Trăm nghìn người cùng nhau hò reo, trăm nghìn người kỳ vọng chờ đợi. Hôm nay bọn hắn rốt cục có thể nghênh đón tông chủ của bọn hắn trở về. Thân ảnh bạch y cao ngất đứng thẳng, mái tóc đen huyền vốn được cột gọn chỉnh tề lúc này đang tung bay rồi dần dần hạ xuống, vầng hào quang của sóc thủy từ màu xanh lam hóa thành màu trắng nhợt nhạt, ngoại trừ luồng linh lực mãnh liệt dâng trào khắp toàn thân thì người nam nhân đang lẳng lặng đứng trước mặt mọi người xem ra so với lúc trước cũng không có gì khác biệt.
Bộ dạng không thay đổi, nhưng tất cả đều biết người nam nhân đang đứng trước mặt bọn hắn không phải tế ti của Xích Diêm tộc, hắn là người nắm giữ sóc thủy kế thừa Đồ Lân lực, tông chủ Ngân Diệu tộc, Long Phạm.
Lăng Lạc Viêm đứng trước mặt hắn, nhìn thấy hắn cởi bỏ phong ấn, mái tóc từ đen huyền dần hóa thành màu xanh nhạt, người nam nhân mà hắn phi thường quen thuộc giờ khắc này lại vô cùng xa lạ. Đôi mắt lộ ra màu thanh lam nhợt nhạt khiến hắn nhớ đến lần đầu tiên nhìn thấy long Phạm, như ngôi sao ở phía chân trời, thâm thúy xa xăm, tựa hồ mang theo vô số điều bí ẩn, cũng có chút tĩnh mịch chán nản, thần sắc thản nhiên đang quay lại nhìn hắn, dường như có chút đăm chiêu.
Tựa như hết thảy đều lui trở về thời điểm bọn hắn lần đầu tiên gặp mặt, hắn mới đến nơi này, mà Long Phạm là tế ti trong lòng đầy mưu tính nhưng lại toàn tâm che chở bảo hộ hắn, khiến hắn không thể không yêu.
Đáng tiếc, chỉ trong khoảnh khắc mà hết thảy như vật đổi sao dời. Hắn vẫn là hắn, nhưng Long Phạm không còn là Long Phạm của ngày xưa.
Nhếch lên khóe môi, Lăng Lạc Viêm bật lên một tiếng cười khẽ, dưới đáy mắt tràn đầy giễu cợt. Đi hết một vòng hóa ra lại quay về chỗ cũ, hắn cùng Long Phạm trải qua hết thảy mọi việc, bây giờ tất cả đều trở thành quá khứ, hoặc có lẽ đã bị người nam nhân trước mặt này lãng quên?
Cho dù chưa từng quên nhưng có được cường đại lực lượng như thế, dưới tay có rất nhiều tộc nhân tinh anh, Long Phạm năm đó tự phong ấn chính mình để đi vào Xích Diêm tộc, làm sao lại không có mục đích? Hiện giờ Long Phạm nhớ lại hết thảy, mấy trăm năm chờ đợi cuối cùng thời khắc huy hoàng đã đến. Hắn, Lăng Lạc Viêm có thể làm được điều gì?
Giống như có cái gì vỡ nát, một âm thanh trong trẻo vang lên, từng mảnh vụn rơi xuống.
Đôi mắt lạnh lùng cúi nhìn, đó là ly rượu hắn nắm chặt trong tay, mới vừa rồi, cách đây không lâu, tế ti của hắn còn đích thân rót đầy rượu vào trong đó bằng đôi tay đã từng gắt gao ôm hắn.
Tiếng cười vừa khinh cuồng chế nhạo vừa thâm trầm nặng nề càng lúc càng vang vọng, phát ra từ hồng y nam nhân đang đứng bên trong viêm hỏa, bao gồm cả âm thanh vỡ vụn của ly rượu vọng lại trong cung điện tạo thành từng trận buốt giá lạnh lẽo. Những mảnh thủy tinh bị nghiền nát trong lòng bàn tay hóa thành bột phấn rồi tiêu tan trong viêm hỏa.
