Edit+Beta: Minh Miu
Dù là Mục Doanh Doanh sốt ruột cứu con, nghe lời người đàn ông nói, cũng không khỏi có chút bàng hoàng do dự, nói: “Như vậy...không tốt lắm đâu?”
Phương pháp này của bác sĩ Khuông Mục Doanh Doanh sớm liền thử qua, chỉ là, không giống chính là, lần này, phải đổi người đến thử.
Trước đây lúc ở Mỹ, đã từng có bác sĩ nói cho Bùi Vĩ Trạch và Mục Doanh Doanh biết một hiểm chiêu, chính là một lần nữa mang thai đứa nhỏ, lúc đứa nhỏ vừa được ba bốn tháng liền dùng tủy đang phát dục của đứa nhỏ, đem thai nhi lấy ra đặt ở trong bình nuôi cấy, sau đó, dùng tủy của thai nhi cấy ghép chữa bệnh cho con trai. Nói như vậy, tuy rất tàn nhẫn, nhưng lại là biện pháp mau lẹ mà hữu hiệu nhất.
Hai người đã thử qua rồi, nhưng, sự sống tinh trùng của Bùi Vĩ Trạch rất kém, còn có tinh trùng chết, mấy lần mang thai ống nghiệm đều không thể thành công, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Mà vừa rồi, bác sĩ Khuông lần nữa đề cập biện pháp này, vả lại nói, nếu không phải quan tâm quan niệm luân lý của xã hội, rất nhiều người dùng phương pháp thụ tinh ống nghiệm để tìm HLA tương thích nhất, đứa nhỏ không cần sinh ra, nuôi dưỡng trong vòng ba tháng liền dừng lại, đem thai nhi thành thuốc là được rồi.
Muốn làm phải có HLA tương thích, trước mắt biết đến, Bùi Vĩ Trạch chỉ có một đứa con trai là Điền Đại Tráng.
Mà Mục Doanh Doanh với thân phận là mẹ cùng với một đứa con trai khác của chồng làm thụ tinh nhân tạo, mặc dù không có tiếp xúc thật sự, nhưng trên một mặt ý nghĩa nào đó cũng chính là loạn luân.
Bác sĩ Khuông cười đến tao nhã, nói: “Cho nên nói, quan niệm của mấy vị phải rộng rãi một chút. Từ góc độ của bác sĩ chúng tôi, chỉ cần có thể trị bệnh cứu người, liền không từ thủ đoạn. Hơn nữa, cái này có là gì đâu? Ngài không cần cùng vị Điền tiên sinh nào đó phát sinh tiếp xúc thật sự, chỉ cần một người dâng ra trứng, một người dâng ra tinh trùng, chuyện còn lại liền giao cho bác sĩ chúng tôi đến thực hiện, đợi mang thai trong ống nghiệm thành công, liền để vào trong bụng ngài, đứa nhỏ phát dục khoảng ba tháng liền lấy ra, người khác căn bản cũng không biết ngài từng mang thai đứa bé như vậy. Không đúng, ngài không cầm đem thai nhi xem như con, chỉ đem nó nghĩ thành thuốc thì được rồi. Đúng, một bộ thuốc. Một bộ thuốc có thể trị hết bệnh bạch cầu của con trai ngài, một loại thuốc kì diệu cứu vớt tánh mặng của nó.”
Những lời này đả động Mục Doanh Doanh.
Tánh mạng con trai sớm tối nguy hiểm, thân là mẹ, không có gì không thể làm.
Cô...bất cứ giá nào rồi.
Nhưng, chuyện này không nói cho Bùi Vĩ Trạch biết, và không được sự đồng ý của hắn là không được, cho nên, đêm này, Mục Doanh Doanh hiếm khi bỏ đi khuôn mặt u sầu, tự tay xuống bếp nấu một bàn thức ăn cho chồng.
