Khó có thể phân biệt thiên địa bên trong sa mạc, bóng dáng mặc bạch y bào đứng giữa đám người có vẻ hết sức nổi bật, dưới ánh trăng sáng ngời như ban ngày, tầng tầng lớp lớp bạch y như có hào quang bao phủ.
Đối với người bên ngoài mà nói thì rất xa xôi không giống người phàm trần, nam nhân ở trước mặt hắn lúc nào cũng ôn nhu cũng ác liệt lại bá đạo đang khoanh tay mà đứng, ánh mắt trầm tĩnh xa xăm dường như không có gì bất thường.
Lăng Lạc Viêm nhíu mày, cước bộ thoáng ngừng lại.
Không có gì bất thường mới là điều bất thường, Long Phạm và hắn bị thất lạc mà lại có thể trầm tĩnh như vậy? Hắn đã sớm nhìn thấy bộ dáng điên cuồng của Long Phạm vì hắn mà mất đi bình tĩnh, vì hắn mà thất khống, hắn thích Long Phạm như vậy.
Nhíu mi, lại tiến thêm vài bước. Phong Trần Tuyệt ngay sau lưng hắn nhìn thấy bóng dáng ở nơi xa xa thì ánh mắt bỗng nhiên trở nên sắc bén, “Ngươi đang tìm hắn.”
Đầu vai bị nắm chặt, miệng vết thương đã được cầm máu lại tiếp tục chảy ra màu đỏ sậm, Lăng Lạc Viêm nhíu mi, khóe miệng nhếch lên, quay đầu lại rồi giễu cợt, “Ta đương nhiên là đi tìm hắn. Tế ti của ta còn có tộc nhân của ta đều ở nơi đó, ngươi có muốn đi cùng với ta hay không?”
Vết thương ở đầu vai không ngừng chảy máu ở trong tay của Phong Trần Tuyệt, lực đạo vẫn đang siết chặt, Lăng Lạc Viêm thản nhiên nhìn hắn, hắn chán ghét bị người quản chế, cầu cứu cũng không phải là cách thức mà hắn thích làm.
Khóe mắt liếc nhìn bóng dáng bạch y bào, Lăng Lạc Viêm bất giác chuyển mắt sang nơi đó. Thần sắc của Phong Trần Tuyệt trở nên lạnh lùng, mãi cho đến khi máu tươi ướt đẫm bàn tay thì hắn mới giật mình nhìn thấy sắc mặt của Lăng Lạc Viêm đã tái nhợt, bỗng nhiên thu tay lại, hắn nắm chặt huyết dịch trong lòng bàn tay, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm hướng đến đám người đang ở nơi xa xa, trong lòng nổi lên một tư vị khó có thể nói nên lời.
Lăng Lạc Viêm hướng thẳng đến đám người, không hề quay đầu lại, hắn đưa lưng về phía Phong Trần Tuyệt, biểu tình vô cảm hiện lên một ý cười, sắc mặt tái nhợt bắt đầu khôi phục lại bình thường. Muốn khống chế lòng người cũng không hề khó khăn, nhất là sau khi biết rõ tâm tư của Phong Trần Tuyệt.
Giẫm lên bãi cát ở dưới chân, từng bước đi lún xuống trên cát trũng, trải qua cồn cát ở trước mặt thì sẽ gặp được tế ti của hắn, nhìn thân thể chật vật của chính mình, khóe miệng của Lăng Lạc Viêm càng hiện lên ý cười rõ ràng, hắn phi thường thích thú nhìn thấy Long Phạm vì hắn mà luống cuống.
Đi đến cồn cát, hắn đang muốn tiến nhanh cước bộ thì ở cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện khiến hắn ngập ngừmg dừng bước.
“Hồi bẩm vương ta, tất cả các trưởng lão của Xích Diêm tộc đã bị bắt giữ, vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng của Lăng Lạc Viêm, có lẽ rơi xuống chỗ khác.” Đây là giọng nói của Hoài Nhiễm, cung kính mà cẩn thận.
