Tống Cư Hàn phải lên máy bay xuất ngoại sớm, hơn 5 giờ sáng đã được đưa đi rồi.
Khi hắn tỉnh, Hà Cố cũng tỉnh, ngồi ở đầu giường nhìn hắn rửa mặt, đánh răng, thay quần áo, anh chẳng nói gì, cứ trầm mặc như vậy nhìn hắn.
Cuối cùng hắn hôn Hà Cố một nụ hôn thật sâu, nói mấy ngày sau sẽ về. Hà Cố nhìn hắn bước ra khỏi cửa mà đầu cũng không ngoảnh.
Sau đó, Hà Cố cũng rời giường. Anh mở vali ra, xếp đầy cả vali toàn quần áo và vật dụng thường ngày, còn có tất cả giấy tờ chứng nhận và thẻ, tiền mặt cần dùng khi ra ngoài.
Thu thập xong hành lý, anh bắt đầu rửa mặt, ăn bữa sáng, thay quần áo.
Mặc chỉnh tề rồi, anh ngồi trong thư phòng gọi một cuộc điện thoại cho mẹ, bảo anh sẽ đi Châu Âu nghỉ dài hạn. Mẹ anh rất vui, nói rằng sẽ cho anh địa chỉ phòng ở Pháp và phương thức liên hệ của quản gia, anh đi Pháp có thể ở đó, đến mùa hè, bà sẽ đưa Tố Tố qua chơi cùng anh.
Liên lạc với mẹ xong, anh gửi cho Cố Thanh Bùi, Trang Tiệp Dư và Trần San mỗi người một tin nhắn, rất bình tĩnh nói mình muốn đi Châu Âu giải sầu, di động tạm thời không dùng nữa, có chuyện gì liên hệ qua email. Anh để lại email trước đây chuyên dùng để đăng nhập vào diễn đàn đồng tính, không ai biết, anh cũng dặn họ không được bảo với bất kỳ ai.
Làm xong hết thảy, anh bắt xe tới sân bay, mua một vé đến Châu Âu trong thời gian gần nhất tại quầy bán vé, đến Amsterdam.
Trùng hợp khi trung cao tầng Nam Sang đi Nice họp thường niên, tuy rằng cuối cùng anh không đi, nhưng mấy tháng trước bộ nhân sự tổ chức, đã làm xong visa cho anh, không ngờ vẫn còn công dụng.
Thời khắc máy bay cất cánh, Hà Cố nhìn mặt đất dần dần rời xa, trái tim truyền đến cảm giác đau đớn chết lặng.
Anh chọn lựa rời xa một cách kiên định nhất, anh từng nghĩ rằng vào khắc này, anh sẽ sụp đổ, nhưng không, bởi vì từ bảy năm trước, anh đã vì ngày này chuẩn bị biết bao nhiêu, diễn luyện vô số lần, nhưng anh rất tỉnh táo, tỉnh táo hơn bất kỳ lúc nào trong quá khứ.
Anh nhìn rõ Tống Cư Hàn, nhìn rõ bản thân, nhìn rõ tất cả giữa hai người, cũng nhìn rõ tương lai.
Khi Tống Cư Hàn hỏi anh có "để ý" hay không, anh không nói dối, anh thật sự không để ý, bởi lẽ anh đã bất cần rồi, cuộc đời của Tống Cư Hàn, từ nay về sau chẳng liên quan gì đến anh.
Khi thích một người, lặng lẽ đặt ở trong lòng điều thuần mỹ nhất, hà tất phải lấy ra, để rồi biến nó trở thành một thứ chẳng ra gì chứ?
Anh giống như uống một trận rượu, say suốt bảy năm, không thể tự khoát khỏi, hiện giờ, anh rốt cuộc tỉnh rượu, tỉnh một cách triệt để hoàn toàn.
Cho nên anh quyết định đi ngắm nhìn thế giới mà anh chưa từng ngắm, nhân lúc bản thân vẫn xúc động như này, nhanh chóng xuất phát, tránh để tới khi đổi ý.
Anh hy vọng thế giới to lớn có thể làm cứu rỗi phạm vi hoạt động nhỏ hẹp của mình, giúp anh kiên định bước ra khỏi phạm vi đó.
Tới Frankfort, Hà Cố vừa đặt chân xuống đã bắt đầu hối hận.Nhìn hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, những người với nhiều màu da khác nhau, nói những ngôn ngữ anh nghe hiểu hoặc không hiểu, anh có chút muốn bắt chuyến bay về nhà.
