Đó là một câu chuyện xưa rất đẹp nhưng buồn.
Điền Viên cùng vợ hắn là thanh mai trúc mã. Cha mẹ hai người đều mất sớm, bọn họ kiên cường sống dựa vào năng lực của chính bản thân mình.
Mặc dù không phải thực giàu có, nhưng là vui vẻ hơn bất kì ai. Giữa những điều bình thường, họ tìm được thứ hạnh phúc đơn giản nhất, chân thật nhất.
Cùng nhau dốc sức làm tám năm, rốt cục cũng dành dụm đủ tiền cho học phí cùng lộ phí để Điền Viên ra nước ngoài học làm bánh cùng trù nghệ.
Hai người mong ước sau khi Điền Viên về nước họ sẽ cùng nhau mở một tiệm bánh nhỏ.
Ba năm trước, Điền Viên trở về với một tay nghề xuất sắc cùng tiền. Chính là, chờ hắn trở về chỉ có một phong thơ của vợ trước khi chết......
Nơi lúc trước bọn họ muốn mở tiệm bánh hiện đã có người mở trước bọn họ. Chính là Đồng Niên Băng Điểm ốc bây giờ. Điền Viên không có ý định gì khác, thầm nghĩ ở đây cả đời làm bánh ngọt để mãi nhớ kĩ ước hẹn của họ.
Chuyện xưa xong rồi, Trần Húc Đông cũng đưa Hứa Minh vào tới. Bọn họ gật đầu với Tư Đồ Nhất Tương rồi tuỳ ý tìm một chỗ ngồi.
“Vợ ngài thích ăn băng chúc mặn phải không?” Tư Đồ Nhất Tương nghe xong câu chuyện liền hướng Điền sư phó hỏi.
“Đúng vậy. Sở thích của nàng thật đặc biệt. Rất ít người thích ăn băng chúc mặn. Nàng đi rồi ta cũng chưa từng làm lại món đó.”
“......” Tư Đồ Nhất Tương có chút không biết như thế nào trả lời. Người này đáp ứng làm băng chúc mặn sao?
“Ngươi yêu người kia phải không?” Điền sư phó đột nhiên như vậy hỏi.
“Ân?” Tư Đồ Nhất Tương có chút không phản ứng kịp. Vợ hắn??? Như thế nào có thể?!!
“Chính là người ngươi nói phải ăn băng chúc mặn kia.”
“Phải..... Là yêu.” Tư Đồ Nhất Tương có chút chột dạ. Cái kia không phải người, khụ...... Là cá......
Tư Đồ Nhất Tương cúi đầu dấu đi sự xấu hổ, nam sư phó toàn bộ cho là hắn ngượng ngùng.
Thật sự? Dạ Vương Tư Đồ Nhất Tương ngượng ngùng? Như thế nào có thể? Trời biết da mặt hắn có bao nhiêu dày.
Nam nhân làm từ bùn, nữ nhân làm từ nước. Da mặt Tư Đồ Nhất Tương chỉ có thể dùng xi măng để làm!
“Ác, khụ khụ ” nghe xong Tư Đồ Nhất Tương nói, Trần Húc Đông đang ăn băng chúc liền sặc. Hắn vừa rồi không có nghe sai đi? Đại ca nói gì? Yêu?!!
“Mặt trời mọc từ hướng tây.” Hứa Minh mặt không chút thay đổi liền nói.
“Không, ngươi nói sai rồi. Ta xem hôm nay mặt trời căn bản là không có mọc. Hiện tại ở trên trời tỏa ánh sáng hẳn là ánh trăng!” Trần Húc Đông nhiệt tình nói.
Tư Đồ Nhất Tương quay đầu sang phía Trần Húc Đông cùng Hứa Minh, đối bọn họ cười cười không rõ ý tứ hàm xúc. Nghĩ thầm rằng, hai người các ngươi xong rồi, hôm nay chết chắc rồi. Dám lấy ta làm trò cười?!
“Tư Đồ tiên sinh, ngài có thể yên tâm. Băng chúc mặn này ta sẽ làm. Bất quá chỉ làm cho người yêu của ngươi.”
“Phi thường cảm tạ.” Tư Đồ Nhất Tương vừa lòng cười cười.
“Nếu không có chuyện gì khác ta nên ra ngoài, ngài có vẻ đang vội.”
“Tốt.”
