Nhè Nhẹ Như Mật

Chương 7: Thương lượng



Tề Châu không giận, “Sao lại không liên quan? Cậu cũng giống như em gái của tớ.”

Đường Tư Tư dời ánh mắt, thái độ kiên quyết, “Không nhìn thấy gì hết.”

Tề Châu vẫn mặt dày mày dạn, “Sau này thật sự không muốn nhìn thấy tớ?”

“Ừ.” Đường Tư Tư đứng lên, đi vào khu dạy học.

Tề Châu vẫn đi theo bên cạnh cô: “Tiết tự học buổi tối tớ chở cậu về nhà nhé?”

Đường Tư Tư không quay đầu lại, “Không cần, mẹ tớ sẽ đến đón, cậu chở Cố Vân Như đi.”

Đi theo Đường Tư Tư đến phòng 105, cũng không thể làm Đường Tư Tư dao động.

Tề Châu than ngắn thở dài ngoảnh đầu đi về khu dạy học hướng nam, nghĩ thầm không biết mình sẽ ở danh sách đen của Đường Tư Tư bao lâu.

Đã như vậy, trước tiên cứ lo chuyện yêu đương của bản thân đi.

Nói đến chuyện này, trên các phương diện con gái người ta cũng khá tốt, đang êm đẹp mà nói chia tay với người ta, nhất định là không thích hợp.

Đường Tư Tư nói với Tề Châu sau tiết tự học buổi tối Cố Tuệ San sẽ đón cô về nhà không phải là lấy cớ, buổi sáng lúc vội vàng đến trường đã nói rồi.

Tiết tự học kết thúc, Đường Tư Tư đeo cặp sách ra cửa lớn hướng nam, thấy Cố Tuệ San đã chờ ở cửa.

Cô nhảy lên yên sau xe, để Cố Tuệ San chở cô về nhà.

Đi đường mười mấy phút, xe chạy rất nhanh mới vài phút đã đến nhà.

Cố Tuệ San đổ xe ở gara, hỏi Đường Tư Tư: “Con và Châu Châu xảy ra mâu thuẫn gì? Đi học tan học đều tách ra rồi?”

Đường Tư Tư không phải người thích mách lẻo, việc Tề Châu yêu đương cô cũng không nói cho phụ huynh biết, cô nhìn Cố Tuệ San nói cho có lệ: “Cậu ta có việc, nói mỗi ngày đều phải tốn thời gian chờ, nói đúng hơn là không muốn chở con nữa, nếu không sau này con tự đi bộ vậy.”

Buổi sáng quá sớm buổi tối quá muộn, thời gian không tốt, Cố Tuệ San không yên tâm, “Thôi, mẹ đón đưa một chút là đến nơi, cũng không chậm trễ cái gì.”

Hai mẹ con ở gara đổ xe xong đóng cửa lại, lên cầu thang về nhà.

Hiện tại có thêm tiết tự học buổi tối, học xong về đến nhà thời gian đã muộn, không giống như trước kia còn có rất nhiều thời gian làm chuyện khác, bây giờ buông cặp sách lập tức phải đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.

Cấp ba học hành áp lực rất lớn, phần lớn thời gian đều học bài làm bài, thời gian rảnh rỗi rất ít.

Ngày đầu tiên đi học không mệt mỏi lắm, Đường Tư Tư buông cặp sách xuống, tìm áo ngủ đi toilet tắm rửa.

Trong lòng có chuyện, cho nên có chút lén lút. Ôm áo ngủ vào toilet tay cầm điện thoại giấu ở phía dưới áo ngủ.

Vào toilet khóa trái cửa, trước tiên không phải cởi quần áo không phải mở vòi sen, mà là lấy điện thoại ra mở khóa màn hình.

Tống Dịch quả nhiên không lừa cô, anh thật sự có gửi lời mời kết bạn.

Tim đập nhanh, Đường Tư Tư nhấn ngón tay bấm đồng ý Tống Dịch thêm bạn bè, sau đó nhìn chằm chằm chỗ trống hội thoại một hồi. Bên kia không có động tĩnh, cô hít sâu một hơi, buông điện thoại xuống mở nước tắm rửa.

Tắm rửa xong lau khô tóc trở về phòng, Cố Tuệ San đã chuẩn bị cho cô một ly sữa bò.

Sữa bò đặt ở trên bàn, Cố Tuệ San gõ cửa phòng cô, dặn dò: “Tối rồi, uống sữa xong đi ngủ sớm một chút.”

Đường Tư Tư gật gật đầu, rất nghe lời bưng ly sữa đưa lên miệng.

Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San luôn rất yên tâm về con gái của mình, sẽ không can thiệp quá nhiều đến không gian riêng tư của cô.

Dặn dò xong, Cố Tuệ San đóng cửa lại, dẫm lên dép lê trở về phòng ngủ của mình.

Đường Tư Tư uống xong sữa bò liền nhảy lên giường, tắt đèn trần nhà mở một cái đèn ngủ trên đầu giường.

Cô chùm chăn mở khóa điện thoại, thấy Tống Dịch gửi tin nhắn QQ, chỉ có năm chữ: Đi ngủ sớm một chút.

