Mùa đông ở Tấn An thị rất ít tuyết, trời lạnh nhất là những ngày mưa kéo dài làm ẩm ướt cả thành phố.
Tuy rằng trời mưa rất lạnh nhưng học sinh lại tương đối thích.
Lạnh thì có lạnh, nhiều nhất cũng là đi học tan học mặc thêm một cái áo khoác, bao tay mũ khẩu trang làm chính mình bao thành cục bông.
Trời mưa hai ba ngày, dừng lại ở ngày Nguyên Đán.
Sau khi kết thúc chào cờ, học sinh lại bắt đầu ai oán xuống lầu xếp hàng chạy Hội Thao.
Thang lầu bị dẫm phát ra vài tiếng leng keng, các lớp đi đến địa điểm được chỉ định xếp hàng.
Rất nhiều người mang theo sách tiếng Anh học từ đơn, lợi dụng thời gian xếp hàng Hội Thao học một số từ đơn trước.
Có người thật sự học, có người giả vờ giả vịt.
Đường Tư Tư nằm trong top người giả vờ giả vịt, cô cảm thấy dồn thời gian tới trình độ này học cũng không có hiệu quả, vì thế cầm vở tiếng Anh niết ở trong tay, quơ qua quơ lại, phối hợp không khí chung quanh mặc niệm mấy cái từ đơn.
Chờ lớp mình đuổi kịp trình tự tiến vào sân thể dục, nhét vở vào trong túi đồng phục, bắt đầu chuyên tâm chạy.
Tốc độ chạy của khối mười luôn luôn chậm, nhưng chỉnh tề, vì chính là muốn thể hiện tinh thần diện mạo.
Lớp 105 của Đường Tư Tư chỉ có mười nữ sinh, đội ngũ xếp theo chiều cao, Đường Tư Tư xếp thứ hai đội cũng thứ hai, tổng cảm thấy đội hai chạy còn nhiều đường hơn đội một.
Nhưng vì có lớp trưởng bên cạnh cùng đội, nên Đường Tư Tư không có gì không hài lòng với vị trí này.
Tốc độ không nhanh không chậm đã chạy thành thói quen, cho nên chạy hai vòng sân thể dục cũng không quá mệt mỏi.
Hội Thao hôm nay cũng giống mọi khi, mọi người trước sau dựa gần, bước theo tiết tấu.
Đội ngũ rất chỉnh tề, xa xa nhìn thấy là một vòng nước trắng lam lưu động.
Đường Tư Tư chạy trong đội ngũ của lớp, tóc cột đuôi ngựa, tốc độ chạy nhanh làm đuôi tóc lay động.
Mới đầu còn rất lạnh, cô vừa chạy vừa bỏ tay vào túi áo, lúc chạy hết một vòng nhiệt độ cơ thể đã nóng lên, nên duỗi tay ra, gió lạnh thổi tới cũng không cảm thấy lạnh.
Chạy không đến trăm mét, Đường Tư Tư nghe được Tống Dịch chạy bên cạnh gọi cô.
Không biết tình huống thế nào, cô quay đầu lại nhìn một cái, Tống Dịch chạy hai bước đến bên cạnh, nói với cô: “Xuống dưới, dây giày bung ra.”
Đường Tư Tư theo bản năng cúi đầu nhìn thấy dây giày chân trái của mình đã toàn bung ra, tiếp tục chạy sẽ rất nguy hiểm. Cô không do dự, vội vàng rời đội ngũ, thối lui đến một bên ngồi xổm xuống, nhanh chóng buộc lại dây giày.
Buộc xong vội vàng muốn đuổi theo, nhưng vừa đứng lên, lại bị Tống Dịch gọi lại.
Đường Tư Tư không hiểu, còn chưa phản ứng lại, Tống Dịch đã khụy một chân quỳ trên mặt đất, cong eo trước mặt cô.
Không nói lời dư thừa, anh khom lưng buộc dây giày cho cô.
Vừa rồi là chân trái, hiện tại là chân phải.
Thấy anh khom lưng ngồi xổm xuống Đường Tư Tư chấn kinh, vội vàng muốn rút chân về nhưng bị Tống Dịch đè lại.
Cô đứng không dám động, mặt ngoài trấn định, cảm giác dưới chân giống như dẫm lên đống lửa.
Dây giày màu trắng rời rạc được Tống Dịch buộc đến rắn chắc, xong, một giây cũng không dám dừng lại, cô nhanh chân đuổi theo đội ngũ lớp mình.
Có nằm mơ cũng không dám nghĩ tới Tống Dịch sẽ buộc dây giày cho cô, hơn nữa còn ngay tại trường học.
