Sau khi Tư Đồ Tảm Nguyệt và Hứa Minh được cha xứ tuyên bố chính thức trở thành vợ chồng, Hứa Minh nắm tay Tư Đồ Tảm Nguyệt đi ra hoa viên bên ngoài khách sạn. Thời khắc này là lúc mỗi nữ nhân chưa kết hôn đều đã chờ đợi rất lâu. Nguyên nhân rất đơn giản, tân nương phải ném bó hoa của mình, mà nữ nhân nhận được hoa có thể sẽ may mắn trở thành tân nương tiếp theo.
Hôm nay phù dâu tuy chỉ có một người, nhưng số nữ nhân chưa kết hôn lại có không ít. Dù sao anh em Dạ Hoả rất đông, bạn gái mang đến góp vui cũng không thiếu người. Hôm nay ngoại trừ là hôn lễ của Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt ra, còn là tết trung thu. Buổi tối người một nhà cũng muốn cùng nhau đoàn tụ.
“Đậu Đậu, bó hoa mà Nguyệt tỷ tỷ ngươi cầm trong tay, ai cướp được thì người đó sẽ là tân nương tiếp theo đó. Ngươi không muốn sao?” Hạ Viễn đột nhiên nhỏ giọng nói với Đậu Đậu. Nhận được bó hoa là một việc rất tốt đẹp nha.
Bởi vì Hạ Viễn đã từng sống qua ở thời đại này hơn hai mươi năm, cho nên những việc này hắn biết rất rõ. Trước đây có bằng hữu kết hôn, hắn cũng đã tham gia không ít lần.
“Gì? Thật vậy hả cha?” Đậu Đậu nhỏ tiếng hỏi.
“Ừm, thật. Nếu ngươi muốn có thì mau nhanh lên nào. Nguyệt tỷ tỷ ngươi cũng đã bắt đầu chuẩn bị rồi.” Hạ Viễn nhìn về phía Tư Đồ Tảm Nguyệt cách đó không xa nói.
Tư Đồ Nhất Tương đang bế Đậu Đậu trong tay cười khổ vỗ trán. “Mẹ vợ” này của hắn sao lại có thể dở hơi như thế chứ?
Tư Đồ Nhất Tương quay đầu nhìn Nguyên Chiến và Hạ Viễn. Cứ như vậy để một mình Đậu Đậu xuống dưới sẽ không sao chứ?
Nguyên Chiến cười cười, ý là có hắn ở đây, sao có thể có vấn đề chứ.
“Nhất ca ca mau thả ta xuống. Ta muốn đi ta muốn đi!” Đậu Đậu bắt đầu quẫy quẫy đôi chân nho nhỏ, vùng vẫy muốn xuống dưới.
“A, phải cẩn thận. Lát nữa ngươi đừng chen lấn. Đi đi” Tư Đồ Nhất Tương buông Đậu Đậu xuống.
“Vâng” Thân ảnh của Đậu Đậu lập tức chạy về phía chỗ các cô gái chưa kết hôn.
Tư Đồ Tảm Nguyệt vừa định quay lưng lại, một hài tử nhỏ đột nhiên chạy về phía nàng.
Các cô gái chưa kết hôn ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không rõ lần xảy ra chuyện gì. Mà xung quanh lại bắt đầu nổi lên những tiếng rì rầm bàn tán.
“Nè, ngươi xem, nghe nói hài tử kia là con của Dạ vương cùng nữ nhân ngoại quốc nào đó sinh ra.”
“Nhưng nó sao lại tóc lam? Người ngoại quốc có tóc màu lam sao?”
“Không phải là tóc vàng ư? Sao giờ lại là tóc lam?”
“Sai rồi, tin tức của các ngươi thật không linh hoạt gì cả. Đó căn bản không phải là con trai của Dạ vương. Các ngươi nhìn bên kia, có người trông đặc biệt anh tuấn, đứa bé này là con của hắn. Đây chính là tin tức mới nhất đó.” Vài nam nhân nhìn Nguyên Chiến nói.
“Nhưng ta thấy hài tử này rất giống nam nhân xinh đẹp đứng cạnh nam nhân đó a.”
“Chuyện này ta không rõ lắm.”
…
“Đậu Đậu, sao ngươi lại tới đây?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cầm bó hoa chưa tung ngồi xổm xuống hỏi.
“Nguyệt… Nguyệt tỷ tỷ. Ta… Ta muốn bó hoa này.” Đậu Đậu giấu một tay sau lưng, tay kia chỉ vào bó hoa Tư Đồ Tảm Nguyệt đang cầm nói.