Tuy rằng chỉ có năm chữ đơn giản, nhưng lại có thể khiến mỗi một dây thần kinh của Đường Tư Tư nhảy lên vui sướng.

Cô ôm di động gõ năm chữ xóa ba chữ, không đáp câu của Tống Dịch mà hỏi: Cậu biết tên của tớ không?

Tống Dịch phản hồi: Đường Tư Tư.

Không phải mặt đối mặt nói chuyện, Đường Tư Tư thấy nhẹ nhàng rất nhiều, cười gõ chữ: Cậu biết tớ?

Tống Dịch: Đã sớm biết.

Đáy lòng ngàn vạn vui mừng, Đường Tư Tư lăn một vòng trên giường: Khi nào?

Tống Dịch: lớp 9.

Lớp chín đã biết cô? Sao cô lại không biết?

Đường Tư Tư hít khí, nhìn điện thoại, luôn có cảm giác không chân thật.

Vẫn thấy chính mình như đang nằm mơ, nên gửi tin nhắn qua: Cậu là Tống Dịch thật à?

Đối phương gửi lại một tin nhắn dạng giọng nói.

Đường Tư Tư có chút khẩn trương, hô hấp ép lại thật nhẹ.

Cô vò vò chăn, ấn vào màn hình, nghe được một câu: Nghe được chưa?

Là giọng nói của Tống Dịch, làm xương cốt cô đều mềm nhũn.

Đường Tư Tư vùi mặt vào gối nằm, gương mặt ửng hồng.

Cô sợ chính mình vui quá mức làm lộ động tĩnh ra bên ngoài, sau khi chôn đầu vào chăn, vươn tay sờ soạng đèn ngủ đầu giường, tắt đèn, lại lùi về trong chăn.

Cả người ở trong chăn ánh sáng điện thoại chiếu sáng đôi mắt của cô, đen nhánh sáng ngời, có thể thấy được cả lông mi.

Cô đè nặng hô hấp gửi tin nhắn cho Tống Dịch: Nghe được rồi.

Bình thường Tống Dịch cho Đường Tư Tư cái ấn tượng cao lãnh không thích nói chuyện cho nên anh gửi một câu ngắn gọn: Ngủ đi.

Đường Tư Tư kích động nhưng vẫn còn lý trí, sẽ không quấy rầy anh quá nhiều: Được, ngủ ngon.

Tống Dịch: Ngủ ngon.

Gửi qua hai chữ cuối cùng Tống Dịch tắt điện thoại, để điện thoại lên tủ đầu giường.

Anh không phải không muốn nói chuyện với Đường Tư Tư, mà là quá muốn nói, cho nên phải khắc chế.

Nếu mặc kệ chính mình, anh sợ bản thân sẽ quấn lấy cô một đêm không ngủ, nếu mất khống chế, có khả năng anh sẽ nói ra một ít lời không nên nói.

Bây giờ giữa anh và Đường Tư Tư đang trong trạng thái làm quen, hiển nhiên không cho phép anh quá tùy ý.

Tắt đèn, bóng dáng thiếu niên hoàn toàn chìm vào bóng tối, hô hấp nhợt nhạt gợn sóng.

Đường Tư Tư vui vẻ đi vào giấc ngủ, mơ một giấc mơ thật đẹp.

Mộng đẹp bị chuông điện thoại đánh thức, sau đó là âm thanh Cố Tuệ San gõ cửa, cô ngồi dậy ôm chăn định thần lại, đứng dậy đi rửa mặt thay quần áo.

Đi học, mỗi ngày tựa hồ đều máy móc lặp đi lặp lại các việc như —— ăn cơm, đi học, làm việc riêng, nói chuyện phiếm, chơi đùa, tự học, làm bài tập.

Chạng vạng, ăn xong cơm chiều về phòng học, sắc trời mùa hè không có một áng mây đen, chẳng qua thời tiết bớt nóng một chút.

Trong phòng học người ngồi lác đác lưa thưa, mọi người nếu không phải ăn uống thì là ở sân thể dục tản bộ nói chuyện phiếm.

Đường Tư Tư và Mạ trước sau tiến vào phòng học ngồi vào chỗ ngồi, cùng lấy một hộp sữa Canxi AD, ngậm ống hút trong miệng.

Chất lỏng ngọt ngào lướt qua đầu lưỡi đi xuống bụng, trong tầm mắt xuất hiện đồng phục mùa hạ quần lam, còn có góc áo màu trắng, có nam sinh dựa vào bên bàn học Đường Tư Tư.

Cô vẫn duy trì tư thế uống sữa, ngẩng đầu nhìn thấy Triệu Tấn Bác hai tay khoanh trước ngực, nghiêng mặt nhìn cô.

Đường Tư Tư không nói chuyện, Triệu Tấn Bác nói: “Lớn như vậy còn uống sữa?”

Đường Tư Tư buông lỏng ống hút, nghĩ bản thân và người này không thân, vì thế lễ phép hỏi: “Có việc gì không?”