Lúc Tống Dịch buộc dây giày cho cô, bên cạnh không ngừng có đội ngũ lớp khác chạy tới.
Tầm mắt lướt qua, thấy được không ít vẻ mặt hơi ngốc khiếp sợ, còn có người suýt nữa sẫy chân bước sai.
Đường Tư Tư nâng cánh tay che nửa khuôn mặt, làm bộ đó chỉ là việc nhỏ bình thường không có gì to tác, bình tĩnh theo sau đội ngũ chạy xong nửa vòng còn lại.
Kết thúc, đội ngũ đều tản ra, mọi người về phòng học hoặc WC hoặc là đi siêu thị nhỏ.
Đường Tư Tư mới vừa thở ra một hơi, Mạ đã tìm đến, đi đến bên cạnh ôm lấy cánh tay cô, nhỏ giọng nói: “Oa, Tư Tư, nghe nói hồi nãy Tống Dịch buộc dây giày cho cậu, phải không?”
Đường Tư Tư lại nâng cánh tay, mặt cọ vào tay áo đồng phục một cái, nhìn Mạ, “Đều thấy được?”
Mạ quay đầu nhìn bốn phía thấy không ít nữ sinh nhìn Đường Tư Tư với ánh mắt cực kỳ hâm mộ, cô ấy quay đầu lại nói: “Chắc là không đâu, nhưng mấy lớp đi ngang qua chạy vòng bên ngoài thì đều thấy được, tớ nghe có người nói.”
Đường Tư Tư giơ tay che mặt, thấp giọng kêu rên: “Tớ không muốn nổi danh.”
Mạ cười cười, “Còn làm ra vẻ, cậu đã sớm nổi danh rồi, cậu biết nữ sinh ở ký túc xá chúng tớ nói gì về cậu không?”
Đường Tư Tư buông tay nhìn Mạ, “Bọn họ nói tớ cái gì?”
Mạ chần chừ một hồi, “Nói đời trước cậu cứu vớt cả vũ trụ…”
Tròng mắt Đường Tư Tư chuyển hai vòng, tỏ vẻ đồng ý, gật gật đầu, “Tớ cũng cảm thấy thế…”
“Ha Ha —” Mạ cười ra tiếng, đánh lên cánh tay cô một cái.
Đường Tư Tư không biết bản thân ở trường học yên lặng nổi danh, bởi vì mỗi ngày cô tiếp xúc chỉ có vài người, nếu Mạ không nói, cô lại không chú ý không hỏi, căn bản không cảm thấy sinh hoạt của mình đang được rất nhiều người chú ý.
Nhưng bởi vì chuyện Tống Dịch buộc dây giày cho cô, bây giờ cô đã thật sự nổi danh, hơn nữa không còn yên lặng như trước.
Tuy rằng lúc trước rất nhiều người biết cô và Tống Dịch đang yêu đương, nhưng ngày thường ở trường học không nhìn ra cô và Tống Dịch có bao nhiêu thân mật. Rất nhiều người nghĩ Đường Tư Tư theo đuổi Tống Dịch, cảm thấy kiếp trước cô cứu vớt cả vũ trụ nên thành công theo đuổi Tống Dịch.
Bởi vì không biết cách thức yêu đương ở chung của bọn họ như thế nào, nên đa số nữ sinh vẫn còn ôm ảo tưởng với Tống Dịch, vẫn luôn là —— cao lãnh anh tuấn, không yêu và không quan hệ cá nhân với nữ sinh.
Dựa theo logic bình thường, tuy rằng Đường Tư Tư thành công theo đuổi Tống Dịch nhưng quá trình ở chung khẳng định là Đường Tư Tư chủ động rất nhiều.
Làm Tống Dịch chủ động, buông xuống dáng người đối xử tốt với một cô gái, cưng chiều dỗ dành, hoàn toàn không thể tưởng tượng được.
Đánh chết các cô, các cô cũng không tin Tống Dịch sẽ có thể đối xử ấm áp với một nữ sinh.
Anh là tính tình lãnh đạm, là một khối băng.
Thế nên sự kiện buộc dây giày ở Hội Thao, làm hình tượng học bá cao lãnh trong lòng nữ sinh chuyển biến điên đảo.
Nửa tiếng kế tiếp, rất nhiều người thảo luận, rốt cuộc Đường Tư Tư dùng phương pháp gì mà có thể làm nam thần hoàn mỹ trong lòng bọn họ biến thành một người bạn trai bình thường?
Có thể làm Tống Dịch quỳ xuống buộc dây giày, đối với các cô người này thật lợi hại, thật sự là ngược!
Ghen ghét khiến các cô muốn nổ tung!!!
Giữa trưa cơm nước xong, Đường Tư Tư và Tống Dịch ngồi trên sô pha xem TV.
