Edit & Beta: Hann
Yến Tinh Nghi đã nhìn thấy dáng vẻ bàn chuyện làm ăn của Chu Nham rất nhiều lần, lúc nào cũng bình tĩnh lên chiến lược, chậm rãi ung dung. Lúc này, anh rủ mắt suy nghĩ về những lợi ích mà đối phương mang lại. Điếu thuốc lá bị kẹp giữa hai ngón tay thon dài, lòng bàn tay thường hay vân vê đầu thuốc lá. Đối phương thì cẩn thận từng li từng tí, thấp thỏm chờ đợi.
Từ trước đến nay, Yến Tinh Nghi không hề hỏi chuyện làm ăn của anh. Cô lấy đồ ăn trước mặt mình, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Chu Nham liếc mắt nhìn sang cô, Hoa tổng lập tức chớp lấy thời cơ, hỏi: “Cô đây có muốn nếm thử đồ ngọt đặc biệt của nơi này không? Rất ngon.”
Chu Nham nhìn cô, không nói chuyện, nhưng ánh mắt đang dò hỏi.
Yến Tinh Nghi lắc đầu.
Chu Nham không miễn cưỡng, tiện tay vén mấy sợi tóc rơi loạn bên tai cô. Yến Tinh Nghi hơi khựng lại một chút, lúc nhìn về phía Chu Nham, anh đã ngồi nghiêm chỉnh, bàn chuyện chính sự: “Anh Hoa, tôi rất mong đợi lần hợp tác kế tiếp của chúng ta.”
Đối phương khó kìm nén được cơn kích động: “Đây là vinh hạnh của tôi!”
Chu Nham hơi nghiêng người nhìn sang Yến Tinh Nghi, anh phát hiện hôm nay cô ăn nhiều hơn một chút, có lẽ là thích đồ ăn ở đây, chỉ cần điều này thôi, anh bằng lòng hợp tác với Hoa tổng.
Yến Tinh Nghi dùng khăn lụa lau miệng: “Em ăn xong rồi.”
Chu Nham nhìn lướt qua những món trên bàn mà cô đã ăn nhiều, âm thầm ghi nhớ: “Để anh đưa em về?”
Yến Tinh Nghi lắc đầu.
Chu Nham nhận ra tâm trạng của cô không được tốt, giọng nói bỗng trầm xuống: “Ai làm em khó chịu?”
Chỉ là khó chịu bởi một vài người xa lạ, Yến Tinh Nghi không hẹp hòi đến mức tìm Chu Nham để cáo trạng. Dù biết chỉ cần cô nói ra, anh nhất định sẽ khiến những người đó không còn xuất hiện trong tầm mắt của mình. Đã nhiều năm như vậy, Chu Nham vẫn luôn đặc biệt quan tâm cô.
“Không ai làm em khó chịu cả, hôm nay em muốn đi theo anh, được không? Anh trai.”
Chu Nham không đồng ý ngay: “Theo anh làm gì?”
Yến Tinh Nghi khẽ cười: “Chơi.”
“Nơi làm việc của anh là chỗ vui chơi của em sao?” Rõ ràng lời nói hơi nghiêm túc, nhưng giọng điệu của người đàn ông lại khá vui vẻ cũng như lười nhác.
Yến Tinh Nghi không nói nữa, cứ như đang cảm thấy không vui.
Chu Nham tách hai chân đang vắt chéo nhau ra, đứng dậy nói: “Đi thôi.”
“Đi đâu?”
“Không phải em muốn đi chơi sao?”
“Không đi.”
Chu Nham chớp mắt.
Còn kiêu ngạo nữa à?
Anh cúi người, một tay chống vào tay cầm của cái ghế, hơi thở của anh vờn quanh Yến Tinh Nghi.
“Thật sự không đi?” Đôi mắt đen kịt, bá đạo mạnh mẽ.
Yến Tinh Nghi không nói gì.
Chu Nham dần dần thua trận.
Cuối cùng Yến Tinh nghi cũng cười nói: “Đi.”
Có đôi khi cô rất thích đóng vai ác, biết trêu chọc Chu Nham, biết cố ý làm Yến Hồi khóc, biết cách khiến Yến Phi Bạch không tìm được mình, biết làm Yến Triệt lo lắng. Giống như một cô gái xấu tính, xem sự đau khổ của người khác như niềm vui của mình.
Hoa tổng và Dương Lâm nhìn cuộc đối thoại của hai “Anh em” này. Trong lòng Dương Lâm biết rõ, nhưng Hoa tổng lại chết lặng đi. Anh ta thật sự chưa từng nghe qua chuyện Chu tổng có em gái gì đó, chỉ nghe nói anh luôn chăm sóc một cô gái suốt mười năm trời, được anh cưng chiều như báu vật, lẽ nào là vị trước mắt này sao?
