Lục Thành còn chưa kịp ấn phím, điện thoại di động đã rung lên. Ba chữ “Trương Ngọc Văn” cứ như vậy mà dương oai diễu võ chớp nháy trên màn hình.
Lục Thành đứng lên nhận điện thoại, từ đầu bên kia truyền đến âm thanh vội vàng của Trương Ngọc Văn: “Ngốc ở trong phòng đừng có đi ra! Tôi hiện tại lập tức qua đón anh.”
Nói xong, không biết nghĩ đến điều gì, Lục Thành lại nghe cậu nói tiếp: “Tiểu Tiểu vẫn tốt lắm, một lúc nữa chúng ta sẽ đi gặp cô ấy.”
Nghe được câu nói cuối cùng, Lục Thành tâm treo cao mới có thể hạ xuống, lúc này anh mới phát hiện ra chính mình đã một thân mồ hôi rồi. Trương đại thiếu gia lại thêm cường điệu trên điện thoại: ” Trước khi tôi đến, nghìn vạn lần không được xuất môn!” Rồi sau đó nhanh nhẹn cúp điện thoại.
Lục Thành ngồi ở trên ghế, trong đầu đột nhiên nghĩ đến ngày nào đó Trương Ngọc Văn đã nói qua, vào lễ Nguyên Đán hôm nay cậu sẽ qua đây đón anh. Lục Thành đột nhiên sinh ra cảm giác vô lực.
Mọi người trong công ty đều đang ở trong cùng 1 phòng, sau khi nghe tin sẽ có máy bay trực thăng từ K thị đến, tâm tình đang vô cùng khẩn trương cũng dịu đi không ít. Thế nhưng ngay sau đó lại lập tức trở nên lo lắng.
“Cứ cho là có máy bay trực thăng đến đi, nhưng mà chúng ta còn có thể đi đâu cơ chứ?”
“Đúng vậy, cho dù có cả đoàn máy bay đến đây cũng chẳng thể nào dễ dàng đưa chúng ta về nước được.”
Lục Thành thở ra một hơi, anh đứng thẳng dậy, hướng đến mói người cười cười nói:
“Không cần lo lắng, Trương Ngọc Văn sẽ đến, cậu ấy nói đã an bài thỏa đáng hết rồi.”
Mọi người lần này mới thực sự thả lỏng tâm tình mà bắt đầu chuyện trò qua lại. Cậu trợ lý trẻ của Lục Thành đối với hình ảnh của Trương đại thiếu gia từ đơn thuần cảm tạ trong quá khứ giờ đây đã thăng cấp lên thành sùng bái.”Trương thiếu gia thực sự là người tuyệt vời, vừa có tiền lại vừa soái, vừa có bản lĩnh lại khẳng khái giúp đỡ người khác như cậu ấy bây giờ kiếm đâu ra.”
Vài người lập tức phụ họa.
Thế nhưng chân tướng sự thật là, ngoại trừ Lục Thành thì Trương Ngọc Văn cơ bản không nghĩ đến việc tiếp nhận những người khác.
Đợi mãi cho đến trưa, khi mặt trời đã lên cao, mọi người mới nghe thấy tiếng trực thăng từ xa xa lại gần, mọi người lập tức mở của đi ra ngoài. Trực thăng đã đạp xuống trên sân thượng.
Trương Ngọc Văn từ xa đã thấy một đám người đông đảo hướng về phía cậu. Cậu nhảy xuống chạy đến bên cạnh Lục Thành rồi kéo đến một bên chất vấn: “Anh TM sao lại mang theo nhiều người vậy.”
Lục Thành nhìn cậu: “Tất cả mọi người đều đi cùng với nhau, chẳng lẽ cậu muốn tôi chạy trốn một mình như một kẻ đào ngũ?”
Trương đại thiếu gia giậm chân khó chịu: “Vâng, anh TM thiện lương! Người nhiều như thế nhét hết được vào không, lại còn phải đi đón Tiểu Tiểu nữa.”
Thế nhưng Trương đại thiếu gia cũng không nói nhiều nữa, đem từng người từng người nhét vào trực thăng. Cho đến khi phía dưới còn 3 người thì Trương đại thiếu gia một tay ngăn cản người đang muốn chui vào.
Trương Ngọc Văn trong tiếng trực thăng ồn ào nói với Lục Thành:”Để lại ba chỗ. Tôi, anh và Tiểu Tiểu.”
Người nọ nóng nảy gắt lên: “Vậy tôi thì làm sao?!”
Lục Thành nói không chút do dự: “Các anh lên đi.”
Lục Thành một bộ không thèm để ý đến Trương đại thiếu gia đang nghẹn họng trân trối, biểu tình bất khả tư nghị, đưa người vào cabin. Lúc này một người từ trong máy bay chui ra ngoài:”Tiểu Lục quản lý ── ”
Mắt vừa thấy bóng người nhô đầu ra đang chuẩn bị nhảy xuống, Trương đại thiếu gia phục hồi tinh thần, một bả đè đầu hắn “Ngươi con mẹ nó lùi đầu vào ngay!” Nói xong cậu ra lệnh cho phi cơ đóng khoang cabin lại.
