Phong Trần Tuyệt đứng trên hoang mạc, nhìn thấy bóng dáng đỏ rực ở cách đó không xa.
Hắn biết, hắn vĩnh viễn sẽ không quên được ngày này.
Trong lòng của hắn tràn đầy hận ý cùng tâm tư khó nói nên lời. Hắn cứu sống Lăng Lạc Viêm nhưng Lăng Lạc Viêm cũng chính là người mà hắn rất muốn giết, lúc này lại hỏi ra một câu hoàn toàn đập tan cõi lòng của hắn.
Người ngươi yêu chính là ai? Ngươi thực sự có thể giết được ta?
Giọng nói mỉa mai, nam nhân với toàn thân hồng sam ở ngay trước mặt, đôi mắt thâm tình lại toát lên ý cười lạnh lùng, chỉ một câu như thế đã khiến lòng hắn vô cùng hỗn loạn.
Hắn không giết được Lăng Lạc Viêm. Trên đời lại có người ở ngay trước mặt hắn, làm cho hắn mất đi lực kháng cự, không thể xuống tay giết chết?
Hắn là Phong Trần Tuyệt, cho dù Kiền Kì tộc không còn tồn tại thì hắn vẫn là Phong Trần Tuyệt, không bao giờ để ý đến thủ đoạn ra tay, chỉ nhìn đến kết quả, chẳng phải hắn muốn đoạt lại hết thảy những gì đã đánh mất?
Thiếu niên trước kia đã sớm trở thành cái cớ, dã tâm của hắn là có thể dùng tình cảm để trở thành công cụ, cho dù thế nhân nghĩ rằng hắn đê tiện nhưng hắn lại cảm thấy đó là một điều hiển nhiên. Mãi cho đến một ngày xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, chính là Lăng Lạc Viêm đã cướp đi thiếu niên và dã tâm của hắn, đoạt đi huyền hỏa của hắn rồi hủy diệt cả Kiền Kì tộc.
Cùng là người kế thừa Hách Vũ, quang và ảnh vốn nên đồng lòng, nhưng Lăng Lạc Viêm lại đứng ở bên kia chiến tuyến. Đối với Lăng Lạc Viêm, hắn thủy chung mang theo một loại tâm tình khó có thể giải thích, vốn tưởng rằng hắn không thể quên đi tình cảm với thiếu niên trước kia, nhưng hiện giờ hắn mới biết hắn đã bị lún sâu, đã bị đôi mắt mị hoặc thế nhân chiếm đoạt tâm hồn.
Kế tiếp hắn nên làm như thế nào?
Là Lăng Lạc Viêm làm cho hắn tỉnh ngộ. Bây giờ đã chấp nhận sự thật, điều mà hắn đã muốn thì hao hết tâm tư cũng phải đạt được.
Đôi mắt quỷ quyệt như chim ưng tập trung nhìn lên bóng dáng hồng sam, bị một lời nói của Lăng Lạc Viêm nhắc nhở, nhận thức tâm ý chân thật dưới đáy lòng. Suy nghĩ trong đầu của hắn lại hoàn toàn bất đồng với bề ngoài hỗn loạn đầy mâu thuẫn.
Hắn muốn có được Lăng Lạc Viêm, có được người ở trước mắt.
Đi về phía trước, hắn nhìn thấy đại mạc mênh mông vô tận, ánh trăng mờ ảo chiếu sáng lấp lánh, hồng sam nhuốm máu, chủy thủ như kiếm đâm vào, động tác tàn nhẫn quyết liệt, rút ra không hề lưu tình, một đao lãnh khốc hàm chứa oán hận ngút trời, tựa như một ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, có thể hâm nóng ánh mắt của hắn, lưu lại một dấu ấn khắc sâu.
Y phục nhiễm một màu đỏ sẫm, cầm theo chủy thủ, cứ đứng như vậy nhìn chăm chú thi thể ở dưới chân.
Hắn nhịn không được muốn đoán xem suy nghĩ trong lòng của Lăng Lạc Viêm lúc này như thế nào? Lăng Lạc Viêm giết Long Phạm, không thể phủ nhận cảnh tượng ở trước mắt vượt ngoài dự kiến của hắn, nhưng cũng làm cho hắn vô cùng mừng rỡ.
“Ngươi không hối hận vì đã giết hắn?” Hắn hỏi.
“Vì sao phải hối hận?” Lúc trước vẫn là ánh mắt lạnh lùng tràn đầy oán hận nhưng giờ khắc này lại dần dần lộ ra ý cười, “Hắn không phải là Long Phạm”
Không phải là Long Phạm?! Từ mừng rỡ thành kinh ngạc, Phong Trần Tuyệt bị chấn động trong lòng, bỗng nhiên có một cỗ lực lượng khổng lồ đánh tới, vươn người tránh đi chưởng lực ở phía sau, tuy nhiên không thể hoàn toàn ngăn cản lực lượng tập kích quá mạnh.