“Tiếp tục đi tìm, nếu đã rơi vào đây thì không cần lo lắng hắn sẽ đi nơi khác, hắn sẽ không có việc gì, chỉ cần còn ở bên trong kết giới thì có thể tìm được.” Ngữ thanh thản nhiên, mỉm cười ôn hòa, cũng có một chút thở dài, hàm nghĩa trong lời nói khiến kẻ khác kinh hãi.
Người nói chuyện không phải là ai khác mà chính là Long Phạm.
Một thân bạch y bào vẫn giữ nguyên vẻ bình thản, cảm thán tựa như đang thương xót tiếc nuối, thở dài không phải vì vận mệnh của người khác mà chính là hắn?! Dùng giọng điệu thản nhiên để nói ra những lời như vậy, biểu lộ sự thương cảm khi sắp sửa dí một người vào chỗ chết để nói về hắn?!
Nói cái gì mà các trưởng lão đã bị bắt, còn có Hoài Nhiễm xưng hô đích danh của hắn chứ không phải Viêm chủ, mà giọng điệu của Long Phạm khi nhắc đến hắn….cước bộ của Lăng Lạc Viêm hoàn toàn thu hồi, hắn là người hiểu rõ Long Phạm nhất, hắn đương nhiên biết ngữ điệu như vậy là đại biểu cho điều gì.
“Tộc của ta nhẫn nại chịu đựng bao nhiêu năm, rốt cục chờ được đến ngày hôm nay, chính là Lăng Lạc Viêm…..” Hoài Nhiễm có chút chần chừ.
“Lăng Lạc Viêm như thế nào? Hách Vũ và Đồ Lân, chung quy chỉ có thể chọn một mà không phải toàn bộ. Ngân Diệu và Xích Diêm không thể tránh khỏi một bên phải bị tiêu diệt. Hoài Nhiễm chẳng lẽ cam tâm cúi đầu để hắn sai khiến?” Nam nhân cất lên lời này với vẻ mặt trầm tĩnh ôn hòa, giọng nói không nhanh không chậm xem ra đang cảm thấy nghi hoặc, câu hỏi phi thường hòa nhã,
Hoài Nhiễm vội vàng lắc đầu, xem ra đối với nghi vấn hòa nhã như vậy lại vô cùng kinh hãi, hắn vội vàng biện bạch, “Đương nhiên không phải! Vương của ta có được Đồ Lân lực, lánh đời mấy trăm năm, ẩn thân nơi Xích Diêm tộc đương nhiên không phải để người ở đó sai khiến, đó là sự vũ nhục đối với vương của ta, cho dù có được Hách Vũ lực thì Lăng Lạc Viêm cũng không xứng đáng.”
“Lăng Lạc Viêm sở dĩ có thể cuồng vọng như vậy là bởi vì có vương của ta ở bên cạnh, nếu không phải như thế thì hắn đã sớm chết không biết bao nhiêu lần. Làm cho vương của ta phải quỳ xuống xưng thần, cho dù chỉ là một tuồng kịch cũng xem như đã nể mặt của hắn. Ngân Diệu tộc của chúng ta mới xứng đáng là đại cường tộc ở trên thế gian này, vương của ta mới là vương chủ nắm trong tay toàn bộ thiên hạ.”
Bóng người bán hư bán thật giống như tùy thời có thể phiêu tán theo gió chính là Lam Đằng đang đứng cung kính ở một bên, nói lên những lời này cùng với vẻ mặt giống như ngày đó ở Viêm Lạc cung. Khinh miệt, xem thường, đồng thời còn ngạo nghễ cùng thách thức.
“Không cần nói cái gì đại cường tộc, những việc đó với ta mà nói cũng không quan trọng, Đồ Lân lực lưu lại trong tay, nếu không thể sử dùng thì cũng cảm thấy đáng tiếc.” Mở ra lòng bàn tay, Long Phạm nhìn vào nơi đó rồi lắc đầu, “Đáng tiếc cho sinh mạng của thế nhân, bọn hắn còn tưởng rằng Xích Diêm tộc và Lăng Lạc Viêm có thể cứu vãn sinh linh.”
