Edit & Beta: Hann
Yến Tinh Nghi ít khi từ chối bất cứ yêu cầu gì của Chu Nham.
Đương nhiên, cô cũng cảm thấy hơi kỳ lạ. Thái độ gần đây của Chu Nham khiến cô hơi mơ hồ, mang đến cảm giác lãnh đạm giống như lúc trước, rồi thường thường làm một số chuyện không tưởng tượng nổi, cứ như bây giờ, bảo cô đến phòng của anh.
Đi làm gì chứ?
Chắc không phải là tán gẫu đâu.
Thật ra trước kia Yến Tinh Nghi đã chuẩn bị dâng hiến bản thân, nhưng Chu Nham chưa bao giờ chạm vào phụ nữ. Cô đã từng nghi ngờ, liệu có phải anh thích đàn ông hay không? Có một khoảng thời gian, cô còn tìm mấy người đàn ông đẹp trai cho anh, đương nhiên cuối cùng cô bị Chu Nham khiến trách một trận. Anh nghiêm túc nói cho cô biết, anh thích phụ nữ.
Nhớ đến chuyện cũ, Yến Tinh Nghi không khỏi cong môi, không nhanh không chậm đi sang phòng của Chu Nham. Anh là khách quý, sẽ ở lại nhà họ Yến vài ngày. Yến Triệt đã từng nói chuyện này cho cô nghe, nhưng không có gì đáng ngạc nhiên cả.
Vì để xứng với thân phận và địa vị của Chu Nham, đương nhiên đó phải là phòng khách tốt nhất trong trang viên nhà họ Yến.
Lúc đến bên ngoài, cô đang định gõ cửa thì trong phòng truyền đến giọng nói nặng nề: “Cửa không khóa.”
Cô bèn đẩy cửa đi vào.
Chu Nham ngồi trên chiếc ghế sofa phong cách châu Âu, trong tay cầm một cái máy tính bảng mỏng như cánh ve, hàng lông mày sắc sảo nhíu lại, dù đang cúi đầu cũng nhìn thấy được sống mũi cao cao.
“Ngồi đi.” Hai chữ ngắn gọn, giọng nói trầm thấp.
Anh vẫn luôn nói chuyện ngắn gọn như vậy với cô, một Chu Nham lạnh lùng như thế, sao lại thích cô như lời đồn được chứ?
Yến Tinh Nghi ngồi xuống, không lên tiếng ngay, cô thấy Chu Nham vẫn còn đang bận việc, chờ đến lúc anh cất máy tính bảng mới cười hỏi: “Sao lại biết em đến ngoài cửa vậy?”
“Tiếng bước chân.” Vẫn lạnh nhạt như vậy.
Yến Tinh Nghi hơi kinh ngạc, cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Tìm em có việc sao?”
Chu Nham nhìn cô, giọng nói ôn hòa chậm rãi vang lên: “Anh với chú của em bàn chuyện làm ăn nên mới bảo em rời đi, làm em không vui rồi, xin lỗi.”
Yến Tinh Nghi ngoan ngoãn mỉm cười: “Không sao, anh trai không cần phải xin lỗi em.”
Mười năm trước, Chu Nham đã cứu Yến Phi Bạch khỏi nhà họ Yến, rồi bắt đầu dẫn cô theo bên mình. Cô không có tư cách yêu cầu anh điều gì, cô biết thân phận của mình. Nhưng Chu Nham cố ý giải thích như vậy khiến cô hơi bất ngờ.
“Nói chuyện chính đi.” Hơn nửa đêm gọi cô qua đây thì chắc là có chuyện cần nói.
Chu Nham lùi người về sau, đôi chân thon dài lười nhác gác lên bàn, đôi mắt sáng màu rất bình tĩnh và thâm trầm. Mỗi lần anh bình tĩnh nhìn Yến Tinh Nghi như vậy, cô cảm thấy lo lắng đến lạ, giống như trở về lúc gặp nhau lần đầu tiên. Chu Nham quan sát cô, ước định giá trị của cô.