Thực ra thanh âm của Đậu Đậu cũng không to. Nhưng chính là thanh âm nho nhỏ này, những cô gái chưa kết hôn kia lại đều nghe thấy hết sức rõ ràng. Bọn họ cũng muốn a, nhưng tại sao hài tử này lại đáng yêu như vậy? Khiến cho các nàng cảm thấy nếu cướp bó hoa này cùng nó sẽ là một tội ác nha.
“Cái này…” Trong thâm tâm Tư Đồ Tảm Nguyệt rất muốn cho Đậu Đậu bó hoa. Nhưng nhiều cô gái chưa kết hôn như vậy đang đợi, các nàng phần lớn đều là một nửa của các anh em trong hội nha.
“Nguyệt tỷ tỷ…” Đậu Đậu dùng đôi mắt to hồn nhiên rưng rưng ngước nhìn Tư Đồ Tảm Nguyệt mềm mại gọi một tiếng.
Tư Đồ Tảm Nguyệt nhất thời nhìn về phía các cô gái chưa kết hôn, tỏ ý muốn Đậu Đậu cũng nhìn về phía các nàng. Nàng không tin thế tiến công hồn nhiên của Đậu Đậu không hạ nổi những cô gái này!
Vì vậy, Đậu Đậu nhìn.
Hai tay nhỏ nhắn giấu sau lưng, đôi mắt lấp lánh như những ngôi sao nhỏ. Dùng ánh mắt như đang chịu uỷ khuất mà nhìn mọi người, lập tức làm tâm trạng của mấy cô gái chưa kết hôn này mềm xuống.
Vì vậy, Đậu Đậu đã thành công!
“Ai, không cướp!” Lâm Khiết là người đầu tiên từ trong đám người đi ra.
“Này… Ai, ta cũng vậy!” Có một người nữa cũng đi theo.
“Vậy ta cũng không muốn” Lại một người.
Cuối cùng chỉ lưu lại một vài nữ nhân da mặt dày cũng bị hội những người là “fan” của Đậu Đậu vừa thành lập mạnh mẽ kéo ra ngoài.
“…”
Cứ như vậy, một lát sau bên cạnh Tư Đồ Tảm Nguyệt chỉ còn lại một mình Đậu Đậu.
“Đậu Đậu thật thông minh. Thắng lợi thuộc về ngươi nha.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhỏ giọng nói vào tai Đậu Đậu.
“Hi hi”
“Nào, đứng vững ở đó. Lát nữa là bắt được rồi” Tư Đồ Tảm Nguyệt nói xong, đi về phía trước ba bước. Đậu Đậu nhỏ như vậy, phải quăng gần chỗ nó mới được. Việc này rất không dễ dàng nha.
“Dạ Nguyệt tỷ tỷ yên tâm. Đậu Đậu nhất định bắt được.” Đậu Đậu gật đầu đáp ứng. Nó tin nếu nó thật sự không bắt được, phụ thân và cha cũng sẽ giúp nó.
Tư Đồ Tảm Nguyệt xoay người, hít sâu một hơi, sau khi nắm rõ độ mạnh yếu, quăng về phía sau…
Bốn phía đột nhiên yên tĩnh không còn một tiếng động, đều nhìn xem vật nhỏ cao ba tấc này có thể bắt được bó hoa hay không.
“A ha Bắt được rồi” Đậu Đậu cầm bó hoa, vui mừng nhảy lên.
Trong khoảnh khắc bốn phía nổi lên tiếng vỗ tay. Không quản già trẻ, hay là nam nữ, đều vui mừng cho Đậu Đậu, cũng đều cảm thấy bầu không khí vui sướng lúc này.
Đậu Đậu giơ bó hoa lên vẫy vẫy với Tư Đồ Nhất Tương, Tư Đồ Nhất Tương đáp lại Đậu Đậu bằng một nụ cười vô cùng dịu dàng ấm áp.
Nếu nói vừa nãy Đậu Đậu là người hấp dẫn sự chú ý của tất cả mọi người, thì bây giờ lại chính là Tư Đồ Nhất Tương.
Tư Đồ Nhất Tương bình thường ít cười, luôn duy trì dáng vẻ băng lãnh. Nụ cười ôn nhu như hôm nay, lại khiến cho mọi người thêm một lần phỏng đoán, tiểu hài nhi này thật không phải là con của hắn ư?