Một tiếng thở dài, hương sen phiêu tán trong gió, đó là phong thái xuất trần thoát tục, cao cao tại thượng lộ ra thần sắc thánh kiết từ bi, nam nhân nói ra những lời này vẫn với vẻ mặt lạnh nhạt, nhắc tới ba chữ Lăng Lạc Viêm cũng như nhắc tới những thứ bình thường, tựa hồ “Lăng Lạc Viêm” bất quá chỉ là “Lăng Lạc Viêm” mà thôi, cũng chỉ là ba âm tiết trong một câu nói bình thường, không hề mang theo ý nghĩa gì khác.
Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy bị chấn động kịch liệt giống như có cái gì đang nổ tung ở trong lòng, dưới chân mềm nhũn, cuối cùng hắn không thể đứng vững, chỉ có thể vịn vào cồn cát ở kế bên người, trong tai không ngừng vang lên từng trận ong ong, những gì đang diễn ra ở trước mắt tựa hồ không phải sự thật.
Trong đầu không ngừng vang lên những lời nói cùng nét mặt thánh khiết kia, đó chính là tế ti của hắn, Long Phạm.
“Nguyên lai tế ti Long Phạm cũng không phải là tế ti Long Phạm ở trong mắt của ngươi.” Phong Trần Tuyệt không biết từ khi nào đã bước đến phía sau của Lăng Lạc Viêm, nhìn đám người ở cách đó không xa. Chẳng lẽ là lão thiên gia trêu đùa, đi hết một vòng rồi lại đảo về chỗ cũ, người nhất định muốn diệt thế chính là Long Phạm, mà hắn và Lăng Lạc Viêm lại cùng nhau cứu thế.
Lăng Lạc Viêm nhìn chăm chú nơi đó, một lời vẫn chưa nói. Phong Trần Tuyệt ở sau lưng hắn chỉ có thể nhìn thấy thân thể tái mét của hắn, miệng vết thương ở đầu vai vì bị dùng sức quá độ mà khiến máu tươi thấm ướt đỏ thẫm cả lớp hồng sam, mái tóc bạch kim càng trở nên bạc phơ khiến kẻ khác kinh hãi.
“Ngươi….” Mở miệng, Phong Trần Tuyệt muốn nói cái gì đó, nhưng lúc này hắn còn có thể nói được điều gì? Vốn định mỉa mai khiêu khích, muốn châm ngòi gây chia rẽ, nhưng khi nhìn thấy màu tóc bạc phơ hiện lên ở trước mặt thì hắn bỗng nhiên không thể lên tiếng được.
Cũng không cần phải lên tiếng.
Đưa lưng về phía Phong Trần Tuyệt, hồng sam bị máu tươi thấm đẫm hơn phân nửa, thân hình thật sự cứng đờ, bàn tay vịn lấy cồn cát đang run rẩy, những hạt cát mịn nhuyễn được nắm chặt trong lòng bàn tay đang chậm rãi chảy xuống, khuôn mặt trắng bệch dần dần trở nên đỏ bừng vì tức giận.
Nghe thấy động tĩnh, người ở bên kia hướng đến nơi này đi tới, nhìn thấy Lăng Lạc Viêm đang đứng sau cồn cát, nam nhân mặc bạch y bào nhất thời kinh ngạc, lập tức lộ ra vẻ mặt vô cùng mừng rỡ như điên cuồng, đó là biểu tình khi bị mất thứ gì đó rồi có lại, kinh hỉ khi nhìn thấy trân bảo đến mức si mê.
“Lạc Viêm!” cái ôm vô cùng ôn nhu dịu dàng, cẩn thận tránh khỏi miệng vết thương, Long Phạm ôm chặt Lăng Lạc Viêm vào lòng, “Ngươi lạc đến nơi nào? Ta phái người đi tìm nhưng không thấy tung tích của ngươi, thương thế của ngươi sao lại thế này? Chuyện gì đã xảy ra?”