“Sao vậy?” Trong giọng nói mang theo cảm giác hồi hộp khó nhận ra, thì ra cô vẫn sợ bị bỏ rơi à?
Đương nhiên Chu Nham nhìn ra sự thay đổi của cô, lòng hơi đau nhói, thậm chí còn chẳng thể nói hết tình cảm của mình cho cô nghe. Anh biết trong lòng cô có người khác, biết cô chỉ xem mình như anh trai, vậy nên anh luôn thận trọng dè dặt, không dám quá phận nửa bước.
Chu Nham cụp mắt, tầm mắt che khuất dòng cảm xúc đang cuộn trào, giọng nói khàn khàn đang cố khắc chế lại: “Sợ anh làm gì à, chuyện anh vừa nói là chuyện chính.”
Lần này Yến Tinh Nghi ngây ngốc rồi, cố ý gọi cô qua đẩy chỉ để giải thích và xin lỗi thôi sao? Đây là chuyện quan trọng của anh à? Cái này không giống cách giải quyết của Chu Nham cho lắm.
“Có thể nói cái này trong điện thoại mà.”
Chu Nham không trả lời, đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết, anh muốn gặp cô.
“Còn nữa, tại sao em phải đến phòng anh? Anh có thể đến tìm em, trễ như vậy rồi, chú của em sẽ hiểu lầm.”
Chu Nham nhẹ nhàng xoay nhẫn ngón áp út, nụ cười hiếm hoi trên môi có chút bất lực và đùa giỡn: “Lúc trước cũng thế, anh đến phòng tìm em, nhưng bị em đá văng ra ngoài, anh không dám trải nghiệm nữa.”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, Yến Tinh Nghi cong môi cười, trong lòng chợt gợn sóng.
Đúng rồi, không biết từ khi nào, cô dần thể hiện sự đắc ý vênh váo của mình trước mặt Chu Nham. Dĩ nhiên cũng có khóc lóc om sòm cùng phát cáu, kỳ lạ là lần nào anh cũng bao dung, chẳng khi nào cáu gắt với cô, thậm chí còn ôn tồn dỗ dành cô, đáp ứng tất cả yêu cầu của cô.
Lông mi của Yến Tinh Nghi khẽ động đậy, trong lòng nảy sinh cảm giác kỳ lạ. Chu Nham không nhìn cô, đứng dậy đi đến bàn làm việc, lấy ra một hộp nhung đẹp mắt trong ngăn kéo rồi đặt trước mặt cô: “Quà xin lỗi.”
Yến Tinh Nghi đẩy món quà đi: “Anh trai đã tặng em rất nhiều thứ rồi.”
Chu Nham không chỉ đáp ứng tất cả yêu cầu của cô, thậm chí có thể nói là cưng chiều tận trời. Với quyền thế địa vị này của anh, muốn gì mà không có? Mỗi khi đào được bảo bối gì, hầu như anh đều tặng cho cô.
Không phải cô không hoài nghi dụng ý của anh, nhưng mỗi lần suy nghĩ nhiều, anh đều lạnh nhạt nói cho cô biết, anh chỉ xem cô như em gái. Nhưng hôm nay, cô cảm thấy mình không nên nhận.
Chu Nham nhíu lông mày lại, rõ ràng hơi không vui, anh ném cái hộp vào trong lòng Yến Tinh Nghi: “Không thích thì tự xử lý.”
Yến Tinh Nghi không từ chối nữa: “Cảm ơn.”
Cô khẽ cười, trông dịu dàng đến khó tin, sức mê hoặc trí mạng. Chu Nham thật sự không chịu nổi, cổ họng ngày càng ngứa ngáy khó chịu, anh bình thản cầm ly rượu whisky trên bàn lên rồi nhấp một hớp. Nhưng một câu nói của Yến Tinh Nghi khiến anh suýt sặc chết.
“Chi bằng để cho em chết vì anh đi.”
Chu Nham u ám đặt ly rượu xuống: “Không được phép nói bậy.”