Toàn thân đau đớn, trước mắt trở nên tối sầm, cả người quay cuồng mấy vòng, cổ họng nghe thấy mùi vị tanh sống, hộc ra một ngụm máu, người ở sau lưng hắn lại chính là Long Phạm vốn đã bị giết chết?!
Chủy thủ rơi xuống đất phát lên tiếng vang leng keng, bóng người màu đỏ không hề chần chừ mà bước đi thật nhanh, được bạch y bào tế ti ôm vào lòng. Cho dù bạch y bào bị nhiễm bụi trần, không còn vẻ mặt bình tĩnh như trước kia, nhưng quả thật chính là tế ti Long Phạm, vậy người lúc trước Lăng Lạc Viêm giết chết là ai?
Phong Trần Tuyệt cẩn thận nhìn ra phía sau, ngay cả hắn cũng cảm thấy vô cùng bất ngờ với cảnh tượng ở trước mắt. Lăng Lạc Viêm giết chết không phải là Long Phạm, nếu không phải đã sớm nhìn ra thì làm sao một đao mới vừa rồi lại có thể quyết liệt tàn nhẫn không hề lưu tình như vậy?
Đây là lần đầu tiên hắn cảm giác được trong lòng chua chát như thế, Lăng Lạc Viêm cũng giống như hắn, bản tính khó thuần, là người đa nghi lại mang dã tâm, lợi dụng tất cả những gì có thể lợi dụng được, thế nhưng Lăng Lạc Viêm lại tin tưởng tế ti Long Phạm đến mức như vậy.
Lăng Lạc Viêm mất đi viêm hỏa thì không phải là đối thủ của hắn, nhưng hắn không thể không kiêng kị tế ti Long Phạm, ngay khi hai người bọn họ đang ôm nhau, hắn đã lặng lẽ bỏ đi không một tiếng động.
Như hắn dự liệu, Long Phạm quả thật tức giận, ở trước mặt hồng y nam nhân, người nọ không thể bảo trì bình tĩnh, đó không chỉ là động tâm mà là kinh hãi, đợi đến khi phát hiện thì đã lâm vào bên trong vẻ phong lưu thâm tình lại lạnh lùng của hồng y nam nhân, trước mắt chỉ còn một màu đỏ rực.
Rũ mắt xuống, hắn không tiếp tục nhìn bóng dáng của hai người kia, hắn vận lực điều tức nội thương. Không ai biết sau khi Phong Trần Tuyệt bỏ trốn ở ngay cồn cát, mới đây không lâu chính là nơi mà Lăng Lạc Viêm đã từng đứng đó, từ góc độ này có thể nhìn thấy mỗi một động tác của hai người vô cùng rõ ràng.
Khóe miệng tràn ra máu tươi đỏ sẫm, Phong Trần Tuyệt nâng tay hủy đi, ánh mắt vẫn không dịch chuyển. Cho đến nay, những điều hắn muốn đều vượt quá ngoài dự tính và quỹ đạo, kỳ thật có đôi khi điều hắn muốn lại chính là Lăng Lạc Viêm.
Hắn có nên cảm tạ Lăng Lạc Viêm vì hôm nay đã nói những lời đó với hắn hay không, cho dù đã muộn nhưng vẫn làm cho hắn nhận rõ tâm ý của chính mình.
Đáy mắt hiện lên một ý cười không rõ hàm nghĩa, Phong Trần Tuyệt đứng ngay sau cồn cát, nhìn chăm chú bóng dáng hồng sam thật lâu, ý cười kia vẫn mang theo vài phần cảm giác khó có thể giải thích.
Hắn biết bản thân mình muốn Lăng Lạc Viêm, đồng thời cũng biết trong lòng của hồng y nam nhân chỉ có Long Phạm, thậm chí, ngoại trừ Long Phạm thì sẽ không còn bất luận kẻ nào có thể làm cho Lăng Lạc Viêm đặt ở trong mắt.
Quả thật, so với linh lực ngàn năm và sóc thủy lực của tế ti thì những người khác không đáng giá để nhắc đến. Như vậy phải làm thế nào mới có thể làm cho Lăng Lạc Viêm không quên hắn, cũng đặt hắn ở trong lòng?
Lúc này đã trở thành một thế cờ chết, cho dù hắn có cuồng vọng thì hắn cũng biết hắn không phải là đối thủ của Long Phạm.
