*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại xung quanh dấu răng, huyết tinh ngưng tụ lộ ra màu tím bầm. Vì khí nóng bốc hơi mà lại chảy ra lần nữa, những giọt huyết châu hiện ra đen sẫm một màu, chậm rãi theo làn da ngọc bạch chảy xuống rơi vào trong nước, dục dũng trong suốt bị lây dính chỉ trong nháy mắt bị vẫn đục ám trầm.
Long Phạm chứng kiến thấy rõ trong khi Lăng Lạc Viêm không hề hay biết, hắn chỉ cảm thấy quanh thân nóng cháy lại bắt đầu rét buốc, tiếng tim đập tựa hồ ngay tại chính bên tai mình vang lên. Tiếng đập nặng nề hỗn độn nhảy lên, hắn dần dần bắt đầu mê man. Trước đó một khắc còn cảm giác độ ấm trong làn nước, giờ phút này lại thoáng chốc lạnh như băng. Không thể khống chế thân thể run rẩy hắn cắn chặt răng hướng bên cạnh bạch y nghi vấn, “Sao lại thế này?”
“Tông chủ bị cắn, trúng độc tính của ma vật” đầu ngón tay theo miệng vết thương mơn trớn. Nhìn thấy trên ngón tay huyết sắc một màu đen, Long Phạm vẫn chưa lộ ra thần sắc kinh hoảng. Trước khi Lăng Lạc Viêm muốn tái hỏi hắn đã tiếp tục nói: “Người bị trúng độc, bình thường trước khi độc phát sẽ bị mất máu mà chết. Nếu chưa chết cuối cùng cũng sẽ vì trúng độc mà huyết mạch bị đình trệ cho đến khi chết.”
Nói cho cùng, bị ma vật kia cắn chỉ có một con đường chết. (khổ rồi khổ rồi)
Hiểu được ý trong lời nói của hắn, Lăng Lạc Viêm mở ra đôi môi đã mất đi huyết sắc im lặng cười khẽ. Cấm kỵ giới quả nhiên phi phàm, mặc dù lúc ấy hắn bình yên đi ra nhưng không nghĩ tới trên người vẫn lưu lại hậu hoạn. Lúc này biết được độc tính lợi hại nhưng hắn cũng không quá mức lo lắng “Tế ti đại nhân cũng biết phương pháp giải độc?”
Có lẽ là vì Long Phạm sống qua năm tháng so với người khác dài lâu, hoặc là vì ngữ thanh mới vừa rồi của hắn vẫn bình tĩnh, Lăng Lạc Viêm nhất định tin tưởng Long Phạm sẽ biết cách cứu chữa.
Long Phạm không trả lời chỉ nhìn thiếu niên đang ngâm mình trong nước, lúc này hắn cố gắng khắc chế run rẩy trên người, miễn cưỡng ngẩng đầu hướng tới chính mình trông lại. Tuy làn nước đã bị độc huyết vẫn đục nhưng theo góc độ của hắn lại có thể nhìn đến ở dưới nước, đôi tay gầy yếu đang siết chặt cứng đờ.
“Nếu là trước đây thì rất khó nói, nhưng hiện giờ đối với tông chủ, độc này cũng không phải là không thể giải” Đem Lăng Lạc Viêm từ trong nước ôm lấy, Long Phạm đưa hắn đặt trên giường, kéo qua tấm lụa phủ lên người hắn.
Trong cơ thể huyết mạch bắt đầu trì hoãn, mặc dù quanh thân đã được gắt gao bao lấy, Lăng Lạc Viêm vẫn có thể rõ ràng cảm giác được tứ chi đang dần dần lạnh cứng. Mới vừa rồi quên hỏi Long Phạm từ khi độc phát đến lúc chết sẽ mất bao lâu, lúc này hắn muốn nói mà ngay cả mở miệng khí lực đều không có. Lại nghĩ đến theo như lời Long Phạm không phải là không thể giải, hắn đành phải chờ bạch y bào tiếp tục thuyết minh.
“Tông chủ chỉ cần dùng viêm hỏa lực thì có thể loại trừ độc tính, chỉ là lúc này linh lực trong cơ thể ngươi còn lại không nhiều lắm, chỉ sợ không đủ sử dụng. Bây giờ chỉ còn cách đem linh lực của ta cấp sang cho ngươi mới có thể giải quyết nguy hiểm lúc này.”
Lại dùng linh lực của Long Phạm? Lăng Lạc Viêm co quắp người lại, cái loại âm lãnh như băng từ trong chỗ sâu nhất nơi cơ thể càng thêm nghiêm trọng, nhưng đối với lời nói của Long Phạm hắn không lập tức đáp ứng.
Hắn cần lực lượng của Long Phạm cũng cần địa vị trong tộc, nhưng không muốn giành lấy linh lực từ trên người bạch y bào nam nhân này. Lúc trước chỉ vì tình thế bắt buộc mà nay lại bất đồng. Nếu hắn đã được tộc nhân thừa nhận là tông chủ, liền không thể mỗi lần nguy cơ đều cậy vào lực của người khác, hơn nữa lại là Long Phạm, nếu mọi chuyện đều dựa vào hắn, vốn là người khó có thể điều khiển, e rằng càng ngày càng khó nắm trong tay.
