Sau khi Tạ Diệc Đông từ phòng tắm đi ra, phát hiện không có ai ở phòng ăn, từ phòng ăn vòng ra ngoài, thấy được cánh tay của Tạ Duẫn Ninh lộ ra ở một góc sofa trong phòng khách.
Ngẫm nghĩ một chút, nhẹ nhàng đi tới.
Quả nhiên, Tạ Duẫn Ninh không biết từ lúc nào đã nằm ngủ trên sofa.
Tạ Diệc Đông cảm thấy có chút thú vị đi tới, ngồi xuống sofa đối diện Tạ Duẫn Ninh quan sát vẻ mặt lúc ngủ của hắn, cũng không có kêu hắn dậy, lấy một viên kẹo mà Tạ Duẫn Ninh mang tới, bỏ vào trong miệng.
Lập tức nhíu mày — Cái này có phải là quá ngọt rồi không?
(Mã mã: Anh công này lật mặt còn nhanh hơn lật sách nữa)
Lập tức phun ra viên kẹo màu hồng đó, cau mày chép chép miệng, đứng dậy, cầm lấy quyển sách, sau đó lại ngồi xuống đối diện với Tạ Duẫn Ninh mà đọc sách.
Tạ Duẫn Ninh mơ một giấc mơ.
Trong giấc mơ chính là những chuyện mà chính mình đã trải qua, hoặc là nói, là một số chuyện đã trải qua của cái thân thể này của Tạ Duẫn Ninh.
Cuộc sống hỗn loạn, mâu thuẫn giữa những người thân hết sức căng thẳng, những sự tình bên cạnh không thấy được đáng để quý trọng, trống rỗng lại mờ mịt.
Cuối cùng, chính mình trong mộng mờ mịt mà đứng trong một con đường hầm nào đó.
Bóng dáng của tất cả mọi người, đều thoáng qua trước mắt, bạn học nữ kia lúc trước quen biết với Tạ Duẫn Ninh hơi dừng lại một chút, cũng theo phía sau — hoặc là nói, người luôn đi phía trước kỳ thực là chính mình?
Tạ Duẫn Ninh quay đầu lại nhìn phía sau tăm tối, nhìn về phía trước, cũng tăm tối, dường như tất cả ánh sáng đều tập trung vào hiện tại.
Cuối cùng, Tạ Diệc Đông đi đến trước mặt của chính mình.
Như cười như không mà nhìn mình một cái, sau đó cũng đi theo phía sau.
Hắn theo bản năng mà giơ tay ra, bắt lấy cánh tay của đối phương: “Cùng đi.”
Tiếp theo, liền tỉnh mộng.
Tạ Duẫn Ninh đen mặt khi thấy chính mình đang gắt gao nắm cánh tay của Tạ Diệc Đông đang không hiểu ra sao.
Tạ Diệc Đông nhìn Tạ Duẫn Ninh, lại nhìn cánh tay của chính y.
Tạ Duẫn Ninh lúc này mới phản ứng lại, lập tức buông tay ra: “Xin lỗi.” Đồng thời theo bản năng mà đem cái tay vừa mới nắm lấy tay của người ta giấu ra sau lưng — Có chút mưu tính nỗ lực xoá đi sự thật.
“Ngủ có nửa tiếng đồng hồ mà cũng có thể nằm mơ?” Tạ Diệc Đông nhướng mày, “Tôi tắm rửa xong rồi, chuẩn bị ăn cơm.” Đồng thời xoay người đi về phòng ăn.
Mới nửa tiếng sao…
Tạ Duẫn Ninh thấy Tạ Diệc Đông dường như không có ý định so đo sự vô lễ của mình vừa rồi, thở phào nhẹ nhõm.
Sao cứ cảm thấy dường như đã mơ một giấc mơ vô cùng dài…
“Còn không đi, ngồi ở đó làm cái gì?” Giọng nói lạnh lùng của Tạ Diệc Đông từ trong phòng ăn phía dưới truyền lên.
