từ cơn đau đớn, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy một nam nhân không rõ dung mạo đang cười nhẹ với hắn, mềm giọng gọi: “Phong nhi, Phong nhi”
“Đừng gọi ta! Đừng gọi!!!!” Tần Phong mơ hồ không rõ lẩm bẩm, đáy mắt hắn hiện rõ ảnh ngược của đóa mạn châu sa trên cổ Thư Lộng Ảnh, hai mắt dần dần đỏ sẫm.
Tựa như là quỷ thần giở trò, đóa hoa vốn đã yêu dị hiện giờ càng thêm xán lạn, tựa như vật sống. Một đóa hoa run rẩy uốn lượn bò lên cổ y, lặng yên nở rộ trên làn da tuyết trắng.
Hồ điệp vốn dĩ bất động cũng đột nhiên giương cánh, chậm rãi bay về phía trước, bò lên gương mặt Thư Mặc.
Hình ảnh như vật sống muốn tràn ra.
Ánh trăng bao phủ nhà gỗ, yên tĩnh tăm tối buộc người ta phải cố hạ thấp thanh âm, nhẹ nhàng cẩn thận.
Hắn nhìn người nam nhân mà hắn một đời thành kính, cẩn thận hôn lên, trong miệng thâm tình lẩm bẩm nói: “Sư phụ……”
“A!! A a!!!!!”Hai mắt Tần Phong đỏ ngầu ngửa mặt lên trời hét một tiếng tê tâm liệt phế.
Tiếng sấm nổ vang, mưa to giàn giụa!!
Nước mưa hòa cùng máu đỏ tạo thành tinh phong huyết vũ.
Đầu Tần Phong đau đến lợi hại, những hình ảnh hỗn loạn không ngừng luân phiên chớp động trong đầu hắn, mà hắn lại không thể nhớ bất cứ thứ gì. Hắn chỉ cảm thấy đó chính là những mảnh nhỏ của một bức tranh hoàn chỉnh nào đó.
Thư Lộng Ảnh nằm bất động trên mặt đất, đồng tử vốn tan rã đột nhiên ngưng tụ lại một chút, ngón tay y rũ trên mặt đất bỗng nhiên theo một quy luật nào đó gõ gõ.
Tần Phong vốn đang chật vật vì đau đớn đột nhiên hắn có cảm giác tựa như có ai đó đang nhẹ nhàng an ủi hắn, rất ấm áp, còn mang theo hương vị vô cùng quen thuộc……
Lúc Khổng Nhiễm chạy theo hồ ly tới đây, hắn chỉ nhìn thấy Tần Phong đang ghé trên người Thư Lộng Ảnh, mưa to xối xả không ra hình người.
Hồ ly vèo một tiếng nhảy đến bên người Thư Lộng Ảnh, nó thấy chín đóa mạn châu sa đã hoàn toàn nở rộ in sâu trên má phải y, tam hồ điệp cũng đã bay tới một đóa mạn châu sa, cánh cũng sắp mở rộng rồi, nó tức khắc thê lương kêu lên một tiếng.
Cửu hoa khai, tam điệp phi, đại biểu rằng Thư Lộng Ảnh đã sắp chết!!
Khổng Nhiễm cũng cảm thấy không đúng, tuy trời mưa lớn nhưng mặt đất đều nhiễm một tầng đỏ nhạt, thật đúng là điềm xấu.
Hắn lập tức tiến lên kéo Tần Phong ra, sau đó nhanh tay điểm mấy đại huyệt trên người Thư Lộng Ảnh, giúp y cầm máu.
Đột nhiên bên tai truyền đến một trận gió lạnh, Khổng Nhiễm lập tức quay đầu lại, Thần Nguyệt kiếm nhẹ nhàng cọ qua cổ hắn.
Khổng Nhiễm nổi giận! Nghiêng đầu hô to: “Tần Phong!! Ngươi làm gì vậy?!!”
Sau đó hắn nhìn về phía Tần Phong, tức khắc ngốc lăng.
Tần Phong một tay ôm đầu lung lay nhìn hắn, mắt phượng thế nhưng đỏ bừng như sung huyết!
Hắn chỉ cảm thấy đầu đau tới lợi hại, chỉ khi dựa vào gần người kia mới không đau như vậy.
Người kia không phải là Thư Mặc? Trong đầu hiện lên một hình ảnh mơ hồ, người kia ôn nhu gọi hắn là 'Phong nhi', trên cổ y cũng có hoa văn mạn châu sa cùng hồ điệp mị hoặc.
Bản năng làm hắn muốn tới gần người kia……
“Đem hắn, cho ta.” Tần Phong lạnh nhạt nói.
Hắn chậm rãi đứng vững thân mình, chỉ kiếm về phía trước, mi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Khổng Nhiễm, hiển nhiên hắn đã mất đi thần trí.
