Giờ tý canh ba mọi vật mọi người đều ngủ say bên ngoài yên ắng đến lạ thường.
Ả nô tì thập thò phía sau khung cửa sổ ngó quanh một lượt xác định không có ai liền thả bồ câu trắng bay tít về phía xa.
____
Tự Giải Ngâu vì tiếng gõ cửa mà thức giấc.
"Chủ tử, là thuộc hạ"
Nghe giọng Kiên Cẩn, Tự Giải Ngâu lập tức mang giày vào đi ra mở cửa.
"Chủ tử, trên đường về vô tình thấy nó, chủ tử người xem"
Tự Giải Ngâu đã yên vị trên ghế, rút ra mảnh giấy nhỏ trên chân bồ câu. Trên giấy viết vỏn vẹn ba chữ. "Đang tiến hành"
"Thuộc hạ thấy phủ Vạn Lạc chúng ta ắt hẳn là có gián điệp trà trộn vào"
Tự Giải Ngâu xếp gọn mảnh giấy buộc vào chân bồ câu rồi kêu Kiên Cẩn thả đi, ngụ ý không muốn bứt dây động rừng.
Bỏ qua chuyện này Tự Giải Ngâu lạnh giọng hỏi.
"Điều tra đến đâu rồi"
"Chủ tử, thuộc hạ về kinh thành tra xét một lượt quả nhiên hình xăm trên tay nhóm thích khách kia hoàn toàn giống với hình xăm trên tay Ngũ Lam Tang ở thôn Tôn Châu, mà người này trùng hợp là tướng sĩ từng dưới trướng Đại Lục Vương"
"Ngươi nói là nhóm thích khách đầu tiên?"
"Vâng thưa chủ tử, còn... còn nhóm thích khách thứ hai hoàn toàn không tra ra dấu vết gì"
Ngày đó ngoại trừ nhóm thích khách đầu tiên bị người của nhóm thích khách thứ hai giết sạch toàn bộ thì nhóm thích khách thứ hai kia sau làn khói mịt mù đó cũng đã biến mất không tung tích, Tự Giải Ngâu còn nhớ rõ người dùng thân chặn mũi tên cho hắn ngoài bộ đồ hắc y nhân trên tay trái còn đeo một vải đỏ và đồng bọn của y cũng vậy. Nhưng khi kiểm tra xác chết thì không có ai mặc y phục như vậy cả.
"Còn tra ra gì nữa không?"
Kiên Cẩn vội quỳ xuống.
"Năm xưa lão gia, phu nhân chết không rõ nguyên nhân có người đã nhìn thấy Ngũ Lam Tang từng xuất hiện ở đó, chủ tử thuộc hạ muốn xin chỉ thị của người"
Quả nhiên là có liên quan.
"Còn có Ngũ Lam Tang năm đó đi cùng một người nữa, bà lưu trước khi qua đời đã nói trong đêm trước khi lão gia, phu nhân chết có hai người đột nhập vào phòng, thuộc hạ nghi ngờ..."
"Chủ Tử, thuộc hạ đã thử thăm dò nhưng Ngũ Lam Tang rất cứng miệng..."
Hắn không bao giờ quên được chuyện năm xưa, hắn cùng đám gia nhân đồng trang lứa được phụ mẫu đưa đến nơi này lần đầu tiên, lúc đó nơi đây cũng chỉ có một căn chồi nhỏ, sau khi hắn được rước trở về nhà thì phụ mẫu đã nằm yên trong chiếc hòm gỗ to lạnh buốt. Cũng không biết từ đâu có rất nhiều sát thủ đi theo bảo vệ hắn, lúc đó hắn chẳng biết gì nhìn phụ mẫu trên miệng còn vươn vệt máu mà không oà lên khóc như bao đứa trẻ khác, hắn chỉ lẳng lặng nhìn lẳng lặng mím chặt môi rơi nước mắt.