Yến Tinh Nghi cong môi rời khỏi chỗ ngồi, Chu Nham nhìn theo bóng lưng của cô, có chút bất lực đi theo sau. Không phải anh không biết Yến Tinh Nghi đang nghĩ gì, vậy nên anh luôn thể hiện khía cạnh mà cô muốn thấy ra bên ngoài.
Thật ra đó giờ cô gái này có rất nhiều mặt, khi đối xử với anh trai Yến Phi Bạch thì khôn khéo ngoan ngoãn, khi đối mặt với những người khác của nhà họ Yến thì lại trở thành một quý cô.
Cô cứ như một người máy hoàn hảo, luôn sống trong sự mong đợi của người khác. Trước nay không mắc sai lầm gì, thời gian càng dài, cô ngày một chán ghét sự “giả tạo” ấy, vậy nên thi thoảng cô hay lộ ra bản tính phản nghịch.
Chu Nham hiểu.
Anh nguyện ý nuông chiều.
…
Chu Nham từng điều hành một công ty điện ảnh và truyền hình ở Vân Xuyên, có kế hoạch tiếp tục hoạt động kinh doanh cũ ở Thanh Viễn. Gần đây anh đang chuẩn bị đưa công ty lên sàn chứng khoán, khá bận rộn.
Nhưng anh lại dẫn Yến Tinh Nghi đi cùng mình cả ngày trời, anh bàn chuyện, cô thì ở bên cạnh chơi game, anh còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho cô. Trông thấy cô chơi không được, anh thường sẽ chỉ dẫn một hai câu, hoặc mang máy tính bảng qua chơi để giúp cô qua màn, sau đó tiếp tục nói chuyện.
Yến Tinh Nghi cảm thấy không vui, ném máy tính bảng rồi rời đi. Chu Nham cũng không tức giận, đích thân tiễn cô rời đi rồi về bận việc tiếp.
Trên đường trở về, tâm trạng của Yến Tinh Nghi không tốt mấy. Thật ra cô hy vọng Chu Nham sẽ nổi giận với mình, sao anh lại đối xử với cô tốt đến vậy? Sự bao dung này, ngay cả anh trai ruột của cô cũng không làm được, rốt cuộc Chu Nham có suy tính gì?
…
Lúc về trụ sở, đoàn phim đã kết thúc công việc. Trụ sở vũ đoàn vốn an tĩnh nay lại trở nên nhộn nhịp vì đoàn phim cắm rễ ở đây, vô số nhân viên công tác đi tới đi lui.
Khương Lễ bị nhiều người vây ở chính giữa, có người che ô, có người quạt mát, có người lau mồ hôi, còn có mấy diễn viên nữ cầm ly nước xum xoe các kiểu ở bên cạnh, thật sự không giống như ngày xưa nữa.
Trước đây, Khương Lễ không được hoan nghênh nhiều như thế. Anh ta là tên côn đồ khiến giáo sư đau đầu và bạn học sợ hãi, duy chỉ có Yến Tinh Nghi được đến gần. Cô từng coi anh ta là người cứu rỗi cuộc đời mình, bây giờ cô mới hiểu, không một ai có thể cứu vớt chính mình.
Yến Tinh Nghi lạnh nhạt dời tầm mắt, đi ngang qua đám người, nhưng Khương Lễ lại gọi tên cô.
“Yến Tinh Nghi.” Một giọng nói lười biếng bỡn cợt.
Yến Tinh Nghi quay đầu, đối mắt với Khương Lễ.
Trong ấn tượng của Khương Lễ, Yến Tinh Nghi rất tín nhiệm anh ta, đôi mắt của cô luôn sáng rực lên mỗi khi gặp nhau, cứ như gặp được một vị thần vậy. Nhưng giờ đã khác, ánh mắt của cô vừa lạnh nhạt vừa trầm tĩnh, cảm giác lạnh lẽo tột cùng.
“Anh là ai?”
Trong hộp đêm, Khương Lễ đã nói với Yến Tinh Nghi như vậy. Bây giờ cô trả lại anh ta, giọng điệu không hề đùa cợt, chỉ có sự lạnh lùng không ai với nổi.
Khương Lễ bất ngờ nhíu mày lại, người xung quanh vốn tưởng Khương Lễ quen biết cô Yến, không ngờ lại bị vả mặt, đúng là hít thở không thông nổi.
Yến Tinh Nghi nhìn sang chỗ khác, trở về phòng nghỉ trên lầu của mình. Khương Lễ chăm chú nhìn cô đóng cửa phòng, lông mày nhíu lại.
Để đến được vị trí hiện tại, Khương Lễ đã lăn lộn rất nhiều, không biết tự khi nào, anh ta dần dần quên mất cô gái xinh đẹp như ánh trăng trong ký ức. Bây giờ đột nhiên gặp lại, gương mặt ấy bỗng rõ ràng hơn nhiều.