Dưới đáy mắt của Phong Trần Tuyệt hiện lên tâm tư quỷ quyệt, cho đến nay, vì để đạt được mục đích mà hắn có thể không từ thủ đoạn, tóm lại trong mắt của thế nhân, trong mắt của Lăng Lạc Viêm, cho đến bây giờ hắn cũng không phải là người lương thiện.
Đứng sau cồn cát nhìn thấy hai người vừa ôm vừa nói chuyện, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm luôn lộ ra sát ý lãnh khốc cùng vẻ mị hoặc rốt cục không còn bình tĩnh như lúc trước, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm hung hăng chém xuống cỗ thi thể ở dưới chân rồi xoay lưng nôn mửa, sau đó lại dựa vào người của tế ti, hoàn toàn thả lỏng, hoàn toàn tin tưởng…..
Bỗng nhiên khí huyết dâng trào, một tiếng phốc vang lên, nơi Phong Trần Tuyệt đang đứng lại có thêm một vũng máu tươi.
Mặc dù Long Phạm có được lực lượng mà không người nào có thể địch lại, nhưng cũng không nhất định có thể ngăn cản người khác lưu lại dấu vết ở trong lòng của Lăng Lạc Viêm. Ánh mắt âm trầm hiện lên sự sắc bén như lôi điện khiến người ta sợ hãi, khóe miệng đỏ sẫm, sắc mặt quỷ dị, khi hắn đang muốn rời đi thì phía sau bỗng nhiên có người bước đến.
“Không hổ là Ngân Diệu vương, ngay cả Phong tông chủ cũng bị thương trong tay hắn.” Không biết từ khi nào đã đứng phía sau Phong Trần Tuyệt, người đột nhiên xuất hiện cũng nhìn sang bên đó
“Không tính nợ nần trước kia, đây là lần đầu tiên ta khôi phục lực lượng rồi bị thương trong tay hắn, cũng nên là lần cuối cùng.” Không biết đã quyết định điều gì, Phong Trần Tuyệt liếm đi vết máu ở bên môi, nếm mùi vị tanh sống ở trong miệng, dường như không hề xa lạ đối với người đột nhiên xuất hiện ở phía sau.
“Con Yêu tộc lần trước quả thật hảo dùng, sau khi Phong tông chủ khôi phục lực lượng chỉ có mạnh hơn chứ không kém, lần này thật vất vả mới dẫn bọn hắn đến đây, cuối cùng cũng có thể…..” Nói đến điểm này, người nọ bỗng nhiêm ngậm miệng không nói tiếp.
Phong Trần Tuyệt hoàn toàn không bận tâm với lời nói vừa dừng lại, trên người bị trọng thương nhưng tư thế vẫn kiên cường đứng thẳng, hắn cười lạnh rồi nói, “Ngay cả ta cũng không phát hiện đó là huyễn cảnh, thứ kia bị bọn hắn bắt đi, các ngươi quả thật cảm thấy không đáng tiếc?”
Hắn đang nói đến con ma vật bị bắt, sở dĩ có thể tồn tại huyễn cảnh chân thật như vậy, không thể phân biệt được thật giả cũng là nhờ vào nó, bây giờ bị bắt thì coi như là một điều tổn thất, nhưng xem ra có người không hề lo lắng.
Người kia lắc đầu, bộ dáng điềm nhiên, “Đã trở nên vô dụng, chỉ có thể sử dùng vào lúc này, nếu đã bị bắt thì thôi.” Hắn đứng ở một nơi bí mật gần đó để điều khiển, nhưng may mắn không bị phát hiện.
“Dùng cách như vậy, xem ra các ngươi lần này là vì tình thế bắt buộc, Linh Tê tộc cuối cùng đợi được đến ngày hôm nay.” Biết ma vật kia đặc biệt nhưng lại vứt bỏ vào lúc này, nói cách khác bọn hắn không còn kiêng kị bất cứ điều gì.
“Mặc dù có khe hở kia, nhưng cũng không thể tùy tiện sử dụng, hoàn hảo nhờ có Phong tông chủ, bằng không thì chúng ta không có biện pháp dẫn bọn hắn đến nơi này. Cho dù mất đi huyền hỏa lực, nhưng chúng ta vẫn thừa nhận ngươi là người kế thừa của Hách Vũ, Viêm chủ đã vượt quá mong đợi của chúng ta, đáng tiếc không thể làm cho hắn nhận ngươi, chúng ta….”
“Kế tiếp các ngươi tính làm thế nào?” Cắt ngang lời nói, Phong Trần Tuyệt không hề dài dòng, lúc trước hắn vốn muốn ngăn cản Lăng Lạc Viêm bước vào nơi này, mặc dù khi đó hắn vẫn chưa nhìn rõ tâm ý của chính mình.