Bùi Vĩ Trạch luôn thích nữ nhân biết làm đồ ăn.
Hai người ngồi đối diện nhấm nháp mỹ thực, Mục Doanh Doanh cắt một miếng thịt bò bít-tết đặt ở trong dĩa Bùi Vĩ Trạch, giọng dịu dàng nói: “Ông xã nếm thử cái này...”Nếu là trước kia, Bùi Vĩ Trạch hai con mắt liền biến thành thâm sâu, tới ôm cô nói: “Không bằng anh trước nếm thử em...”
Mà bây giờ, tất cả mọi người không có cái hào hứng này, Mục Doanh Doanh cũng chỉ là miễn cưỡng cười vui mà thôi.
Bùi Vĩ Trạch hỏi: “Làm sao vậy? Hôm nay như thế nào tự nhiên tự mình xuống bếp? Trong khách sạn không tiện sao?”
Mục Doanh Doanh miễn cưỡng lộ ra một chút vui vẻ, nói: “Không, rất tiện. Em..muốn chúc mừng sớm một chút.”
Bùi Vĩ Trạch đặt dao nĩa trong tay xuống, nói: “Chuyện gì?”
Con trai cũng sắp chết, còn có cái gì hay để chúc mừng sao?
Mục Doanh Doanh cắn cắn môi, nói: “Em có biện pháp cứu Tiểu Hâm rồi.”
Bùi Vĩ Trạch ngạc nhiên nhìn cô trong chốc lát, lại lần nữa cầm lấy dao nĩa, buồn bã cắt rời bò bít-tết trong dĩa, dùng ngữ điệu có chút bi thương lại có chút chết lặng nói: “Còn có thể có biện pháp nào? Trừ phi đem Tiểu Hâm hiện tại đóng băng, chờ hơn hai mươi năm nữa khoa học kĩ thuật phát triển, nhìn xem có thể hay không trị tận gốc căn bệnh này...”
“Không phải.” Mục Doanh Doanh giương mắt nhìn, ánh mắt có chút trốn tránh, nhẫn tâm hung ác, rốt cục nói ra miệng: “Chỉ cần anh đồng ý. Chỉ cần anh rộng rãi một chút, không cần quá để ý kiêu ngạo đàn ông.”
Bùi Vĩ Trạch giận tái mặt, nói: “Em có ý gì. Em muốn làm gì. Chẳng lẽ...”
Mục Doanh Doanh thân thể có chút co rúm lại, vẫn kiên trì đem lời bác sĩ Khương nói nguyên vẹn lại một lần nữa.
Bùi Vĩ Trạch ánh mắt tăm tối nhìn chằm chằm cô, nhìn cô nhịn không được nức nở bật khóc: “Em cũng là vì Tiểu Hâm... em làm sao có thể nhìn con trai nuôi dưỡng mười tám năm liền như vậy chết đi sao?”
“Cho nên em thà rằng cùng một đứa con trai khác của anh loạn luận, còn muốn sinh nghiệt chủng này?” Bùi Vĩ Trạch bỗng nhiên nổi giận, nắm tóc quăn xoắn của cô kéo tới, không khỏi phân trần mà quăng cô hai bàn tay, mắng: “Cô cứ như vậy muốn cho tôi đội nón xanh, còn muốn kéo con của tôi xuống nước? Tiện nhân.”
