Dạ Hoả là tổ chức hắc đạo có thế lực mạnh nhất ở thành phố A, nó có phương thức quản lý của riêng mình.
Tư Đồ Nhất Tương cùng các anh em trong Dạ Hoả đã vì nó dốc sức nhiều năm rồi. Những người ở đây đều là hài tử từ trong cô nhi viện mà ra. Vì vậy hàng năm khi sắp đến trung thu, ở đây đều rất bận. Bởi vì mọi người đều ở một chỗ ăn tết, việc phải chuẩn bị cũng nhiều hơn. Dạ Hoả chính là nhà của bọn họ.
Buổi chiều ba ngày trước khi Tư Đồ Tảm Nguyệt kết hôn, Tư Đồ Nhất Tương mang Đậu Đậu đến Dạ Hoả chơi. Đậu Đậu hiện tại cùng các anh em trong Dạ Hoả đã rất quen thuộc nhau. Mọi người đều biết Đậu Đậu không phải là con riêng của Tư Đồ Nhất Tương, mà là một “cô nhi” tên là Nguyên Hạ Băng.
Bị nói thành “cô nhi” cũng là ý của Đậu Đậu. Bởi vì nó không cho rằng sau này còn có thể thấy phụ thân và cha. Vì vậy bây giờ bị cho là cô nhi cũng không có gì khác biệt lắm. Hiện tại các anh em trong Dạ Hoả khi nhìn thấy Đậu Đậu sẽ cười gọi nó một tiếng “Tiểu Nguyên thiếu”.
Đậu Đậu vốn lớn lên rất đáng yêu, hơn nữa cái miệng nhỏ của nó đặc biệt ngọt. Ở Dạ Hoả vô cùng xài được. Đồ ăn vặt được tặng tăng lên so với trước rất nhiều. Đậu Đậu mặc dù không ăn, nhưng vẫn luôn vui vẻ nói cảm ơn rồi nhận lấy. Đây là tâm ý của các đại ca ca, điều này nó hiểu.
Tư Đồ Nhất Tương sẽ gói đồ ăn vặt Đậu Đậu nhận được đem về nhà, những đồ ăn vặt này cuối cùng sẽ đi vào dạ dày một nữ nhân gọi là Tư Đồ Tảm Nguyệt! Hôm nay là khoa trương nhất, những bốn túi lớn!
Tư Đồ Tảm Nguyệt gần đây bận chuẩn bị kết hôn, bận tranh thủ thời gian cùng Hứa Minh nói chuyện yêu đương nên cũng không đi luyện Đài Quyền Đạo. Hoàn hảo nàng thuộc loại thể trạng dù ăn thế nào cũng sẽ không béo. Nếu không thì sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Buổi tối, Hứa Minh và Trần Húc Đông cũng sẽ đến Tư Đồ gia. Hôm nay mấy người quan hệ tốt bọn họ tụ tập lại. Toàn bộ là để chúc mừng Hứa Minh và Tư Đồ Tảm Nguyệt từ biệt cuộc sống độc thân.
Sau khi ru Đậu Đậu ngủ, bốn người ở trong phòng khách trên lầu hai bày rất nhiều đồ ăn đồ uống trên bàn bắt đầu vừa uống vừa nói chuyện.
“Nguyệt tỷ, thật không nhìn ra, ngươi còn biết xuống bếp?” Trần Húc Đông kinh ngạc nói.
“A, ta cũng là hôm nay mới biết được.” Hứa Minh cười vỗ trán, hắn thế nào không biết lão bà đại nhân cũng có tay nghề? Cái khác không biết, nhưng nhìn cũng thấy rất đẹp nha!
“À, ngẩn người cũng không có nghĩa lý gì, đi học qua loa thôi. Các ngươi thử xem.” Tư Đồ Tảm Nguyệt chia đũa cho mọi người.
Tư Đồ Nhất Tương nãy giờ chưa nói gì. Nhận đũa, trước tiên nếm thử rồi hãy nói. Nhìn bên ngoài cũng rất đẹp mắt, ăn vào sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Hứa Minh và Trần Húc Đông cũng nhận đũa, gắp lấy rau đầu tiên. Rất hiếu kì muốn biết sẽ là mùi vị gì.
“Ngon, Hứa Minh ngươi sau này sướng mồm rồi.” Trần Húc Đông lên tiếng nói.
“Ai, điều này ngươi ước cũng không được” Hứa minh cười đắc ý ôm vai Tư Đồ Tảm Nguyệt.