Sắc mặt vui mừng nhưng bên trong hàm chứa lãnh ý, nâng lên đôi mắt nhợt nhạt màu thanh lam quét về hướng Phong Trần Tuyệt.
Đó là sát ý, Phong Trần Tuyệt lui về sau, hắn biết thủ đoạn của vị tế ti ở trước mắt này, cũng thấy rõ bộ mặt lật lọng của Long Phạm, hắn không biết Lăng Lạc Viêm sẽ làm như thế nào.
Lăng Lạc Viêm ngăn cản Long Phạm tiến về phía Phong Trần Tuyệt, “Không cần giết hắn.” Nhìn thấy y phục bị giữ chặt, Long Phạm nhíu mày rồi xoay người, “Lạc Viêm chẳng lẽ muốn bao che cho hắn? Việc ngươi nên làm là phải giết hắn.”
Đối mặt cùng Long Phạm, trong đôi mắt âm u lạnh lẽo hiện lên ý cười, bên trong thâm tình vô hạn lộ ra thần sắc lãnh khốc quyết tuyệt, “Đúng, ta là muốn giết.”
Phốc——vừa dứt lời, chủy thủ xuyên đến tận tim, máu tươi bắn tung tóe trên thân hồng y, đôi mắt lạnh như băng tràn ngập lửa giận. Giống như trong nháy mắt có thể khiến đồng tử đen láy và thâm thúy bị thiêu đốt thành màu đỏ rực. Đảo mạnh chủy thủ, động tác dứt khoát cũng tựa như lúc trước cắt lấy vạt y bào, không một chút do dự càng đâm sâu vào lồng ngực.
Máu tươi chảy xuống ngọn chủy thủ, thấm ướt bạch y bào. Bạch y không nhiễm một hạt bụi bị huyết sắc lan tràn. Long Phạm không ngờ đến, nhìn chủy thủy cắm ngay trước ngực mà không dám tin, dưới đáy mắt tràn đầy đau lòng cùng nghi hoặc, “Lạc Viêm, vì sao….”
Lăng Lạc Viêm nắm chặt thủy thủ đâm mạnh vào trong ngực, dưới đáy mắt lộ ra lửa giận ngút trời, sắc mặt không hề thay đổi.
Lưu ý người bên cạnh ngươi…..Ngay lúc này, trong đầu của hắn vang lên lời nói của Trữ Hinh.
Ám chỉ người bên cạnh không phải Lâm Sở, cũng không phải Nham Kiêu, càng không phải các trưởng lão và tộc nhân khác, mà lại chính là Long Phạm. Trữ Hinh muốn nói lại thôi, thần sắc phức tạp, ánh mắt lo lắng nhìn hắn….
Nguyên lai nàng nhìn thấy chính là cảnh này.
Đây là điều mà thánh nữ đã đoán được———
Trộm nghe được một màn vừa diễn ra khiến thần trí trở nên hỗn loạn, bão cát mù mịt nổi lên trong sa mạc, các diệu sư hoảng hốt sợ hãi vây quanh thành một vòng. Hồng y đỏ rực cùng mái tóc bạch kim tung bay theo gió, sắc mặt tràn đầy thịnh nộ, dưới ánh trăng bạc đang chiếu rọi, Lăng Lạc Viêm đem lưỡi dao sắc bén đâm sâu vào tim của Long Phạm.
Máu tươi tuôn ra như mưa, bỗng nhiên thông qua chủy thủ bắn tung tóe trên mặt của Lăng Lạc Viêm. Bên trong đôi mắt mị hoặc như viêm hỏa, giờ khắc này ngoại trừ phẫn nộ chính là tịch mịch, cái loại tịch mịch đã từng thuộc về Long Phạm.
Phong Trần Tuyệt cũng giật mình, một nhát đao tàn nhẫn dứt khoát, không lưu lại một chút cơ hội sống sót, là một đao trí mạng, lạnh lùng ác liệt nhưng cũng tràn đầy thịnh nộ.
Yêu càng nhiều thì hận cũng càng sâu. Hiện giờ Lăng Lạc Viêm có thể nào phân biệt được hắn đối với Long Phạm là yêu hay là hận hay không?