“Tôi muốn trực tiếp đi đón Lục Tiểu Tiểu!”
“Thiếu gia cậu lo liệu sao vậy?!” Người nọ nóng nảy.
“Ngươi mẹ nó như thế này lại đi một chuyến nữa a! Đầu heo!”
Máy bay trực thăng càng bay càng xa, người thu hồi tầm nhìn quay vào trong tòa nhà.
Lục Thành quay đầu, như là có nhận thức mới với người nam nhân tên Trương Ngọc Văn này. Anh cứ nhìn chằm chằm Trương Ngọc Văn khiến Trương đại thiếu gia cảm thấy cả người không được tự nhiên.
“Kháo, anh nhìn lão tử như thế để làm chi?”
“Trương Ngọc Văn” Lục Thành đột nhiên nghĩ đến cái gì, lập tức muốn đánh cậu một trận.
“Cậu có biết cậu đã làm cái gì không hả?”
“Làm cái gì? Không phải là ở lại cùng với tên như anh đồng cam cộng khổ sao.”
Nam nhân mím môi, mày cũng nhíu lại, hiển nhiên không vì những gì mình vừa nghe thấy làm cho cảm động. Lục Thành không giải thích được mà mang theo nghi vấn hỏi cậu.”Vì cái gì?”
Vì cái gì?
Trương đại thiếu gia nguyên bản cũng không biết vì cái gì. Nhưng mà thần sắc mất hứng của nam nhân trước mắt cũng khiến cậu tức giận.
Lục Thành nghe được Trương Ngọc Văn rống lên, chẳng khác gì con sư tử bất mãn như muốn cắn người.
“Tôi con mẹ nó đúng là xem không được con người vong ân phụ nghĩa hỗn đản như anh ở lại một mình cái chỗ này!”
Trương đại thiếu gia đột nhiên có điểm ủy khuất.
Sai, không phải là có điểm, mà là phi thường, phi thường ủy khuất cùng tức giận.
Một cọng tóc của cậu so với tất cả mấy người trên máy bay kia đều quý giá hơn hẳn, cậu cứ ngang ngược không chỗ nào cố kỵ, cậu vốn cũng không cần phải … tới đón Lục Thành.
Nếu như cái con người này mà có chuyện gì, cậu cùng Lục Tiểu Tiểu chuyện tình nói không chừng sẽ có cơ hội chuyển biến.
Thế nhưng tại thời điểm cậu lo lắng cho Lục Tiểu Tiểu, cậu cũng nghĩ tới Lục Thành. Cậu cũng không kịp nghĩ gì, không do dự mà cùng Lục Thành ở lại nơi nguy hiểm này. Cả hai người, có ai mà không ngu xuẩn cơ chứ.
Bởi vì câu nói cuối cùng của Trương Ngọc Văn, Lục Thành trái lại không có phản ứng. Anh không nghĩ tới Trương Ngọc Văn sẽ nói ra như vậy, không nghĩ tới cái con người này ở lại chỉ vì không muốn để anh ở lại một mình. Lục Thành chưa bao giờ nghĩ tới Trương Ngọc Văn lại là người như vậy. Cái đại thiếu gia đi đủ các loại xe xịn đi khắp nơi rêu rao, vốn nên ích kỷ không coi ai ra gì mới đúng.
Thật nhiều năm trước đây, mỗi lần tình cờ gặp nhau, hai người đều cho đối phương là không khí mà bước qua nhau, Lục Thành lúc đó cũng không nghĩ được rằng trong tương lai, chính là thời khắc này, bọn họ lại ở nơi đất khách quê người mà có mối quan hệ như thế này. (cái không ngờ còn ở trong tương lai nữa cơ anh ạ J)
Cái sân bãi ồn ào náo nhiệt lúc trước hiện tại chỉ có hai người, có phần trống trải tịch liêu.
Lục Thành nghĩ, anh chính là cần nói lời cảm tạ với Trương Ngọc Văn. Thế nhưng hai lời “Cảm ơn” có vẻ là quá đơn giản rồi.
Anh dĩ nhiên cũng không có biện pháp mở miệng.
Trương Ngọc Văn sống trên đời này, cho tới bây giờ cũng chưa đối tốt với ai như thế. Cậu có tiền, có khả năng trợ giúp người khác mà tiêu tiền như nước. Nhưng cậu chưa từng bao giờ vì giúp người mà mạo hiểm cả bản thân.
Trương Ngọc Văn sau khi tức giân, nhìn nam nhân trước mắt đang phát ngốc, cậu liền lập tức sửng sốt.
“Mình mẹ nó đúng là ngu mà.”
Trương đại thiếu gia cúi mặt nhìn chằm chằm mặt đất. Cậu vì sao lại vì cái người nam nhân này mà lòng đầy căm phẫn?! Mà sao đầu óc động kinh lại ở lại nơi này cùng hắn?!