Nghe được Tư Đồ Nhất Tương lên tiếng trả lời, Điền sư phó trở lại khoảng trời nhỏ của hắn, phòng làm bánh. Trần Húc Đông thấy thế nhanh chóng kéo Hứa Minh đi đến cạnh Tư Đồ Nhất Tương.
“Đại ca, ngươi yêu ai? Chắc không phái là một con cá đi?” Trần Húc Đông tò mò muốn chết. Thực không phải hắn khoa trương a. Đại ca này trước giờ là không để mỹ nữ vào trong mắt, dễ nhìn cũng không để vào mắt, bây giờ lại còn nói có vợ?
“Ân, ngươi quả nhiên thông minh.” Tư Đồ Nhất Tương biết Trần Húc Đông chính là đoán mò cho vui, hắn sẽ không nghĩ đến chính mình đoán mò lại đoán trúng rồi. Sủng ái hẳn là cũng là một loại yêu đi, hắn đối Đậu Đậu không phải là như thế sao? Cho nên nói yêu...... Cũng không đủ.
“!!!” Phản ứng của Trần Húc Đông.
“......” Phản ứng của Hứa Minh.
Tư Đồ Nhất Tương không nói, thưởng thức biểu tình của hai người anh em này.
“Thần a, bảo sét đánh làm cho ta thanh tỉnh một chút đi.” Trần Húc Đông hơn nửa ngày sau mới lấy lại tinh thần nói.
Hứa Minh giật mình xong thì tuỳ ý cười cười. Hắn đây là căn bản cũng không tin Tư Đồ Nhất Tương nói. Người yêu cá? Như thế nào có thể!
Kỳ thật lúc này Hứa Minh nên ngẫm lại, mọi chuyện nếu là Tư Đồ Nhất Tương thì sẽ không có cái gì là không thể.
“Đi thôi, đi ăn cơm trước. Sau đó liền mang bọn ngươi đi xem...... ‘ vợ ’ của ta.” Tư Đồ Nhất Tương biểu tình thần bí, nắm vai hai người “kéo” ra khỏi văn phòng.
Đi đến một nhà hàng bọn họ thường ăn, Tư Đồ Nhất Tương cùng Trần Húc Đông còn có Hứa Minh, ba người đi thẳng đến một phòng nào đó.
Ông chủ nhà hàng đều quen biết bọn họ, nhà hàng này cũng đã được Dạ Hoả chiếu cố không ít, bằng không kinh doanh không có khả năng tốt như bây giờ. Muốn tìm một chỗ trong nhà hàng, khó, khó càng khó. Hoàn hảo có một gian là luôn dành cho bọn họ.
Họ tùy ý gọi vài món ăn. Thời gian này Tư Đồ Nhất Tương có thể tận tình thả lỏng, dù sao đều là anh em của mình, không giống ăn cơm cùng các thương nhân hay các đối tác, thật sự căng thẳng.
“Đại ca, chuyện vừa rồi là nói giỡn phải không?” Trần Húc Đông một mực nghĩ đến vấn đề này.
“Có phải nói giỡn hay không ngươi sẽ biết nhanh thôi.” Tư Đồ Nhất Tương không trả lời thẳng. Trần Húc Đông một bụng khó chịu vì tò mò.
“Mau ăn mau ăn. Ăn xong lập tức đi!” Trần Húc Đông nói xong thật đúng là liền cho thức ăn vào miệng nhanh như bay.
Tư Đồ Nhất Tương cùng Hứa Minh có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu lão đệ này. Người này tính tình luôn luôn gấp gáp như vậy.
Chỉ chốc lát sau, ngoài phòng vang lên tiếng đập cửa. Tư Đồ Nhất Tương quay đầu nhíu mày. Ông chủ nơi này biết hắn trong lúc ăn không thích bị ngườii khác quấy rầy, lẽ ra không có khả năng cho người khác đến nơi này.
“ Vào đi.” Tư Đồ Nhất Tương ngừng tay mở miệng nói.
Người đến là một tiểu tử trẻ tuổi, mặc quần áo bồi bàn của nhà hàng này.
“Dạ ca, đây là hải sản hôm nay vừa chuyển đến. Tề thúc biết ngài không thích bị quấy rầy, bất quá tôm hùm lần này rất lớn, rất hiếm, liền mang lên thêm một món cho ngài.” Tiểu tử lễ phép nói ra nguyên nhân.
