Mấy ngày sau đó, ngày nào Tự Giải Ngâu cũng đến tìm Đại Vu Qua, chỉ là còn chưa đi được đến nơi thì đã bị Đại Lục Di cản trở giữa đường.
Không thể nào có chuyện trùng hợp như vậy.
Và hôm nay cũng thế.
"Ôi muội còn đang định đi tìm huynh đây này"
Tự Giải Ngâu nhìn thấy Đại Vu Qua ngồi xổm bên người trương bá bá, thuần thụt bóp bóp chân cho lão, hắn tiến thêm một bước, Đại Lục Di đưa tay níu chặt vạc áo, còn khẽ đung đưa.
"Giải Ngâu muội muốn ra phố dạo chơi, huynh xem, còn không bao lâu nữa là phụ thân đến đón muội về rồi, muội muốn được ở bên cạnh huynh nhiều hơn một chút, có được không"
Hắn vẫn ngắm nhìn hình ảnh nho nhỏ ở phía xa, dường như y đang rất vui vẻ...
"Giải Ngâu, huynh có nghe muội nói gì không?"
Tự Giải Ngâu kéo nhẹ tay áo về, đối mặt với nàng không nhanh không chậm mà nói.
"Đại tiểu thư, có lẽ cô cũng đã đoán được quyết định của ta rồi đúng không? Ta và đại tiểu thư là không thể nào..."
Đại Lục Di nhào vào lòng hắn. "Huynh... Huynh đừng nói nữa, chúng ta còn thời gian mà, huynh ở bên muội nhiều hơn đi rồi..."
Tự Giải Ngâu nhanh chóng giữ khoảng cách, lập tức chen lời. "Ta thấy đại tiểu thư không phải không hiểu mà là quá cố chấp, ta cũng không cần phải khách khí nữa, thứ cho ta nói thẳng, đến bây giờ ta vẫn không có tình cảm gì khác đối với đại tiểu thư, xin đại tiểu thư tự trọng"
Tự Giải Ngâu không muốn chậm trễ thêm, xém thì hắn cũng quên đi chuyện Đại Vu Qua phải theo Đại Lục Di rời đi rồi. Hắn không muốn phí hoài thời gian nữa.
Còn Đại Lục Di, nàng hiện tại không cam tâm, nàng cắn chặt đôi môi, lệnh cho nô tì bên cạnh đi sang một hướng khác tìm Đại Vu Qua.
Vậy nên lúc Tự Giải Ngâu đến nhà bếp thì Đại Vu Qua đã không còn ở đó nữa.
"Chủ tử, tổng quản tìm người"
"Ta còn có việc kêu gã chờ đi"
"Tổng quản nói có chuyện quan trọng phải bẩm báo gấp"
_____
"Đây là thứ Kiên Cẩn gửi về cho huynh"
Tự Giải Ngâu nghiêm túc đọc từng dòng chữ ngay thẳng trong thư.
- Trong tay ta có vật quí nhân muốn tìm, chuyện quí nhân muốn biết trùng hợp ta cũng biết, đương nhiên người của quí nhân cũng đang ở trong tay ta, muốn biết thực hư thì mang Ngoạ Huyết ra trao đổi" Còn không quên kí tên: Ngũ Lam Tang.
Kênh Siêu như không chờ đợi được, cứ đi qua đi lại trong vô cùng khẩn trương. "Làm sao đây, liệu Kiên Cẩn có nguy hiểm đến tính mạng hay không?"
Hắn hằn hộc vò nát cả bức thư.
"Ngoạ huyết lại là Ngoạ huyết"
Tất cả những người lớn tuổi ở đây, ai mà không nhìn hắn trưởng thành đâu chứ, còn có một số ảnh vệ, thuộc hạ bên cạnh hắn cũng là cùng hắn lớn lên. Mà người thân cận với hắn nhất ngoài Kênh Siêu còn có Kiên Cẩn, làm sao hắn không lo lắng được đây.
Ai trong bọn họ mà không từ bỏ cuộc sống vô ưu vô lo, quyền thế bên ngoài, một mực đi vào nơi tối tăm này cùng hắn, cho dù đến tận bây giờ hắn không biết vì sao bản thân mình lại được ưu ái như vậy. Dù là vì lí do gì đi nữa hắn cũng sẽ không bao giờ bỏ rơi một ai trong số những người này.
Chuyện Kênh Siêu sợ nhất cuối cùng cũng đã đến. "Huynh mau nghĩ cách đi"
Cả người hắn âm u, như kiên quyết nói. "Mang Ngoạ Huyết ra trao đổi"
Kênh Siêu nghe vậy liền hốt hoảng, nói lớn.
"Không được, tuyệt đối không được!"
"Có gì mà không được..." Tự Giải Ngâu đột nhiên dừng lại, như nhận ra thứ gì đó, đôi mắt hắn nhìn đến Kênh Siêu như ngàn mũi tên xuyên thẳng vào người gã. "Ngươi biết Ngoạ Huyết là gì?"
Bây giờ Kênh Siêu mới ý thức được mình vừa bất cẩn cái gì, gã vô thức lùi lại một bước.
"Không, không có"
Hắn vô cùng bình tĩnh.
"Kênh Siêu, có phải đệ đã biết chuyện gì rồi không?"
Đã bao lâu rồi Tự Giải Ngâu không gọi gã bằng cách xưng hô thân thiết như thế này, gã cũng không nhớ rõ. Kênh Siêu biết trong câu hỏi của hắn không phải chỉ có thắc mắc mà còn có cả sự tin tưởng.