Đại Vu Qua bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Đến khi mở mắt ra lần nữa thì bầu trời đã ngả sang màu vàng ươm, nhưng cơn đau nhức nơi cổ tay kéo dài đến cánh tay thì không hề thay đổi, thậm chí nó đã tê liệt đi từ lúc nào.
Bữa ăn gần nhất của Đại Vu Qua là tối ngày hôm trước, tính ra thì cả ngày hôm nay y vẫn chưa được ăn gì, một ngụm nước cũng không có.
Y vừa đói vừa khát... Cổ họng khô khốc, dù không thử mở miệng nhưng Đại Vu Qua biết chắc rằng y bây giờ đã mất giọng.
Tự Giải Ngâu đứng bên dưới âm giọng nặng nề nói với Đại Vu Qua. "Ta hỏi ngươi lần cuối, có phải Đại Lục Vương sai ngươi vào đây là vì có mục đích khác?"
Hành hạ y là mệnh lệnh của hắn, nhưng có lẽ Đại Vu Qua cũng không biết rằng, nỗi đau thể xác mà y đang gánh chịu, đối với Tự Giải Ngâu còn đau hơn gấp trăm lần.
Đại Vu Qua nghe được, nhưng lại không thể trả lời và y cũng không muốn trả lời.
Sự thật y cũng đã nói với hắn rồi, là chính hắn vờ như không nghe thấy. Đại Vu Qua không muốn lặp lại lần nữa.
Nói đúng hơn là Tự Giải Ngâu chỉ muốn y trả lời theo ý muốn của hắn mà thôi.
Đối diện với đôi mắt vô thần, khuôn mặt nhợt nhạt của Đại Vu Qua. Lồng ngực trái như bị ai bóp nghẹn, Tự Giải Ngâu cất giọng thêm lần nữa.
"Mục tiêu của ông ta là gì?"
Trả lời ta! Nói rằng em không có liên quan đi.
Lần này ta sẽ dùng cách của ta để tin tưởng em, bảo vệ em lần nữa.
Hắn quyết định rồi. Đại Lục Vương đã không cần y nữa, nhưng hắn thì cần.
Chỉ cần Đại Vu Qua và ông ta không còn liên quan nữa.
Chỉ cần vậy thôi...
Tiếc là hắn đợi rất lâu, rất lâu cũng không thấy Đại Vu Qua trả lời.
Thời gian trôi qua nhanh như cái chớp mắt, chẳng mấy chốc màn đêm đã buông xuống.
Càng trở về khuya cái lạnh lại càng tăng thêm một bậc. Đến khi sương đêm phủ đầy cơ thể, giọt sương trĩu nặng trên mi mắt trực chờ rơi xuống, bờ môi cũng nhờ thế mà bớt khô cứng đi phần nào.
Vào một khoảnh khắc nhất định thân thể Đại Vu Qua sẽ vì lạnh mà toàn thân run rẩy.
Xa xa tiếng gà rừng gáy sáng lần hai vang lên.
Tự Giải Ngâu cả đêm thức trắng, đôi lúc bàn tay lại đưa lên bóp chặt nơi ngực trái.
Một lúc sau hắn cùng A Cửu cất bước ra ngoài cổng phủ.
Tự Giải Ngâu nhìn chằm chằm bóng lưng gầy gò treo lơ lửng trên cao, hắn bấu chặt tay áo mình.
Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây hắn đều tự dặn lòng phải từ bỏ cảm xúc cá nhân, xem trọng đại cục.
Vậy mà khi chứng kiến cảnh này hắn lại đau thắt tim gan.
"Hạ thấp xuống!"
Hai ảnh vệ nghe lệnh tự phân công mỗi người một việc, kẻ thả dây người thì chờ buộc cố định lại.
Dây thừng từ từ di chuyển, lúc chân Đại Vu Qua chạm đất thì dây thừng không di chuyển nữa.
Tự Giải Ngâu trầm mặt, giọng lạnh băng nói với Đại Vu Qua. "Ngươi có biết, hai ngày trước Đại Lục Vương cho người dán cáo thị khắp kinh thành, nói rằng ông ta và ngươi đã đoạn tuyệt tình phụ tử rồi hay không?"
Do tay vẫn còn bị treo lên, hai chân run rẩy không thể nào đứng vững, y ngã nghiêng ngã ngửa làm cổ tay tùy ý ma sát mà đau đớn nhiều hơn, đầu gối vô thức khụy xuống.
Ông ta đã tuyên bố như vậy sao? Ta là cốt nhục thân sinh của ông ta mà. Vì đạt được mục đích, có được thứ ông ta cần, mà làm đến mức này?
Ha, Đúng rồi, có bao giờ Đại Lục Vương đã coi ta là con trai của ông ta đâu chứ.
Bây giờ Đại Vu Qua sợ chết. Y thật sự sợ đến lúc chết đi, y cũng không được một lần nhìn thấy mẫu thân mình.
Đại Vu Qua cố gắng từng chút để đứng vững hai chân, há miệng thì thào nói. "Xin... xin đại công tử tha mạng... Ta nguyện làm trâu, làm ngựa cho người, xin người..."
Quãng thời gian vừa qua y chưa từng vì sự đau đớn mà để bản thân phải rơi một giọt lệ nào.
Lúc này lại vì một câu nói của chính mình thốt ra mà hai dòng nước nơi khóe mắt lần lượt tuôn trào...