Anh hít sâu một hơi, mua một cái thẻ điện thoại, đặt phòng ở khách sạn phụ cận, sau đó bảo tài xế đưa anh qua.
Tới khách sạn, anh rốt cuộc cảm thấy thoải mái đôi chút.
Anh gột rửa toàn thân sau chặng đường dài mệt nhọc, ngủ một giấc thật say.
Lúc tỉnh lại, trời vừa vặn hửng sáng, anh nói khách sạn đưa thức ăn lên phòng, ngồi trước bàn, vừa ăn vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu ngẫm nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Cuối cùng, anh vẫn là không thể tránh phải mở máy tính, bắt đầu tìm tòi thông tin du lịch.
Hà Lan tiếp giáp Pháp, tới đó cũng khá nhanh, nhưng anh muốn đợi khi Tố Tố đến thì cùng bé đi Pháp luôn, anh muốn ở đây hai tháng, ngắm toàn cảnh Châu Âu một lần.
Lên mạng nửa ngày, anh liên hệ được với một công ty du lịch Trung Quốc chuyên cung cấp định chế du lịch, anh gọi một cuộc điện thoại, nhân viên làm việc hỏi anh có mấy người, anh dứt khoát nói:"Một người."
Đối phương ngẩn người:" Tiên sinh, ngài muốn đi du lịch Châu Âu một mình sao?"
"Không phải các người còn có tài xế sao?"
"Ách, có tài xế và hướng dẫn viên du lịch, nhưng nếu chỉ có mình ngài, chi phí sẽ vô cùng cao."
"Cao bao nhiêu?"
"Cụ thể phải căn cứ hành trình của ngài để tính toán, nếu theo như lộ tuyến mà công ty chúng tôi thường đề xuất, thì khoảng xấp xỉ 5, 6 vạn."
Hà Cố do dự một chút, xác thực có chút đắt, nhưng anh thật sự không muốn đi cùng với quá nhiều người xa lạ:"Tôi chỉ cần tài xế, không cần hướng dẫn viên du lịch, có thể rẻ chút không?"
"Có thể, tài xế của chúng tôi đều gần như là hướng dẫn viên du lịch."
"Được, tôi gửi cho cậu lịch trình tôi muốn đi."
Hà Cố đối diện với bản đồ du lịch Châu Âu, bệnh nghề nghiệp của kỹ sư lại tái phát, tỉ mỉ lập kế hoạch một tuyến đường du lịch hợp lý tiết kiệm thời gian nhất, gửi cho công ty du lịch.
Công ty du lịch bàn bạc ổn thỏa lịch trình với anh, anh giao tiền, đợi tài xế ngày mai đến đón anh xuất phát.
Hà Cố vươn vươn eo, nhịn không được lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Cho tới bây giờ, anh vẫn cảm thấy tất cả giống như đang trong mộng, sao anh có thể một mình đến nửa kia của địa cầu, cách xa nhà mình thế này chứ.
Chỉ vì trốn tránh Tống Cư Hàn sao?
Không sai, anh xác thực không muốn gặp lại Tống Cư Hàn, anh sợ cảm xúc của bản thân sẽ mất khống ché, sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi, giống như tối qua khi anh nhìn thấy gương mặt tươi cười ôn nhu của Tống Cư Hàn, anh chỉ muốn ôm chặt lấy cổ hắn.
Anh sớm muộn cũng phải về, anh yêu cầu bản thân khi quay về, có thể thản nhiên không sợ mà đối diện Tống Cư Hàn.
Ngày hôm sau, có người gõ cửa phòng khách.
Hà Cố đã thu dọn chỉnh tề từ sớm, đang đợi tài xế, nghe tiếng, anh liền đi qua mở cửa.
Ngoài cửa là một thanh niên trẻ tuổi cực đẹp trai, y mặc chiếc áo T-shirt đơn giản cùng quần bò rách, có làn da màu mạch cùng nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:"Hi, tôi là Jurrien Chou, tên tiếng Trung gọi Chu Hạ Nhất, anh chính là Hà tiên sinh đi."
Hà Cố cười bắt tay y:"Tôi là Hà Cố."
"Chào anh chào anh, tôi chính là tài xế kiêm hướng dẫn viên du lịch của anh, một tháng tiếp theo chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau rồi." Chu Hạ Nhất ân cần cầm lấy hành lý của Hà Cố, "Hà tiên sinh, mời."
"Mời."
Chu Hạ Nhất là một thanh niên cởi mở hay nói, động một tí là cười, y nói với Hà Cố, ông bà nội của y là người Hoa nhập cư trái phép Hà Lan sớm nhất, y sinh ra lớn lên ở đây, chỉ từng về Trung Quốc vài lần.