“Ha, vốn bữa đầu tiên là muốn làm cho một mình Hứa Minh ăn. Nhưng ta đột nhiên phát hiện đã nhiều năm như vậy, ta vẫn chưa từng nấu cho lão đệ của ta một bữa cơm. Đều là ăn của hắn uống của hắn. Nhất Tương, cảm ơn ngươi. Có một đệ đê như ngươi, Tư Đồ Tảm Nguyệt ta cũng là gặp đại vận đi.” Tư Đồ Tảm Nguyệt viền mắt ửng đỏ. Bọn họ có thể có ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì. Đặc biệt là đệ đệ nàng.
“Nói nhảm, ta còn vừa định hỏi ngươi có đúng là thân tỷ ta hay không đấy. Lâu như vậy rồi ta cũng chưa từng được ăn qua một bữa do ngươi nấu. Sao nào? Sắp bị gả đi nên lương tâm trỗi dậy sao? Một bữa này liền muốn đuổi ta đi, vậy không thể được.” Tư Đồ Nhất Tương cười nói.
“Nhưng là tỷ ngươi, ta hai tay trắng. Ngươi muốn thế nào?”Tư Đồ Tảm Nguyệt cười nói.
“Không việc gì, dù ngươi hai tay trắng cũng không sao cả. Điều ta muốn nói là không cần ngươi bỏ tiền ra. Ngươi chỉ cần động tay là được.”
“Sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt hiếu kì hỏi.
“Sau này mỗi tuần đến nấu cho ta một bữa cơm.” Tư Đồ Nhất Tương gõ vào cái đĩa bên cạnh nói.
“Hai tuần!”
“Là một tuần!” Tư Đồ Nhất Tương kiên trì.
“Nguyệt, sau này chủ nhật mỗi tuần chúng ta đến đây chơi.” Hứa Minh cười nói xen vào.
“Được rồi Một tuần thì một tuần!” Tư Đồ Tảm Nguyệt thoả hiệp. Vậy lúc không có việc gì nàng sẽ đến thăm Đậu Đậu.
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, chuyện từ nhỏ đến lớn, chuyện vui có, chuyện buồn có, đều lôi ra đủ cả.
“Nhất ca ca” Một giọng nói mơ màng của người vừa tỉnh ngủ vang lên.
“Xoạch!” Đùi gà trong tay Trần Húc Đông rớt xuống, thật sự không phải hắn rơi trang sức gì. Chỉ là cảnh tượng trước mắt hắn quá chấn động thần kinh thị giác con người.
“Ôi trời!” Tư Đồ Tảm Nguyệt sợ hãi kêu lên.
“……” Hứa Minh cũng rất bất ngờ.
“Đậu Đậu?” Tư Đồ Nhất Tương nghi hoặc gọi.
Bé trai xinh đẹp trước mắt này, thoạt nhìn cao như đã hai tuổi, có mái tóc dài ngang vai màu lam nhạt. Lúc này đang dùng bàn tay nhỏ nhắn xoa xoa đôi mắt to sáng trong. Bộ quần áo ngủ dài bao gọn lấy thân thể nhỏ của nó. Hoá ra là Đậu Đậu lại lớn lên. Nó cũng không ngờ tới vừa ngủ dậy đã lớn lên như vậy.
Đậu Đậu cũng vừa đột nhiên tỉnh dậy, phát hiện Tư Đồ Nhất Tương lúc này bình thường đang ở trên giường lại không ở đó, liền ra ngoài tìm hắn. Nó lớn lên rồi, tin rằng Nhất ca ca cũng sẽ rất vui mừng.
“Nhất ca ca, ta là Đậu Đậu” Đậu Đậu nho nhỏ thanh âm nói. Sẽ không phải là mình thay đổi làm mọi người không nhận ra đi?
Tư Đồ Nhất Tương đi tới trước mặt Đậu Đậu, đem nó bế tới bàn ăn. Đậu Đậu xoay xoay ngón trỏ nhìn quanh. Không hiểu tại sao Nguyệt tỷ tỷ cùng hai ca ca kia nhìn thấy nó như nhìn thấy quái vật vậy.
“Đậu Đậu, ngươi thật là thần kì… Trần Húc Đông ta thật không uổng vì đã sống trên đời này.” Trần Húc Đông bắt đầu cảm thán.