“Đậu Đậu, lại đây cho Nguyệt tỷ tỷ hôn một cái.” Ngay lúc Đậu Đậu muốn đi, Tư Đồ Tảm Nguyệt bắt Đậu Đậu lại nói.
“A?” Đậu Đậu không kịp phản ứng lại.
“Chụt” Tư Đồ Tảm Nguyệt hôn xong, lại khiến cho một đám nữ nhân không ngừng ước ao. Một tiểu bảo bối đáng yêu như thế, các nàng cũng muốn hôn a.
Sau đó…
Chỉ thấy mặt Tư Đồ Nhất Tương lập tức biến đen. Hoàn toàn không thấy sự ấm áp vừa nãy.
Nữ nhân này! Dám ở trước mặt mọi người hôn Đậu Đậu.
“Á…” Đậu Đậu một tay ôm bó hoa, một tay xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn vừa bị hôn. Ai nha, nhiều người ở đây như vậy, Nguyệt tỷ tỷ cư nhiên lại hôn nó. Việc này rất xấu hổ nha!
“Ha hả, mau đi tìm Nhất ca ca của ngươi đi. Nếu không đi hắn sẽ giết người đó.” Tư Đồ Tảm Nguyệt xoa xoa cái đầu nhỏ của Đậu Đậu nói.
“Dạ” Đậu Đậu xoay người chạy về phía Tư Đồ Nhất Tương.
Tư Đồ Nhất Tương ôm lấy Đậu Đậu đi vào trong khách sạn, Hứa Minh cũng dắt Tư Đồ Tảm Nguyệt đi vào. Bây giờ mới bắt đầu bày tiệc mời khách, bọn họ vẫn còn bận vô cùng.
“Chúc mừng chúc mừng, cuối cùng cũng gả đi rồi, chẳng trách chẳng trách” Diệp Đào đi tới trước mặt Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt trêu nghẹo, bọn họ quen biết nhau đã lâu, quan hệ cũng rất tốt.
“Hô hô, cái gì gọi là cuối cùng?! Tên gia hoả diêm không có đầu nhà ngươi!” Tư Đồ Tảm Nguyệt giúp Diệp Đào châm thuốc hỉ nói.
“Diêm không có đầu?” Diệp Đào không hiểu lắm.
“Diêm không có đầu, đó không phải là sống độc thân sao?! Cho nên ngươi không có tư cách nói ta ‘cuối cùng cũng được gả đi’!”
“Hứa Minh, anh em ta thật buồn cho ngươi! Lấy phải một con hổ cái hung hãn về nhà, hừ phải nhẫn nhịn a nhẫn nhịn.”
“A, hổ ghép với hổ mới tốt. Lấy về một người yếu ớt suốt ngày phải lo lắng, ai mà muốn.” Hứa Minh cười cãi lại.
“Hừ, nói không lại hai người. Ta đi uống rượu. Các ngươi còn bận mà” Diệp Đào dứt lời, xoay người về ghế.
Hơn nửa ngày yên tĩnh, khiến những người đang do dự có cần làm loạn hay không cũng mất đi cái suy nghĩ đó rồi. Lâu như vậy còn có thể thuận lợi tiến hành hôn lễ, đây cũng là một cách chứng minh cho người ta thấy thế lực của Dạ Hoả cường đại đến mức nào. Vạn nhất có phiền phức, người không may là ai không cần phải hỏi cũng rõ.
Quan trọng nhất vẫn là có sự giúp đỡ của vị thần Nguyên Chiến, cả ngày đều không phát sinh chuyện gì. Chuyện này ngoài dự liệu của Tư Đồ Nhất Tương, cũng ngoài dự liệu của mọi người. Phải nói là có một khúc nhạc đệm đặc biệt, đó là việc Tề Ngọc Hân đến. Nàng từ khi bị Tư Đồ Nhất Tương vứt bỏ chưa từng xuất hiện. Hôm nay lại dẫn theo một nam nhân đến. Nam nhân này rất xuất sắc, mặc dù không có tướng mạo anh tuấn và khí chất trầm ổn như Tư Đồ Nhất Tương, nhưng cũng cho mọi người một cảm giác vô cùng nguy hiểm. Cảm giác tồn tại của y rất mạnh, khiến cho người khác không thể bỏ qua. Rõ ràng là đang cười với ngươi, nhưng lại khiến cho ngươi cả người phát lạnh.
“Nguyệt tỷ, xin chúc mừng.” Tề Ngọc Hân giả vờ cười nói.