Tang lễ cũng thấm thoát trôi qua. Vài tháng sau thì phường trà Giải Lan của phụ mẫu cũng dần dần hao hụt rồi bị bỏ hoang dù hắn cố gắng duy trì cách làm như phụ mẫu hắn đã từng. Khi ấy hắn vừa tròn mười tuổi.
Tự Giải Ngâu đã điều tra suốt mười mấy năm qua, từng người từng người điều tra đến ngọn ngành hết thảy nhưng chẳng có lấy tin tức nào. Tuy nhiên trong đó có không ít người không xác định được danh tính, nếu không lầm thì Ngũ Lam Tang là một trong số đó. Cuối cùng hắn cũng đã đợi được ngày hôm nay.
"Kiên Cẩn nghe lệnh"
"Có thuộc hạ"
"Từ hôm nay ngươi phụ trách giám sát Ngũ Lam Tang, nhớ rõ không được để lộ thân phận"
Lẩn trốn suốt mười mấy năm, người này tuyệt đối không đơn giản.
Không thể mạo hiểm.
_____
Đại Vu Qua ngáp ngắn ngáp dài ngồi tựa lưng vào gốc táo xanh, lâu lâu lại nhìn qua gian nhà bếp nghi ngút khói.
Qua một lúc lâu Đại Lục Di cũng từ phòng bếp đi ra, trên tay hai nô tì còn mang theo hai hộp thức ăn.
"Này, tỷ tỷ hôm nay tâm trạng tốt, cho ngươi"
Đại Vu Qua chụp lấy hai cái bánh bao nhân thịt tùy ý cắn một cái cũng chẳng nói lời nào, Đại Lục Di bất mãn.
Hừ
Nàng phất tay áo đi tìm Tự Giải Ngâu.
Vẫn là ngôi nhà đơn sơ giữa hồ sen ấy, Tự Giải Ngâu cùng Kênh Siêu đang đánh cờ vây.
"Giải Ngâu ta có thể ngồi cùng không?"
Kênh Siêu vội đứng lên chấp tay phía trước.
"Do quá nhập tâm không biết đại tiểu thư đến, mời đại tiểu thư ngồi"
Gã lại chấp tay về phía Tự Giải Ngâu. "Thật không dám ở đây cản trở hai vị, xin phép cáo lui trước" Nói rồi gã nháy mắt với Tự Giải Ngâu một cái nhanh nhẹn chuồn đi.
Bàn cờ này Kênh Siêu chắc chắn là thua rồi.
Gã còn tiếc hầu bao của mình biết bao nhiêu.
Đại tiểu thư thật đến quá đúng lúc há há.
Đại Lục Di đích thân bày thức ăn ra bàn, còn tiện tay đưa bàn cờ đánh dở qua cho nô tì mang đi.
"Muội có làm mấy món ăn, huynh nếm thử xem sao?"
Giọng nói trầm ấm đáp lời.
"Những việc nặng nhọc này cứ để cho trương thúc ở nhà bếp làm, muội không cần phải bận bịu vậy đâu"
"Muội nào có cực nhọc, không làm gì muội sẽ không thoải mái đâu"
Đại Lục Di đưa đũa đến cho hắn.
"Đại tiểu thư ở nơi này có gì không vừa ý không, có thể không quen thuộc thoải mái như ở Đường Gia Trang đi, chi bằng đại tiểu thư sớm..."
"Huynh đừng gọi muội khách sáo như vậy chứ, muội sẽ không vui đâu, huynh mau mau ăn đi, nguội là không ngon nữa"
"Được rồi, muội cũng ăn đi"
Là muốn đuổi nàng về ư, Đại Lục Di như không bị ảnh hưởng bởi lời nói của Tự Giải Ngâu vẫn vui vẻ cười tít mắt cùng hắn ăn cơm, tí lại gắp đồ ăn cho hắn.
*
"Giải Ngâu, muội rảnh rỗi không việc gì làm nên thêu thùa một chút, tặng huynh này"
Chiếc khăn tay màu trắng được thêu hình hoa sen rực rỡ bên trên. Tự Giải Ngâu nhìn lấy đưa tay đẩy trở về.