“Tiểu bảo bối nha, ngươi thật là đáng yêu. Biến thế nào cũng đều đáng yêu như vậy.” Tư Đồ Tảm Nguyệt hưng phấn nói. Đậu Đậu lớn như vậy, dường như có thể mặc được bộ y phục hoa đồng đã đặt kia. Bộ y phục đặt lần trước đã rất nhỏ, nhưng khi lấy về vẫn là hơi to so với Đậu Đậu. Bởi vì sư phụ bên đó nói bộ y phục đó hình thức rất phức tạp, quá nhỏ sẽ làm ra có hiệu quả không tốt. Vì vậy nhận được sự đồng ý của nàng mới làm to ra một chút.
Tư Đồ Tảm Nguyệt vốn nghĩ nếu có một ngày Đậu Đậu lớn lên sẽ cho nó mặc. Sau đó chụp bổ sung vài tấm ảnh, không ngờ lại may như vậy.
Nghe lời nói của Tư Đồ Tảm Nguyệt, Đậu Đậu có chút xấu hổ. Có vẻ như nó luôn bị Nguyệt tỷ tỷ nói thành đáng yêu.
“Đậu Đậu” Trong phòng khách lớn, một thanh âm xa lạ xen vào, nhất thời làm bốn người lớn giật mình. Bọn họ không nghĩ ra người nào có thể yên lặng như vậy, không một tiếng động tiến vào mà không bị phát giác.
Người đến là hai nam nhân. Một anh vĩ bất phàm, một người đẹp đến mức làm người ta không thể không chú ý.
Đậu Đậu nghe thấy có người gọi nó liền quay đầu. Sau khi thấy người đến là ai, lập tức đẩy Tư Đồ Nhất Tương ra, từ trên đùi hắn nhảy xuống…
“Phụ thân, cha.” Đậu Đậu vui mừng chạy về phía hai người. Hoá ra chính là chiến thần phụ thân Nguyên Chiến và tinh linh vương tử cha Hạ Viễn của Đậu Đậu. Nói trắng ra là ba mẹ nó.
“Con trai thứ ba, khoẻ không?” Chiến thần cười ôm lấy Đậu Đậu.
“Dạ Rất khoẻ, chỉ là nhớ mọi người thôi.” Đậu Đậu gật đầu trả lời.
“Chúng ta cũng nhớ ngươi a, cho nên đến thăm ngươi. Nào, đến đây cha ôm.” Hạ Viễn nói xong liền đón lấy Đậu Đậu từ trong lòng Nguyên Chiến. Bọn họ mỗi ngày tuy có thể thông qua thần lực xem Đậu Đậu sống thế nào, nhưng khi tiếp xúc trực tiếp như vậy vẫn có sự khác biệt.
Phụ tử đoàn tụ, tự hình thành một thế giới riêng.
“Ta hình như đang xem phim…” Tư Đồ Tảm Nguyệt cắn đũa ngơ ngác nói.
“Nguyệt tỷ, ta cũng có cảm giác giống như đang ở phim trường vậy.” Trần Húc Đông đã không biết nói gì cho phải.
Hứa Minh và Tư Đồ Nhất Tương nhìn nhau. Hai người không nói gì, yên lặng đợi xem chuyện gì sẽ phát sinh tiếp theo.
“Phụ thân, cha, chỉ có hai người tới thôi sao? Ca ca, còn có đệ đệ đâu?” Đậu Đậu ở trong lòng Hạ Viễn hỏi.
“Ừm, chỉ có hai chúng ta tới. Hai ca ca ngươi đều có việc bận không tới được, các đệ đệ thì phải đợi hai ngày nữa mới tới.” Hạ Viễn xoa đầu Đậu Đậu, trìu mến nói. Năm hài tử nhà hắn, chỉ có Đậu Đậu là đáng lo nhất. Bốn đứa khác đều là ngịch ngợm như nhau. Kết quả đứa con trai thứ ba biết nghe lời lại phải xa bọn họ.
“Hưm, vậy cha, các ngươi là đến mang Đậu Đậu quay về sao?” Đậu Đậu có chút rầu rĩ hỏi. Nó không muốn quay về, nó muốn ở cùng một chỗ với Nhất ca ca nha…
“Ha hả, Đậu Đậu không muốn về nhà sao?” Hạ Viễn biết rõ còn cố hỏi.
“Cũng, cũng không phải vậy… Chính là… Chính là…” Đậu Đậu vặn vẹo bàn tay nhỏ không biết nói gì cho tốt.
“Con trai thứ ba, không giới thiệu một chút cho phụ thân và cha ngươi sao?” Nguyên Chiến cười nói.
“Dạ, vâng… Cha để ta xuống dưới đi” Đậu Đậu khẽ đẩy Hạ Viễn, tỏ ý mình muốn đi.