Tạ Duẫn Ninh lúc này mới nhớ Tạ Diệc Đông kêu mình đi ăn cơm.
…Hay là, thật ra thì y vẫn luôn đợi mình ăn cơm?
Tạ Duẫn Ninh có chút không dám tin mà nháy mắt mấy cái.
Đang ngồi ngẩn ngơ ở trên giường.
“Cậu đang làm cái gì?” Tiếng nói không kiên nhẫn của Tạ Diệc Đông lần nữa truyền đến.
“Ờ ờ, đến đây đến đây.” Tạ Duẫn Ninh lập tức nhảy lên một cái.
Tại sao sự tình đột nhiên lại thay đổi 180 độ vậy?
Tạ Diệc Đông sao lại đột nhiên vui vẻ hoà nhã với mình vậy?
Hắn thật sự là không hiểu nổi trong đầu đối phương rốt cuộc là đang nghĩ cái gì.
Nhưng mà, có thể ngồi cùng một bàn với Tạ Diệc Đông, hơn nữa ăn đồ ăn mà chính tay y làm, đây cũng không phải là chuyện dễ dàng gì.
Lúc vọt tới phòng ăn, Tạ Diệc Đông đã hâm nóng đồ ăn, hơn nữa cũng dọn lên bàn đang đợi hắn đến ăn.
…Đây thật sự là quá không thể tưởng tượng nổi.
Tạ Duẫn Ninh ngơ ngác nhìn những món ăn đầy đủ màu sắc trên bàn.
“Đừng có ngẩn người.” Tạ Diệc Đông đem chén cháo đẩy đến trước mặt Tạ Duẫn Ninh: “Muốn ăn cái gì?”
“A?” Tạ Duẫn Ninh nhìn Tạ Diệc Đông, lập tức nói: “Em tự mình lấy, em tự lấy.” Mối quan hệ của chúng ta từ khi nào đã trở nên tốt đẹp rồi? Làm gì đột nhiên khách sáo như vậy?
Tạ Diệc Đông cũng không quản y, gắp thức ăn trong bát bỏ vào trong đĩa của Tạ Duẫn Ninh.
Tạ Duẫn Ninh thật sự không thể biết được trong hồ lô của Tạ Diệc Đông đang bán thuốc gì, nhưng cũng không hỏi rõ, hắn không thể yên ổn mà ăn cơm được, thế là cũng không ngăn lại động tác của Tạ Diệc Đông, chỉ là nhìn y, nói: “Tại sao, đột nhiên…”
Sự nghiệp gắp thức ăn của Tạ Diệc Đông bị gián đoạn, mới để đũa xuống, nhìn Tạ Duẫn Ninh nói: “Nhất định phải có lý do sao?”
Tạ Duẫn Ninh gật đầu.
“Không có đột nhiên.” Tạ Diệc Đông thản nhiên nói, “Hơn nữa, đây là cậu chính mình lựa chọn.”
“Hả?” Tạ Duẫn Ninh hoàn toàn không hiểu y đang nói cái gì?
“Cho dù là tôi xa lánh cậu, nói lời khó nghe, khiến cậu khó chịu, cậu cũng đang ở đây, không phải sao?” Tạ Diệc Đông nói.
“Bởi vì anh ở đây chỉ có một mình thôi.” Mặc dù bị Tạ Diệc Đông nói như vậy cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng Tạ Duẫn Ninh vẫn trả lời theo bản năng.
“Ừ.” Tạ Diệc Đông gật đầu: “Đương nhiên chỉ có một mình tôi.”
“Hả?”
“Ngoại trừ chính mình, còn có ai sẽ hoàn toàn thuộc về tôi sao?”
“A?” Tạ Duẫn Ninh càng không hiểu.
“Có muốn ở đây không?” Tạ Diệc Đông đột nhiên hỏi 1 câu như vậy.
“Cái gì?” Tạ Duẫn Ninh lần nầy thật sự là chấn động luôn rồi.
Hoàn toàn không rõ cho nên nhìn Tạ Diệc Đông.