Trong lòng ôm một cái gối màu cam, hai mắt nhìn TV sau đó quay đầu nhìn Tống Dịch, đột nhiên hỏi anh: “Vì sao phải buộc dây giày cho tớ?”
Tống Dịch hoàn toàn không để chuyện này ở trong lòng, cũng không cảm thấy đây là chuyện gì không tầm thường.
Anh nhìn Đường Tư Tư hỏi: “Dây giày bung ra chẳng lẽ không buộc?”
Đường Tư Tư ngẫm lại, “Cho nên cậu không nghĩ sẽ có nhiều người nhìn thấy?”
“Ừ.”
Lúc đó anh làm theo bản năng, nhìn thấy cô vội buộc xong một bên giày, một bên khác lại bung ra, nên trực tiếp khom người xuống giúp cô buộc lại.
Lúc ấy trong lòng không rảnh nghĩ tới chuyện khác, chỉ sợ cô vội vàng chạy sẽ giẫm phải dây giày.
Bây giờ nghe Đường Tư Tư nhắc tới, anh cũng không cảm thấy có chuyện gì kỳ quái.
Đường Tư Tư ôm gối nhích lại gần bên cạnh anh, nhìn anh chằm chằm, nhìn một hồi lâu mở miệng: “Cậu không sợ bị thầy giáo phát hiện chúng ta yêu sớm, sẽ gọi chúng ta lên văn phòng, giảng tư tưởng giáo dục sao?”
Tống Dịch rốt cuộc đã có phản ứng, anh hơi dừng lại một chút.
Đường Tư Tư nghĩ anh không có khả năng bình tĩnh như vậy, vì thế nhìn chằm chằm chờ anh khẩn trương hoặc lo lắng, kết quả anh nghiêm trang mà nói: “Chẳng lẽ Tiết Minh Lễ không biết chúng ta đang yêu sớm? Không phải đã sớm biết rồi à?”
Đường Tư Tư: “……”
Tống Dịch cười rộ lên, giơ tay véo cổ cô một cái, “Đừng suy nghĩ nhiều.”
Đường Tư Tư hơi rụt cổ, vẫn cứ nhìn anh chằm chằm, ngữ khí nghiêm túc hỏi: “Trên thế giới này, không có chuyện gì sẽ làm cậu cảm thấy lo lắng?”
Tuổi tác cũng nhìn chưa tới phù hoa, nhưng vẫn thong dong bình tĩnh như vậy, có đôi khi sẽ làm người ta cảm thấy có chút bất an lo sợ.
Tống Dịch nghĩ ngợi một chút, ánh mắt biến thâm tình.
Anh duỗi tay nhấc eo Đường Tư Tư lên, ôm cô ngồi lên đùi mình, vùi đầu vào tóc cô, hôn xuống cần cổ trắng nõn, nghiêm túc mở miệng, “Có, cậu không được rời khỏi tớ.”
Đường Tư Tư đen mặt, giơ tay cào tóc anh.
*
Nói sợ bị giáo viên tìm tới giảng tư tưởng giáo dục, bây giờ đã thật sự bị tìm tới.
Vừa kết thúc một tiết buổi chiều, cô và Tống Dịch đã bị Tiết Minh Lễ gọi lên văn phòng.
Tiến vào văn phòng đứng bên cạnh bàn Tiết Minh Lễ, Tiết Minh Lễ ngẩng đầu nhìn hai người, một bộ dáng không biết nên nói gì, cuối cùng thở dài đứng dậy, “Đi theo tôi, chủ nhiệm Vương tìm các em.”
Chủ nhiệm Vương là chủ nhiệm niên cấp khối mười một của bọn họ, trong trường người được gọi là chủ nhiệm đều không phải người dễ trêu chọc.
Tiết Minh Lễ mang theo hai người đi đến văn phòng chủ nhiệm, trên đường đi nói với Đường Tư Tư và Tống Dịch: “Người trẻ tuổi ha, trong giờ học buộc dây giày. Có người báo các em yêu sớm, không cần giải thích với tôi, giải thích với chủ nhiệm Vương đi. Đã gọi điện thoại cho ba mẹ các em, bọn họ chắc là sắp đến rồi.”
Nghe được Tiết Minh Lễ nói đã gọi cho phụ huynh, Đường Tư Tư cúi thấp đầu nâng tay che nửa khuôn mặt mình.
Cô vẫn luôn là học sinh ngoan tuân thủ kỷ luật, cho tới bây giờ cũng không cho rằng mình sẽ vì loại chuyện này mà bị thầy giáo mời phụ huynh. Hơn nữa chuyện còn không nhỏ, trực tiếp kinh động đến chủ nhiệm niên cấp.