Hôm nay, Hà Cố đang giám sát ở công trường thì lại nhận được điện thoại của tiểu Tùng, lúc ấy, công trường đang đổ bê tông, tạp âm đinh tai nhức óc, anh nhận điện thoại a lô nửa ngày cũng không nghe rõ tiểu Tùng nói gì.
Tiểu Tùng cúp điện thoại, gửi tin nhắn: Hà Cố ca, mẹ Hàn ca về nước rồi, bảo anh cùng ăn cơm.
Hà Cố nhìn tin nhắn, sững sờ hồi lâu, trả lời: Cư Hàn biết không?
Bên kia trả lời rất nhanh: Biết.
Hà Cố chần chờ một lúc, nhắn lại: Địa chỉ.
Tiểu Tùng gửi thời gian và địa chỉ tới, không ngờ chính là bữa tối hôm nay, hơn nữa còn rất xa, về nhà thay quần áo xong chắc chắn không đến kịp, anh chỉ đành tìm một đồng nghiệp nữa mượn ít khăn ướt, lau lau bụi bám trên quần và giày, sau đó liền vội vã lái xe đi.
Bố mẹ Tống Cư Hàn ly thân nhiều năm, trong giới showbiz chẳng phải bí mật gì, nhưng ít nhất nhìn từ bên ngoài, quan hệ hai vợ chồng cũng không tệ, trước giờ luôn ân ái trong những trường hợp tiệc tùng xã giao, có lẽ là tính cách bố mẹ Tống Cư Hàn phóng khoáng cởi mở, vui vẻ chấp nhận open marriage.
Hà Cố nhanh chóng tới khách sạn, vẫn muộn mất 10 phút, anh có chứng cưỡng ép đối với thời gian, đến muộn khiến anh vô cùng khó chịu.
Anh bước đến trước cửa phòng VIP, đột nhiên có chút căng thẳng lạ lùng.
Anh đã không gặp Tống Cư Hàn một tháng rồi, anh nỗ lực làm việc để phân tán sự chú ý, chỉ có như vậy mới không lúc nào cũng nghĩ đến người này, có lẽ là đã chuẩn bị tâm lý quá lâu, cho dù khó chịu hơn nữa, anh cũng nhịn được xúc động muốn đi tìm Tống Cư Hàn, bất luận là trước đây hay hiện tại, anh đều dùng cách tự kiềm chế như tự ngược này để trói buộc chính mình. Nhưng dù là trói buộc như vậy, cũng chỉ là ngăn được hành vi của bản thân chứ ngăn không nổi trái tim.
Anh hít một hơi sâu, gõ gõ cửa, từ bên trong truyền ra một giọng nữa đầy quyến rũ:"Mời vào."
Anh đẩy cửa, trước mắt là một căn phòng kiểu Trung Quốc cổ rộng rãi xa hoa, phòng khách bày một chiếc bàn ăn làm bằng gỗ chạm trổ hình rồng, bên trên đã bày một ít trà và điểm tâm ngon mắt.
Bên bàn ăn có hai người, một là Tống Cư Hàn, còn người kia, là một mĩ nhân người lai cực kỳ xinh đẹp, bà chính là mẹ Tống Cư Hàn, siêu mẫu quốc tế Vanessa Soong.
"Hi, Hà Cố." Vanessa bước tới, bà mặc một bộ váy màu lam thuần khiết, vóc dáng cao gầy động lòng người kia đong đưa theo từng bước đi, bà nhiệt tình ôm anh, "Chúng ta lâu rồi không gặp."
Một hương thơm nức mũi, cho dù Hà Cố không có hứng thú đối với nữ giới, cũng không thể không chú ý tới sức hấp dẫn của báu vật nhân gian này, vẻ đẹp toát ra hào quang kia đã vượt qua khỏi giới tính, huống hồ tính cách bà tốt, thái độ đúng mực như vậy, lại còn thông minh, thực sự là nhân vật đại biểu hoàn mĩ như sách giáo khoa (??)
Hà Cố nhẹ nhàng ôm lại bà:"Vanessa, lâu rồi không gặp."
Tống Cư Hàn ngồi tại chỗ bất động, nhìn Hà Cố, vẻ mặt khó chịu:"Sao anh mặc thế này mà đã đến đây?"
Hà Cố chưa kịp soi gương, nhưng cũng có thể tưởng tượng ra bộ dạng mình ở công trường cả ngày đầu tóc mặt mũi dính đầy bụi thế nào, hơn nữa trước giờ anh không mặc quần áo đẹp để tới công trường, hình tượng hiện tại chắc chắn chẳng ra làm sao.
Vanessa trách mắng:"Cư Hàn, lễ phép."
Tống Cư Hàn khinh thường hừ một tiếng.
Vanessa kéo cánh tay Hà Cố, dắt anh đến trước bàn ăn:"đến đây, ngồi đi."
Hà Cố tỏ vẻ có lỗi nói:"Ngại quá, lúc nhận được thông báo của tiểu Tùng cháu vẫn đang ở công trường, chẳng những đến muộn mà còn tay không đến nữa."
