"Ngươi im đi"
Tự Giải Ngâu ung dung nói. "Không sao, cứ để nhị công tử nói"
Hừ. Ta thèm nói chuyện với ngươi.
Ánh mắt của Tự Giải Ngâu nhìn Đại Vu Qua rất dịu dàng, Đại Lục Di chưa từng thấy dáng vẻ này của huynh ấy bao giờ, nàng có chút mơ hồ.
"Giải Ngâu, vừa rồi huynh nói có chuyện hỏi muội, là chuyện gì vậy?"
"Cũng không có gì, sắp tới là hội hoa đăng, ta muốn hỏi đại tiểu thư và nhị công tử đây có muốn đi xem không?"
"Có, có chứ huynh sẽ đưa muội đi đúng không?"
"Ừm, chúng ta cùng đi"
Hội hoa đăng cũng khá thú vị, Đại Vu Qua bất chợt lại nghĩ đến Tát Long, chỉ có ngày hội hoa đăng là Tát Long sẽ được Đại Lục Vương thả ra ngoài, mỗi năm y đều cùng Tát Long đốt hoa đăng, thả lòng đèn lớn.
Năm nay y không thể về được rồi.
Đại Vu Qua rất bám tỷ tỷ của mình, hắn thầm nghĩ chỉ cần mời Đại Lục Di thì Đại Vu Qua cũng sẽ đi theo.
Đại Lục Di rất vui vẻ, trước đây phụ thân nàng rất ít khi cho nàng ra ngoài, bảo rằng bên ngoài rất nguy hiểm thân là nữ nhi thì nên ở khuê phòng, lần này nàng có thể thoải mái ra ngoài vui chơi rồi. Tự Giải Ngâu có suy nghĩ vô cùng thoáng không giống như phụ thân nàng, nếu như nàng được gả cho hắn chắc chắn tương lai sau này sẽ không bị gò bó, quan trọng là nàng có được một tướng công đẹp mắt lại còn giàu sang nữa.
Thật khiến cho người ta mơ mộng mà.
_____
Biển đêm rất đẹp, rất mát mẻ.
Đại Vu Qua ngâm mình bên bờ biển mặc cho từng cơn sóng nhỏ vỗ vào thân y cứ nhắm mắt hưởng thụ sự tự do hiếm hoi này.
"Vu Qua ơi!"
Khốn kiếp.
Khuôn mặt đen sì vô cùng ghét bỏ ngay khi nghe thấy giọng nói kia, Tự Giải Ngâu cong môi nhìn xuống khuôn mặt ấy.
"Vu Qua ơi!"
"Câm miệng"
Hắn cởi bỏ áo choàng ngồi cạnh Đại Vu Qua.
"Cảnh đẹp thế này mà Vu Qua lại hưởng thụ một mình, rất tẻ nhạt đấy"
Đại Vu Qua rất muốn mắng hắn đừng gọi tên y nữa nhưng nghĩ lại dù y có nói như vậy thì không biết lần sau hắn lại tìm ra cách gọi khó nghe hơn nào nữa đâu. Thật bực bội.
"Như thế này sẽ cô đơn lắm, Vu Qua không thấy như vậy sao?"
"Cút"
Lúc tức giận Đại Vu Qua sẽ phùng má lên thật sự rất rất đáng yêu. Hắn mỉm cười nằm xuống.
"Ta cũng muốn tắm biển nữa"
Gần quá. Đại Vu Qua ngồi dậy nắm lấy cổ áo hắn.
"Tự Giải Ngâu, ta nói cho ngươi biết, bổn công tử thấy ngươi rất chướng mắt, đừng có tùy tiện đến gần ta"
Sao hắn không nói gì?.
Tự Giải Ngâu là đang cảm khái nha, y còn rất dễ thương nữa.
Xem đi gương mặt hắn còn tràn đầy vẻ đắc ý. Nhận ra ánh mắt của Tự Giải Ngâu đang nhìn chằm chằm vào vết thương trên môi mình. Đại Vu Qua buông mạnh cổ áo hắn ra.
"Ta không thích nam nhân, ngươi đừng có cái suy nghĩ bẩn thỉu đó lên người ta"
"Ừm ừm ta biết" Hắn gật đầu lia lịa ánh mắt vẫn không hề rời khỏi y.
"Ngươi biết?"
"Chính Vu Qua đã nói với ta rồi mà"
Hình như y có từng nói nhỉ, mà nói lúc nào thì Đại Vu Qua cũng không nhớ rõ.
"Ngươi biết thì tốt"
Đại Vu Qua chọn một chỗ khác cách thật xa Tự Giải Ngâu rồi nằm xuống, nhìn lên bầu trời lấp lánh ánh sao từ từ chìm vào giấc ngủ.
____
Thời tiết hôm nay thật ấm áp, giường cũng mềm mại hơn hẳn y thật sự không muốn thức.
Người vừa động Tự Giải Ngâu liền chầm chậm mở mắt, nhìn lấy người đang vùi đầu vào lòng hắn ngủ đến say mê mà khẽ mềm lòng.
Y còn có một mặt ngoan ngoãn như vậy sao?. Tự Giải Ngâu nhẹ nhàng ôm lấy y định ngủ thêm một chút thì giọng nữ tử xa xa truyền đến.
Thật muốn khiến cho người phát ra giọng nói kia lập tức im lặng.
Tự Giải Ngâu nhận ra người trong lòng vì ồn ào mà thức giấc.
Đại Vu Qua thức dậy trên chiếc giường dưới bóng cây cách bờ biển một khoảng xa, y mơ màng ngồi dậy vì nhận ra giọng nói kia là của nô tì bên cạnh Đại Lục Di.
Có thể khiến y chậm rãi thức dậy như thế là vì y nghĩ rằng nô tì kia là ở ngoài phòng.
Đại Vu Qua thành thạo vươn vai một cái, tay lại động phải thứ gì đó y quay đầu mở to mắt. Ý thức bị hình ảnh trước mặt ép cho tỉnh táo lại.
Tự Giải Ngâu?.
Đúng rồi, tối qua y là ngủ bên bờ biển mà. Tại sao sáng ra đã thành ngủ cùng Tự Giải Ngâu rồi?.
Đại Vu Qua xoa xoa thái dương nhìn ra biển rồi lại nhìn Tự Giải Ngâu mà có chút đau đầu.