“Được rồi.” Cô tiếc nuối thở dài, chán chường mở hộp ra, nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương màu hồng đắt đỏ ở bên trong. Kim cương màu hồng rất quý hiếm, luôn được săn đón mọi lúc, mà viên kiêm cương có kích thước bằng quả trứng bồ cầu càng quý giá hơn, có thể thấy anh rất dụng tâm.
“Cảm ơn, em rất thích. Nhưng mà…”
Chiếc áo vest khoác bên ngoài của Chu Nham bỗng bị ném vào đùi cô, Yến Tinh Nghi sửng sốt.
“Mang về ủi đi, ngày mai anh mặc.”
Thật ra trên chiếc áo không có lấy một nếp nhăn, chỉ là anh đang cố an ủi cô mà thôi, tùy tiện tìm một chuyện cho cô làm. Từ trước đến giờ đều là vậy, chỉ cần tặng quà cho cô, anh sẽ yêu cầu cô làm lại chuyện gì đó, như vậy mới khiến cô an lòng.
Đêm đã khuya, anh không định giữ cô ở lại.
Chu Nham cởi đồng hồ đeo tay xuống, rồi kéo lỏng cà vạt, không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt nói: “Em về đi.”
Yến Tinh Nghi ngoan ngoãn rời đi, phía sau truyền đến tiếng nói của Chu Nham: “Gần đây công ty của anh sắp lên sàn chứng khoán, có vài trường hợp cần bạn nữ.”
Yến Tinh Nghi hiểu rõ ý của anh: “Em sẽ đi cùng anh.”
Ngón tay đang cởi nút áo của Chu Nham khựng lại, anh thích câu em sẽ đi cùng anh này, mặc dù biết đây chỉ là cách cô báo đáp.
“Ừ.”
…
Cô đi ra khỏi phòng Chu Nham, trên đường về gặp phải Yến Hồi. Cậu đang ôm món đồ chơi cô tặng, đôi mắt lập tức sáng rực khi nhìn thấy cô: “Chị!”
Yến Tinh Nghi không phản ứng, đi vòng qua người cậu. Yến Hồi đã sớm quen với sự thờ ơ của cô, hơn nữa chỉ cần nghĩ đến chuyện cậu vui sướng vì món đồ chơi ôm trong ngực, tâm trạng của Yến Tinh Nghi càng thêm khó tả.
“Chị vẫn chưa ngủ sao?” Cậu bé đi theo phía sau.
“Cậu cũng chưa ngủ kìa.”
Yến Hồi hoạt bát đáp: “Em đang chơi đồ chơi mà chị tặng.”
“Tôi không tặng.”
Cậu bé nói thầm: “Em biết là chị tặng em, bố sẽ không gạt em!”
Yến Tinh Nghi lười cãi cọ với cậu, Yến Hồi đột nhiên cảm thấy không đúng lắm. Cậu quay đầu nhìn hướng cô đi tới, lập tức níu lấy tay Yến Tinh Nghi: “Chị đi ra từ phòng của Chu Nham sao?”
Yến Tinh Nghi nhíu mày.
Cậu bé này lại dám gọi thẳng tên Chu Nham.
Yến Tinh nghi không trả lời, khiến cậu càng chắc chắn với chuyện này hơn. Cậu bé tức giận nghiến răng nghiến lợi, giống như đứa trẻ đang cố giữ lấy đồ ăn của mình: “Chị không được thân thiết với Chu Nham!”
Yến Tinh Nghi thấy hơi buồn cười: “Cậu tức giận như thế làm gì?”
“Chắc chắn anh ta thích chị, tất cả những người đàn ông muốn cướp đi chị đều là người xấu!”
Yến Tinh Nghi thật sự không thích nghe câu này, cô cũng từng nghĩ thế, còn hỏi Chu Nham rất nhiều lần. Nhưng lần nào anh cũng bình tĩnh phủ nhận, giống đang như nghe câu chuyện buồn cười gì đó. Sự kiêu ngạo của cô không cho phép bản thân biến thành trò cười.