"Đại tiểu thư thật xin lỗi, khăn tay này ta không dám nhận"
Đại Lục Di rụt tay lại cúi đầu thì thầm.
"Huynh là chê tay nghề thuê thùa của muội không tốt đúng không, muội biết muội không giỏi thêu thùa như bao cô nương khác, nhưng mà muội đã rất cố gắng, hức... muội..."
Tự Giải Ngâu cũng không ngờ chỉ từ chối một chiếc khăn tay lại làm cho nàng thương tâm như vậy.
"Muội đừng khóc, ta không biết dỗ dành đâu"
"Hức..."
"Ta... Ta đưa muội ra phố dạo chơi được không?"
Đại Lục Di ngước lên, đôi mắt sáng ngời.
"Thật không?"
Tự Giải Ngâu gật đầu.
"Thật"
"Vậy muội về phòng chuẩn bị nha, huynh không được nuốt lời đâu đó"
Nhận được cái gật đầu khẳng định của Tự Giải Ngâu một lần nữa, Đại Lục Di cũng quên mất luôn chuyện chiếc khăn tay, nhanh chân bước đi về phòng của mình.
Khi nàng đã đi thật xa Đại Vu Qua mới chấp tay sau lưng đi theo, cánh tay lại bị ai nó giữ lại, không cần đoán y cũng biết là ai.
Cứ mỗi lần thấy Đại Vu Qua, Tự Giải Ngâu lại không kiềm được mà trêu chọc y, thấy người ta xù lông lên cũng rất thú vị.
"Nhị công tử thật bám người a, nếu bám người như vậy sau vừa rồi nhị công tử không vào ăn cơm cùng ta"
Đại Vu Qua nhìn bóng lưng Đại Lục Di khuất sau vách nhà, y giật tay về nhưng lại bị người phía sau giữ chặt, sau đó là cảnh ngươi giữ ta giật, ngươi giật ta giữ.
Đến khi đôi mắt giận dữ của Đại Vu Qua quay lại nhìn hắn, hắn cười hì hì mà nói.
"Nhị công tử có muốn ra phố cùng... tỷ tỷ của người không?"
"Ta có hay không không liên quan đến ngươi, buông tay"
"Nhị công tử trả lời thì ta sẽ buông"
"Nhạt nhẽo"
Y xoay xoay mũi chân dùng lực quay lại đạp mạnh vào ngực Tự Giải Ngâu, nghĩ sẽ để hắn mất thăng bằng mà buông tay, ai mà ngờ Tự Giải Ngâu lại nắm càng chặt hơn, làm y cũng bị hắn kéo ngã về trước vừa vặn nằm trên người Tự Giải Ngâu.
Mũi chạm mũi, ngực chạm ngực, cái gì cần ma sát đều bị ma sát.
Tự Giải Ngâu cảm thấy trước ngực mềm mềm còn có cảm giác nhô lên, hắn mất hồn buông lỏng tay, Đại Vu Qua từ trên người hắn trèo xuống, khuôn mặt cực kỳ tức giận.
Vừa quay đầu định rời đi thì người dưới đất vẫn cứng đờ. Chỉ chỉ vào y mà nói.
"Ngực... ngực của nhị công tử nó... nó..."
Đại Vu Qua vô thức đưa tay che ngực, như cảm nhận được cái bánh bao dẹp lép bên trong, y mặt đỏ tới mang tai lấy nó ra quăng vào người Tự Giải Ngâu.
"Đầu óc ngươi tỷ lệ nghịch với khuôn mặt hả"
Đi rồi y còn quay lại không nương chân mà đạp vào hạ bộ của Tự Giải Ngâu.
Trực tiếp mắng hắn. "Vô sỉ" Liền rời đi.
Ai đó đau đớn ôm lấy hạ thân lăn ba bốn vòng.