“Dạ ca” đây chính là tên người khác gọi Tư Đồ Nhất Tương. Ở Dạ Hoả, thủ hạ cũng là các huynh đệ đều gọi hắn đại ca, giới bên ngoài, không phải gọi hắn Dạ Vương chính là gọi hắn Dạ ca. Mà Tề thúc, chủ nhà hàng này cũng vậy.
“Để đó, thay ta cám ơn Tề thúc.”
“Dạ ca từ từ dùng.” Tiểu tử nói xong liền ra khỏi phòng.
“Sách, Tề thúc này còn có tâm. Không uổng công chúng ta mấy năm nay chiếu cố nơi này.” Trần Húc Đông không cần suy nghĩ liền túm lấy miếng tôm hùm. Tư Đồ Nhất Tương không ăn hải sản, vì thế chỉ có Hứa Minh cùng Trần Húc Đông hai người ăn tôm. Bởi vì đều cho rằng trong này không ai dám động đến bọn họ, nên không hề nghĩ ngợi nhiều mà ăn uống ngon lành. Nhưng thật sự, trên đời này luôn có chút chuyện ngoài dự liệu của ngươi.
Tiểu tử vừa rồi là người hôm qua mới đến. Lại nói tiếp hắn cùng Tề thúc có quan hệ thân thích. Ở nhà cả ngày không có việc gì, mụ mụ hắn mới cho hắn tới nơi này giúp Tề thúc. Ai nghĩ đến ngày đầu tiên hắn lại gây chuyện lớn như vậy.
Tề thúc vừa rồi đi ra ngoài có chút việc không ở nhà hàng, trở về vừa lúc nhìn thấy đứa cháu cười tủm tỉm đi ra từ khu phòng đặc biệt.
“Ngươi đến nơi đó làm cái gì?” Tề thúc không hờn giận hỏi.
“Không, không có gì.” Tiểu tử có chút sợ vị thúc thúc này. Có chút chột dạ cúi đầu không dám nhìn. Hắn nhận tiền của người khác để hạ độc vào tôm hùm khẳng định không thể để thúc thúc biết, bằng không nhất định sẽ bị thúc thúc mắng đến chết.
Tề thúc lăn lộn nhiều năm như vậy, người nào chưa thấy qua. Biểu tình sợ sệt của đứa cháu này hắn nhìn qua đã biết.
“Tiểu Hạ, ngươi nói mau ngươi đi vào làm cái gì? Trong gian phòng kia cũng không phải người bình thường, nếu ngươi đã làm sai chuyện gì thì nhất định sẽ xảy ra chuyện lớn.”
“Ta, ta không có làm cái gì.” Tiểu Hạ liếc trái liếc phải, chính là không dám đối diện với ánh mắt của Tề thúc. Tề thúc thấy thế trực tiếp kéo tiểu Hạ vào trong gian buồng nhỏ.
Nói không dọa cho hắn nhảy dựng lên là không có khả năng, nếu tim Tề thúc mà không tốt khẳng định đã ngất rồi. Trước mắt Hứa Minh cùng Trần Húc Đông sắc mặt trắng bệch, giống như cố gắng chống đỡ không cho phép mình ngất xỉu. Tư Đồ Nhất Tương vội vàng gọi điện thoại.
Tề thúc giữ chặt tay nắm cửa, tay phải trói chặt tay Tiểu Hạ. Lần này xong rồi, tiểu tử này nếu mệnh không tốt chắc sẽ không sống nổi.
Tư Đồ Nhất Tương ánh mắt giống như muốn giết người nhìn hướng Tề thúc. Cặp ưng nhãn kia làm cho hắn sợ run người. Trước mắt chuyện thực rõ ràng là có người cố ý bỏ thuốc. Phỏng chừng bên ngoài đã có kẻ chờ xem bọn họ xấu mặt. Chính là hắn hiện tại có thể thoải mái mà đi ra ngoài, nhưng hiện tại Hứa Minh cùng Húc Đông như vậy, hắn cũng không có biện pháp khác.
“Dạ vương, chuyện này lát nữa ta sẽ giải thích. Hiện tại việc cấp bách vẫn là rời khỏi nơi này.” Tề thúc dứt lời, di chuyển cái bình ngọc trong phòng, chỉ thấy vách tường vốn không một khe hở đột nhiên tách ra, bên trong xuất hiện một cái phòng ngủ lớn.