Hạ Viễn thả Đậu Đậu xuống đất, Đậu Đậu kéo hắn và Nguyên Chiến cùng nhau đi hướng về phía bàn ăn.
“Nhất ca ca, đây chính là phụ thân và cha ta. Cha, đây là Nhất ca ca, bên kia là Nguyệt tỷ tỷ, Hứa Minh ca ca và Húc Đông ca ca. Bọn họ đều rất tốt với ta.” Đậu Đậu nhu thuận giới thiệu thân phận mọi người.
“Mời ngồi.” Tư Đồ Nhất Tương đứng dậy nói. Nếu là song thân của Đậu Đậu, hắn hiểu nên lấy lễ để tiếp đãi.
“Cảm tạ” Hạ Viễn cười nhẹ đáp lại, rồi ngồi xuống cạnh Nguyên Chiến. May mà cái bàn đủ to, ghế cũng thừa nhiều.
“Các ngươi… Là đến đón Đậu Đậu sao?” Tư Đồ Nhất Tương có chút không chắc chắn hỏi.
“Nếu ngươi muốn như vậy.” Nguyên Chiến giản lược đáp.
“Đậu Đậu ngươi muốn về nhà không?” Tư Đồ Nhất Tương trước tiên hỏi ý kiến của Đậu Đậu. Nếu như Đậu Đậu nói muốn đi, hắn sẽ không bắt Đậu Đậu lưu lại. Tuy rằng kết quả như vậy sẽ làm hắn rất đau khổ.
“Ta… Ta muốn ở cùng với Nhất ca ca.” Đậu Đậu từng chút từng chút một di chuyển thân thể nhỏ bé của mình về phía Tư Đồ Nhất Tương, cuối cùng trèo lên đùi của hắn.
“A, vậy chúng ta cùng nhau ở một chỗ.” Tư Đồ Nhất Tương ôm lấy Đậu Đậu, trong lòng không kiềm nổi hạnh phúc.
“Chỉ cần các ngươi vui vẻ là tốt rồi. Ta và Hạ Viễn sẽ tham dự hôn lễ của Tảm Nguyệt rồi mới quay về.” Nguyên Chiến nói như thế. Tuy vừa nãy Đậu Đậu không giới thiệu tỉ mỉ, nhưng là tên của những người này, hắn đều đã biết.
Nguyên Chiến nói một cách hiển nhiên, khẩu khí giống như bọn họ sớm đã là người một nhà.
“!” Tư Đồ Tảm Nguyệt sững sờ, hôn lễ của nàng… có thần tới tham dự!
Bầu không khí… rất quỷ dị!
“Đây là quà tân hôn của bọn ta tặng ngươi. Nhận lấy đi” Hạ Viễn cười nhẹ lấy ra một hộp quà nhỏ đưa cho Tư Đồ Tảm Nguyệt.
“Cảm, cảm tạ” Tư Đồ Tảm Nguyệt đờ đẫn nhận quà, cũng đã quên mất cách từ chối.
“Vật trong này gọi là “Cầu phúc”, là một dây đeo tay giữ bình an. Chỗ thần kì của nó, ngươi sau này tự nhiên sẽ hiểu.” Hạ Viễn giải thích.
“Phụ thân, cha, các ngươi sẽ ở đây chứ? Nhà Nhất ca ca cũng có rất nhiều phòng nha” Đậu Đậu lắc lư cái chân nhỏ mập mạp nói.
“Ồ Vậy phải xem Nhất ca ca của ngươi có muốn lưu bọn ta lại hay không.” Hạ Viễn chỉ dùng ngữ khí ôn nhu nói những lời này. Vẻ đẹp của hắn, thật làm người ta kinh ngạc. Mọi người trong phòng đều có điểm thất thần. Nguyên Chiến dường như đã quen có người nhìn ái nhân hắn như vậy. Không có cách nào, vẻ đẹp của Hạ Hạ, hắn là thần còn không địch được, huống hồ là người phàm. Điều này cũng là dễ hiểu.
“Hai vị nói đùa rồi, nếu đã là người nhà của Đậu Đậu, cũng là người nhà của chúng ta.” Tư Đồ Nhất Tương cởi mở nói, Đậu Đậu nói muốn ở lại, làm hắn rất hài lòng.
Hứa Minh thầm nghĩ “Tiểu tử Nhất Tương này thật biết lung lạc nhân tâm. Lấy lòng nhạc phụ tương lai nhanh như vậy!”