Vanessa xua xua tay, cười nói:"Đừng để ý mấy chuyện nhỏ này. Cô vừa xuống máy bay, rất muốn ăn những món ngon Trung Quốc, sau đó nhớ ra lâu quá không được gặp cháu."
"Cháu xem tin tức, cô tham gia cuộc thi đánh golf dành cho ngôi sao."
"Ừ, đi khắp sáu nước, mệt muốn chết." Vanessa dùng đầu ngón tay nhón một viên đậu phộng muối tiêu, đặt trước mặt nhìn nhìn, miệng lầm bầm nói, "6 calories." Sau đó ném vào miệng.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, ngày mai con đưa mẹ đi tập gym."
"Được, ngày mai chúng ta thi hít đất, nếu con thua." Vanessa nhéo nhéo mũi Tống Cư Hàn, "thì ngoan ngoãn đi xin lỗi cha con."
Tống Cư Hàn hừ lạnh một tiếng:"Ông ấy làm sai cũng chưa từng xin lỗi."
"Nhưng con không phải ông ấy, con là con trai mẹ."
Tống Cư Hàn khinh thường:"Được, nhưng điều kiện tiên quyết là mẹ có thể thắng."
Vanessa lộ ra nụ cười mê người:"Mẹ sẽ thắng."
Hà Cố nhìn chằm chằm Tống Cư Hàn. Tống Cư Hàn trước mặt mẹ, có tính trẻ con hoàn toàn bất đồng với ngày thường, biết làm nũng, biết chơi xấu, biết quan tâm chu toàn, rất biết nuông chiều(?), một Tống Cư Hàn như vậy tốt biết bao, khiến người ta muốn gần gũi biết bao.
Vanessa chuyển sang Hà Cố, Hà Cố giống như kẻ trộm, vội vã quay mặt lại, Vanessa phì cười, Hà Cố cảm giác mặt mình có chút nóng lên.
"Hà Cố, cháu gầy hơn lần trước một ít rồi, do công việc bận quá hả?"
"Vâng, nhất là lúc cuối năm càng bận."
"Công việc bận cũng phải chú ý sức khỏe, cháu còn trẻ như vậy, vẫn còn 20 30 năm nữa để dốc sức vì sự nghiệp, nhưng sức khỏe là thứ cháu phải theo đuổi cả đời."
Hà Cố mỉm cười gật đầu:"Vâng ạ."
Vanessa nói với Tống Cư Hàn:"Đi bảo phục vụ mang thức ăn lên."
Tống Cư Hàn liếc Hà Cố, biểu tình vẫn lạnh lùng như cũ, đứng dậy đi gọi người.
Vanessa nâng cằm, cười khanh khách nhìn Hà Cố:"Hai đứa vẫn ổn chứ, nghe tiểu Tùng nói hai đứa cãi nhau."
Hà Cố vẫn luôn nghi hoặc, Vanessa có biết mối quan hệ thực sự giữa anh và Tống Cư Hàn không, chắc là bà biết, dù sao thì tin tức trăng hoa của con trai bà cũng nổi lên không ngừng, nhưng cũng có thể bà thực sự không biết, vì dường như bà coi anh là bạn của Tống Cư Hàn.
Hà Cố cũng không chọc phá, liền nói:"Có chút mâu thuẫn, không sao."
"Tiểu Tùng nói đúng, Tống Cư Hàn với cháu cãi nhau rồi, chỉ biết gây chuyện, đúng là thằng con lúc nào cũng làm người ta lo lắng.
Hà Cố nghĩ thầm, Tống Cư Hàn chỉ yêu bản thân, đã rất ít có người hoặc chuyện gì không thuận theo hắn, tức giận đương nhiên phải phát tiết, ai làm hắn tức giận, quan hệ căn bản chẳng dính dáng nhiều. Anh cười cười, cũng không nói gì.
Vanessa vỗ vỗ tay anh, chân thành nói:"Hà Cố, cô rất quý cháu, cô thực sự hy vọng hai đứa có thể vui vẻ bên nhau, cô không quan tâm nó thích nữ hay nam, chỉ cần nó cảm thấy hạnh phúc."
Hà Cố cười nói:"Cô thực sự là một người mẹ vừa tiến bộ vừa cơ trí."
Hai người nhìn nhau cười.
Tống Cư Hàn trở lại, phục vụ bắt đầu mang từng món lên, Vanessa ăn món gì cũng chỉ dám ăn một hai miếng, ý chí thực sự khiến người ta bội phục
Bọn họ vừa nói chuyện vừa ăn, thời gian trôi qua rất nhanh, chỉ là ngoài câu Tống Cư Hàn nói lúc mới vào phòng, hắn chẳng nói với Hà Cố thêm câu nào nữa, Hà Cố cũng không tự khiến mình mất mặt.
Ăn cơm xong, Vanessa nói với Tống Cư Hàn:"Mẹ bảo tài xế đến đón mẹ, con ngồi xe Hà Cố về đi."
"Con không..."