Khổng Nhiễm mới không biết hai người bọn họ đã xảy ra cái quỷ gì, hắn ở Thiên Sơn tĩnh dưỡng hai năm rồi cùng Nam Thần Y xuống núi đi qua Long Môn Thành. Hắn dùng tín vật năm đó Thư Lộng Ảnh để lại để tìm y thông qua cứ điểm của Thần Nguyệt Giáo ở Long Môn Thành.
Vừa lúc Thư Lộng Ảnh cũng ở đây, hắn liền lưu lại mấy ngày.
Hôm nay lúc hắn và Nam Thần Y đang đánh một ván cờ, đột nhiên con hồ ly luôn bên người Thư Lộng Ảnh như phát điên chạy tới, nó cắn ống quần Nam Thần Y kéo ra bên ngoài.
Bọn họ vừa thấy liền nhận ra có điều không đúng, lập tức đuổi theo.
Sau đó hắn liền nhìn thấy Thư Lộng Ảnh tựa như người chết và một Tần Phong tựa như đang phát điên.
Đây là chuyện gì a!!! Khổng Nhiễm quả thực muốn gào thét một trận, tay chân hắn vội vã né tránh công kích của Tần Phong.
Võ công hắn không yếu nhưng lại bị Tần Phong dồn vào thế hạ phong. Mà người này không biết đã bị cái gì, trước sau không cho hắn tới gần Thư Lộng Ảnh một bước.
Hồ ly bị hắn ném sang một bên, lông mao trắng tuyết ướt đẫm vì mắc mưa giờ lại lăn lộn trên bùn đất, bộ dạng thành công biến thành dơ bẩn hề hề.
“Tần Phong!! Ngươi rốt cuộc là làm sao?!” Khổng Nhiễm lần nữa tới gần lại bị kiếm của Tần Phong đánh lui, hắn tức giận kêu lên, “Ngươi nếu còn như vậy, ta sẽ không cứu sư phụ ngươi!!!!”
Hồ điệp trên người Thư Lộng Ảnh đã sắp mở cánh hoàn toàn.
Lúc này, một đạo ngân quang chợt hiện lên.
Tần Phong vốn đang điên cuồng bên người Thư Lộng Ảnh đột nhiên ngẩn ra, sau đó chậm rãi nằm xuống.
Khổng Nhiễm nhìn về hướng ngân châm phóng ra, Nam Thần Y thở hổn hển ôm hòm thuốc xuất hiện sau một gốc cây, vẻ mặt nhăn nhúm: “Ai u, thật là làm ta sợ muốn chết, mắt đều đỏ lên hết rồi, đây không phải là tẩu hỏa nhập ma sao! Ai u, làm ta sợ muốn chết……”
…………
Lúc Tần Phong lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt hắn chính là lá cây loang lổ rung động trên không trung.
Sau một cơn mưa to, không khí như được gột rửa tạo cảm giác trong lành tinh khiết, đẹp không sao tả xiết.
Hắn nằm ở nơi lầy lội, ngơ ngẩn nhìn trời.
Quần áo dính nhớp khó chịu, tóc cũng lộn xộn không ít, tựa hồ là nước bùn, thật không quá dễ chịu.
Nhưng hắn lại không có sức lực đứng lên.
Hắn cái gì cũng không nhớ, nhưng hắn cũng không quên cảnh tượng hắn tựa như chó điên điên cuồng che chở thức ăn của mình trong mưa, bộ dáng liều chết cũng không cho bất luận kẻ nào tới gần Thư Mặc.
Không thể quên, đoạn ký ức mơ hồ ngắn ngủi kia.
Khuôn mặt nam nhân mơ hồ nhẹ giọng gọi hắn: “Phong nhi……”
Tâm thắt chặt một cái, tịch liêu trống trải vô hình làm hắn mê mang không biết làm sao cho phải.
Hai năm trước, khi hắn và Bạch Húc rời khỏi trấn nhỏ kia, hắn tựa hồ có cảm giác như hắn đã đánh mất cái gì rất quan trọng.
Tần Phong chậm rãi nâng tay lên ngăn chặn ánh dương quang chói mắt, lại giống như là đang cố gắng bắt lấy cái gì đó……
Rốt cuộc, hắn, đã đánh mất cái gì?
…………
Thư Lộng Ảnh thiếu chút nữa đã chết.
Kỳ thật lúc Khổng Nhiễm và Nam Thần Y mang y về thì Thư Lộng Ảnh đã không còn hơi thở.
Một kiếm xuyên phổi, phổi tích tụ máu đông, hơn nữa trời còn mưa to……
Người thường, không đến mười phút liền triệt triệt để để mà chết.
