Singapore?
Hà Cố ngẩn người giây lát:" Cố tổng, anh muốn đi Singapore?" Anh từng đi công tác tại Singapore cùng cấp trên, ấn tượng đối với nơi đó không tồi, sạch sẽ yên bình, trình độ văn minh cao, hơn nữa đa số mọi người đều nói tiếng Trung.
Cố Thanh Bùi gật gật đầu:"Muốn thay đổi hoàn cảnh, Vương Tấn còn có sản nghiệp ở Singapore, anh có thể qua đó giúp cậu ta quản lý, chắc chú chẳng có gì lưu luyến với nơi này nữa đúng không? Muốn đi cùng anh chứ? Đãi ngộ tuyệt đối khiến chú hài lòng.
Hà Cố trầm mặc xoa xoa tay.
"Chú có thể nghĩ kỹ, nghĩ xong rồi hãy liên lạc với anh."
" Cố tổng tính toán khi nào thì đi?"
Cố Thanh Bùi nhấp ngụm rượu, vẻ mặt hiện lên một chút đau thương cùng thất vọng, "Nhanh thôi."
Hà Cố đoán được Cố Thanh Bùi từ bỏ nền tảng dốc sức làm mười năm ở Bắc Kinh, nhất định có liên quan đến Nguyên Lập Giang. Anh đột nhiên nhớ tới ngày xảy ra chuyện, những lời Cố Thanh Bùi nói với anh trong điện thoại, ý tứ có lẽ là, anh không nên trải qua khủng hoảng tình cảm ở cái tuổi này.
Nhưng chuyện này, chẳng liên quan nhiều lắm đến tuổi tác, vì nó đâu phải do con người ta chọn lựa.
Sự thay đổi của Cố Thanh Bùi hiện giờ, nếu so sánh với lúc trước, thật khiến người ta thổn thức không thôi.
Đề tài này làm cho không khí trở nên quá mức trầm trọng, Cố Thanh Bùi linh hoạt thay đổi chủ đề, tán gẫu quá trình du lịch tại Châu Âu của Hà Cố, còn trêu đùa:"Nước ngoài cởi mở như vậy, cậu đi chơi lâu thế, có gặp được mối tình nào đẹp đẽ không?"
Vốn chỉ là một câu trêu chọc vô tình, Hà Cố lại giật mình.
Cố Thanh Bùi nhíu nhíu mày:"Thật sự có đấy à?"
Hà Cố cười cười:"Gặp một cậu trai rất tốt." Trong đầu anh hiện lên nụ cười dào dạt nhiệt tình của Chu Hạ Nhất.
"Được lắm Hà Cố, chú làm anh nhìn với cặp mắt khác xưa, là người nước nào?"
"Người Hà Lan gốc Hoa."
" Có ảnh chụp không?"
Hà Cố chần chờ một lát, mở điện thoại, lướt tới ảnh Chu Hạ Nhất, đưa cho Cố Thanh Bùi.
Cố Thanh Bùi cười nói:"Yo, tiểu soái ca, bộ dạng thật đáng yêu."
Hà Cố gật gật đầu.
"Cậu ấy sẽ tới Trung Quốc chứ?"
Hà Cố lại lắc đầu.
"Rất tốt." Cố Thanh Bùi kéo nhẹ khóe miệng, "Chú biết không Hà Cố, anh cảm thấy như vậy mới là tốt nhất. Tận hưởng lạc thú trước mắt, hảo tụ hảo tán, tất cả mọi người đều vui vẻ, đừng yêu đương gì cả, tất cả đều là vô nghĩa." Gã quay mặt đi, nhìn ngoài cửa sổ, sườn mặt anh tuấn bị ánh sáng ảm đạm chiếu lên, lông mi cong cong khẽ run, ánh mắt thâm trầm, giống như đang gánh vác nỗi cô đơn của một nửa thế giới.
" Đúng vậy..." Hà Cố cúi đầu, cười khổ nói:"Em nghĩ thông suốt hơi muộn."
Tạm biệt Cố Thanh Bùi, Hà Cố lái xe chậm rãi về nhà, trên đường, anh nghĩ rất nhiều, nhưng vẫn không hạ được quyết định.
