Edit+Beta: Minh Miu
Đại Tráng cái khác không nghe thấy, liền chỉ nghe thấy mấy chữ “hai người cảm tình tan vỡ, chia tay”, lập tức giống như bị điện giật, bất chấp trước mặt là cha vợ đại nhân tôn kính, vừa thương tâm, vừa là không phục hỏi lại: “Vì cái gì chúng tôi tình cảm sẽ tan vỡ? Sẽ không, tôi...”
Đại Tráng vành mắt đều đỏ, trừng mắt Chu Nguyên Dịch, nói: “Tôi yêu em ấy, thương em ấy, khổ mệt tôi đến, mọi thứ đều nhường em ấy, còn không được sao? Vì sao sẽ chia tay? Không, tôi tuyệt không...”
Chu Nguyên Dịch đối với anh phản ứng quá kích động có chút ngạc nhiên, giơ tay lên, ý bảo: “Tỉnh táo nghe tôi nói”, mới chậm rì rì nói: “Tôi chỉ nói là vạn nhất, ai cũng không thể nhất định đảm bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, đúng không. Cậu xem kịch truyền hình trong tivi diễn, đàn ông có tiền, kẻ thứ ba, bồ nhí, vợ hai vân vân lộn xộn đều có, cho dù không có những hoa tâm kia, có đôi khi đụng phải trường hợp rượu say loạn tính, cũng không phải là không có khả năng đó. Mà An Trình nhà tôi, chủ nghĩa hoàn mỹ, nói một cách khác, trong ánh mắt không chứa được một hạt cát, hơn phân nữa là không thể nhẫn nhịn. Còn có một loại khả năng, thất niên chi dương. Nếu nói thật, cậu cùng An Trình chênh lệch lớn, không chỉ là thân phận địa vị, còn có trình độ học thức vân vân. Nghe nói cậu tiểu học cũng không có tốt nghiệp, mà An Trình là tốt nghiệp thạc sĩ Bắc Đại, học song song khoa chính quy chuyên ngành quản lý cùng Hán ngữ. Thời điểm cậu ở nông thôn học trồng trọt chăn heo, nó với tư cách là đại biểu du học sinh tham gia thi đấu, học có tinh lực dồi dào học được hai môn ngoại ngữ Nhật ngữ và Hán ngữ. Tôi không phải giội nước lạnh cậu, tôi chỉ là lo lắng một tầng này, đã nói trước, sau này sợ hai người cùng một chỗ chung sống, phát hiện vẫn là không thích hợp bất đồng, không thể không chia tay, có một câu nói cũ rất hay, hôn nhân, thường thường là vì hiểu lầm mà kết hợp, bởi vì hiểu rõ mà chia tay.”
Đại Tráng gục đầu xuống, cha vợ đại nhân phía trước nói những nam nhân hoa tâm lời ông nói còn có thể phản bác còn có thể thổ lộ chính mình tuyệt không phải loại người như vậy tuyệt sẽ không làm chuyện có lỗi An Trình, rồi nửa đoạn sau, xác thực chọt trúng điểm yếu của anh. Đúng vậy, An Trình tại đại học hăng hái anh còn ở trong đất đào đất. Cho dù hiện tại có chút sự nghiệp làm trụ cột, nhưng, An Trình cũng là thông minh tài giỏi, lại có người cha tiền tài quyền thế hùng hậu này làm hậu thuẫn, chỉ biết càng ngày càng phát đạt càng có tiền, chẳng lẽ còn thụt lùi trở về để cùng mình xứng đôi sao?
Chu Nguyên Dịch nhìn Đại Tráng ảm đạm, vỗ vỗ bờ vai anh, nói: “Tôi nói những lời này, mục địch không phải đả kích cậu, chỉ là...tôi là cha của An Trình, đương nhiên phàm là chuyện của nó dùng đầu cân nhắc, hy vọng cậu thông cảm, lời của tôi nói vốn dĩ là có chút không hợp tình hợp lý. Nhưng, cậu cũng phải thừa nhận, An Trình sinh con rất vất vả, mười tháng mang thai, xa rời quần chúng, tránh tai mắt của người, trong thời gian đó còn bị người đuổi giết, nguy hiểm dị thường, đương nhiên, thời điểm nguy hiểm, cậu bảo vệ nó rất tốt, còn vì cái này bị tạm giam vài ngày, nhưng, cùng An Trình so sánh, cuối cùng là không thể so. Hai người vạn nhất chia tay, đứa nhỏ thuộc về An Trình, chẳng lẽ không phải chuyện đương nhiên sao?”Đại Tráng cắn cắn môi, nói: “Nhưng, cháu cùng An Trình đã hẹn rồi, lúc này em ấy sinh, tiếp theo, hoặc là, lần sau cũng là cháu, cháu cảm thấy chúng cháu sẽ không tách ra, bác không nên nói như vậy, cháu đây sinh con cũng phải đưa cho An Trình sao?”
Cái này đến phiên Chu Nguyên Dịch ngây ra như phỗng.