Ánh mắt cô dần trở nên lạnh lẽo, nụ cười thần bí: “Yến Hồi, chị cho cậu xem món đồ tốt.”
“Thứ gì tốt?” Trẻ con ngây thơ thế đấy, bị dụ dỗ một chút là quên đi sự bực dọc ngay.
Yến Tinh Nghi dẫn cậu về phòng để xem phim kinh dị cùng mình. Cô nói có bất ngờ trong bộ phim, nhưng khi đến cảnh Sadako bò ra từ điện thoại, Yến Hồi hoảng sợ khóc thét đi tìm bố. Yến Tinh nghi nhìn bóng dáng chạy trối chết của cậu mà cười run cả người. Nhưng lúc cười, cô lại bỗng nhiên không cười nổi nữa, không biết mình tức giận với một đứa trẻ để làm gì.
Phim kinh dị vẫn còn đang chiếu, rõ ràng là hình ảnh rất kinh khủng, nhưng cô lại xem vô cùng nhập tâm.
Theo trí nhớ của Yến Tinh Nghi, lúc cô bằng tuổi Yến Hồi, vì có một lần cô biểu hiện không tốt, không trả lời được vấn đề mà khách hỏi, sau khi trở về cô đã bị bố nhốt vào trong căn phòng nhỏ tối om. Bên trong đó chỉ có một cái TV, mà TV thì đang chiếu phim kinh dị.
Đẫm máu, hình ảnh kinh khủng cứ lặp đi lặp lại trước mắt cô. Cô sợ đến nỗi thét chói tai rồi rơi lệ, nhắm mắt lại vẫn nghe được âm thanh phối nhạc trầm thấp, bốn phía tối đen như mực, không chút ánh sáng. Cơ thể nhỏ bé của cô nép mình bên cạnh cửa không ngừng gõ, khóc lóc cầu xin bố mẹ tha cho mình.
Rõ ràng lúc đó cô vẫn còn ở cái tuổi ngây thơ khờ khạo, rõ ràng cô chỉ là một đứa trẻ, nhưng khi ấy không một ai đối xử dịu dàng với cô cả.
Tiếng đập cửa chậm rãi vang lên, Yến Tinh Nghi nhìn về phía cửa rồi nhíu mày lại, chẳng lẽ Yến Triệt đến tính sổ sao? Nếu như thế thì mượn cơ hội này cạch mặt cũng tốt.
Lúc mở rộng cửa, cô lại thấy Chu Nham và Yến Hồi đứng ngoài đó. Dáng vẻ của Yến Hồi có chút hoảng sợ, còn người đàn ông thì hơi không vui: “Hình như anh nhớ em ghét phim kinh dị.”
“Sao anh biết?”
Chu Nham vừa mới tiễn cô về nhưng anh vẫn đứng mãi ngoài cửa không nhúc nhích, trông thấy Yến Hồi chạy đến, anh ngăn lại mới biết cô đang xem phim kinh dị. Còn lý do tại sao Yến Tinh Nghi ghét phim kinh dị, đương nhiên là vì chuyện của mười năm trước.
Yến Hồi nhìn qua nhìn lại hai người, bỗng nhiên ôm lấy Yến Tinh Nghi: “Chị muốn làm gì thì cứ làm cái đó, anh không được ngăn cản! Em xem với chị ấy!”
Rõ ràng Yến Tinh Nghi nhìn thấy đôi mắt cậu đang ngấn lệ: “Cậu không sợ à?”
“… Không có, không sợ.”
Chu Nham liếc nhìn Yến Hồi, một tay bế xốc cậu vào phòng, tắt TV đi rồi ném cậu nhóc lên chiếc ghế sofa. Anh ngồi xuống bên cạnh cái bàn bày biện rượu của cô, tự rót cho mình một ly, giọng nói rất lạnh nhạt, cũng rất trầm thấp: “Đi ngủ.”
“Vậy anh làm gì?”
“Trông chừng em.”