“Cảm tạ.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cũng cười đáp lại.
“Ta giới thiệu một chút. Vị này là Tần Hoa, là người thừa kế mới của Vinh Đường.” Tề Ngọc Hân giới thiệu người bên cạnh.
“Dạ vương, nghe danh đã lâu, hôm nay có hân hạnh gặp mặt, ngươi thực sự làm Tần Hoa ta bội phục.” Tần Hoa trưng một bộ mặt tươi cười chuẩn mực mà chào hỏi.
“Đa tạ Tần tiên sinh tới tham dự hôn lễ này, hi vọng ngươi sẽ vui vẻ. Nghiêm Dương, đưa Tần tiên sinh vào chỗ.” Tư Đồ Nhất Tương không muốn nói nhiều, tuỳ tiện gọi một thuộc hạ bên cạnh phân phó. Hắn rất không thích ánh mắt của tên họ Tần này khi y nhìn Đậu Đậu. Đó giống như đang nói tiểu đông tây này sớm muộn gì cũng là của y, khiến cho người khác cực kì không thoải mái.
Đậu Đậu ngoan ngoãn dựa vào vai Tư Đồ Nhất Tương, không rõ vì sao Nhất ca ca đột nhiên không vui.
“Tần tiên sinh, mời.” Nam nhân gọi Nghiên Dương nói.
Tần Hoa nắm tay Tề Ngọc Hân, lưu lại cho Tư Đồ Nhất Tương một nụ cười kì dị khó hiểu rồi rời đi.
Khoảng bốn giờ chiều, Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt lên máy bay, bay đến nơi bọn họ hưởng tuần trăng mật. Đây cũng là ngoài dự tính, bọn họ vốn không nghĩ hôm nay có thể đi, cho nên vẫn có ý đặt vé máy bay hai ngày.
Tân lang tân nương đi rồi, Tư Đồ Nhất Tương lại vẫn phải ở lại tiếp đón khách khứa. Việc này hắn không muốn làm, ai thích cứ việc, còn hắn hiện tại chỉ muốn ôm Đậu Đậu về nhà ngủ.
Nguyên Chiến trước sau vẫn không rời đi. Cả ngày hôm nay hắn đều phải sử dụng thần chú cho mỗi vị khách. Như vậy có thể bảo đảm an toàn tương lai cho Đậu Đậu.
“Chiến, thế nào rồi?” Hạ Viễn hỏi Nguyên Chiến.
“Ừm, được rồi.”
“Vậy chúng ta về thôi. Cũng muộn rồi, Đậu Đậu còn phải ngủ.”
“Đợi chút đi. Đậu Đậu bây giờ rất ương ngạnh, không muốn rời xa Nhất Tương. Ha hả” Nguyên Chiến cười nói. Nhìn mi mắt đang đấu tranh của con trai thứ ba, thật sự rất đáng yêu.
Đậu Đậu đã mệt, ngay cả một câu cũng không muốn nói, chỉ yên lặng ghé đầu vào vai Hạ Viễn.
Tư Đồ Nhất Tương bận tiễn các vị khách quan trọng ở ngoài, đợi tiễn xong những người này hắn liền về nhà. Quả nhiên, hắn vẫn ghét những nơi có nhiều người.
“Đại ca, ngươi về đi. Khách khứa cũng đi gần hết rồi. Chỗ này giao cho chúng ta là được.” Một vài anh em có vị trí tương đối cao trong Dạ Hoả nói.
“Được, các ngươi cứ chơi tiếp đi. Ít khi được náo nhiệt như vậy.”
“Dạ, đại ca yên tâm.”
Bận đến hơn mười hai giờ đêm, Tư Đồ Nhất Tương cuối cùng cũng được ôm lấy Đậu Đậu của hắn. Lúc này Đậu Đậu đã mệt tới mức không chịu nổi rồi, một mắt nhắm chặt, một mắt he hé nhìn Tư Đồ Nhất Tương.
“Nhất đa đa, có nhể dề hà ồi xao?” Đứa nhỏ mệt mỏi tới mức đã không thể phát âm chuẩn. Nó là muốn hỏi “Nhất ca ca, có thể về nhà rồi sao?”…
“Ưhm, về nhà” Tư Đồ Nhất Tương vỗ vỗ vào lưng Đậu Đậu, sau đó dùng áo khoác của mình choàng cho Đậu Đậu.
Hiện tại đã là mùa thu. Trời… cũng lạnh rồi…