Trải qua nhiều việc, Hà Nhiên từng nghĩ đến chuyện không tiếp tục mối quan hệ này nữa, bởi vì quá mức mệt mỏi, cô không đủ sức gánh chịu áp lực từ bên ngoài, chúng như đang muốn nhấn chìm cô xuống vực sâu không đáy. Nhưng Nam Cung Lân ở đây, vẫn luôn nỗ lực cho cô thấy anh thật lòng, cố gắng chứng minh rằng trong tình yêu không phân biệt nhiều thứ đến thế.
Người ngoài nhìn vào có thể thấy họ lệch đôi, không xứng, ghen tỵ châm chọc, tất cả đều không quan trọng bằng cảm nhận của người trong cuộc. Hà Nhiên nghĩ nếu cô lùi bước trước khó khăn, vậy người đầu tiên hứng chịu là Nam Cung Lân chứ không phải ai khác. Thậm chí, những kẻ kia sẽ còn vui vẻ cười cợt cô. Vì vậy…
Cô giữ chặt tay Nam Cung Lân, hôn lên trán anh rồi nói:
“Lân, em vừa nghĩ đến một chuyện, không biết có thể hay không, nhưng cách tốt nhất bây giờ là khiến cho mối quan hệ này đơm hoa kết trái để họ ngậm miệng lại.”
Thay vì giận dỗi, chán nản, cô sẽ chiến đấu đến cùng. Mà thử thách đầu tiên của cô chính là về ra mắt gia đình anh!
Lần trước Nam Cung Lân nói kết thúc chuyến đi sẽ đưa cô về chơi, cô còn nghĩ không muốn, nhưng qua ngày hôm sau, khi anh đã khỏe lại, cô liền cười nói:
“Anh định bao giờ về nhà thăm cha mẹ anh thế?”
Nam Cung Lân hiếm khi thấy cô hỏi vấn đề này nên cười trêu:
“Em muốn đi cùng hay sao?”
Bình thường cô sẽ bật lại anh, nhưng lần này cô lại gật đầu đáp:
“Đúng vậy.”
Nam Cung Lân “hửm” một tiếng, đưa tay ra sờ trán cô rồi hỏi:
“Hôm qua anh không cẩn thận lây bệnh cho em rồi à?”
“Này!
Cô đưa tay ra tát một cái vào lưng anh, giả vờ tức giận:
“Chẳng lẽ trước giờ anh chỉ huênh hoang vậy thôi chứ không thật sự muốn công khai mối quan hệ của chúng ta hả?”
Nam Cung Lân bị đập trúng thì ho khù khụ mấy tiếng dọa cho cô giật mình, vội đưa tay ra xoa xoa ngực anh. Anh nói trong sự bối rối:
“Là vì em bảo còn quá sớm nên anh mới dời ngày lại, như vậy đi, tuần sau anh sẽ đưa em về gặp cha mẹ anh.”
Mặc dù họ còn chưa tốt nghiệp đại học, nhưng Nam Cung Lân cảm thấy lấy vợ phải lấy liền tay, để hở ra bên ngoài có bao nhiêu kẻ rình mò muốn rinh đi, nguy hiểm cực kỳ.
Hà Nhiên đồng ý với anh, sau đó thì nghe anh nói:
“Lát nữa anh ra ngoài có việc, em muốn đi cùng không?”
“Làm gì thế?” Cô tò mò giương đôi mắt to tròn lên nhìn anh.
Nam Cung Lân không giấu giếm, thẳng thừng nói cho cô biết:
“Đi gặp kẻ đã bỏ thuốc em, sẽ có chút hình ảnh không tốt, anh hỏi em có muốn đi cùng không là vì tôn trọng ý kiến của em nhưng theo anh, em nên ở nhà chờ tin tốt.”
Anh vẫn còn chưa sẵn sàng cho cô nhìn thấy những bí mật phía sau của gia đình mình, Hà Nhiên cũng cảm thấy vậy, cô chỉ nói:
“Cảm ơn anh vì đã nghĩ cho em. Anh chỉ cần nói cho em biết người gây chuyện với em là ai thì được rồi.”
Nam Cung Lân thấy cô nghiêm túc chờ đợi thì chậm rãi nhả ra ba chữ:
“Là Mộ Thanh.”
“Ừm.”
Trông cô chẳng có vẻ gì là ngạc nhiên, từ chuyện Mộ Thanh liên tục nhằm vào cô, đồng thời nói những lời khó nghe, thô tục, cô thừa biết kẻ chủ mưu ắt hẳn không ai khác ngoài cô ta. Thông minh như Nam Cung Lân thì càng không cần phải nhắc đến, anh gần như chắc chắn người cần xử lý là ai.
Hà Nhiên tò mò không biết anh định giải quyết thế nào, nhưng cô thấy tâm hồn cô còn yếu ớt lắm, nghe lời khuyên của bạn trai cho đỡ phiền não.
Sau khi trao đổi xong, Nam Cung Lân uống thêm một liều thuốc rồi thay quần áo ra ngoài. Vệ sĩ đã chờ sẵn dưới nhà, lúc thấy anh thì tiến lên báo cáo:
“Thiếu gia, cả hai đều đã bị bắt đến khách sạn.”
“Ừ, như lời dặn của tôi, tìm người tới.”
Nam Cung Lân lên xe, một mạch đi thẳng đến tận địa điểm đang nhốt Mộ Thanh. Sáng nay cô ta vừa ra khỏi nhà đã bị bắt cóc rồi mang đi, người của Nam Cung gia làm việc hết sức nhanh gọn và hiệu suất thì luôn cao.
Lúc này, Mộ Thanh đang nằm dưới sàn nhà, run lẩy bẩy nhìn cảnh tượng kinh khủng trước mắt. Người đàn ông cô ta từng dùng tiền mua chuộc bị đánh thừa sống thiếu chết, khuôn mặt gần như đã biến dạng hoàn toàn. Chỉ nhìn thôi cô ta cũng cảm giác được cơn đau đớn dữ dội từ những vết máu bầm đen kịt trên gò má, bên cằm, và mũi người nọ thì lệch hẳn đi.
Ác, thật sự quá ác! Mộ Thanh khóc không ra nước mắt, sau lưng lạnh toát. Cô ta hiểu được người gây ra tất cả chuyện này là ai, và sau cả tiếng chờ đợi, cô ta đã được gặp mặt người đó.
Nam Cung Lân ngồi xuống ghế sofa, người đàn ông bị đạp ngã dưới chân anh không thể ngẩng đầu lên nổi. Giày thể thao đặt trên đầu hắn ta, cơn giận vốn đã nguôi ngoai đột nhiên xộc thẳng lên não anh.
Chỉ nghĩ đến việc nếu anh không xuất hiện thì Hà Nhiên sẽ bị tên này đè dưới thân, anh liền muốn băm nhỏ hắn ta ra cho cá ăn, nhưng không, không được như vậy. Anh sẽ trả lại cho cả Mộ Thanh và hắn ta thứ mà họ đáng phải nhận!
Nam Cung Lân mắt lạnh nhìn hai người, anh ghê tởm nói với Mộ Thanh:
“Cô có lời trăn trối nào không?”