Thay vì kỳ vọng vào kẻ khác không bằng dựa vào chính mình. Đạo lý này hắn sớm hiểu rõ. Lực lượng phải chính mình nắm trong tay.
“Ta muốn ngươi…..lập tức truyền thụ cho ta…phương pháp….tu luyện linh lực….” ngữ thanh đứt quảng từ hàm răng cắn chặt phun ra, đã cố hết sức che dấu lại vẫn có thể nghe được giọng nói run rẩy. Thiếu niên trên giường khuôn mặt đã trắng bệch, sợi tóc màu bạch kim ẩm ướt gắt gao dính lên trán, đôi mắt như liệt hỏa chỉ có cường ngạnh mệnh lệnh mà chưa hiện ra nửa điểm thống khổ.
Nhìn đôi mắt kia, đáy lòng Long Phạm có thể cảm nhận được một lần nữa bị khiêu khích giống như xáo động. Rõ ràng trong người đau đớn chịu không nổi, thiếu niên dùng ngữ thanh run rẩy để ra lệnh, trong mắt lại không có một chút dao động, không cần linh lực của hắn lại muốn lúc này hắn giáo thụ phương pháp tu luyện linh lực.
Cùng Lăng Lạc Viêm nhìn nhau, hắn ngồi xuống bên giường đem thiếu niên đang cuộn tròn ôm đến trong lòng ngực, “Từ lúc độc phát cho đến khi huyết mạch ngưng trệ mà chết, thời gian cũng không tính là dài, tông chủ cẩn thận nghe là được, phương pháp tu luyện linh lực….” ngữ thanh nhẹ nhàng bên tai Lăng Lạc Viêm. Dưới tay Long Phạm là thân thể lạnh như băng, trong lòng lại cảm thấy có gì đó xáo trộn, lại thêm chút gì đó khác lạ. Hồn phách trong khối thân thể này so với phàm nhân thập phần kiên cường, nhưng chính vì thế làm cho hắn không thích nhìn thấy bộ dáng trước mắt. (nói đại là anh xót đi)
Lăng Lạc Viêm đang miễn cưỡng duy trì cơn rét buốc lạnh thấu xương. Một trận ấm áp bỗng nhiên từ phía sau truyền đến, không ngừng khẽ vuốt, đôi tay Long Phạm giống như rót dòng nước ấm vào băng lãnh bên trong cơ thể hắn. Lăng Lạc Viêm không ngừng chống lại cơn ớn lạnh trong người, đồng thời vẫn phải chăm chú nhớ kỹ phương pháp tu luyện bên tai. Chiếu theo tâm pháp sử dụng không thuộc loại linh phách của hắn đã gần như vô pháp duy trì, mà nay cổ ấm áp lưu chuyển đúng lúc khiến hắn quay trở lại thanh tỉnh. Giương mắt nhìn Long Phạm, hắn hơi chút hòa hoãn dùng ngữ thanh không còn quá mức run rẩy nói, “Đem y phục thoát”
Biết ý tứ của hắn, Long Phạm tạm thời dừng lại tâm pháp tu luyện trong miệng. Thoát đi ngoại bào cho đến khi toàn bộ y phục được đặt sang một bên. Lăng Lạc Viêm nhìn thấy thân thể đủ làm cho hắn yêu thích không thôi lại hiển diện trước mặt, vừa lòng giao thân ôm lên.
Trong nháy mắt không thể dùng ngôn ngữ đến hình dung sự ấm áp cùng mềm dẻo và cảm xúc tràn ngập co dãn làm tứ chi cứng ngắt lạnh băng của hắn bỗng nhiên được giải thoát, tựa như độc tính đã giảm đi một nửa. Thỏa mãn thở dài một tiếng, mang theo âm điệu khàn khàn lại lộ ra hoàn toàn vui thích, tiếng thở dài phiêu tán trong trướng mạn (màn ngủ). Người bị hắn ôm chặt ánh mắt chớp động, Long Phạm tiếp tục mở miệng truyền tâm pháp tu luyện, nhưng mới vừa rồi trong nháy mắt cơ hồ khó có thể tự khống chế tình dục chi niệm khiến cơ thể hắn nóng thêm vài phần.
Lăng Lạc Viêm trở mình, cùng tứ chi của nam nhân bên cạnh giao triền quấn quýt, làm cho mỗi bộ phận trên thân thể lạnh như băng có thể cảm nhận được sự ấm áp kia. Cơ hồ là kề sát chặt chẽ, hắn tự nhiên sẽ không thể không có cảm giác phản ứng dưới thân của Long Phạm.