Anh ta từng nói sẽ không quên cô, thế nhưng anh ta lại chưa từng làm như vậy.
…
Yến Tinh Nghi mắc bệnh khó ngủ, đôi khi nằm trên giường đến tận ba tiếng mới ngủ được nhưng cũng không ngủ sâu. Chút âm thanh nhỏ nào đó cũng đủ để đánh thức cô dậy, cũng vì tật xấu này, cô nhanh chóng nghe thấy âm thanh ở bên ngoài truyền đến.
Đó là tiếng vật gì đó bị kéo lê, còn có tiếng rên khe khẽ. Vừa rên rỉ vừa khóc.
Cô xoay người, nhắm chặt mắt lại không muốn quan tâm, nhưng âm thanh ồn ào ngày một lớn hơn. Cô nhíu mày mở mắt ra, mặc quần áo rồi ra ngoài.
Âm thanh truyền đến từ nơi góc tối dưới lầu, càng đến gần cô càng nghe rõ tiếng giãy dụa kịch liệt, cùng với mùi rượu nồng nặc.
Yến Tinh Nghi bật công tắc đèn trên tường lên, trông thấy một người đàn ông đang đè một cô gái.
Cái áo của cô gái bị kéo xuống vai, xung quanh lộn xộn, là vết tích do bọn họ gây nên. Hai người đều có chút quen mặt, hình như là diễn viên đoàn phim.
Cô gái bị dán băng keo bịt miệng nên không thể hét lên. Trên mặt cô ấy đẫm nước mắt, nhìn thấy Yến Tinh Nghi ở đó, cô ấy điên cuồng giằng co. Đôi mắt ướt nhòe khẩn cầu được giúp đỡ.
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Yến Tinh Nghi, cô gái xinh đẹp khoác áo choàng lạnh lùng đứng đó, cao quý xinh đẹp tựa thiên nga, tao nhã thanh lịch khiến người khác không dám khinh thường. Đôi mắt của tên đó cứ dán chặt vào cô, nhưng hắn ta cũng không dại, vì biết Yến Tinh Nghi không dễ chọc nên chỉ cảnh cáo: “Cô Yến đừng xen vào việc của người khác!”
Yến Tinh Nghi không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta và cô gái đáng thương đang cầu xin giúp đỡ.
Dáng vẻ lạnh nhạt của cô khiến người đàn ông khó hiểu, sau khi đối mắt tầm một phút, lúc hắn ta đang định đâm theo lao thì Yến Tinh Nghi xoay người rời đi.
Tên đó ngẩn cả người, hài lòng cười nhạt, cái gì mà con gái lớn nhà họ Yến chứ, cũng không hơn là bao!
Hắn ta tiếp tục nhìn người bên dưới, đôi mắt của cô gái bất chợt trở nên u ám. Tâm trạng của hắn ta đang rất tốt, bắt đầu làm tiếp chuyện khi nãy.
Yến Tinh Nghi đi không bao xa nên vẫn nghe thấy tiếng khóc nghẹn ngào và giãy dụa của cô gái. Cô khựng lại, cuối cùng đi đến phòng kho, đẩy cửa ra, chậm rãi nhìn khắp bốn phía, trông thấy một cái ghế.
Yến Tinh Nghi kéo cái ghế, đi đến từ trong bóng tối, ra phía sau người đàn ông, lạnh lùng giơ ghế lên rồi đập xuống, tiếng đập phá nặng nề vang lên, khuôn mặt người đàn ông bị quẹt chảy máu. Động tĩnh này đã thành công đánh thức mọi người đang chìm trong giấc mộng, hai ba căn phòng liên tiếp sáng đèn lên.
Người đàn ông bị đập nên choáng váng hoa mắt, người phụ nữ phía dưới lập tức đẩy hắn ta rồi trốn phía sau Yến Tinh Nghi. Hắn ta vốn đã ngà say, bây giờ lại bị đập nên đầu óc không còn tỉnh táo nữa. Hắn ta phát cáu trong lòng, móc ra một con dao trong ngực mình rồi đâm về phía Yến Tinh Nghi.
Lạc Trầm Hương chạy xuống nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức tim đập thình thịch: “Tinh Nghi!”
Nhưng con dao không đâm trúng Yến Tinh Nghi, lưỡi dao đã bị cô chặn lại giữa chừng, máu tươi chảy ra từ ngón tay nhưng ánh mắt của cô vẫn bình tĩnh như vậy, cứ như không cảm thấy đau đớn gì.