Triệu Tấn Bác nhìn thoáng qua người ngồi bên cạnh Đường Tư Tư, sau đó tiếp tục đem ánh mắt quay lại trên mặt Đường Tư Tư, “Bạn học Đường Tư Tư, tôi với bạn thương lượng chuyện này, tiết tự học buổi tối đổi chỗ ngồi với tôi, được không?”

Nghe được Triệu Tấn Bác muốn đổi chỗ ngồi, Đường Tư Tư theo bản năng nhìn thoáng qua dãy bàn cuối, bởi vì nhớ rõ Triệu Tấn Bác ngồi cùng bàn với Tống Dịch.

Tống Dịch không ở trong lớp, dãy cuối phía sau có hai chỗ ngồi trống không.

Đường Tư Tư không để lộ tâm tư chính mình, thu hồi ánh mắt tiếp tục nhìn về phía Triệu Tấn Bác, hỏi: “Tại sao?”

Triệu Tấn Bác lại liếc mắt nhìn Mạ một cái, phảng phất như đưa mắt ra hiệu, muốn cho cô ấy hiểu ý tứ ngầm của anh. Sợ cô ấy không rõ, còn làm trò đưa một tờ giấy nhỏ cho Mạ.

Mạ rất ngốc, cô ấy và Triệu Tấn Bác hai người chưa từng nói chuyện với nhau lần nào.

Cô ấy nhìn Triệu Tấn Bác lại nhìn Đường Tư Tư, sau đó yên lặng nhặt lên tờ giấy nhỏ trước mặt mở ra nhìn thoáng qua, trên giấy viết —— giúp đỡ.

Đầu óc Mạ xoay chuyển thật nhanh, vò vò tờ giấy nhỏ ngẩng đầu lên, cô giống như có chút hiểu.

Đường Tư Tư rất tự giác không muốn nhìn trộm việc riêng tư của người khác, nên không nhìn Triệu Tấn Bác viết cái gì cho Mạ.

Nhưng cô đã nhìn ra, Triệu Tấn Bác hình như có ý với Mạ, hai người này có điểm ái muội. Cô yên lặng cúi đầu cắn ống hút, cảm thấy rất kỳ quái, khai giảng học kỳ mới năm nay Tề Châu đột nhiên yêu đương, Mạ cũng trở thành cô gái biết thẹn thùng.

Đây là cái mùa gì? Cũng đâu phải mùa xuân!

Đường Tư Tư chờ Mạ đọc xong tờ giấy nhỏ mới cắn ống hút hỏi cô ấy: “Đổi không?”

Mạ tưởng là cô ấy ngồi cùng Tống Dịch, cho nên đẩy mắt kính một chút, bộ dáng có chút thẹn thùng, gật đầu với Đường Tư Tư.

Đây là chấp nhận Triệu Tấn Bác đổi chỗ ngồi với cô, Đường Tư Tư quay đầu nhìn về phía Triệu Tấn Bác, “Vậy đợi lát nữa đổi đi.”

“Cảm ơn.” Triệu Tấn Bác đứng dậy, trọng lượng trên người đẩy đến bàn học Đường Tư Tư nhoáng lên, vừa lòng mà ném lại những lời này, đi cửa sau ra khỏi phòng học.

Đường Tư Tư còn quay đầu nhìn anh ta một cái, nhìn anh ta đi rồi mới nhỏ giọng hỏi Mạ: “Bạn tốt, tình huống thế nào?”

Mạ đẩy mắt kính, nhìn Đường Tư Tư không nói lời nào, lại lắc lắc đầu.

Hỏi không ra, Đường Tư Tư không hỏi nữa.

Phía sau phòng học có treo một cái đồng hồ hình tròn, kim giây nhích từng chút từng chút một.

Khi kim đồng hồ chạy sắp tới thời gian bắt đầu tiết tự học buổi tối, học sinh từ bên ngoài tốp năm tốp ba đi vào phòng học, la hét ầm ĩ, đỉnh đầu có khi trực tiếp bay qua một quả bóng rổ. Bàn học và ghế cũng bị đâm cho lệch hàng, đế giày cọ sát sàn nhà phát ra tạp âm khó nghe.

Triệu Tấn Bác nhìn chằm chằm thời gian, nghe tiếng chuông vang lên lập tức ôm hết sách vở của tiết tự học buổi tối phải dùng đi đổi chỗ ngồi với Đường Tư Tư.

Đường Tư Tư cũng sớm lấy sách vở tư liệu phải dùng chuẩn bị trên bàn học, khi Triệu Tấn Bác cầm đồ đi lại đây, cô liền bế sách vở lên, nhường chỗ ngồi của mình cho anh ta.

Rời khỏi chỗ ngồi, Đường Tư Tư bước chân đi tới bàn học phía sau, ngay lúc chuông vang lên đã ngồi xuống chỗ ngồi của Triệu Tấn Bác.

Tống Dịch ngồi ở bên cạnh không ngẩng đầu lên, lúc cô ngồi xuống chóp mũi thổi qua mùi hương hoa nhài nhàn nhạt, làm tay cầm bút của anh rối loạn lệch quỹ đạo.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv