Edit+Beta: Minh Miu
Tố chất thân thể của Đại Tráng rất tốt, không quá hai ngày cảm mạo phát sốt đều hết rồi, sinh hoạt lại khôi phục bình thường.
Như cũ là người đàn ông nhân vật chính trong nhà, thương vợ yêu Bảo Bảo người chồng tốt, người ba tốt.
Chính là so với trước kia có chút trầm mặc.
Có thể thấy được cũng chưa hoàn toàn rời khỏi bên trong sự kiện kia.
Cũng may, Bùi Vĩ Trạch rốt cuộc không có xuất hiện qua, cũng không có gọi điện thoại qua.
Ngược lại là Phan Lạc Thi gửi qua một bưu kiện, bên trong chứa đồ của mẹ Đại Tráng, thì ra là nhật kí của Bùi Tử Quân trước khi rời khỏi nhà.
Đại Tráng chỉ nhìn mặt bìa, liền y nguyên đem nó đặt ở trên tủ quần áo.
Xem ra, là không có ý định mở ra.
Coi như là bí mật niêm phong cất vào kho.
Nếu như không có người hỏi đến, chính là lựa chọn vĩnh viễn quên sạch.
Hoặc là nói, trở thành cấm khu của anh, không người nào có thể đụng vào.
Chỉ có An Trình biết rõ tất cả nguyên nhân đang âm thầm lo lắng.
Mắt thấy gần đến ngày giỗ mẹ Đại Tráng, lại là Quỷ Tiết, An Trình không biết anh còn có thể giống như trước đây, đốt vàng mã bái tế mẹ của anh.
Nếu như có thể lựa chọn, An Trình thà rằng Đại Tráng không có trải qua những cái xoắn xuýt vặn vẹo này, vẫn là giống như trước đây tự nhiên mà hoài niệm cùng bái tế người mẹ đã qua đời.
Thà rằng anh giống như trước kia đơn thuần không lo âu.
Đêm khuya yên lặng.
Đại Tráng đang ngủ say.
Chợt thấy trên người có chút kì quái.
Không hiểu sao dấy lên một đám lửa.
Đang nôn nóng, giống như rơi vào một chỗ ẩm ướt mà ấm áp, chậm rãi, vụng về trấn an nôn nóng của anh.
Đại Tráng bỗng nhiên liền tỉnh, rủ xuống con mắt nhìn An Trình đang ở trên người mình bận việc, có chút không dám tin tưởng con mắt của mình.
An Trình luôn không quá tình nguyện khẩu giao cho Đại Tráng, trước sợ đầu lưỡi mệt mỏi, khó khăn có một lần Đại Tráng dụ dỗ cậu làm một lần, cũng chính là vài phút thì không chịu nữa.
Mà bây giờ, An Trình rõ ràng thừa dịp chính mình ngủ đánh lén?
Hạnh phúc tới quá đột nhiên.
Đại Tráng tranh thủ thời gian nhắm mắt lại giả bộ ngủ, chỉ sợ An Trình phát hiện lại ngạo kiều không làm.
Chuyện khác trên nửa đường bỏ gánh cũng có thể, loại chuyện trong chăn này hủy bỏ không cần quá khó chịu à.
Nhưng, loại thời điểm này giả bộ ngủ thật sự quá không dễ dàng.
An Trình đem đầu lưỡi nóng như lửa đảo qua đỉnh mẫn cảm nhất kia, Đại Tráng không thể tự đè xuống mà run rẩy lên.An Trình nhổ đồ vật trong miệng ra, ngâm nga nói: “Biết rõ anh đã tỉnh. Còn không tỉnh, không phải trần trụi cười nhạo tay nghề của em không được sao?”
Đại Tráng trở mình xoay người, ôm lấy An Trình, nói: “Vợ khổ cực rồi. Hơn nửa đêm đút cho anh ăn bữa tiệc lớn, quả thực là thụ sủng nhược kinh. Việc còn lại để anh đến làm, em nằm hưởng thụ là tốt rồi.”
“Hừ...”
Kế tiếp, trên chiếc giường siêu rộng siêu lớn, hai cỗ thân thể dây dưa cùng một chỗ, tư thế biến hóa, mãnh lực ra vào...