Máu tươi nhiễu xuống từ lòng bàn tay, Lăng Lạc Viêm nâng mắt lên, đôi mắt xinh đẹp như viêm hỏa nhưng lại mang theo thần sắc lạnh lùng lạnh nhạt, chỉ có người nam nhân mặc bạch y bào đang đứng trước mặt hắn mới nhìn ra được sự phẫn nộ và sự giằng co trong nội tâm của hắn, đôi mắt kia đang chăm chú nhìn thẳng vào hắn. Lăng Lạc Viêm phát ra tiếng cười cuồng loạn trên đôi môi mỏng manh nhợt nhạt, tràn đầy giễu cợt, không biết là đang cười nhạo chính mình hay đang chế giễu hết thảy mọi việc phát sinh ở trước mặt.
Trong mắt Long Phạm, mái tóc bạch kim xõa dài sau lưng hồng sam đã bị viêm hỏa nhiễm thành màu đỏ ửng, vốn đang tung bay cuồng loạn nhưng giờ khắc này lại trở nên bất động, đỏ thẫm như máu tươi cũng như sợi dây cột tóc đang nằm trong lòng bàn tay của hắn
Sợi dây lụa tơ tằm màu đỏ thẫm mà mỗi ngày hắn đều tự tay vì người nọ thắt lên mái tóc, đôi mắt thanh lam nhìn vào vật trong lòng bàn tay, ánh mắt của Lăng Lạc Viêm cũng bất giác rơi vào nơi đó.
Tiếng cười dừng lại, kẻ khác bị dày vò bên trong sự yên lặng tĩnh mịch, Lam Đằng của Ngân Diệu tộc quỳ gối một bên chờ đợi tông chủ của hắn đem hết thảy kết thúc trong ngày hôm nay. Người của Xích Diêm tộc giống như nhịp tim đã ngừng đập, nín thở nhìn bóng dáng đang đứng ở phía trên.
Long Phạm nhìn chăm chú vật ở trong tay, ánh mắt thản nhiên lộ ra ý cười, nhẹ nhàng nắm chặt sợi dây đỏ đậm vào lòng bàn tay.
Hắn sẽ không quên hắn đã động lòng như thế nào khi nhìn thấy màu đỏ thẫm giữa những ngón tay quấn quanh từng vòng trên mái tóc bạch kim, sợi tóc như tơ xẹt qua lòng bàn tay, màu đỏ đan xen màu bạch kim diễm lệ, đôi mắt mị hoặc lòng người tràn đầy thâm tình che giấu sự cảnh giới trong đó, cũng như người trước mặt đã từng không cam tâm khi bị hắn ôm vào lồng ngực, lần lượt bị hắn yêu cầu chiếm đoạt, rốt cục thừa nhận tình ý đối với hắn, tình cảnh này đã sớm khắc sâu vào trong lòng, mãi mãi sẽ không bao giờ phai nhạt.
“Tông chủ—–” Lam Đằng nóng lòng ngẩng đầu, phong ấn của tông chủ đã giải, vì sao vẫn chưa hạ lệnh, chẳng lẽ là lực lượng vẫn chưa hoàn toàn dung hợp?
Tiếng gọi của Lam Đằng đánh thức Lăng Lạc Viêm khỏi hồi ức đầy ắp kỷ niệm. Nhìn sợi dây cột tóc, hắn cư nhiên lại nhớ đến nhiều việc như vậy, Long Phạm vì hắn mà quỳ xuống, Long Phạm vì hắn mà giết người cướp lấy hồn phách giúp hắn khắc chế ma tính khi cùng Dạ Dực dung hợp, thời khắc phùng ma cùng tiến cùng lui, ứng phó tử chú trên Vọng Thiên Thai, suýt nữa gây nên thiên kiếp khi hắn bị vỡ nát hồn phách, vì để bảo toàn hồn phách của hắn mà sử dụng linh chú thuật khiến linh lực suy yếu, ngay cả tánh mạng của tộc nhân cũng không hề tiếc rẻ…..
Mãi cho đến bây giờ, vì hắn mà làm hết thảy mọi việc, để cuối cùng linh lực bị cạn kiệt phải cởi bỏ phong ấn, nhưng rốt cục những điều đó đã sớm nằm trong dự đoán của người nam nhân này, kể từ ngày bắt đầu có được Trạc Hồn châu.
Nhìn Long Phạm, nhìn thấy màu đỏ đậm trong tay của hắn, Lăng Lạc Viêm thiếu chút nữa liền nhịn không được mà xông lên phía trước để chất vấn, hắn rốt cục nên tin tưởng hay là hoài nghi? Tông chủ Ngân Diệu tộc có phải là Long Phạm mà hắn biết? Người nam nhân mưu tính hết thảy những việc này đến rốt cục muốn làm cái gì?