Tư Đồ Nhất Tương biết tiếp tục như thế này không phải biện pháp, liền đỡ Hứa Minh cùng Trần Húc Đông theo Tề thúc vào phòng ngủ.
Lúc phát hiện thức ăn có vấn đề, phản ứng đầu tiên của Tư Đồ Nhất Tương và Hứa Minh chính là gọi điện thoại. Tư Đồ Nhất Tương gọi cho Thần Hi. Hắn là viện trưởng của một bệnh viện tư. Hứa Minh là gọi cho anh em trong hội. Tư Đồ Nhất Tương là hy vọng có thể mau chóng chữa cho bọn họ, Hứa Minh lại là không hy vọng Tư Đồ Nhất Tương xảy ra việc gi ngoài ý muốn. Gần đây hắn gây thù nhiều lắm, trong chốc lát thật không thể nhớ được là ai dám to gan như vậy.
Thông qua phòng ngủ để thoát ra ngoài, Tề thúc mang theo mấy người cùng tiến lên xe, trực tiếp hướng về một trong các biệt thự của Tư Đồ Nhất Tương, Lãng Đào Sa. Nơi đó cách nơi này khá gần, hắn chính là bảo Thần Hi đến nơi đó.
Bọn Tư Đồ Nhất Tương vửa bước chân đi, một đám người mặc Âu phục màu đen liền trì độn vọt vào trong khu phòng đặc biệt.
“Tiếu ca, người chạy rồi.” Một người trong đó nói.
“Mẹ nó, mau lục soát cho ta, nhất định phải còn ở đây. Bọn họ rõ ràng không đi ra ngoài.” Kẻ được gọi là “Tiếu ca” sắc mặt xanh mét. Thành công đã ngay trước mắt, cư nhiên xảy ra vấn đề. Thực con mẹ nó ông trời bất công a. Dựa vào cái gì mỗi lần đều để Dạ vương gặp may mắn? Hắn hôm nay vốn nghĩ có thể bắt được vài người.
“Tiếu ca, thật sự tìm không thấy.”
Phòng đặc biệt này vẫn là bố trí giống như trước. Bình hoa bọn họ cũng động qua, nhưng là bình hoa này không phải chỉ cần chạm vào là có thể làm cho vách tường tách ra. Trong đó còn có chút kĩ xảo. Đáng tiếc, những người này không biết.
“Tiểu tử các ngươi đã nói đâu?” Tiếu ca hỏi.
“Hắn cũng không thấy, hẳn là đã chạy.”
“Phế vật, toàn bộ con mẹ nó là nhất bang phế vật.” Tiếu ca đá ngã lăn cái bàn, oán hận quay đầu đi ra ngoài.
Tiếu Kha, Ngọc Long Bang bang chủ. Tuổi trẻ khí thịnh, nghĩ mình có thể xưng bá một phương, cũng không đem bất luận kẻ nào để vào mắt. Liên tiếp khiêu khích Tư Đồ Nhất Tương, Tư Đồ Nhất Tương không cùng tiểu nhân vật so đo, cũng không có hạ thủ. Kết quả tính kiêu ngạo của tên nhóc này theo đó tăng dần.
Lúc năm người đến Lãng Đào Sa, Cổ Thần Hi đã ở chỗ này chờ bọn họ. Mấy tên bảo tiêu đỡ hai người kia vào phòng. Chuyện này nếu để các anh em biết, bọn họ nhất định sẽ mất mặt.
“Thần Hi, hai người bọn họ thế nào?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi.
“Hẳn là thuốc ngủ loại mạnh. Bảo bọn họ đừng cố chống đỡ nữa, ngủ một giấc trước. Ta đem mẫu máu đi xét nghiệm. Chi tiết đến lúc đó nói sau.” Cổ Thần Hi nói xong liền bắt đầu thu dọn đồ của mình.
“Ân, ta tìm người đưa ngươi trở về. Trên đường cẩn thận.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời, kêu bốn cấp dười đưa Cổ Thần Hi quay về bệnh viện.
Trong phòng còn lại Tư Đồ Nhất Tương cùng Hứa Minh và Trần Húc Đông. Tư Đồ Nhất Tương nhìn nhìn hai người liền xoay người đi ra ngoài. Chuyện này hắn tuyệt đối phải làm rõ mới được.