Giằng co cho đến hai giờ, Đại Tráng mới ôm vợ đi vào phòng tắm thanh lý, cùng một chỗ sảng khoái tinh thần mở hàng rong ở trên giường.
An Trình tựa trên bờ vai Đại Tráng, dùng ngón tay vẽ lung tung trên cơ ngực cường tráng của anh, câu được câu không mà nói chuyện.
Người mới làm yêu xong trên tinh thần đều rất buông lòng, An Trình chủ đề dần dần đã đến cấm khu:
“Anh ổn chưa?...”
“Cái gì ổn chưa? Anh không phải luôn rất ổn sao? Chẳng lẽ em còn muốn anh lại tới một lần nữa, hướng em chứng minh một chút anh rất ổn?”
“Đại Tráng, anh biết ý của em, lại vài ngày nữa, là ngày giỗ mẹ anh, anh...”
Đại Tráng trầm mặc một hồi, trầm thấp nói: “Được rồi. Anh sẽ đi bái tế. Mặc kệ bà là người như thế nào, cũng là mẹ anh. Con không chê mẹ xấu.” Không phải bề ngoài xấu, là phẩm hạnh xấu. Nhưng, không có biện pháp, vô luận như thế nào, mẹ chính là mẹ, dù mất mặt thế nào, Đại Tráng cũng không có khả năng liền không nhận bà, hơn nữa, người chết đã ở dưới suối vàng, cũng không cách nào so đo.
“Vậy chính là chưa ổn.” An Trình quả quyết nói, cộng thêm một câu: “Kì thật, mẹ anh cũng không xấu. Nói như thế nào, chỉ là vì yêu mê loạn, làm một tí chuyện sai.”
Đại Tráng nhàn nhạt nói: “Đừng nói cái này, anh không muốn nghe.”
An Trình ngoan cường nói: “Luôn không nói, không đề cập tới, liền vĩnh viễn là cây gai trong lòng anh, khiến anh khó chịu. Em hôm nay như vậy vô tư mà kính dâng chính mình, cũng không phải chỉ vì để cho anh hưởng thụ, em còn muốn nhổ gai.”
Đại Tráng bất đắc dĩ nghe An Trình tiếp tục nói: “Nhật ký của mẹ anh em xem một tí, em có thể cảm nhận được bà thật ra là rất yêu Bùi Vĩ Trạch, đương nhiên, sự thật chứng minh tình yêu này kết quả cuối cùng tất cả đều là không chịu nổi, nhưng, yêu chính là yêu, khi ấy mà nói, bà chính là chân tình. Liền giống như chúng ta, tình cảm giữa hai người đàn ông, theo người khác, cũng là vặn vẹo, lệch lạc.”
Đại Tráng phản bác nói: “Chúng ta không giống. Chúng ta là đồng tính luyến ái, nhưng, tình yêu của chúng ta không có ảnh hưởng đến người khác, cũng không có ảnh hưởng mấu chốt đến điểm mấu chốt của đạo đức.”
An Trình chần chờ một chút, rốt cục đem nghi hoặc trong lòng nói ra miệng: “Em cảm thấy được chuyện này không thể nghe một phía Phan Lạc Thi nói được, có lẽ, có mặt ẩn tình khác. Bùi Vĩ Trạch lúc ấy muốn nói lại thôi biểu lộ mâu thẫn, mà Phan Lạc Thi, nhìn như người vô tội, nhưng, lòng của ông ta quá âm u rồi, đem Tiểu Hâm cái gì kia sinh ra bệnh bạch cầu tra tấn đến chết, dù cừu hận lớn như thế nào cũng không đến nỗi như vậy. Cho nên, ông ta dùng sức nói xấu Bùi Vĩ Trạch là có khả năng...”Liền hướng về những lời mà Bùi Vĩ Trạch ngày đó gọi đến nói những lời có chút chịu trách nhiệm kia, An Trình trong lòng lại nổi lên một chút lòng hiếu kì, có lẽ chân tướng còn giấu ở phía dưới, cần lại lần nữa tìm tòi nghiên cứu.