Tôi không phải bởi vì quá kỳ vọng, cho nên xuất hiện ảo giác luôn rồi chứ, ha ha ha…
“Cậu có đáp ứng không?” Ngữ điệu của Tạ Diệc Đông vẫn không nhanh không chậm: “Nếu như, cậu không đáp ứng, tôi cũng sẽ không miễn cưỡng.” Dường như câu trả lời của Tạ Duẫn Ninh đối với chính y mà nói, hoàn toàn không quan trọng.
Không phải là đùa chứ? Cũng không phải tôi nghe lầm?
Tạ Duẫn Ninh lúc này mới tỉ mỉ quan sát nét mặt của Tạ Diệc Đông.
Dường như là nói thật a?
Sao có thể, ha ha…
“Tôi không thích nói nhiều lời, cũng không nói đùa, câu trả lời của cậu là gì?” Tạ Diệc Đông nói.
Tôi sao lại cảm thấy lời nói giọng điệu của cái tên gia hoả này không giống như là trưng cầu ý kiến, ngược lại giống như là phán quyết vậy.
Tạ Duẫn Ninh không quá xác định mà nhìn Tạ Diệc Đông: “…Em có thể sao?” Trời ơi, vậy mà có thể ở cùng với Tạ Diệc Đông dưới một mái nhà, đây là chuyện tha thiết ước mơ biết bao a!
“Cậu chỉ cần trả lời đáp án của cậu.” Tạ Diệc Đông nói.
“Nhưng mà, tại sao?” Tạ Duẫn Ninh vẫn không rõ rốc cuộc đã phát sinh chuyện gì.
Không nghĩ tới, Tạ Diệc Đông vậy mà trả lời lại lời nói thừa của hắn, “Có lẽ là…” Tạ Diệc Đông trầm ngâm một chút, “Có nắm chắc một chút, cho nên liền hỏi ra.”
“Hả?” Đây là kiểu trả lời ông nói gà bà nói vịt hả! Nói so với không nói còn khiến cho người ta khó hiểu hơn.
“Đáp án.” Tạ Diệc Đông rõ ràng không muốn giải thích cho hắn nữa.
“Đương nhiên là được.” Trước tiên tạm thời đừng nói đến nguyên nhân gì, cơ hội tốt như vậy tôi sao có thể bỏ qua. Tạ Duẫn Ninh như gà mổ thóc mà gật đầu: “Em khi nào có thể vào ở?” Trời ơi, người mà tôi thầm mến 10 năm đột nhiên hỏi tôi có muốn “ở cùng” với y hay không!
Đây là cái bánh từ trên trời rơi xuống đó!
Tạ Duẫn Ninh cảm thấy chính mình đã hạnh phúc đến nỗi muốn xỉu luôn rồi.
“Cậu rất vui?” Tạ Diệc Đông hỏi.
Tạ Duẫn Ninh ra sức gật đầu: “Rất vui.” Đùa hả, tôi đây là trúng số độc đắc đó! Cả hai đời mới có một lần như vậy!
“Vậy thì tốt.” Tạ Diệc Đông đột nhiên mỉm cười, trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện vẻ mặt ôn nhu, vươn tay gõ đầu Tạ Duẫn Ninh một cái: “Nếu như cậu thật sự vui vẻ, tôi cũng sẽ vui.”
“A a…” Tạ Duẫn Ninh bị vẻ mặt mê người của Tạ Diệc Đông mê hoặc đến nỗi lúng ta lúng túng, mặt đỏ cả lên, gật đầu gật đầu, cả nửa ngày cũng không biết nên nói cái gì mới tốt.
“Ăn cơm trước đi, sau đó gọi Hạ thúc dọn đồ qua đây.”
“Bây giờ hả?” Tạ Duẫn Ninh ngây ngốc. Đây cũng quá gấp rồi!
“Không thì sao?” Tạ Diệc Đông nhướng mày.
“Ách…” Tạ Duẫn Ninh lập tức gật đầu: “Bây giờ bây giờ.”