Mục Doanh Doanh khóc lên, lớn tiếng giải thích: “Không phải như vậy. Em chỉ muốn làm thụ tinh nhân tạo mà thôi, hơn nữa đứa nhỏ này căn bản sẽ không sinh ra, nó chính là thuốc đặc hiệu chữa bệnh cho Tiểu Hâm chúng ta. Em đụng cũng sẽ không đụng đứa con trai kia của anh một chút, em đời này đều trung trinh với anh. Nhưng, em là muốn cứu con của em, em không thể mất đi nó. Vĩ Trạch, hôm nay em đi thăm Tiểu Hâm, anh đoán nó nói cái gì với em không? Nó nói nó sắp chết rồi, nó để cho chúng ta lại sinh một đứa bé khác, không cần phải khổ sở. Nhưng là em sẽ khổ sở, sẽ khổ sổ sống không nổi. Không có Tiểu Hâm, anh còn có một đứa con trai, nhưng là em không giống, em liền chỉ có một đứa con trai là Tiểu Hâm, về sau cũng sẽ không còn có nữa. Cho dù là liều mạng mạng của em, em cũng muốn cứu nó. Nếu không, nó chết, em xuống dưới cùng nó. Vĩ Trạch, van cầu anh, cứu cứu Tiểu Hâm. Không cần anh làm cái gì, chỉ cần anh, cho phép.”
Bùi Vĩ Trạch nặng nề thở dài: “Cô là người mẹ tốt, lại không phải là người vợ tốt, cô làm như vậy, không phụ lòng tôi sao? Đặt tôi ở chỗ nào?”Mục Doanh Doanh ngóc đầu lên, trên mặt nhìn thấy rõ dấu ấn hồng hồng hai bàn tay.
Cô lớn tiếng nói: “Em cũng là suy nghĩ vì anh, mới kiên trì làm như vậy. Anh yêu thương Tiểu Hâm của chúng ta như vậy, nó cũng kính yêu anh như thế, cha con hai người tự hào lẫn nhau. Mà anh một khi mất nó, anh nhất định sẽ cả đời tiếc nuối. Khi đó anh sẽ hối hận, hiện tại có một con đường hy vọng bày trước mắt người làm cha mẹ như chúng ta, vì cái gì không cố gắng bắt lấy nó, cho con của chúng ta một cơ hội sống sót?”
Bùi Vĩ Trạch rốt cục bị thuyết phục.
Hắn trầm mặt nghĩ nửa ngày, thở dài, nói: “Nếu là thật sự có thể cứu Tiểu Hâm, ngược lại là có thể thử một chút.”
Mục Doanh Doanh nghe xong lời này có hy vọng, vội vàng cọ tới, nịnh nọt nói: “Nhất định là được. Anh đi nói với nó, cũng không cần nó làm cái gì, chỉ cần đi trung tâm tinh trùng cung cấp một con tinh trùng khỏe mạnh là được...”
Bùi Vĩ Trạch mặt đen thành nắp nồi: “Câm miệng.”
Mục Doanh Doanh lập tức ngoan ngoãn câm miệng, chỉ dùng ánh mắt ngưỡng mộ mà nhìn chằm chằm chồng cô.
Bùi Vĩ Trạch nghĩ nửa ngày, rốt cục hạ quyết tâm: “Được, vì Tiểu Hâm, liền thử một chút, chỉ có điều không cần cùng Đại Tráng nói. Nó nhìn thấy anh giống như nhìn thấy kẻ thù, làm sao có thể sẽ đồng ý yêu cầu như vậy? Chúng ta chỉ có thể dấu diếm nó, lén lút làm.”
Cái này có thể như thế nào lén lút làm? Mục Doanh Doanh có chút ngốc trệ, nhịn không được hỏi: “Chẳng lẽ hạ thuốc mê cho nó, đem nó đến trung tâm lấy tinh trung?”
Bùi Vĩ Trạch sắc mặt lạnh lùng, nói: “Cô ngốc à. Nói như vậy, nó tỉnh, chẳng phải kịp phản ứng, rồi tìm tôi tính sổ hả? Đến lúc đó tôi có mặt mũi nào đối với nó giải thích? Cho nên, chúng ta phải lập mưu kế, thần không biết quỷ không hay mà làm mới được. Dù sao cái thai này không sinh, để nó vĩnh viễn mơ màng thì tốt rồi, đã biết chỉ là tổn thương hơn thôi.”