Đại Tráng im lặng trong chốc lát, nói: “Nhưng, Bùi Vĩ Trạch lúc ấy không phải một tiếng cũng không phản bác sao? Coi như là chấp nhận. Hơn nữa, cho dù có ẩn tình, anh cũng không muốn lại tiếp tục tìm tòi nghiên cứu nữa, chỉ sợ hy vọng càng lớn, thất vọng càng lớn, tìm tòi nghiên cứu qua tìm tòi nghiên cứu tới, phát hiện ông ta vẫn là một cặn bã, vậy quá khó tiếp nhận rồi.”
An Trình há to miệng, đem lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống, ngược lại nói: “Được rồi, Bùi Vĩ Trạch chính là thứ cặn bã, chúng ta không đi tẩy trắng ông ta. Nhưng, Đại Tráng, em vẫn cảm thấy anh nên thông cảm cho mẹ của anh. Bà là làm một ít chuyện sai, nhưng, bà vì thế bỏ ra một cái giá quá lớn, tuổi già trên cơ bản đều đang chuộc tội, anh còn trách bà, bà ở dưới cửu tuyền như thế nào an tâm.”
Đại Tráng nặng nề lên tiếng, nói: “Anh cũng nghĩ như vậy, cũng chỉ có thể nghĩ như vậy...”
An Trình dùng bàn tay nhu hòa xoa nhẹ lồng ngực của anh, nói: “Chuyện cũ đã qua, người sống còn phải tiếp tục sống, oán hận ưu phiền, không bằng vui vè trải qua mỗi ngày. Nếu như vậy, mẹ anh dưới suống vàng có biết, cũng có thể an tâm.”
Nói đến hơn nửa đêm, An Trình cuối cùng hỏi Đại Tráng một câu: “Ổn chưa?”
Đại Tráng ôm An Trình ở trên gương mặt hôn một cái, nói: “Ổn rồi, triệt để ổn rồi. Vợ em dốc sức làm như vậy an ủi anh, anh nếu còn không ổn, không phụ lòng em an ủi sao?”
An Trình cười nói: “Anh tâm lý nắm chắc là tốt rồi.”
Đại Tráng quả nhiên liền ổn rồi, sau khi cởi bỏ khúc mắt cùng trước kia giống nhau, chỉ là, An Trình cũng từ từ mà cảm thấy, Đại Tráng so với trước kia thành thục hơn nhiều, hơn nữa là trên tâm lý thành thục, khí độ càng trầm ổn, tâm trách nhiệm cũng mạnh hơn.
Còn có, “yêu vợ như mạng” và “có con trai vạn sự đủ” hai hạng tính chất đặc biệt này được biểu hiện trên người Đại Tráng càng thêm rõ ràng.
Thời gian khoan thai trôi qua, bất tri bất giác nửa năm qua đi, xí nghiệp Chu thị dốc sức chế tạo “Happy World” khai trương rồi.
Ngày đó khai trương, vừa vặn là ngày nghỉ quốc khánh, rất nhiều người nghe thấy tiếng gió mà đến, hơn nữa đa số là tình nhân hoặc một nhà ba người kiểu mẫu, đại sảnh bán vé xếp thành hàng dài, dùng “biển người” đến cũng không thể hình dung mức độ rầm rộ ngay lúc đó.
Đầu đường cuối ngõ, mỗi ngày đều là bàn luận nhiệt tình về “Happy World”, nhưng hễ là trong nhà có trẻ con, hoặc là nói chuyện với bạn gái, đều muốn mang người thích nhất đi “Happy World” nhận thức một chút.
Cho đến khi –
Một bài báo xã hội làm nổ tung áp chế tất cả, hấp dẫn ánh mắt người dân.
Hoa kiều Bùi Vĩ Trạch nổi tiếng nào đó tại ngày nào đó xâm nhập nhà dân, bắn chết một người đàn ông Hoa kiều, sau đó nổ súng tự sát.Đại Tráng nhìn tin tức trên TV sau đó lộ vẻ chán ghét, nói với An Trình: “Ông ta đã giết Phan Lạc Thi? Nghiệt ông ta làm còn chưa đủ sao? Còn muốn giết người?”
An Trình trầm ngâm xem tình cảnh máu chảy đầm đìa trên TV, không nói chuyện.
Chuyện này còn chưa xong.