Nhìn thấy cảnh này, hầu như tất cả mọi người đều không kịp phản ứng, chỉ kinh ngạc đứng nhìn cô. Người đàn ông cũng bị dọa sợ bởi dáng vẻ bình tĩnh ấy, bèn luống cuồng lùi về sau, nhấc chân bỏ chạy.
Yến Tinh Nghi nhìn lướt qua con dao trong tay, chậm rãi ném xuống.
Lạc Trầm Hương chạy đến nâng tay cô lên: “Băng bó mau lên!”
“Vết thương nhỏ thôi.”
Cô dùng bàn tay sạch sẽ còn lại để đẩy Lạc Trầm Hương ra.
“Mình mệt rồi, muốn về ngủ.”
Lạc Trầm Hương không thể tin nổi, nhìn cô rồi nói: “Cậu cứ vậy mà ngủ lại sao?”
Cô không trả lời, xoay người đi lên lầu.
Lòng bàn tay rỉ máu, váy cũng nhuộm đỏ, giọt máu chảy xuống từ bắp đùi cô đến cẳng chân nhỏ, một đường ngoằn ngoèo, yêu kiều đến lạ.
Không biết có phải vì bị mất máu hay không, lúc nằm trên giường cô cảm thấy rất mệt. Trước khi ngủ, cô thậm chí còn muốn cứ ngủ như vậy mãi mãi không tỉnh dậy cũng tốt, thế giới kinh tởm này không đáng để quyến luyến.
Lúc đang mơ mơ màng màng, dường như cô nhìn thấy cảnh mẹ mình chọn lễ phục và trang sức. Một quý bà xinh đẹp lạnh lùng ra lệnh cho người làm phải chải chuốt tử tế cho cô, phải khiến người ta cảm thấy cô được giáo dục lễ nghi đàng hoàng.
Cô mặc một bộ lễ phục long trọng không hợp tuổi vào, nhưng vì cơ thể không vững lắm nên mẹ đã lấy roi da ra, quất vào đùi cô, lạnh lùng nói: “Làm lại.”
Vậy nên cô đành mặc kệ đôi chân rỉ máu của mình, run rẩy đi tới đi lui, luyện tập mỉm cười, thể hiện sự hoàn hảo giả tạo của mình với đôi chân bị thương.
Lúc kết thúc, mẹ cũng không liếc nhìn cô lấy một cái, chỉ nói: “Vẫn chưa đủ tốt, hôm nay không được ăn.”
Lạnh, đau nhức, đói…
Cô lớn lên như vậy đấy.
…
Lúc mở mắt ra, Yến Tinh Nghi không còn ở trong phòng ngủ của mình nữa. Bàn tay bị thương hơi đau nhói, nhưng đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, thật ra cô không phải không cảm nhận được đau đớn, chỉ là đã quen với nó mà thôi.
Nhưng mà…
Cô giơ tay lên, vết thương đã được băng bó kỹ càng.
Mà nơi này, là nhà của Chu Nham.
Vậy là anh lại cứu cô à…
Cô quay đầu, quả nhiên nhìn thấy người đàn ông ngồi trên chiếc ghế sofa bên cạnh cửa sổ, bộ vest tối màu tôn lên vóc dáng cao lớn của anh, hai chân vắt chéo nhau. Đôi mắt thâm trầm uy nghiêm nhìn sang cô, anh đang hút thuốc lá, hình như tâm trạng đang rất tệ.
Yến Tinh Nghi chậm rãi cong môi lên, lúc cười trông cô hơi yếu ớt. Cô xuống giường, đi đến bên cạnh anh, duỗi tay nắm lấy ống tay áo Chu Nham: “Sao anh trai lại ở đây?”
Đôi mắt thâm trầm của anh lại nhìn chằm chằm cô.
Không nói một lời, im lặng dọa người.
“Yến Tinh Nghi, làm nũng cũng vô dụng.”
Yến Tinh Nghi cười cười, níu lấy tay áo của anh rồi nhẹ nhàng lay lay, giọng điệu mềm mỏng: “Thật sự vô dụng sao?”
“Vô dụng.”
Cô cúi người xuống, ghé vào lỗ tai anh, nũng nịu nói: “Anh trai, anh trai?”, giọng điệu ngọt ngào chết đi được.
Chu Nham nhắm mắt lại.
Cả đời này của anh, e rằng không cách nào tóm nổi cô.
Nhưng có một điều, cô là giới hạn cuối cùng của anh, dù có chuyện gì cũng không được bị thương, không một ai được phép làm vậy, bản thân Yến Tinh Nghi cũng không được.
Anh phẫn nộ, nhưng thấy đau lòng nhiều hơn.
Người đàn ông mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, Yến Tinh Nghi không thể không sà vào lòng anh. Chu Nham nâng cằm cô lên, giọng nói lạnh nhạt không chút hơi ấm: “Yến Tinh Nghi, anh hơi không vui.”