Không có cách nào khống chế, hắn không thể chống lại những tiếng kêu gào ầm ĩ dưới cõi lòng, đưa tay nắm chặt vạt áo trên thân bạch y bào, “Nói cho ta, tế ti Long Phạm, kế tiếp chính là cái gì, ngươi muốn thần phục ta hay là…..phản bội?”
Hai chữ chậm rãi vang lên, đôi mắt tựa hồ bị viêm hỏa ăn mòn, lạnh lùng như băng giá pha lẫn mãnh liệt như lửa thiêu, sắc bén không cho thối lui, xưng hô chính là tế ti Long Phạm, muốn chính là một cái đáp án, hắn lấy tư cách là tông chủ Xích Diêm tộc đang chất vấn tế ti của hắn, tiếng quát hỏi giống như ẩn chứa bão táp cuồng phong, viêm hỏa bùng nổ, thổi tung hết thảy cả tòa cung điện.
Trong tiếng thở dài, nam nhân mặc bạch y bào thả lỏng bàn tay, tất cả ánh mắt của mọi người dừng trong tay của hắn, nhìn thấy sợi dây cột tóc màu đỏ thẫm lững lờ rơi xuống đất, một cơn gió nhẹ thổi qua, sợi dây bị hủy đi, giống như bị đại dương bao phủ, tiêu tán vô tung giữa những cơn sóng biển thăng trầm.
Mỗi một ngày ôm hôn, xuyên y cột tóc, mỗi một lần màu đỏ thẫm quấn quanh sợi tóc bạch kim, những ngón tay khẽ vuốt xuyên qua làn tóc óng ánh như tơ, hết thảy đều đã tan vỡ.
Đây là đáp án? Lăng Lạc Viêm siết chặt hai tay, lui ra sau từng bước, giống như trong nháy mắt bị đánh mất thứ gì đó, đầu óc trống rỗng thế nhưng trong lòng lại bình tĩnh không một chút gợn sóng, hắn không biết nên lộ ra loại biểu tình nào, là điên cuồng cười nhạo chính mình đã tự vọng tưởng, hay là nổi giận oán hận lần này đã yêu lầm người.
Ít khi gặp phải cảnh ngộ phản bội là vì vô tâm vô tình, nhưng lần này hắn nên dùng lý do gì để thuyết phục chính mình, tất cả tình ái triền miên, tất cả ôn nhu ôm hôn đều không phải là giả, chỉ là vận khí của hắn không tốt đã chọn lầm người?
“Cho dù ngươi thân là truyền nhân của Hách Vũ thì có tư cách gì muốn chủ của ta phải cúi đầu thần phục?” Lam Đằng cười có chút khinh miệt, quay đầu chỉ về phía sau tất cả tộc nhân đang quỳ dưới đất, “Ngươi có thể thấy lực lượng của tộc ta so với Xích Diêm tộc chỉ có mạnh hơn chứ không hề kém. Chủ nhân của ta linh lực ngàn năm lại càng không có bất luận kẻ nào có thể so sánh. Lăng Lạc Viêm ngươi dựa vào cái gì mà dám tự cao ngạo mạn như thế? Dám bắt chủ nhân của ta thần phục ngươi?”
Đôi mắt hỗn loạn phức tạp bỗng nhiên đông lại, như một mũi tên sắc nhọn hướng thẳng Lam Đằng mà bắn đến, Lăng Lạc Viêm trong lòng tràn đầy thịnh nộ cùng đau đớn đến chết lặng, trong nháy mắt tất cả đều bùng nổ, càng là đau đớn không cam tâm thì lửa giận càng mãnh liệt trỗi dậy, đôi mắt mị hoặc lộ ra tàn khốc, trong đáy mắt lan tràn màu đỏ thẫm như máu tươi, “Ngươi là ai? Chuyện của ta và hắn từ khi nào đến phiên ngươi xen vào? Muốn nói ta dựa vào cái gì? Thì dựa vào ta là Lăng Lạc Viêm, dựa vào ta tùy thời đều có thể đem ngươi hủy diệt khỏi thế gian—–”
Y phục hồng sam nâng lên, viêm hỏa thăng đằng bốc cháy, ngọn lửa yêu dã không một tiếng động hóa thành linh thú giương cánh chao liệng giữa không trung trong cung điện, kéo dài chiếc đuôi liệt hỏa đỏ ửng rực lửa. Mọi người kinh hô một tiếng rồi chợt nhiên phát hiện viêm hỏa lướt qua thân thể nhưng bọn hắn vẫn bình yên vô sự, Viêm chủ Lăng Lạc Viêm có thể tùy tâm khống chế viêm hỏa đến mức này hay sao?