Lục Thành cuối cùng thở dài, nói với Trương Ngọc Văn: “Vào phòng thôi.”
Trương Ngọc Văn nghiêm mặt thối, cùng Lục Thành bước chân vào phòng. Nam nhân đưa một điếu thuốc cho Trương Văn Ngọc, bản thân cũng tự minh châm một điếu. Trương đại thiếu gia vẫn giữ nguyên cái vẻ mặt thối, ngậm điếu thuốc đưa lên gần đóm thuốc của Lục Thành để châm lửa. Bọn họ ăn ý không tiếp tục đề tài vừa rồi, có lẽ nếu còn tiếp tục thì cuối cùng phải nhận lấy kết quả không hề tích cực chút nào.
Lục Thành hỏi:”Cậu đem mọi người đi đến đâu vậy?”
“K thị.” Trương đại thiếu gia đáp.
“K thị…” Lục Thành không giải thích được giương mắt nhìn: “K thị bên kia lẽ nào một chút chấn động cũng không có?”
Trương đại thiếu gia thần sắc bắt đầu có điểm đắc ý: “Tôi ở đó chính là quốc vương rồi, còn có thể xảy ra chuyện gì cơ chứ.”
Nam nhân cười ngắn ngủi: “Nga? Trương đại thiếu gia thật là có bản lĩnh.”
Trương Ngọc Văn biết anh không tin, hỏi: “Tại loại địa phương này, cái gì là trân quý nhất? Thực vật, dược.”
Cậu nói tiếp: “Nếu có người quyên tặng miễn phí một bệnh viện có điều kiện chữa trị tốt nhất quốc gia, lại còn định kỳ phân phát rau củ quả cho bọn họ, anh nghĩ người nào có thể đối đãi không tốt với người đó? Ngoại trừ… này, tôi còn ở K thị viện trợ xây một khu trường học.”
Đó là lúc cậu mới tới K thị, vì muốn lấy lòng Lục Tiểu Tiểu nên mới quyên tặng bệnh viện cùng trường học. Lại không nghĩ rằng, việc này lại giúp cậu một cái đại ân trong thời gian ở đây mấy tháng này.
Lục Thành lúc này thực sự phải bội phục Trương Ngọc Văn. Hắn đương nhiên biết ý nghĩ quyên tặng bệnh viện ban đầu tuyệt đối không hề xuất phát từ lòng thiện tâm của Trương đại thiếu gia đây. Nhưng nhân nào quả ấy, cái tên này giúp người khác thành ra lại giúp chính mình. Lục Thành nhả khói thuốc, ngồi trên ghế vắt chân lên, híp mắt lại nhìn nhìn Trương Ngọc Văn. Mấy tháng liền lăn lộn ở cái đất này khiến cho Trương đại thiếu gia tiểu bạch kiểm bị phơi nắng có điểm đen đi, thành ra có thêm mấy phần phong thái của nam nhân. Nhưng Lục Thành chính là vẫn còn nhớ khi cậu đắc ý dào dạt, hay thần sắc khi cậu thất hồn lạc phách. Thật đúng là từ khi còn trẻ cho đến bây giờ, hai người vẫn luôn giữ cái thành kiến cực đoan đó về nhau. Hình ảnh người thiếu niên đuôi vểnh lên cao trong ký ức của Lục Thành giờ nhìn ngay trước mắt lại thấy có phần khả ái.
Trương Ngọc Văn và Lục Thành ngồi đối mặt nhau. Cũng cùng cái tư thế gác chân, cũng cùng hút thuốc nhả khói, nhưng lại chẳng rõ đang nghĩ cái gì.
Hôm nay Trương đại thiếu gia mặt áo sơ mi trắng, trên tay đeo nhãn hiệu đồng hồ MASTER mà cậu thích nhất. Tóc đã được chỉnh sửa qua, để lại một chút tóc mái ngắn rẽ qua một bên làm nền cho cái mũi anh tuấn. Tay chân cũng dài, tư thế hút thuốc cũng có chút mỹ cảm.
Lục Thành lần đầu tiên nghiêm túc quan sát Trương Ngọc Văn. Anh đã gặp qua nhiều mỹ nam mỹ nữ, nhưng chỉ riêng cái tên này, rõ ràng lớn lên cũng không sai, hết lần này đến lần khác khiến anh sinh ra dục vọng muốn ngược đãi cậu. Có thể đúng là Trương Ngọc Văn khi đứng trước Lục Thành, thực sự có tỏa ra không khí muốn bị ngược.
Ngoài cửa sổ thủy tinh đột nhiên hiện lên một bóng người, Lục Thành lấy lại tinh thần, nhận ra đối phương là dân bản xứ làm việc tại công trường. Người bên ngoài đang lo lắng cái gì đó mà nói không ngừng. Nghe xong nửa ngày, hai người mới từ trong đống tiếng Anh bập bẹ vụng về nghe ra được ý tứ. Lục Thành nói lời cảm tạ, móc từ trong túi ra một gói thuốc đưa cho hắn. Người nọ cầm bao thuốc cao hứng mà rời đi.
—