Nếu thật sự phải rời khỏi, mẹ anh nhất định sẽ hy vọng anh tới Thượng Hải, mà bản thân anh...Anh căn bản không biết bản thân muốn đi chỗ nào. Anh trước giờ luôn là người rất quả quyết, thế mà lại do dự trong chuyện này.
Về đến nhà, anh phát hiện một chiếc xe quen thuộc ở dưới lầu. Đỗ xe xong, anh bình tĩnh bước qua.
Cửa xe bật mở, Phùng Tranh từ bên trong đi ra.
Hai người đã gần nửa năm không gặp nhau, hiện giờ đứng đối điện, quả nhiên là như đã cách xa vài thế kỉ.
Hà Cố gật gật đầu:"Sao cậu tới đây?"
"Muốn biết anh ở đâu cũng không khó, hồ sơ nhân viên anh điền năm đó khi ở chỗ bố tôi, địa chỉ chính là nơi này." Phùng Tranh cúi đầu, dùng giày da bóng loáng như không dính chút bụi nào đá đá viên đá dưới chân, "Chỉ là tôi mạo muội đến đây, sợ anh sẽ tức giận."
"Tôi chưa đến nỗi tức giận." Hà Cố hào phóng nói, "Lên trên ngồi không?" Thời gian trôi qua, anh đã có thể bình tĩnh đối diện Phùng Tranh.
Phùng Tranh ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kinh ngạc cùng vui sướng.
Hà Cố lên đầu, Phùng Tranh vội vàng theo sau.
Vào phòng, Hà Cố nói:"Ngồi đi, uống chút gì không? Trà...À, muộn thế này rồi, cậu uống trà hay cafe đều sẽ mất ngủ, để tôi rót cho cậu cốc nước."
Phùng Tranh sững sờ:"Anh vẫn nhớ rõ."
" Nhớ rõ, cậu đặc biệt mẫn cảm với mấy thứ này."
Ánh mắt thâm trầm của Phùng Tranh dõi theo bóng dáng Hà Cố.
Hà Cố rót hai cốc nước, đặt trước mặt Phùng Tranh:"Sao đột nhiên lại tới tìm tôi?"
"Tôi tìm anh lâu lắm rồi, số điện thoại của anh bị tiết lộ trên mạng...Ừm, bắt đầu từ khi đó anh luôn tắt máy, lúc ấy tôi muốn đi tìm anh, nhưng nghĩ tới cảm xúc anh chắc chắn rất kém, hẳn là không muốn gặp tôi, đợi khi tin tức bớt nóng, tôi vẫn không tìm thấy anh, điều tra ra mới biết anh xuất ngoại..." Phùng Tranh nhíu mày nhìn Hà Cố, "Anh nói thật nói cho tôi biết, anh vẫn ổn chứ?"
"Hiện tại tôi rất ổn." Hà Cố uống ngụm nước, "Cậu xem, tin tức đã chìm xuống, cũng chẳng có ai tiếp tục bàn luận về tôi nữa, hết thảy như thường."
"Nhưng anh rời khỏi Nam Sang."
"Ừm, đúng vậy, không muốn khiến họ khó xử." Hà Cố cười cười:"Nam Sang cũng hào phóng lắm, cho tôi món tiền thưởng lớn."
"Hà Cố, vì cái tình cảm này, anh đã hy sinh quá nhiều."
Hà Cố nhún nhún vai, những lời nghe có vẻ châm chọc như trước kia, hiện tại anh cảm thấy thật bình thường:"Thế nên bây giờ không phải tôi tỉnh táo rồi sao?"
"Thật tốt quá." Phùng Tranh vui mừng nói:"Tôi biết sẽ có ngày này."
Hà Cố gật gật đầu:"Tôi cũng biết."
"Tiếp theo anh có dự định gì?"
"Vẫn chưa nghĩ xong."
"Đến chỗ tôi đi." Phùng Tranh nghiêm túc nói.
Hà Cố phì cười một tiếng:"Tất cả mọi người đều cho rằng tôi khó mà tìm được công việc, chẳng ngờ tôi vẫn rất được hoan nghênh đấy chứ."
Phùng Tranh chống hai khuỷu tay lên đùi, mười ngón thon dài đan chéo, nhìn Hà Cố chăm chú:"Thế nào, có người khác tuyển anh hả? Bất luận hắn trả anh bao nhiêu lương, tôi đều trả gấp bội."