Hà Cố vô cùng thích sự nhiệt tình, khí chất đơn thuần trên người y, dọc đường có một người thế này ở bên, hẳn là sẽ không buồn tẻ.
Chu Hạ Nhất giới thiệu cho anh phong thổ nhân tình đất Hà Lan, giới thiệu tình huống đại khái thành phố mà họ sắp đi, thỉnh thoảng còn gào lên vài câu hát, sau đó lại tự vui vẻ nửa ngày.
Bọn họ đến thành phố Amsterdam chơi một ngày trước, buổi tối ngủ lại khách sạn phong tình bên cạnh kênh đào mà công ty du lịch đề cử.
Ăn cơm tối xong, Chu Hạ Nhất đưa anh đi dạo khu phố đèn đỏ.
Tính cách Hà Cố khá bảo thủ, nhưng không cứng nhắc, anh nhìn cảnh xa hoa trụy lạc kia, mặc dù không dễ chấp nhận, nhưng cũng chẳng phát biểu ý kiến gì, Chu Hạ Nhất đưa anh đi xem cái gì, anh liền xem cái đó, Hà Cố đối với văn hóa tình dục, nhất là mức độ cởi mở đối với văn hóa đồng tính, quả thực khiến anh mở rộng tầm mắt.
Dạo mệt rồi, họ ngồi trong một quán bar nhỏ, vừa uống bia vừa xem bóng đá.
Chu Hạ Nhất là một fan bóng đá tiêu chuẩn, vừa nói đến bóng đá liền rõ ràng đâu ra đấy, trong mắt đều lóe ra tia sáng hưng phấn. Gần đây đang đá vòng dự tuyển cúp Châu Âu, y giới thiệu cho Hà Cố ưu điểm chiến lược của từng quốc gia, sau đó tự hào nói năm nay Hà Lan là nước đoạt giải quán quân.
Hà Cố mỉm cười nghe, trong lòng nảy sinh sự hâm mộ nồng đậm.
Một thanh niên đơn thuần, thiện lương, nhiệt tình, vui vẻ, ở cùng y, dường như cũng có thể lây chút hơi thở thoải mái kia.
Buổi tối, bọn họ trở về khách sạn.
Chu Hạ Nhất đưa anh đến cửa khách sạn, cười nói:"Hà tiên sinh, anh lên nghỉ ngơi đi, ngày mai mấy giờ tôi đến đón anh?"
Hà Cố bất ngờ nói:"Cậu không ở đây hả?"
"Tôi làm sao ở đây được, một hai ngày thì không sao, tôi phải đi cùng anh một tháng đó, công ty không thể đặt cho tôi khách sạn tốt thế này được." Chu Hạ Nhất chớp chớp mắt, "Công ty chúng tôi có nhà trọ nhỏ để ngủ, anh không cần lo lắng cho tôi."
"Nhà trọ gì?"
"Loại nhà trọ hơn mười người một phòng đó," Chu Hạ Nhất cào cào tóc, "Dù sao thì cũng chỉ ngủ một giấc thôi mà."
Hà Cố nhíu nhíu mày, "Cậu lên ở với tôi đi, lần này đặt phần lớn là phòng tiêu chuẩn, hai giường, nếu là giường lớn, thì cậu trải chăn ngủ dưới đất vậy."
Chu Hạ Nhất giật mình:"Như vậy không hay lắm đâu Hà tiên sinh."
"Đều là nam, có quan hệ gì, dù sao thì tôi chỉ có một người. Ở chỗ đấy cậu sao có thể nghỉ ngơi tốt được, cậu là tài xế, sự an toàn của tôi đều nằm trong tay cậu, tôi hy vọng cậu lái xe một ngày rồi, buổi tối có thể ngủ một giấc thật ngon."
Chu Hạ Nhất cảm động nói:"Hà tiên sinh, anh thật sự quá tốt."
"Có gì to tát đâu, lên đi."
Khi Hà Cố du lịch bên Châu Âu, Tống Cư Hàn ở Bắc Kinh đã lo lắng sứt đầu mẻ trán.
"Tìm được cái gì rồi, nói." Sắc mặt Tống Cư Hàn xanh mét ngồi trên ghế giám đốc, ánh mắt hằn lên tia máu, vừa nhìn đã biết rất mệt mỏi.
