Đại Vu Qua vừa run rẩy vừa đẩy hắn. "Vu Qua, Vu Qua, ngươi nghe thấy rồi đúng không? A Cửu đi gọi Trác Vỹ Ân rồi, ngươi chờ một chút"
Y dừng lại cơn hoảng hốt, đôi mắt ửng đỏ rồi tuông xuống hai dòng lệ. Đại Vu Qua ngẩng đầu nhìn hắn, tay nắm chặt áo hắn tăng thêm lực, dường như y đang nắm một cọng rơm cứu mạng, chỉ sợ buông tay y sẽ rơi xuống vực sâu vạn trượng. "Ngươi giúp ta tìm bà ấy, có được không?"
"Được!"
Hắn không hiểu hết những gì Đại Vu Qua nói, tình trạng của y bây giờ làm lòng hắn vô cùng nhói đau, chỉ muốn ngay lập tức dập tắt sự bất an trong đôi mắt y mà thôi.
"Ngươi đồng ý thật sao?"
Tự Giải Ngâu nhẹ nhàng lau đi khéo mắt của Đại Vu Qua, rồi ôm chặt y vào ngực, đặt lên trán y một nụ hôn trấn an. "Đều làm theo ý ngươi"
Y thật sự rất sợ hãi, nếu ông ta bị bắt giữ vậy mẫu thân sẽ gặp nguy hiểm.
Mặc dù y không biết nơi mà Trác Vỹ Ân đã tìm được có phải là nơi giam giữ mẫu thân của y hay không.
Cho dù chỉ còn lại một tia hi vọng, y cũng không thể bỏ qua...
Trác Vỹ Ân cùng Kênh Siêu nhanh chóng chạy đến, đúng vậy là chạy đến.
Do A Cửu tỏ thái độ quá khẩn trương làm hai người cũng không khỏi gấp gáp.
Vừa vào trong họ đã thấy Tự Giải Ngâu và Đại Vu Qua đang đứng đợi họ.
Ngay khi nhìn thấy Trác Vỹ Ân, Đại Vu Qua đã nhanh chân chạy đến, nhanh chóng nói.
"Ngươi còn nhớ chỗ đó không? Chỗ là ngươi nghi ngờ có mẫu thân của ta, ngươi nhớ không?"
Trác Vỹ Ân nhìn lướt qua Tự Giải Ngâu, lại nhìn về phía Kênh Siêu rồi mới kéo Đại Vu Qua sang một bên.
"Đương nhiên đệ vẫn còn nhớ chứ" Trác Vỹ Ân nói nhỏ với y. "Sư huynh, chuyện này mà huynh cũng dám la lớn như vậy, huynh..."
"Ta không thể giải thích nhiều với ngươi, bây giờ ngươi nhanh chóng đến đó một chuyến, chuyện này tuyệt đối không thể chậm trễ, càng nhanh càng tốt"
Tự Giải Ngâu và Kênh Siêu nhìn nhau, Tự Giải Ngâu nghiêm túc gật đầu với gã.
"Trác Vỹ Ân, chuyện gấp gáp, đi trước rồi nói" Kênh Siêu kéo Trác Vỹ Ân lập tức chuẩn bị lên đường.
Tự Giải Ngâu ra sức dỗ dành Đại Vu Qua nghỉ ngơi, phải khó khăn lắm y mới từ từ nhắm mắt rơi vào giấc ngủ.
Hắn không hề hỏi y bất cứ chuyện gì, vì hắn biết y đang không đủ tỉnh táo để trò chuyện.
Lại một đêm Đại Vu Qua chìm trong ác mộng, cả người đổ mồ hôi, không ngừng khút khít.
Tự Giải Ngâu xót xa không thôi, do lo lắng cả đêm không thể ngủ...
______
Trời còn chưa sáng hẳn , hắn đã rời giường thay đổi y phục.
Nhìn Đại Vu Qua đã thả lỏng ngủ say, Tự Giải Ngâu nhẹ nhàng khép lại cửa phòng, đến nhà bếp đích thân nấu một bát há cảo cho y, rồi sai Tiểu Phi canh chừng y thức dậy thì đưa đến.
Nấu xong điểm tâm trời cũng bắt đầu hé nắng, hắn đến ngôi nhà mát giữa hồ sen, ra lệnh cho A Cửu gọi Kiên Cẩn và Ngũ Lam Tang đến.
Sau đó họ bàn bạc với nhau đưa Ngũ Lam Tang về kinh làm nhân chứng lật lại vụ án phường Trà Giải Lan, chính là vụ án phụ mẫu hắn bị kẻ gian sát hại.
Theo từng câu nói bàn bạc của mọi người thì hung thủ không ai khác chính là Đại Lục Vương.
A Cửu đứng như trời trồng, mồ hôi trên trán rơi lả chã xuống ướt cả một mảng y phục, bởi vì trước mặt là Đại Vu Qua.
Khi nãy phát hiện Đại Vu Qua từ xa, A Cửu đã muốn chạy vào thông báo rồi, nhưng Tát Long đã nhanh tay ném đá điểm huyệt, khiến A Cửu không thể tùy tiện di chuyển.
Bọn họ đang nói chuyện thì Đại Vu Qua bước vào, theo sau y là Tát Long vẫn ăn vận một thân bạch y, tay cầm quạt trắng.
Tự Giải Ngâu ánh mắt sắt bén nhìn đến Tát Long rồi vội vàng giải thích với Đại Vu Qua.
"Vu Qua, ta không muốn giấu giếm ngươi, nhưng thù của phụ mẫu ta không thể không báo" Tự Giải Ngâu trầm giọng, siết chặt nắm tay.