"Không phải vấn đề tiền bạc, tôi cảm thấy, chúng ta không hợp làm việc chung." Bỏ qua một bên chuyện xấu hổ giữa anh và Phùng Tranh, nếu Tống Cư Hàn biết, thật không tưởng tượng nổi hắn sẽ gây sự ra sao, nghĩ thôi đã đủ khiến người ta đau đầu.
Phùng Tranh thở dài, biểu tình mất mác.
Trong lòng Hà Cố cũng không dễ chịu:"Tôi không có ý gì, chỉ là, xảy ra quá nhiều chuyện..."
"Tôi hiểu." Phùng Tranh cười buồn, "Hà Cố, tôi hiểu, anh không muốn gặp tôi, cũng không muốn tiếp tục tiếp xúc với tôi, tôi cũng muốn tôn trọng anh, để anh không thấy tôi, nhưng tôi vẫn không nhịn được...Tôi luôn nghĩ, nếu không có Tống Cư Hàn, chúng ta sẽ thế nào, năm đó chúng ta hợp nhau đến như vậy, từng là bạn tốt đến thế, nếu không có Tống Cư Hàn, chúng ta có thể sẽ rất hạnh phúc không."
Hà Cố cúi đầu, không nói gì.
"Ý nghĩ như này, sau khi về nước nhìn thấy anh, dù thế nào cũng đều không thu hồi lại được, hơn nữa khi nhìn thấy Tống Cư Hàn chẳng quý trọng anh chút nào, tôi càng hối hận lúc ấy không ở lại bên cạnh anh, thì có lẽ tất cả đã khác."
"Phùng Tranh, chuyện tôi và Tống Cư Hàn, không phải lỗi của cậu, tuy rằng cậu giấu tôi việc quan trọng nhất, làm tôi không thể chấp nhận, nhưng hiện tại tôi đã buông bỏ rồi, cậu cũng không cần tự trách nữa."
"Nhưng tôi không thể buông bỏ." Phùng Tranh hít sâu một hơi, trong mắt cất giấu nỗi khổ riêng, "Tôi luôn nghĩ đến anh, nghĩ đến chúng ta, cuộc đời này tôi rất ít hối hận vì chuyện gì đó, chỉ riêng anh khiến tôi phải hối hận về rất nhiều rất nhiều thứ."
Hà Cố không biết nên nói cái gì. Anh cũng hối hận vì rất nhiều chuyện, nhưng cẩn thận ngẫm lại, chuyện anh tưởng rằng có lựa chọn, đôi khi lại không có lựa chọn, hối hận thì thay đổi được gì chứ.
Phùng Tranh thâm tình nhìn Hà Cố:"Tôi suy nghĩ rất lâu, tôi không muốn vài năm sau lại hối hận vì ngày hôm nay, dùng quãng đời còn lại không ngừng hối hận về mỗi một quyết định đã làm hoặc chưa làm trong quá khứ. Vậy nên, Hà Cố." Y nghiêm túc nói, "Cho tôi một cơ hội, tôi thích anh, tôi muốn ở bên anh."
Hà Cố ngẩn người. Anh cho rằng Phùng Tranh xuất phát từ quan tâm,tìm anh ôn kỷ niệm, anh thế nào cũng không nghĩ tới Phùng Tranh sẽ đột nhiên thổ lộ với anh.
Trong ấn tượng của anh, Phùng Tranh luôn như gần như xa, khi nóng khi lạnh, anh căn bản đoán không ra Phùng Tranh đang nghĩ gì, nhưng anh không hề cảm thấy Phùng Tranh thích anh, mà nhiều hơn, có lẽ là chấp niệm đối với năm đó đi. Anh trầm ngâm một lát:" Phùng Tranh, tôi cảm thấy không phải cậu thích tôi, cậu chỉ là không cam lòng bại dưới tay Tống Cư Hàn."
Phùng Tranh nhíu chặt mày kiếm:"Hà Cố, anh nghĩ tôi ấu trĩ như Tống Cư Hàn sao? Có lẽ năm đó tôi từng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại, đơn thuần là anh thu hút tôi, so với lúc đó, anh bây giờ càng tốt hơn, ưu tú hơn, quyến rũ hơn. Tôi thừa nhận, Tống Cư Hàn khiến tôi rất không cam tâm, nhưng tôi không cam tâm, không phải vì bại dưới tay hắn, mà là vì tôi chưa thể bảo vệ anh, chưa thể có được anh."