Mục Doanh Doanh tin phục gật đầu, nói: “Ông xã, vẫn là anh có biện phát tốt nhất. Nói như vậy, trong lòng anh đã có mưu kế rồi hả?”
Bùi Vĩ Trạch “Hừ” một tiếng, tỏ vẻ cam chịu.
※※※※※
An Trình vốn đang bận tâm Đại Tráng có thể hay không trong lòng sinh ra một chút gánh nặng tâm lý, sự thật chứng minh, không có. Đại Tráng người này tâm thật lớn, chuyện ngày đó, anh nói không hề đề cập, cũng không hề suy nghĩ, liền giống như thật sự quên hết, quen hết người ba kia, cũng quên hết mười tỷ kia.
Như cũ mà mỗi ngày bận rộn, nấu cơm cho vợ, đi làm, về nhà lôi kéo con trai.
Bảo Bảo hơn một tuổi, chuyện thích nhất là cưỡi ở trên vai ba, cùng cha đi chơi công viên.
Chính là hai người đàn ông đẹp trai, cùng một chỗ mang theo đứa nhỏ đáng yêu đi dạo công viên, thường đưa tới ánh mắt của người qua đường nhìn qua.
Cũng may, hiện tại sự việc đồng tính luyến ai cũng là nhìn quen không sợ hãi, công thêm hủ nhân rất nhiều, ánh mắt phần lớn là kinh động ao ước mà không phải là kinh hãi, dần dà, Đại Tráng cùng An Trình đều dửng dưng, cũng không thèm để ý ánh mắt người ngoài.Hai người ở trong công viên cùng Bảo Bảo chơi trong chốc lát, Bảo Bảo ngồi thuyền lại ngồi máy bay, còn mua máy xay gió, các loại Altman một đống đồ chơi, chơi đến vui vẻ, sau khi hưng phấn qua liền gục ở trên khuỷu tay Đại Tráng nằm ngáy o o. Đại Tráng cúi đầu hỏi An Trình: “Bảo Bảo ngủ. Phải hay không trở về nhà?”
An Trình híp mắt nhìn trời, ngược lại là trong ngày mùa đông khó có được thời tiết ấm áp, lại để cho Bảo Bảo ở bên ngoài phơi nắng cũng được,tự nhiên bổ canxi. Hơn nữa, đứa nhỏ này ở bên ngoài ngủ vù vù, trở về nhà thoáng cái liền tỉnh, còn ồn ào đòi đi ra ngoài, ngược lại là không bằng ở bên ngoài.
Hai người tìm một ghế dài trong công viên ngồi xuống.
Đại Tráng săn sóc hỏi: “Em có mệt hay không, bằng không, gối lên chân của anh, cũng ngủ một lát?”
An Trình bĩu môi, nói: “Anh còn ngại người dọc đường nhìn xem chúng ta còn ít sao? Còn muốn dính nhau, gọi người đến nhìn sao?”
Đó đương nhiên là không muốn. Đại Tráng lập nói: “Quên đi. Anh chính là sợ em mệt mỏi. Ai, vẫn là đứa nhỏ này hạnh phúc, đi đâu ngủ đâu, cánh tay lão tử chính là cõng của nó, cánh tay đều ôm đến mỏi rồi.”
An Trình ha ha cười, nói: “Vậy thì thế nào? Anh có ý kiến? Vậy đưa Bảo Bảo cho em, em đến ôm, em cam tâm tình nguyện làm võng cho bảo bối.”
Đại Tráng chỗ nào cam lòng để cho vợ mệt mỏi, cánh tay mỗi cũng phải kiên trì, chỉ là mặt dày mày dạn nói: “Kì thật, anh cam tâm tình nguyện làm võng cho em.”
An Trình liếc mắt nhìn anh, nói: “Nơi công chúng, chú ý một chút.”