Đầu tiên là thân phận bị bại lộ rồi sau đó là giấu diếm Đồ Lân lực, đến bây giờ là một màn chân thật đang diễn ra ở trước mặt. Quan hệ của hai người rốt cục lại đi đến mức này, nhìn thấy như vậy, Phong Trần Tuyệt muốn cười cũng cười không được.
Hắn nên vui sướng nhưng biểu tình trên mặt của Lăng Lạc Viêm lại khiến hắn không thể cảm thấy vui mừng. Long Phạm ngã xuống, sát ý của Lăng Lạc Viêm cùng mùi máu tươi trên y phục đỏ sẫm hòa lẫn vào nhau cùng phiêu tán trong không khí. Cái loại sát ý này là thất khống, muốn đem tất cả đều cuồng sát đẫm máu.
Lăng Lạc Viêm vẫn chưa thể sử dụng viêm hỏa, nhưng mất đi viêm hỏa thì hắn tuyệt đối không phải là kẻ yếu, hắn chán ghét huyết tinh không phải bởi vì hắn không dám nhuốm máu, mà bởi vì đã từng bị lây dính quá nhiều, khi đắm chìm trong đó thì hắn sẽ quên đi hết thảy, chỉ có giết chóc.
Vung lên ngọn chủy thủ sắc bén ở trong tay, hắn phóng thích tất cả sát ý cuồng bạo cùng khát vọng mãnh liệt với máu tươi
Một khi bàn tay đã nhuốm máu thì dường như trước mắt hết thảy đều trở thành màu đỏ, trong mũi chỉ còn mùi máu tanh, bị hương vị này vờn quanh thì hắn không thể dừng tay. Khuôn mặt tuấn mỹ dính máu giống như Tu La, xuất chiêu không một chút do dự, nhảy lên tránh khỏi đòn công kích rồi đem chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào, tuyệt đối không sử dụng nhiều hơn một động tác, cũng tuyệt đối không lãng phí một chút sức lực. Phong Trần Tuyệt thậm chí vẫn chưa kịp ra tay thì trên mặt đất đã lấp đầy thi thể. Ánh trăng sáng như ban ngày, máu tươi đỏ sẫm chậm rãi thẩm thấu trên sa mạc trắng xóa, giống như hấp thu dưỡng chất, tựa hồ một bức họa diễm lệ đẫm máu, màu đỏ lan tràn trên sa mạc như dòng suối hồng chảy xiết.
Người đứng ở nơi đó đang thở hổn hển, như đang ngâm mình trong một bể máu, toàn thân ướt đẫm, mái tóc bạch kim nhỏ từng giọt máu xuống bãi cát, ánh mắt lạnh lùng, đôi môi đỏ ửng, khuôn mặt trắng bệch lấm lem huyết sắc, đôi mắt mị hoặc hiện lên sự lãnh khốc tuyệt tình.
“Hãy đi theo ta.” Phong Trần Tuyệt bước lên phía trước, Lăng Lạc Viêm lại một lần nữa mạnh mẽ chiếm đoạt hết thảy tầm mắt của hắn. Nhìn thấy một màn trước mặt khiến hắn không thể không bị Lăng Lạc Viêm hấp dẫn.
“Phong Trần Tuyệt, ngươi dừng lại. Lần đầu tiên gặp mặt thì ngươi liền muốn giết ta, cho dù không có Long Phạm thì người ta muốn cũng không phải là ngươi.” Hủy đi vết máu trên mặt, bởi vì hao hết sức lực mà giọng nói khàn đặc vừa có chút quỷ mị vừa bán hư bán thật, “Đối với ta mà nói, ngươi không có giá trị lợi dụng, hơn nữa ta sẽ không động tình với người gây bất lợi cho ta.”
“Long Phạm đối với ngươi có lợi nên ngươi liền yêu hắn. Hắn lợi dụng ngươi mà ngươi cũng đang lợi dụng hắn? Ngươi đang tự lừa gạt chính mình?” Phong Trần Tuyệt nhịn không được mà nói ra lời mỉa mai.