Viêm hỏa mang theo nhiệt độ trí mạng cuồn cuộn hướng đến Lam Đằng, trước khi hắn kịp ứng phó thì một vầng hào quang màu thanh lam chặn ngang bước tiến của viêm hỏa —– Viêm hỏa có thể hủy đi hết thảy vạn vật của thế gian ngoại trừ không thể chống lại sóc thủy của Đồ Lân lực.
Long Phạm đánh tan đoàn viêm hỏa đang muốn cắn nuốt Lam Đằng, nhìn người thủ hạ từ trước đến nay luôn trung thành đang quỳ dưới chân của hắn, nâng lên một nụ cười lạnh nhạt, khi Lam Đằng trong lòng tràn đầy vui sướng cảm kích thì lại nghe phía trên truyền đến một lời nói nhẹ nhàng ôn nhu, “Hắn không cần dựa vào bất cứ điều gì, chỉ cần dựa vào ta yêu hắn”
Ngữ thanh dịu dàng chậm rãi, trong bầu không khí khẩn trương căng thẳng cùng áp lực nặng nề vang lên giữa Viêm Lạc cung, mọi người đã sẵn sàng nghênh đón hai tộc sắp sửa nổi dậy chiến loạn, viêm hỏa cùng sóc thủy sẽ đem hết thảy hủy đi trong khoảnh khắc, nhưng không người nào nghĩ rằng phía trên lại truyền xuống một câu như vậy.
Một thân bạch y bào, cử chỉ ung dung, nụ cười lạnh nhạt thoát tục, lại ở trước mặt tất cả mọi người chậm rãi cúi thân, quỳ gối xuống mặt đất, đem hai tay vẫn còn nắm giữ viêm hỏa của người trước mắt đặt vào lòng bàn tay, vết thương do bóp nát ly rượu cùng viêm hỏa đỏ bừng đan xen vào nhau, chỉ trong khoảnh khắc liền biến mất dưới nụ hôn nhẹ nhàng của hắn.
“Ta Long Phạm, nguyện phụng ngươi làm chủ, cả đời không li khai….” Lặp lại lời nói lúc trước, Long Phạm mỉm cười nhìn vào đôi mắt mị hoặc đang tràn đầy kinh ngạc, “Chẳng lẽ Lạc Viêm nghĩ rằng ta sẽ phản bội lời thề của chính mình?”
Là hắn chính miệng nói với Lạc Viêm hắn sẽ không phản bội. Đứng dậy, Long Phạm mỉm cười, nâng tay khẽ vuốt lên sợi tóc đỏ rực, Lăng Lạc Viêm cảm thấy hô hấp của chình mình như đang ngừng lại.
Ở trước mặt hắn vẫn là Long Phạm trước kia? Lúc này lại nói ra những lời đó, lại một lần nữa quỳ dưới chân hắn, vì sao người nam nhân này lại có thể hành động tự nhiên như vậy, tựa hồ vẫn là tế ti của Xích Diêm tộc. Nhưng hắn rõ ràng có một người thuộc hạ đã thiết kế hết thảy, đủ loại hồi ức dĩ vãng của hai người bọn hắn cùng sợi dây cột tóc hiển nhiên cũng bị người này hủy đi….
Trong điện, chỉ có nam nhân mặc bạch y bào đứng trước mặt Lăng Lạc Viêm vẫn còn có thể bình tĩnh.
Tất cả mọi người đờ đẫn sửng sốt, ngữ thanh ôn nhu kia, lời thề hứa hẹn kia, cư nhiên lại cất lên từ miệng của người nam nhân vốn nên ngạo nghễ đứng trên thế gian, được người người thờ phụng kính trọng như thần nhân.
Giờ khắc này không còn là tế ti Long Phạm lúc trước, mà là Ngân Diệu vương Long Phạm, là tông chủ Ngân Diệu tộc, thân phận như thế lại ở trước mặt người khác thề nguyền cả đời không phản bội, cả đời sẽ phụng Lăng Lạc Viêm của Xích Diêm tộc làm chủ?