"Anh ta mua vé chuyến bay số 17 buổi sáng tới Amsterdam, sau đó dùng thẻ tín dụng đặt khách sạn, phòng ăn và trả chi phí cho một công ty du lịch, chúng tôi đã hack vào máy tính của công ty du lịch đó, lấy được lịch trình của anh ta." Người đàn ông mặc vest đem một phần tư liệu đặt trước mặt Tống Cư Hàn.
Tống Cư Hàn mở ra nhìn nhìn, đều là lịch trình rất bình thường, hắn xoa xoa mi tâm:"Trạm tiếp theo của anh ta là nước Đức, anh đặt cho tôi vé máy bay đến Berlin."
"Thiếu gia, ngày mốt cậu có một buổi vô cùng quan trọng..."
Tống Cư Hàn tăng thêm ngữ khí:"Đặt vé cho tôi."
Nam nhân thần tình khó xử nói:"Nếu lão gia..."
Tống Cư Hàn hung hăng đập bàn, dữ tợn trừng gã, lạnh giọng nói:"Tôi nói, đi đặt vé máy bay."
Nam nhân gật gật đầu, lui ra ngoài.
Tống Cư Hàn mệt mỏi dựa lên ghế, yên lặng vài giây, đột nhiên đứng lên, hất toàn bộ đồ trên bàn xuống đất, sau đó nóng nảy hung hăng nện hai phát lên mặt bàn gỗ. Hắn nhìn chằm chằm tập tư liệu mỏng, hai mắt đỏ bừng.
Hà Cố...
Khi hắn làm xong buổi diễn để lấy tiền cứu trợ ở Melbourne, ngồi máy bay mười mấy tiếng đồng hồ về Bắc Kinh, đem theo một đống quà tới nhà Hà Cố ngay lập tức, đối diện hắn là gian phòng trống tuênh toang cùng chiếc điện thoại đã tắt máy.
Hắn hoảng sợ. Kỳ thật mấy ngày trước khi rời đi, hắn đã cảm nhận được gì đó, nhưng hắn không nghĩ kỹ, mấy ngày ở Melbourne, hắn lúc nào cũng tâm thần không yên, hoạt động vừa kết thúc liền về.
Hắn chưa bao giờ muốn gặp Hà Cố như thế, để tiêu trừ nỗi bất an trong lòng.
Nhưng hắn vẫn là chậm một bước.
Hà Cố đi rồi.
Không để lại mảnh giấy nào, không để lại cách liên lạc, cứ thế kiên quyết rời đi.
Khi ấy, Tống Cư Hàn ngồi bất động trên sô pha. Hắn cảm nhận được một nỗi sợ hãi khó có thể hình dung. Hắn không sợ không tìm thấy Hà Cố, điều hắn sợ là, Hà Cố đã không từ mà biệt với tâm tình như thế nào.
Khi hắn hỏi Hà Cố có để ý không, hắn tưởng rằng Hà Cố thật sự không để ý...sao hắn có thể nghĩ rằng Hà Cố thật sự không để ý?
Vì cái gì, vì cái gì Hà Cố không nói lời nào!
Tống Cư Hàn đem theo hành lý đơn giản cùng thân thể đầy vết thương lên máy bay. Trước khi hắn ra ngoài đã đánh nhau một trận với bảo tiêu của bố, hắn thắng.
Hiện tại, đầu óc hắn chỉ tràn ngập một ý nghĩ: hắn muốn gặp Hà Cố.
Từ sau khi không liên hệ được với Hà Cố, nỗi sợ hãi khiến người ta lạnh run khắp người đó liền bám theo hắn thời thời khắc khắc, giống như nếu hiện tại hắn không đi tìm Hà Cố, Hà Cố có thể sẽ biến mất vĩnh viễn.
Tới Berlin, hắn đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn dựa theo địa chỉ trên tư liệu, tìm thấy khách sạn mà công ty du lịch đặt cho Hà Cố. Hắn bước đến trước quầy tiếp tân, nói mình là bạn của Hà Cố, nhân viên tiếp tân gọi một cuộc lên phòng Hà Cố, nhưng không ai nhận.
Bây giờ vẫn là ban ngày, chắc chắn bọn họ đi tham quan rồi, Tống Cư Hàn ngồi trên sô pha trong sảnh lớn khách sạn đợi, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa đang xoay tròn kia.
Tống Cư Hàn nghĩ rằng ở Đức sẽ không có người nhận ra hắn, trong đầu hắn một mảnh hỗn độn, quên mất phải che mặt, cứ như vậy giương mắt nhìn thanh niên nọ.