Lăng Lạc Viêm chậm rãi nghiêng đầu lại, ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn Phong Trần Tuyệt, thế nhưng lại rõ ràng mang theo ý cười, “Ta có nói như vậy hay sao? Ta làm sao lại tự lừa gạt chính mình? Đương nhiên là ta yêu hắn.”
Nhìn thấy máu tươi lan tràn đầy sa mạc, người nói đến câu này lộ ra vẻ mặt quỷ bí, Phong Trần Tuyệt nhất thời không biết nên nói tiếp như thế nào mới hảo. Giống như từ khi nhận rõ tình cảm của chính mình thì hắn không thể che giấu tâm ý muốn có được Lăng Lạc Viêm, nhưng những lời này của Lăng Lạc Viêm lại làm cho lòng hắn nổi lên một trận cuồn cuộn.
Cho đến bây giờ, Lăng Lạc Viêm vẫn thừa nhận còn yêu Long Phạm?!
“Đừng nổ lực làm bất cứ điều gì.” Giơ lên chủy thủ nhuốm đầy máu tươi, mở miệng một cách phi thường chậm rãi, Lăng Lạc Viêm đưa lưỡi đao sắc nhọn đặt ngay trên cổ của Phong Trần Tuyệt, “Lúc này tâm tình của ta đang rất tệ, đừng trêu chọc ta, bằng không, chúng ta cả hai cùng chết.”
Nhíu mi, tùy tiện mở miệng, ánh mắt lạnh lùng quyết đoán, trong đó vẫn còn hiện lên màu đỏ ửng đầy chết chóc, cơn thịnh nộ vẫn chưa lắng dịu, cho dù không thể sử dụng viêm hỏa nhưng đôi mắt mị hoặc lòng người vẫn sắc bén như trước, bên trong toát lên ngọn lửa mãnh liệt đang bừng cháy.
Phong Trần Tuyệt lui ra sau vài bước, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú trên bóng dáng hồng sam ở trước mặt, bất luận là nhiễm đầy máu tươi hay là do nhan sắc trên người, hồng y nam nhân với khí thế chấn nhiếp đầy quỷ dị đã trói buộc tâm tư của hắn.
Lăng Lạc Viêm buông tay xuống, vết thương ở trên bả vai bị toác ra do một màn giết chóc mới vừa rồi, có lẽ là mất máu quá nhiều khiến dưới chân trở nên mềm nhũn, toàn thân hư nhược, duy nhất chỉ có tế ti của hắn mới có thể chữa khỏi vết thương này cho hắn, linh lực ngàn năm có thể làm cho mọi vật trở lại như ban sơ, sóc thủy lực có thể tẩy rửa hết thảy máu tanh trên người của hắn.
Nhìn thấy một thân bạch y bào nằm trong vũng máu, giờ khắc này hắn chỉ muốn có viêm hỏa để có thể đem hết thảy ở trước mắt hủy đi.
Phong Trần Tuyệt vẫn đứng ngay sau lưng hắn, nhìn thấy hắn cầm chặt chủy thủ đứng yên bất động, rốt cục nhịn không được mà lên tiếng, “Ngươi không hối hận vì đã giết hắn?”
“Vì sao phải hối hận?” Thần sắc của Lăng Lạc Viêm trở nên thâm trầm, xoay người lại rồi nhìn Phong Trần Tuyệt, ánh mắt lạnh như băng mang theo phẫn nộ dần dần hiện lên ý cười, “Hắn không phải là Long Phạm.”
Ngay khi Phong Trần Tuyệt đang cảm thấy kinh ngạc thì sau lưng bỗng nhiên có một cỗ lực lượng cực đại phóng thẳng tới, mãnh liệt đến mức không thể ngăn cản, ngay trong ranh giới sinh tử, hắn chỉ có thể bị cỗ lực lượng đó đẩy mạnh ra xa, phất tay chưởng ra phía sau để triệt tiêu một phần lực lượng nhưng vẫn không thể hoàn toàn tránh né.