Đại Tráng bỗng nhiên chú ý tới vị trí mình chọn không tồi, phía trước có màn hình tinh thể lỏng lớn, đang phát tiết mục tivi, liền cười nói: “Ơ, tại đây có thể xem phim bá bá.”
An Trình nhìn sang, nói: “Cái gì phim bá bá? Là quảng cáo vô sinh vô dục của bệnh viện.”
Bởi vì không có việc gì có thể làm, thanh âm quảng cáo kia mở rất lớn, liền chui vào bên trong lỗ tai người, khiến Đại Tráng không muốn nghe cũng không được.
Nghe trong chốc lát, Đại Tráng dùng khuỷu tay phải đụng An Trình, nhỏ giọng nói: “Ai, vừa rồi quảng cáo kia nói, mười cặp vợ chồng liền có một cặp vô sinh vô dục, phần trăm như vậy cao không?”
An Trình lười biếng nói: “Đúng vậy. Xã hội hiện đại ô nhiễm nghiêm trọng, nhiều phóng xạ, khiến cho người mang thai không được ngày càng nhiều, đặc biệt là làm IT. Còn có điện thoại gì kia, đặt trong túi quần người liền dễ dàng bị nhiễm phóng xạ không mang thai được.”
Đại Tráng có chút hiếu kì, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sinh không được đứa nhỏ phải làm sao? Liền đi loại bệnh viện vô sinh vô dục này hả? Bệnh viện có chiêu thức gì?” Lúc người khác học tập, Đại Tráng bỏ học đang làm ruộng, liền so với người học đại học ít hơn một phần kiến thức. Tuy xem tivi lên mạng có thể biết loại bệnh viện vô sinh vô dục này, nhưng đến cùng là thao tác như thế nào, Đại Tráng liền không rõ ràng lắm.
An Trình đảo tròn mắt, quỷ dị cười nói: “Trong bệnh viện có đủ loại màu sắc hình dáng mỹ nữ, không được cũng có thể làm cho được, vì vậy, đứa nhỏ đã được chế tạo ra rồi. Như thế nào, anh cũng muốn đi thử sao?”
Đại Tráng đầu lắc giống như trống lúc lắc: “Không không không, anh nào dám? Hơn nữa anh cũng có con.” Lập tức lại hồ nghi hỏi: “Như thế nào em nói không giống bệnh biện, giống như là cái kĩ viện?”
An Trình ha ha ha cười rộ lên, nói: “Chọc anh đấy, anh còn tưởng thật.”
An Trình liền khái quát nói cho Đại Tráng, khái quát một câu, thụ tinh ống nghiệm, đứa nhỏ liền có.
Đại Tráng sợ hãi thán phục nói: “Hóa ra là như vậy nha. Vậy tinh tử kia cũng không phải của bản thân, có thể xem như thân sinh sao?”
An Trình nhún nhún vai, nói: “Từ trong bụng của vợ đi ra, đương nhiên xem như thân sinh rồi. Đây cũng là không có biện pháp nào, so với nhặt được, hoặc là nhận nuôi thì tốt hơn rồi.”
Đại Tráng nhịn không được hôn lên mặt Bảo Bảo, nói: “Kết quả chúng ta một đôi không có khả năng sinh con nhất ngược lại là có được Bảo Bảo đáng yêu như thế. Vốn anh còn không biết, những người vô sinh vô dục còn phải thụ tinh nhân tạo so với, chỉ số sinh hoạt hạnh phúc này, quả thực vụt vụt vụt hướng lên trên. Vợ, cảm ơn em.”
An Trình đá anh một cước, trong ánh mắt hàm chứ vui vẻ: “Anh thật buồn nôn.”
Lúc này, mười bảy mười tám người con trai trẻ tuổi đi tới, có một người mang trên ngực nhãn hiệu “Bệnh viện vô sinh vô dục”, vẻ mặt tươi cười nói: “Hai vị tiên sinh, xin chào, tôi là...”