Trong đại sảnh, Tề thúc củng Tiểu Hạ đang đợi. Hai người bọn họ hiện tại trong lòng rất bất an. Nhìn thấy Tư Đồ Nhất Tương xuống lầu, Tề thúc lập tức đứng dậy cúi chào hắn.
“Dạ vương.”
“Tề thúc, ngồi.” Tư Đồ Nhất Tương mặt không chút thay đổi, nhìn không ra hắn trong lòng suy nghĩ cái gì.
Tề thúc bất an ngồi xuống. Ngồi cũng không dám ngồi yên. Tim đang treo giữa không trung, mông nào dám ngồi thật?!
“Tiểu tử này với ngươi có quan hệ gì?” Tư Đồ Nhất Tương thấy thật đúng. Nếu không có vấn đề gì, Tề thúc sẽ không khẩn trương giúp bọn họ như bây giờ.
“Hắn là cháu ruột ta.” Tề thúc thành thật trả lời.
Vừa nghe hai từ “Dạ vương”, nhìn nhìn lại một phòng mười người mặc Âu phục màu đen, người đứng thẳng tắp, Tiểu Hạ sợ tới mức không phát ra âm thanh được. Không cần nhìn kĩ cũng có thể thấy hắn đang phát run.
“Vừa rồi ngài nói giải thích, bây giờ ta muốn nghe một chút.” Tư Đồ Nhất Tương thờ ơ bắt chéo chân nói.
“Hắn là Tề Hạ, là con của đại ca ta, hôm qua mới đến chỗ ta làm việc. Ta buổi chiều đi ra ngoài, không biết ngài cùng nhị vị Đường chủ lại đây. Về phần chi tiết thì phải hỏi tiểu tử này.”
Một tay Tư Đồ Nhất Tương có tiết tấu gõ gõ bàn, chờ Tề Hạ mở miệng.
“Tiểu Hạ, còn không mau nói? Hôm nay chuyện rốt cuộc là ai bảo ngươi làm?” Tề thúc đè nặng thanh âm hướng Tề Hạ chất vấn.
“Ta cũng không biết. Người nọ ngồi ở chỗ dành cho khách. Sau đó tiến vào, liền gọi ta lại. Sau đó hắn cho ta một ít tiền, bảo ta đem một lọ nước thuốc bỏ vào tôm hùm, nói phải làm theo như họ phân phó. Hắn nói cho ta biết chỉ cần ta làm xong, bọn họ còn có thể cho ta thêm tiền. Ta không biết ngài là Dạ vương. Đều là bọn họ bảo ta làm, ngài không nên làm khó ta a.” Tề Hạ nói xong quỳ xuống chân Tư Đồ Nhất Tương. Hắn biết thúc hắn bên ngoài cũng có chút danh tiếng. Nếu là người bình thường thì thúc hắn sẽ không khẩn trương như vậy.
“Còn nhớ ngoại hình kẻ bảo ngươi hạ dược?”
“Vóc dáng rất cao, làn da đen đen. Đúng rồi, chân mày có vết sẹo.” Tề Hạ đem toàn bộ mà mình nhìn thấy nói ra. Hắn hiện tại chỉ hy vọng có khả năng bắt lấy chút may mắn. Nhưng chuyện không hay như thế này làm sao mong có vận may?
“Là hắn......” Tư Đồ Nhất Tương vừa nghe mi mắt có cái vết sẹo liền đoán được. Những kẻ đối nghịch với mình, trừ tên tiểu tử họ Tiếu kia thì không có ai trên mi mắt có vết sẹo.
“Ta nghe bọn kia đều gọi hắn là ‘Tiếu ca‘.”
“A, hắn xứng với chữ ‘ca’ sao?” Tư Đồ Nhất Tương cười nói vẫy tay với bên cạnh. Rất nhanh có một người đi đến cạnh hắn.
“Đại ca có gì phân phó?”
“Mang Tiếu Kha đến đây cho ta.” Khi Tư Đồ Nhất Tương nói lời này thật giống như đang nói “Kéo con kiến kia ra đây” một cách bình thường thoải mái.
Đích thực, Tư Đồ Nhất Tương vẫn không thèm đối phó với một kẻ như thế, nhưng là lần này Hứa Minh cùng Húc Đông có chuyện, hơn nữa vì vậy mà hắn không thể về nhà chăm sóc ‘vợ’ hắn, khiến hắn có chút phát hoả.
“Vâng, đại ca.”