Thân thể Hà Cố nhịn không được lui về sau, đến khi lưng dựa lên sofa, anh lắc lắc đầu, cảm giác có chút lơ mơ:"Phùng Tranh, tôi nói thật, tôi không thể chấp nhận cậu, giữa chúng ta có quá nhiều thứ tôi...không quên nổi."
Phùng Tranh cười khổ một tiếng:"Hà Cố, anh quả thật rất độc ác, ngay cả lời lẽ uyển chuyển một chút cũng không nỡ nói sao?"
"Xin lỗi, nhưng tôi cảm thấy loại chuyện này, nói càng rõ ràng càng tốt."
"Anh nói không sai, ngay cả điểm này, cũng khiến tôi thích anh." Phùng Tranh lắc đầu cười yếu ớt, "Anh chẳng thay đổi chút nào, cho dù là Tống Cư Hàn, cũng không làm anh thay đổi, thật may mắn."
"Cậu sai rồi, Tống Cư Hàn làm tôi thay đổi quá nhiều."
"Không, anh hiện tại đã rời xa hắn, "anh" trở về rồi."
Hà Cố sững sờ, "anh" trở về rồi?
"Hà Cố, hãy lật trang sách mang tên Tống Cư Hàn ấy qua đi, cuộc đời anh đến lúc bắt đầu sang trang mới rồi."
"Cuộc đời tôi quả thật sang trang, nhưng tôi...tôi không thể yêu ai được nữa." Hà Cố cười ảm đạm, "Phùng Tranh, đừng lãng phí thời gian vì tôi."
Phùng Tranh lắc lắc đầu, nghiêm túc nói:"Nói đến cùng, chẳng qua chỉ là một cuộc tình, chỉ là một lần thất tình, không phải anh nghĩ quá nghiêm trọng rồi chứ? Có lẽ năm rưỡi nữa, anh sẽ thật sự không để ý đến hắn, anh chưa đến 30 tuổi, sao anh biết anh sẽ không yêu thêm người khác."
Hà Cố nở nụ cười, cười đến cuối, thanh âm đã có vài phần chua xót:"Tôi vẫn luôn an ủi bản thân mình như thế, Phùng Tranh, chúng ta quả thật là có chút ăn ý."
Anh vẫn luôn muốn bản thân tin tưởng những lời an ủi này, nhưng đáy lòng anh rất rõ, bảy năm qua đối với anh mà nói, không chỉ là một cuộc tình, kết quả anh gặp phải, cũng không chỉ là một lần thất tình. Anh đã bị đào rỗng triệt để từ trong ra ngoài, nếu tâm đã chết mà người còn có thể sống, đại khái chính là trạng thái hiện tại của anh.
Anh cố gắng đi tìm một chút khoái hoạt, một ít công việc, một giá trị tồn tại, để anh có lý do sống, nhưng anh biết, kỳ thật anh đã mất hết hứng thú với mọi thứ, chẳng quan tâm gì nữa, thậm chí, anh còn không có bất kỳ chờ mong nào đối với tương lai.
Đôi khi nghĩ thấu đáo, tại sao anh yêu Tống Cư Hàn, yêu đến mức bảy năm chịu dày vò cũng không muốn buông tay, có lẽ là bởi vì, Tống Cư Hàn là ánh sáng chói mắt nhất, rực rỡ nhất trong cuộc đời ảm đạm, tối tăm của anh, Tống Cư Hàn có được tất cả những phẩm chất anh hâm mộ, có những thứ khác hoàn toàn với anh, cuộc đời tràn đầy màu sắc, có lý tưởng, có tài năng, có tương lai vô hạn.
Khi anh máy móc đi học, đọc sách, công tác, tuần tự trải qua một cuộc đời không nơi nương tựa, Tống Cư Hàn khiến anh biết được cuộc đời có thể phi phảm thế nào, làm cho trái tim luôn lạnh nhạt của anh có dục vọng mãnh liệt, cuồn cuộn sục sôi. Không sai, lần đầu tiên anh yêu thích, muốn một thứ như vậy, muốn thân cận cùng người đó như vậy, bức thiết mong đợi tương lai của hai người như vậy.