Hộc máu rồi ngã xuống đất, hắn quay người lại, đừng thẳng trước mặt hắn chính là người đã chết, tế ti Long Phạm. Ngay mới vừa rồi, hắn tận mắt nhìn thấy Lăng Lạc Viêm giết chết Long Phạm!
“Lạc Viêm.” Trong tay nắm chặt một phần y mệ màu đỏ bị xé rách, nam nhân mặc bạch y bào dẫn theo các trưởng lão và diệu sư chạy đến, ngữ thanh có một chút run rẩy, bạch y bào thoát tục không nhiễm bụi trần lại dính đầy cát đất, mái tóc đen mượt suông thẳng đã thoát khỏi sợi dây cột tóc, trở nên hỗn độn tung bay trong gió, sớm mất đi vẻ ung dung, khí chất tao nhã thanh thoát không còn nửa điểm, thần sắc tức giận hòa cùng kinh hỉ, còn lại chính là an tâm và tình ý sâu nặng như đại dương vô tận.
Vứt đi chủy thủ, Lăng Lạc Viêm bắt đầu cất bước, không đợi hắn đến gần, Long Phạm đã nhịn không kịp mà phóng người bay đến ôm chặt hắn vào lòng, đáy mắt còn mang theo thần sắc điên cuồng hỗn loạn, “Ngươi vẫn còn ở đây, ngươi vẫn còn…”
Không ngừng nỉ non bên tai Lăng Lạc Viêm, hiện lên sự sợ hãi mà người bên ngoài không thể phát hiện. Lăng Lạc Viêm nhớ đến không lâu lúc trước Long Phạm đã từng nói những lời đó, hiểu được tế ti của hắn đang lo sợ điều gì, “Ngươi ở đây, ta làm sao có thể không ở.”
Không thể khắc chế kích động dưới đáy lòng, Lăng Lạc Viêm hôn lên đôi môi ở trước mặt, đem toàn thân hư nhược dựa vào trên người Long Phạm, mở ra bờ môi để nghênh đón sự ôn nhu chiếm đoạt mà hắn từng quen thuộc. Long Phạm ôm hắn một cách mãnh liệt khiến hắn cảm thấy ngạt thở, đầu lưỡi tấn công trong miệng không phải ôn nhu khiêu khích mà là trút hết tất cả tình ái cùng si mê cuồng loạn.
Vỗ về thân thể ấm áp của Lăng Lạc Viêm, Long Phạm nhớ lại không lâu lúc trước bị thất lạc Lăng Lạc Viêm. Mặc dù chỉ là trong một lát nhưng hắn lại cảm thấy vô cùng dài lâu, quả thực khiến hắn muốn trở nên điên loạn, hắn biết bất quá nơi đây chỉ là một kết giới, Lạc Viêm và hắn cùng nhau rơi xuống thì sẽ không cách nhau quá xa, cũng tuyệt đối không rơi vào chỗ khác.
Nhưng hắn vẫn không ngừng suy đoán hướng đi của Lạc Viêm, không ngừng hối hận vì sao lúc trước không giữ chặt Lạc Viêm, không ngừng tưởng tượng nếu Lạc Viêm lại rời khỏi thế giới này, nếu bị cuốn vào một khe hở không gian khác thì hắn phải làm thế nào bây giờ…..
Đủ loại suy đoán làm cho hắn gần như luống cuống.
Mãi cho đến lúc này, đi theo tiếng hát, đi theo hương vị huyết tinh, hắn rốt cục lại có thể ôm Lạc Viêm vào trong lòng.
Nụ hôn kịch liệt như ở chỗ không người, tình ý nồng nàn quanh quẩn khắp tứ phía. Từ trước cho đến nay luôn tránh né cảnh tượng như vậy, nhưng trải qua mới vừa rồi, nhìn thấy tế ti gần như điên cuồng cùng phi thường luống cuống, các trưởng lão và diệu sư chỉ có thể thập phần vui mừng nhìn thấy hai người đang ôm hôn, không ai muốn dời mắt.