Nam Thần Y vốn dĩ cũng chỉ có thể lắc đầu ngao ngán, lúc này quả cầu bùn đất luôn đi theo Thư Lộng Ảnh, nga không phải, là hồ ly thi triển thuật chữa trị, mới miễn cưỡng châm lên hơi thở mỏng manh cho Thư Lộng Ảnh.
Nhưng lại không có cách nào giống như trước đây, không thể một giây làm miệng vết thương khép lại.
Thần Nguyệt kiếm mang theo sát khí tận trời, có thể làm tổn thương linh hồn y.
Là thanh kiếm duy nhất có thể dồn Thư Lộng Ảnh vào chỗ chết.
Hồ ly dù sao cũng là năng lực có hạn, khó khăn lắm mới có thể giúp phổi Thư Lộng Ảnh thoáng khôi phục, nhưng nếu tùy tiện có một vấn đề nhỏ xuất hiện thì mạng của Thư Lộng Ảnh……
Nam Thần Y đã ba ngày ba đêm không ngủ, cố găng giúp Thư Lộng Ảnh xử lý miệng vết thương, thương thế của y lúc này mới miễn cưỡng ổn định.
Tin tức giáo chủ Thần Nguyệt Giáo trọng thương đương nhiên không thể truyền ra ngoài, vì thế nơi này là một nơi được bí mật bảo vệ.
Nam Thần Y và Khổng Nhiễm cũng bị áp chế ở đây, trước khi Thư Lộng Ảnh khôi phục thì họ không thể rời đi.
Khổng Nhiễm cũng miễn cưỡng ở lại, vả lại giữa hắn và Thư Lộng Ảnh có một đoạn giao tình từ trước, hắn cũng không thể bỏ mặc y như vậy.
Ba ngày đầu Khổng Nhiễm chăm chỉ nói chuyện với Thư Lộng Ảnh đang hôn mê bất tỉnh.
“Ngươi nói xem, thầy trò các ngươi lại xảy ra chuyện gì a?!”
“Lúc trước thì gắn bó như keo sơn, tựa như một đôi tiểu phu thê tình nồng ý mật, đảo mắt liền ngươi chết ta sống. Tính tình Tần Phong xưa nay thẳng thắn, sao lại dễ dàng tẩu hỏa nhập ma như vậy?!”
“Còn nữa, Tần Phong thật sự rất lợi hại a! Ngươi thật đúng là một người sư phụ tốt, ta cũng đánh không lại hắn! Nhưng mà!!! Ngươi con mẹ nó thế nhưng cũng đánh không lại hắn?!!! Ta thật không nghĩ ra!!! Hắn là đồ đệ được ngươi chính tay dạy dỗ, ngươi sao có thể bị hắn một kiếm xuyên thân!!!”
“Có phải Tần Phong chơi trá phải không?!”
“Ta thấy cũng đúng a, ngươi che chở hắn chu toàn như vậy, chỉ khi ngươi đối mặt với Tần Phong mới không phòng bị!!”
Khổng Nhiễm thật mạnh thở một hơi: “Ngươi nói xem, các ngươi hà tất gì phải làm như vậy!!”
Hắn bất lực khuyên bảo, chỉ hận không thể làm Thư Lộng Ảnh trong suốt.
Trừ bỏ thân thế không đứng đắn thì Thư Lộng Ảnh có gì kém Tần Phong?
Tuổi còn trẻ, võ nghệ siêu quần.
Thần Nguyệt Giáo cũng được xử lý chu toàn, phương hướng bước đi cũng rất tốt.
Chỉ có thể nói rằng trời thử anh tài, làm một người xuất sắc như vậy nhưng lại không đủ mười năm thọ mệnh.
Thật sự làm người ta thổn thức, Khổng Nhiễm hối tiếc không thôi.
Nam Thần Y đối với giáo chủ Thần Nguyệt Giáo này cũng rất có hảo cảm, hơn nữa thân thể Thư Lộng Ảnh đã bị tàn phá không ít, rõ ràng yếu ớt tới mức chỉ cần chạm vào liền vỡ. Nhưng cố tình y lại dùng một tia hơi tàn mà chống đỡ, còn có một thân võ nghệ của đối phương, Nam Thần Y có chút hứng thú.
Lão một bên giúp Thư Lộng Ảnh trị thương, một bên vui vẻ nghiên cứu.
…………
Sau khi Tần Phong trở về, hắn liền phái người đi điều tra tin tức về Thư Mặc.
Hoặc nói là không phải Thư Mặc……
Tần Phong chấp bút, chậm rãi phát họa bộ dáng người nọ lên giấy Tuyên Thành, chuyên chú nghiêm túc.
Hắn nhất định là đã quên mất cái gì……
Người nam nhân này nhất định là biết rõ.
Hắn muốn tìm người nam nhân này, đem hết thảy những gì mơ hồ trong đầu hắn nói ra rõ ràng!!