"Dẫn về..."
Đại Lục Vương vô cùng bình tĩnh. "Thẩm đại nhân còn chưa xác định được viên minh châu này là thật hay giả đã muốn hỏi tội ta, đây là cách làm việc của nha môn hay sao?"
"Đại lão vương gia có điều không biết, minh châu vĩnh đằng này là đồ do nước khác tiến cống, trên đời chỉ có hai viên, một viên lục ngọc hiện do hoàng đế nước hạ cất giữ, viên xanh thẩm này đương nhiên là ở hoàng cung." Thẩm đại nhân không nhân nhượng. "Nay nó lại xuất hiện ở đường gia trang, ông nói xem đây là tình hình gì?"
Đại Lục Vương biết đây là chuyện hệ trọng cỡ nào.
Quả nhiên ông ta thất kinh, vội đưa tay chống đỡ bàn để không ngã xuống.
Không phải lão già dung gia nói đây là viên minh châu hiếm có khó tìm ở chợ đen hay sao? Bây giờ lại thành ra minh châu tiến cống?
"Đưa đi" Thẩm đại nhân sụ mặt rời đi.
Đại Lục Vương bị ép giải đưa đi, Đại Lục Di bây giờ mới đến, nàng sợ hãi khụy gối khóc nấc lên, cố gắng bám lấy y phục của Đại Lục Vương. "Phụ thân... Phụ thân..."
Thẩm Nhạt Đô thẩm đại nhân là người phụ trách vụ án của phường trà Giải Lan năm đó.
Không thụ lý được vụ án này đã làm cho Thẩm Nhạt Đô ray rứt rất lâu, nhớ lại năm đó dù có điều tra tường tận đến đâu cũng không tra ra manh mối gì, mọi chuyện theo thời gian mà chìm vào quên lãng... Nhưng đối với Thẩm Nhạt Đô thì vẫn nhớ như in.
Gần đây có người giữa đêm đưa đến cho ông một bức thư, trong thư kể rõ sự tình của vụ án năm xưa. Quan trọng là còn có nhân chứng...
Vấn đề bây giờ là làm cách nào để lật lại vụ án đó. Đây là suy nghĩ của ông ở mấy ngày trước.
Những chuyện xảy ra ngày hôm nay không thể nào trùng hợp như vậy, rất có thể là do người bí ẩn đó đã động tay vào.
Tất cả những người khác đều sợ bị liên lụy nhanh chóng đưa hài tử lũ lượt kéo đi.
Bỏ lại Đại Lục Di thẫn thờ một bên.
Thoáng chốc chỉ còn lại nàng và hai tên lạ mặt.
Trác Vỹ Ân thiện lành đưa tay muốn đỡ nàng nhưng cái chân lại không cho phép.
Nhất cử nhất động của Trác Vỹ Ân, Kênh Siêu đều thu hết vào mắt. Gã mang theo hàn ý vác Trác Vỹ Ân một mạch đem đi.
Đại Lục Di đầu óc quay cuồng, làm sao đây, làm sao để cứu phụ thân đây. Nếu có Đại Vu Qua ở đây thì với bản lĩnh của y nhất định sẽ giải quyết được...
Đúng rồi... Nàng bò dậy chạy một mạch đến phòng ngủ của Đại Lục Vương, lần theo trí nhớ mà tìm đến chiếc bình ngọc xoay hai vòng, mật thất lập tức mở ra.
Mật thất này khi nàng lén lút đi tìm phụ thân đã tình cờ nhìn thấy, sau đó vì cũng không để tâm lắm nên không hỏi, cũng chưa từng đến đây bao giờ.
Đại Lục Di nâng cao váy hấp tấp chạy nhanh vào...
_____
Tin tức từ kinh thành theo đường chim bay nhanh chóng truyền đến phủ Vạn Lạc.
Tự Giải Ngâu tâm trạng không tồi. Tất cả mọi chuyện đều đi đúng hướng với kế hoạch của hắn.
"Sức khỏe của y thế nào rồi?"
A Cửu nghe hỏi liền lập tức trả lời. "Hôm trước đã uống hết thang thuốc cuối cùng, thể trạng hầu như đã hoàn toàn bình phục. Chi tiết thì phải đợi tổng quản trở về khám lại lần nữa mới biết"
"Cho gọi y đi" Tự Giải Ngâu nhàn nhạt nói.
"Vâng"
Đại Vu Qua đang nghỉ ngơi thì Tiểu Phi vội vội vàng vàng chạy vào. "Mặt đẹp ca ca cứu mạng..."
A Cửu cúi đầu hành lễ. "Chủ tử muốn gặp người"
Đại Vu Qua đã mang xong giày thì A Cửu lại nói. "Mời công tử tắm rửa trước"
Có chút khó hiểu nhưng Đại Vu Qua vẫn một mực làm theo.