Nói Tống Cư Hàn làm bừng sáng cuộc đời của anh cũng không đủ, bởi vì yêu thích, khát vọng, chờ mong, những thứ này thực sự quá mức tốt đẹp, tốt đẹp đến nỗi anh cảm thấy có được nó, anh mới là một người có máu có thịt, có giá trị sống, cho nên anh mới luôn không nỡ buông tay.
Nhưng mà, Tống Cư Hàn quá sáng, cũng quá nóng, thứ anh cầm, là một cây sắt nung đỏ rực, đau đến tận cùng, nên buộc phải buông tay.
Chỉ khoảnh khắc đó thôi, có nghĩa là anh đã từ bỏ màu sắc của cả thế giới.
Đây không chỉ là một cuộc tình, đây cũng không chỉ là một lần thất tình.
May mắn, không có màu sắc, anh vẫn có thể sống, chẳng qua là vô vị một chút, ít nhất không cần phải cảm nhận nỗi đau kia nữa.
Phùng Tranh nhìn sự thất vọng trong ánh mắt anh, trong lòng khó chịu không thôi:" Mặc kệ thế nào, anh không thể phán án tử cho cuộc đời mình được, người như Tống Cư Hàn, không đáng để anh lãng phí đời mình. Tôi đã làm quá nhiều chuyện khiến bản thân hối hận, lần này, tôi sẽ không lùi bước nữa. Hà Cố, hãy để tôi theo đuổi anh một lần nữa."
Hà Cố thở dài lắc lắc đầu:" Phùng Tranh, tôi không muốn làm cậu thất vọng, tôi..."
"Hà Cố." Phùng Tranh kiên định nói, "Đây là quyết định của tôi, tự tôi lựa chọn, cho dù anh làm tôi thất vọng, cũng không phải lỗi của anh."
"Tôi có thể sẽ rời Bắc Kinh."
Phùng Tranh sửng sốt một chút:"Anh muốn đi đâu?"
"Chưa quyết định, nhưng tôi muốn thay đổi hoàn cảnh sống, tìm công việc khác."
"Anh lo Tống Cư Hàn quấn lấy anh sao?"
Hà Cố nhíu mày:"Sao cậu biết..."
"Tôi biết Tống Cư Hàn đi Pháp." Phùng Tranh bình tĩnh nói, "Tôi còn biết hắn nhất định là đi tìm anh."
Hà Cố quay mặt đi, không quá vui vẻ nói:"Tại sao không phải hắn đi công tác chứ." Bất kỳ ai cũng không muốn bị điều tra, có một Tống Cư Hàn đã đủ phiền lắm rồi.
"Bởi vì hắn luyến tiếc anh."
Hà Cố quay đầu nhìn y.
"Tôi đoán đúng rồi phải không?" Phùng Phanh cười lạnh, "Tôi thật vui vì nhìn thấy Tống Cư Hàn có ngày hôm nay."
"Cậu nghĩ nhiều rồi, hắn chỉ là..."
"Hà Cố." Phùng Tranh ngắt lời anh, "Anh căn bản không biết, bản thân anh quyến rũ đến nhường nào. Nhưng anh không thể tiếp tục tin Tống Cư Hàn nữa, hắn vĩnh viễn không thể chung thủy với anh, hắn chỉ đem đến vô số đau khổ cho anh thôi."
"Tôi biết." Không ai hiểu Tống Cư Hàn hơn anh.
Phùng Tranh nhịn không được cười một chút, ánh mắt có điểm âm ngoan, "Tống Cư Hàn, tôi mong chờ kết cục thảm hại mà hắn tự rước lấy."
Hà Cố lắc lắc đầu:"Hắn chẳng kiên trì được bao lâu đâu."
"Nếu anh lo lắng Tống Cư Hàn quấn riết lấy anh, mới muốn rời đi, vậy hãy giao chuyện này cho tôi xử lý, tôi đi tìm Tống Hà và Vanessa."
"Tống Cư Hàn không nghe lời ai cả, vô dụng thôi. Hơn nữa..." Hà Cố bình tĩnh nói, "Chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết."
"Hà Cố, anh đừng cố chấp như thế, tôi có thể..."
"Phùng Tranh." Hà Cố nghiêm túc nhìn y, "Chuyện của tôi, tôi tự mình giải quyết."
Phùng Tranh thở nhẹ một hơi, cười khổ nói:"Tống Cư Hàn không biết quý trọng người như anh, hắn sẽ hối hận cả đời."