Quả nhiên, không quá hai ngày, luật sư tìm tới tận cửa rồi, nói với Đại Tráng: “Điền tiên sinh, chúng tôi là luật sư nhận ủy thác của Bùi Vĩ Trạch tiên sinh, giải quyết di sản thay đổi hạng mục công việc. Căn cứ vào di chúc Bùi Vĩ Trạch tiên sinh lập khi còn sống, ông ấy đem 80% di sản chuyển dời đến danh nghĩa của ngài, nói một cách khác, ngài kí những văn kiện này, lập tức chính là phú hào giá trị con người hơn trăm triệu đô la.”
Đại Tráng nhíu mày, lạnh lành nói: “Tôi không muốn tiền của ông ta. Một phần cũng không muốn.”
Luật sư không có cách, đành phải đi, qua vài ngày nữa, lại tìm tới, mọi cách khuyên bảo Đại Tráng, Đại Tráng chính là cắn răng không chịu tiếp nhận một số lớn di sản này, gấp đến độ mồ hôi đổ đầy đầu, nói: “Ngài chính là không muốn, cũng có thể trước kí tên, kế thừa xuống, lại hiến cho các tổ chức từ thiện gì đó, cũng là làm chuyện tốt, ngược lại là tránh khỏi khó xử cho chúng tôi.”
Đại Tráng nghe xong đây cũng là một biện pháp, chỉ có điều, tiền của Bùi Vĩ Trạch anh tuyệt không cầm qua, dường như dính một chút điều cảm thấy buồn nôn, liền nói: “Được rồi, tôi lại suy nghĩ một chút.”
Đại Tráng tan tầm, đang nói muốn đi đón An Trình về nhà, đã thấy trước cửa sơn trang có một người phụ nữ quanh quẩn một chỗ, vừa thấy anh đi ra, cũng sắp bước qua nghêng đón.
Đến gần, Đại Tráng mới nhận ra, người phụ nữ sắc mặt tiều tụy tái nhợt này, là Mục Doanh Doanh vợ của Bùi Vĩ Trạch.
Đại Tráng không muốn quan tâm bà, nhưng người phụ nữ này khăng khăng đứng giữa đường cản đường ô tô của Đại Tráng đi qua, bộ dáng nữ tráng sĩ thấy chết không sờn, nói: “Đại Tráng, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu.”
Đại Tráng nhìn chằm chằm vào bà một giây, quyết đoán đem ô tô quay đầu đi.
Không muốn nghe bà nói những lời vô nghĩa. Bùi Vĩ Trạch người này, sợ là chết rồi, Đại Tráng cũng không muốn lại nghe một chút chuyện về hắn.
Ở bên trong kính chiếu hậu, Mục Doanh Doanh đuổi theo xe chạy hai bước, rốt cục dừng lại, quỳ trên mặt đất.
Nhưng, qua hai ngày sau, Mục Doanh Doanh vẫn là ngăn chặn Đại Tráng.
Vừa vặn An Trình cũng có mặt, liền nói: “Bà muốn nói cho Đại Tráng cái gì, hôm nay liền nói tinh tường rõ ràng, về sau đừng có lại đến nữa, vốn Đại Tráng có tâm lý oán hận rồi, bà còn dây dưa không dứt.”
Mục Doanh Doanh nhớ tới chuyện tinh trùng, cũng có chút xấu hổ, cũng điều chỉnh rất nhanh, nói: “Đây là một lần cuối cùng, tôi đã quyết định xuất gia, về sau tứ đại giai không. Chỉ có điều, trước khi đi, có một ít việc chưa làm xong, muốn kết thúc.”
Nói xong, bà sắc mặt đoan chính, nói: “Đại Tráng, kì thật, ngày đó, ba của cậu...”
Đại Tráng biến sắc, nói: “Ông ta không phải...ba của tôi bảy năm trước liền chết rồi, chôn cất tại thôn Đại Đồng.”Mục Doanh Doanh thỏa hiệp nói: “Được rồi. Vậy...Lão Bùi. Lão Bùi nhưng thật ra là có nỗi khổ tâm, anh ấy cũng không phải đối với mẹ con hai người không chút nào thương tiếc, chỉ là, anh ấy... có khổ khó nói.”