Ai có thể nghĩ rằng khe hở của kết giới lại vì linh lực của hắn và Lăng Lạc Viêm chạm vào nhau mà càng thêm nứt rộng, nhưng hắn không thể ngăn cản, ngay cả hắn cũng bị rơi vào nơi này.
“Phong tông chủ là lần đầu tiên đến đây, không bằng chúng ta đi vào tộc trước?” Không trả lời câu hỏi của hắn, người nọ chỉ mỉm cười nói như vậy, trên người mặc một bộ y phục bình thường, một góc y bào có hoa văn hình sóng nước và áng mây như ngọn lửa đan xen vào nhau, biểu tượng thanh thoát nhẹ nhàng kéo dọc trên vạt y bào, nếu Lăng Lạc Viêm nhìn thấy sẽ phát hiện hoa văn này cũng giống như trên viên ngọc châu mà hắn có được.
“Ta cũng nghĩ như vậy.” Ánh mắt lại hướng đến chỗ xa xa, đoàn người đã rời đi, dưới đáy mắt âm trầm của Phong Trần Tuyệt bắt đầu nổi lên gợn sóng khác thường.
Mái tóc đỏ sậm cuồng loạn trong gió, xoay lưng rời đi, khắc sâu hình dáng kia vào lòng, bóng tối che khuất màu sắc u ám hiện lên dưới đáy mắt. Nếu chuyện đã đến mức này thì không bằng cứ tính rõ một lần.
Vẻ tàn khốc lạnh lùng xẹt qua, mỗi khi nghĩ đến Lăng Lạc Viêm thì hắn sẽ nhớ đến thiếu niên trước kia, nhưng hiện giờ hắn không thể xác định được tâm ý của hắn dành cho thiếu niên là như thế nào, có lẽ hắn vẫn yêu thiếu niên nhưng tình cảm này so với dã tâm của hắn lại không đủ khắc sâu.
Thiếu niên vì bị hắn đánh trọng thương mà chết, hắn cũng phẫn nộ căm thù, kế hoạch bị đảo lộn, hắn mất đi Xích Diêm tộc mà đáng lẽ sẽ lọt vào tay của hắn, cũng mất đi thiếu niên, tức giận cuồng loạn đến mức muốn bùng nổ, nhưng vào một lần nọ, hắn đã chính mắt nhìn thấy linh hồn trong thân thể kia, hiện giờ nghĩ lại, cũng đúng là lần đó hắn đã bị một thân hỏa sắc chấn nhiếp.
Người nọ càng có vẻ thích hợp hơn với cái tên Lăng Lạc Viêm so với thiếu niên.
Cách đây không lâu đã hỏi hắn yêu người nào, có thể nhìn thấu tâm tư của hắn, mà trên thật tế, lúc trước ngay cả bản thân hắn cũng không phát hiện điều này. Hắn hận, hắn yêu đều bắt nguồn từ Lăng Lạc Viêm.
Cùng một thân thể nhưng linh hồn lại khác nhau, chiếm đoạt một cách hiển nhiên, hoàn toàn hủy đi hồn phách của thiếu niên, theo một cách nào đó thì Lăng Lạc Viêm cũng giống như hắn, bọn hắn đều là người có dã tâm, thậm chí đều là người kế thừa của Hách Vũ, nhưng ngay từ đầu, hắn đã bại dưới tay của Lăng Lạc Viêm.
Ngay từ đầu, khi bọn hắn gặp mặt thì quỹ đạo đã lệch hướng.
“Phong tông chủ đang suy nghĩ chuyện gì, chẳng lẽ là về Viêm chủ?” Người của Linh Tê tộc thủy chung vẫn xưng hô Lăng Lạc Viêm là Viêm chủ, còn Long Phạm là Ngân Diệu vương.
“Ngươi nói thử xem, phải làm thế nào thì mới có thể làm cho một người hoàn toàn ghi tạc người khác vào lòng?” Phong Trần Tuyệt đột nhiên hỏi lại.
“Hủy đi thứ quan trọng nhất của hắn.”
“Nếu là người kiêu ngạo thì còn có một cách khác.” Nói xong, nam nhân với mái tóc ngắn hỗn độn bước nhanh cước bộ.
Là hủy đi hay là còn cách khác? Lăng Lạc Viêm, là ngươi làm cho ta do dự không thể quyết đoán. Ta Phong Trần Tuyệt cả đời vẫn chưa bao giờ bị như vậy, vì một người mà suy nghĩ nhiều đến mức này.