Chiếu theo phương pháp của Long Phạm, với linh phách đầy đủ của Dạ Dực, hơn nữa linh lực lúc trước trong cơ thể hắn chưa từng dùng hết, hắn cảm nhận được lực lượng bắt đầu hội tụ, thân thể bắt đầu cọ xát trên người Long Phạm
Ở trước mặt hắn, nam nhân đang ôm sắc mặt vẫn trầm tĩnh không đổi, nhưng nhiệt độ nơi khố gian (chỗ đó ấy) cùng thân thể không như khuôn mặt bình tĩnh kia. Rốt cục có thừa lực lộ ra cái cười khẽ chế giễu, hắn dần dần tăng lên nhiệt độ trong cơ thể, lại vì nhiệt độ tập trung vào một chỗ nào đó mà cọ xát vài cái “Đa tạ tế ti giáo thụ phương pháp tu luyện, bản tông chủ cảm thấy tốt hơn rất nhiều,”
Sa trướng bằng lụa trắng phủ xuống, vầng sáng từ huyền châu óng ánh chiếu lên mái tóc bạch kim toát ra nhan sắc như hỏa, sợi tóc ẩm ướt dừng trên cổ và đầu vai cho đến thắt lưng, tay chân thiếu niên cùng hắn quấn quýt giao lấy, vẫn mang theo ngữ thanh lộ rõ vẻ mị hoặc, trong đáy mắt che giấu vài tia tà khí cùng giảo hoạt, hiển nhiên là cố ý tạo ra nhiệt độ cao trên người hắn.
Long Phạm đối với hắn chế giễu như không nghe thấy, kéo qua làn tóc bên cổ thiếu niên, hơi hơi giơ lên môi, “Tông chủ không cần cảm tạ, đây là chi trách của thuộc hạ. Vì để cho tông chủ hoàn toàn khỏi hắn, cũng nên giải quyết những việc chưa hết miễn lưu lại hậu hoạn,”
Lăng Lạc Viêm chưa kịp giật mình vì một tia cười yếu ớt kia, mắt đã thấy Long Phạm khôi phục lại vẻ trầm tĩnh lạnh nhạt, trong đáy mắt màu thanh lam lại nổi lên thâm trầm. Không khỏi nghi hoặc lời nói của hắn, tiếp theo bên hông bỗng nhiên bị một bàn tay gắt gao ôm chặt, mà phía sau cổ đột nhiên bị áp lực ấn hạ làm cho hắn không thể không hơi hơi nghiêng đầu đi.
Cũng như khi bị ma vật hút máu cơn đau đớn lại một lần nữa đánh úp. Lăng Lạc Viêm chỉ cảm thấy bên cổ bị một đôi môi mềm mại phủ lên. Theo đau đớn từ trên cổ có thể cảm giác được huyết tinh dần dần bị hút ra, mà phần eo phía dưới bị giữ chặt, lại có thể cảm nhận được một vật của hắn đang gắt gao cương cứng. (vật gì vậy ta, xấu hổ quá, che mắt…)
Không thể khống chế khiến cho phản ứng đồng dạng. Lần nữa bị mất máu cùng áp lực bên hông khiến thân thể Lăng Lạc Viêm trải qua tra tấn không còn sức lực để cử động. Theo miệng vết thương từ bên cổ liếm mút mang đến đau đớn, hai người kề sát thân thể ấm áp cùng nhiệt độ dưới thân khiến dục niệm của hắn bốc lên. Tại lúc mê man vô lực hắn cảm nhận như thể bị tra tấn khó nhịn, tựa như trải qua thống khổ lại giống như tiếp nhận trêu chọc, hắn rốt cục không thể nhịn, cắn môi rên rỉ một tiếng.
Long Phạm ở trên chiếc cổ mảnh khảnh liếm mút, hướng bên giường phun ra một nhúm độc huyết, lại phủ môi lên lần nữa đem độc huyết còn lưu lại đều rửa sạch sẽ, đầu lưỡi từ miệng vết thương đảo qua, lúc này mới buông thiếu niên đang gắt gao ấn giữ trong lòng ngực, “Độc huyết trong cơ thể tông chủ đã trừ, độc tính cũng đã giải, sau đó chỉ cần điều trị qua thêm mấy ngày nữa sẽ khỏi hẳn.”
Vô lực tùy ý để Long Phạm giúp hắn dùng linh lực khôi phục miệng vết thương, Lăng Lạc Viêm liếc mắt nhìn người nam nhân vẫn là vẻ mặt ôn nhã bình thản. Nhếch môi không mang theo ý cười, bên cổ đau đớn cùng nhiệt độ dưới thân đều làm cho hắn có thể xác định lần nữa, kia thân bạch y bào được người người sùng kính như thần tuyệt đối là cái đồ vô sỉ, thừa dịp hắn không còn chút sức lực lại lộng hành như thế, trên mặt lại vẫn làm ra bộ dáng điềm nhiên như không. (bác Long vô sỉ )
Nhắm mắt thu lại các loại cảm xúc đang bắt đầu khởi động dưới đáy mắt, Lăng Lạc Viêm xoay người một lần nữa nằm thẳng, “Đừng quên, bắt đầu từ ngày mai hết thảy việc của ta đều do tế ti đến thị phụng,”
“Tuân mệnh….thuộc hạ tự nhiên sẽ không quên.”
Hai người đều không tái xuyên y, cũng không nhắc đến biến hóa của thân thể hai bên. Dưới bóng đêm, hai thân thể trần trụi tiếp tục nhanh kề sát, ôm nhau mà ngủ.