Đại Tráng phiền chán nói: “Mỗi người các người đến đều là một bộ lý do thoái thác, tôi thật sự là chịu đủ rồi.”
Mục Doanh Doanh nói: “Người xuất gia không được nói dối. Tôi cam đoan mỗi một lời tôi nói đều là chân thực. Ít nhất là nghe vào tai lời tôi nói.”
An Trình ở dưới mặt bàn nắm chặt tay Đại Tráng, nói: “Bình tĩnh một chút chớ vội, nghe bà ta nói đi.”
Mục Doanh Doanh nói: “Ngày đó, Lão Bùi sở dĩ đối với lời Phan Lạc Thi nói đều không phủ nhận, là vì anh ấy nhìn thấy cậu rất khổ sở rồi, nói ra cái khác, sợ cậu đau lòng hơn.”
An Trình ẩn ẩn phát giác ra, hỏi: “Chẳng lẽ...”
Mục Doanh Doanh gật gật đầu, nói: “Đoán được sao? Lão Bùi yêu Tử Quân, chỉ yêu một mình cô ấy mà thôi. Vừa bắt đầu, là Bùi lão gia tử phản đối, anh ấy khắc chế, trơ mắt nhìn Tử Quân gả cho người khác. Về sau, Phan Lạc Thi gặp chuyện không may, nhìn thấy Tử Quân trở thành quả phụ, bộ dáng thất hồn lạc phách, anh ấy lại nhịn không được đi quan tâm, rốt cục khó lòng kiềm nổi. Không nghĩ tới, Phan Lạc Thi đại nạn không chết, lúc này Tử Quân lại mang thai, gian tình bị đưa ra ánh sáng. Khi đó, Lão Bùi thật sự muốn che chở Tử Quân, không tiếc cùng Bùi lão gia tử trở mặt, cũng cùng trưởng nữ Chu gia lui hôn, ở trước mặt nhiều người thề muốn cưới Tử Quân. Đó đều là anh ấy thật tâm. Chỉ là...gừng càng già càng cay, Lão Bùi rốt cục vẫn không thoát khỏi được mưu kế của cha anh ấy.”
“Bùi lão gia tử nói, Tử Quân không phải bé gái mồ côi vô duyên vô cớ được nhận nuôi, cô ấy có thể ở Bùi làm đại tiểu thư, kì thật, là vì cô ấy là con riêng của Bùi lão gia tử.” Mục Doanh Doanh rốt cục khiến Đại Tráng không thể nhịn được nữa, hận không thể hất bay cái bàn trước mặt, cả giận nói: “Tôi không nên ngồi xuống nghe các người nói những lời vô liêm sỉ này. Càng nói càng nói ra những cái tốt. Vốn chính là tổ hợp cặn bã, còn muốn cộng thêm anh em. Kế tiếp, phải hay không muốn nói cho tôi biết, tôi thật là là quái thai dị dạng?”
Mục Doanh Doanh vội nói: “Đây không phải thật nha, đây là mưu kế của Bùi lão gia tử. Đại Tráng, cậu đừng kích động, nghe tôi từ từ nói xong, cậu đã biết rõ, kỳ thực, Lão Bùi không phải như cậu nghĩ hư hỏng như vậy, cặn bã như vậy...”
An Trình kéo Đại Tráng ngồi xuống, mệnh lệnh nói: “Nghe bà ấy nói.”
Đại Tráng rất muốn phẩy tay áo bỏ đi, nhưng không dám làm trái lời vợ, đành phải tiếp tục nghe tiếp.
Mục Doanh Doanh líc này mới ổn định tâm thần, tiếp tục nói: “Lão Bùi vốn là không tin, nhưng, Bùi lão gia tử dám làm càn nói dối như cuội, liền có bản lĩnh chứng minh cho anh ấy xem. Hơn nữa, Bùi lão gia tử còn đem lời nói dối này dứt khoát nói cho Tử Quân, Tử Quân vốn là muốn cùng Lão Bùi kiên cường vượt qua, một cú đánh này khiến cô hỏng mất, mới đào tẩu. Lão Bùi lúc ấy muốn chân trời góc biển mà tìm Tử Quân, Bùi lão gia tử lại giả bộ bệnh, khiến anh ấy đi không được, còn muốn anh ấy kết hôn xung hỉ, trưởng nữ Chu gia lấy không được, liền cưới tôi. Lão Bùi vẫn chưa từ bỏ ý định, chúng tôi cũng luôn không có viên phòng, cho đến 4 5 năm sau, Bùi lão gia tử mất, anh ấy vẫn là nghĩ cách tìm Tử Quân, đi thôn Đại Đồng.”