Vanessa vỗ vỗ khuôn mặt hắn, "Bảo bối của mẹ nên nghe lời mới phải."
Tống Cư Hàn mất kiên nhẫn quay mặt qua chỗ khác.
Sau khi Vanessa rời đi, Hà Cố cũng đứng dậy, do dự nói:"Cậu cần tôi đưa cậu về không?"
Tống Cư Hàn trừng anh:"Ai cần anh đưa."
Hà Cố trầm mặc một lúc:"Tôi đưa cậu về."
Tống Cư Hàn hừ lạnh một tiếng, đứng dậy.
Hai người chẳng nói với nhau lời nào đi đến bãi đỗ xe.
Tìm được xe, Hà Cố mở cửa ghế sau cho Tống Cư Hàn, Tống Cư bịch một tiếng đóng sầm cửa xe, đi tới chỗ ghế phụ ngồi xuống.
Hà Cố thở dài, lên xe
Cả đường im lặng.
Hà Cố ép bản thân tập trung tinh thần mới có thể không nghĩ đến chuyện Tống Cư Hàn ngồi bên cạnh mình, chuyên tâm lái xe.
Hô hấp Tống Cư Hàn có chút nặng nề, cuối cùng không thể nhịn được được nữa:"Cmn có phải anh một câu cũng không biết nói?"
Hà Cố thực sự không biết nên nói gì, anh ngẫm nghĩ, nói:"Nghe tiểu Tùng bảo cậu đánh nhau với thợ chụp ảnh."
"Đúng, là tên nhãi kia gây chuyện trước."
"Tống tổng chắc rất tức giận?"
"Ừ."
"Tiểu Tùng rất lo lắng bị sa thải."
"Không đâu."
"Vậy thì tốt, cậu ấy đang chuẩn bị kết hôn, áp lực rất lớn."
Tống Cư Hàn liếc nhìn anh:"Từ lúc nào anh quan tâm tiểu Tùng thế này?"
"Cậu ấy gọi điện thoại kể khổ."
"Chuyện công việc nó không tìm tôi mà tìm anh làm gì?"
"Sao cậu ấy dám than phiền với cậu chứ."
Tống Cư Hàn không vui nói:"Anh không có cái gì khác để nói à?"
Hà Cố im lặng một hồi:"Tạm thời hình như không có."
"Hà Cố! Anh cmn..." Tống Cư Hàn tức đến nỗi suýt nữa đấm cửa xe, "Còn Phùng Tranh? Khoảng thời gian này anh có gặp nó không?"
"Không."
"Vậy sau này, sau này còn muốn gặp nó không?"
"Sao cậu cứ phải để ý cậu ấy thế? Nếu tôi có thể ở bên cậu ấy thì chẳng cần đợi đến giờ đâu."
"Trước kia là trước kia, hiện tại là hiện tại."
"Đó, tôi cũng nghĩ như thế, hiện tại chúng tôi chỉ là bạn bè."
Tống Cư Hàn quay đầu trừng Hà Cố:"Nếu tôi bảo anh sau này không được phép gặp nó thì sao?"
Hà Cố bất đắc dĩ nói:"Cư Hàn, điều này thật vô lý."
"Cmn ai giảng đạo lý với anh!" Tống Cư Hàn lạnh lùng nói, "Tôi ghét nó, anh không được gặp nó, không được liên hệ với nó nữa."
Hà Cố chầm chậm dừng xe ở bên đường, quay đầu nhìn Tống Cư Hàn, trái tim như bị dao cắt, biểu tình lại bình tĩnh giống như đóng băng:"Cư Hàn, tôi không có bất kỳ lý do gì để làm như vậy, quá ấu trĩ."
Tống Cư Hàn nắm lấy cổ áo anh, lạnh giọng:"Quả nhiên anh vẫn còn tình cảm với nó. Nhiều năm như vậy đều chẳng thấy anh có bạn bè gì, sao người bạn này anh lại luyến tiếc thế?"
"Nguyên nhân chính là vì tôi không có nhiều bạn, nên đôi khi mới biết quý trọng." Hà Cố nắm cổ tay Tống Cư Hàn, nhẹ giọng, "Tôi đã từng nói, tôi và cậu ấy sẽ không xảy ra chuyện gì cả, trước giờ tôi chưa từng lừa cậu, cậu có thể tin tôi chứ?"
Sắc mặt Tống Cư Hàn lúc xanh lúc trắng:"Tôi không tin Phùng Tranh."
"Phùng Tranh đã có cuộc sống của cậu ấy rồi."
"Thế nó còn ân cần với anh như này làm gì?"
"Cậu ấy đối với tôi không thể tính là ân cần, chỉ là sau khi về nước nhớ tới người bạn này, nếu không ở nước ngoài nhiều năm như thế, cậu ấy có rất nhiều cách liên lạc với tôi."
Tống Cư Hàn nghe đến đây, sắc mặc hơi hòa hoãn, nhưng thái đội vẫn bá đạo như trước:"Tôi mặc kệ mấy việc này, tôi chỉ cần anh không gặp nó, tôi với nó, anh chỉ có thể chọn một."