Thanh niên chạy tới, hưng phấn nói:"Anh anh anh, anh là Tống Cư Hàn sao? Trời ơi, anh là Tống Cư Hàn!"
Tống Cư Hàn lạnh lùng nhìn y.
Thanh niên xấu hổ gãi gãi tóc:"Có thể ký tên cho tôi không?"
Tống Cư Hàn gật gật đầu.
Thanh niên sờ soạng túi nửa ngày, cũng không có giấy, dứt khoát chạy tới quầy tiếp tân mượn chiếc bút, bảo Tống Cư Hàn ký lên trên áo y.
Tống Cư Hàn chỉ muốn mau chóng đuổi y đi, vì thế qua loa ký tên.
Thanh niên liên tục nói lời cảm ơn, vui vẻ rời đi.
Chu Hạ Nhất cầm áo khoác ngoài của Hà Cố, rời khỏi phòng, đi tới nhà ăn gần khách sạn. Bọn họ chơi cả ngày, nên liền chọn một quán ăn ăn cơm cạnh đó, nhưng điều hóa nhà ăn bật nhiệt độ hơi thấp, Hà Cố nói lạnh, y liền về lấy áo.
Không nghĩ tới lại gặp phải Tống Cư Hàn ở đại sảnh khách sạn.
Chu Hạ Nhất hưng phấn đến nỗi đi đường như đang lơ lửng trên trời, người Hoa ở Hà Lan không nhiều, sở thích trên cơ bản đều rất có tính cộng đồng, những thường trẻ tuổi như bọn họ thường nghe bài hát của Tống Cư Hàn, y thế nào cũng không ngờ sẽ phát sinh chuyện trùng hợp như vậy.
Trở lại nhà ăn, Chu Hạ Nhất còn nhịn không được nhảy nhót.
Hà Cố cười nói:"Nhặt được tiền hả, vui vẻ như vậy."
"Còn vui hơn nhặt được tiền ý chứ." Chu Hạ Nhất cười hì hì nói, "Tôi gặp được thần tượng của mình rồi, trời ạ, thế giới sao lại nhỏ như vậy."
"Oh? Ai vậy? C7 sao?"
"Tống, Cư, Hàn!" Chu Hạ Nhất phấn khởi nói.
Sắc mặt Hà Cố khẽ biến:"Tống Cư Hàn?"
" Đúng vậy, anh không thể không biết anh ta đi, Trung Quốc còn có người không biết Tống Cư Hàn?"
Hà Cố lặng lẽ xiết chặt áo khoác:"Sao hắn lại tới nơi đây?"
"Không biết a, chắc là tới du lịch đi, mà điều trùng hợp hơn nữa là, anh ta ở ngay cùng một khách sạn với chúng ta, tôi gặp anh ta ở đại sảnh." Chu Hạ Nhất kéo kéo vạt áo sơ mi, "Anh xem, anh ta ký tên cho tôi này."
Hà Cố cầm ly sâm banh, uống một ngụm, sau đó bình tĩnh nói:"Hạ Nhất, cậu có theo dõi tin tức trong nước không?"
"A? Tin tức, không chú ý lắm, anh muốn nói đến chuyện người trong nhóm của Tống Cư Hàn hít ma túy sao? Cái này thì tôi có nghe qua."
"Vậy bắt đầu từ bây giờ, cái gì cậu cũng đừng hỏi, mang hành lý từ khách sạn của tôi ra đây, thông báo cho công ty cậu, hủy bỏ tất cả các lịch đặt khách sạn, lịch trình tiếp theo, chúng ta tự đặt khách sạn, đồng thời không thể nói cho bất kỳ ai, buổi tối chúng ta rút đủ tiền mặt, sau này cố gắng chi trả bằng tiền mặt...Xe của cậu có thiết bị theo dõi không?"
"...Không có." Chu Hạ Nhất trợn tròn mắt, ấp úng hồi lâu, nhỏ giọng nói:"Hà tiên sinh, anh là đặc công sao?"
Hà Cố nhắm mắt:"Tôi nói đừng hỏi gì cả, tôi trả tiền cho cậu, cậu làm theo lời tôi, tôi sẽ không để cậu làm trái pháp luật hay chuyện nguy hiểm."
"Ồ, vâng vâng, được." Chu Hạ Nhất cảm thấy kỳ lạ, nhưng cũng không dám hỏi tiếp nữa.
Hà Cố che giấu cúi đầu, uống một ngụm rượu.
Tống Cư Hàn, cậu muốn làm gì? Bất luận cậu muốn làm gì, đối với tôi mà nói, đều chẳng còn quan trọng nữa rồi.