Đại Tráng khó có thể tin nhìn bà.
Mục Doanh Doanh nói: “Nhưng, lúc ấy anh ấy không có nhìn thấy cậu. Tử Quân vì để anh ấy hết hy vọng, nói cho anh ấy biết, cậu là dị dạng, sinh ra không bao lâu liền chết non, là ông trời báo ứng. Cho nên, cô ấy cũng không muốn rời đi, thà rằng canh giữ ở trước mộ câu cầu phúc. Lão Bùi lúc này mới tâm như tro tàn mà trở về.”
Đại Tráng không quá tin tưởng, nhưng vẫn là hỏi: “Về sau?”
Mục Doanh Doanh nói: “Cậu cảm thấy tôi là bịa đặt? Tôi dùng tánh mạng của tôi thề, mỗi lời mỗi câu tôi nói đều là chân thật, trừ phi, tôi cũng bị gạt, không biết chân tướng.”
Nhìn Đại Tráng và An Trình đều lộ ra bộ dạng có chút tin tưởng, Mục Doanh Doanh mới nói tiếp: “Về sau, là cha chồng tôi, chính là lúc Bùi lão gia tử sắp chết, đều là tôi hầu hạ ông, một lần, bạn của ông đến thăm ông, tôi lúc đưa trà đi vào, nghe được bạn của ông hỏi: 'Ông làm như vậy làm cho Vĩ Trạch, khiến nó cả đời khổ sở, Tử Quân cả đời cũng không được trở lại quê cũ, hiện tại không hối hận sao?' Cha chồng tôi trả lời nói: 'Không nói như vậy, chỗ nào áp chế được tình hình lúc đó? Vĩ Trạch là con trai trưởng Bùi gia, có con dâu như vậy đủ rồi, không cần nhi nữ tình trường'. Khi đó, tôi mới biết được hết thảy, đều là Bùi lão gia tử lừa gạt. Chỉ là, tôi lúc ấy đã gả cho lão Bùi, khẳng định phải suy nghĩ cho mình, cho nên, mặc dù là nghe được bí mật kinh thế như vậy, tôi cũng giữ kín như bưng, cho đến cuối cũng, tôi cũng không nói cho Lão Bùi biết. Bây giờ là anh ấy đã chết, lưu lại di ngôn, nói là muốn đem tro cốt chôn cất chỗ cách mộ Tử Quân không xa, không cần hợp táng, chỉ cầu có thể gần cô ấy một chút. Tôi mới tỉnh ngộ, chuyện này, tuy không phải lỗi của tôi, nhưng, hai người là đôi uyên ương số khổ, cũng thật sự vì thế phí thời gian cả đời. Lưu lại, cũng đều là oán hận của con trai, cho nên, Đại Tráng, mặc kệ cậu tin hay không, tôi là đem chân tướng đều nói ra, liền cả người thỏa mái gạt bỏ trần thế.”
Đại Tráng nhíu mày, nói: “Thật là sự thật? Tôi cảm thấy trong lời nói của bà có lỗ hổng. Bà nói mẹ tôi lừa Bùi Vĩ Trạch tôi là dị dạng chết non, vậy làm sai Bùi Vĩ Trạch vài năm sau còn tới tìm tôi? Ông ta không phải cho rằng tôi sớm đã chết rồi sao?”
Mục Doanh Doanh nói: “Là Phan Lạc Thi cho tin tức, anh ta nói, cậu chẳng những là còn sống, vẫn là khỏe mạnh bình thường. Còn bởi vì Tiểu Hâm bệnh, Lão Bùi liền đi tìm cậu. Chỉ là, không nghĩ tới, đây hết thảy đều là ván cờ Phan Lạc Thi thiết kế.”