Bên này, Đại Tráng lại còn đắm chìm trong ảo tưởng chính mình, nghĩ đến An Trình mang theo một đám nhỏ, chính mình một thân một mình, bị bài xích ở bên ngoài bọn họ, vô cùng cô độc thê lương?
Đại Tráng nhịn không được lớn tiếng phản bác: “Không, cháu không đi. Cháu tuyệt không chia tay. Cái gì gặp dịp thì chơi rượu say mất lý trí, lão tử hiện tại bắt đầu không uốn g rượu, tuyệt không để chuyện như vậy phát sinh. Còn có cái gì thất niên chi dương kia, cháu sẽ không ngứa, An Trình nếu ngứa, cháu chuẩn bị sẵn cho em ấy ngứa vui vẻ. Cái gì chênh lệch xa, vĩ nhân nói qua, người định thắng trời, không có cái gì không thể thay đổi. Cháu ngày mai bắt đầu đăng kí học lớp ban đêm đến trường, mỗi ngày rảnh liền đọc sách, tuyệt sẽ không cùng An Trình xảy ra tình trạng không có lời nào để nói. Tiếng nói chung? Phải có. Cực kì có. Nếu như thế này cũng không được, cháu cũng không đi, bọn họ đi nơi nào, cháu liền cùng đi, cùng lắm thì khi bọn họ ở bên ngoài nhà treo võng, chỉ cần có thể trông coi vợ cùng con cháu, màn trời chiếu đất cũng không sao cả...”
Lời này nói vừa vội vừa nhanh thanh âm vừa lớn, chính giữa còn kẹp theo một từ “lão tử”, thật sự là đối với cha vợ đại nhân rất không cung kính, nhưng, Chu Nguyên Dịch chẳng những không có tức giận, ngược lại trong lòng khen ngợi: Nếu cũng như Tạ Đạt Mẫn hèn nhát kia hù dọa liền chạy, ông tuyệt không để vào mắt. Muốn chính là như con trâu này nhiệt tình dũng cảm tiến tới. Muốn chính là loại quyết tâm này đối với An Trình cùng đứa nhỏ bảo hộ đến cùng.
Chu Nguyên Dịch đối với khảo sát con rể cơ bản chấm dứt, hắn cảm thấy, chính là xem như đề tỉnh cho người trẻ tuổi một câu.
Chậm đã, vừa rồi thằng này nói An Trình trước tiên sinh một đứa, kế tiếp do nó sinh là có ý gì? Chẳng lẽ nó cũng có thể chất đặc thù?
Đối mặt với vấn đề của Chu Nguyên Dịch, Đại Tráng hiện ra thần sắc sợ hãi, nói: “Bác Chu, xin lỗi, cháu nghĩ nói lời này, bác nhất định tức giận, bác đánh cháu mắng cháu cũng được, vốn dĩ là cháu không đúng, là cháu gây tai vạ cho An Trình.”
Đại Tráng liền đem chính mình như thế nào từ miệng bác sĩ Lưu do thám biết bí mật nam nhân có thể mang thai, liền như thế nào muốn cùng An Trình dùng biện pháp bác sĩ Lưu, rốt cục chuyện thành sự thật nói ra.
Chu Nguyên Dịch nghe xong cả buổi chiều đều không lên tiếng, một đôi mắt sâu thẩm khó phân rõ, nhìn Đại Tráng trong lòng như là thập ngũ cá thủy dũng đả thủy—thất thượng bát hạ*, chỉ là thỉnh tội nói: “Đều là cháu không tốt, ngài muốn trách thì trách cháu, đánh cháu mắng cháu đều là có thể, chính là không cần đuổi cháu đi.”
*Thập ngũ cá thủy dũng đả thủy, thất thượng bát hả: Chủ yếu ví von người tâm tình vô cùng bất an, trong đầu nơm nớp lo sợ.
Chu Nguyên Dịch hiện tại cảm thấy, Điền Đại Tráng này quả thực là... tương đối đáng yêu. Con trai thật đúng là mắt không nhìn lầm.Cái gì sao băng trên trời rơi xuống vào bụng An Trình biến thành đứa nhỏ, tuyệt đối là bị người lừa. Chẳng qua, tổn thất chỉ là chừng một ngàn đồng, ngược lại là cũng không sao cả. Ngược lại cung cấp cho An Trình một yểm hộ rất tốt.
Với tư cách mình cũng là người từng có kinh nghiệm, Chu Nguyên Dịch thầm nghĩ bảo vệ con của mình ăn ít khổ ít đi đường vòng. Đối với thể chất này của Chu gia truyền xuống, tổ tông đều là che miệng không đề cập tới, đây là sự tình nhục nhã không thể để lộ ra ngoài sáng. Vốn Chu Nguyên Dịch rất lo lắng, không biết chuyện này giải thích như thế nào cho Đại Tráng, lại lo lắng con trai thể chất đặc thù có thể hay không cuộc sống về sau của bọn họ chôn theo ngầm tai họa. Đại Tráng nhân phẩm không tệ, nếu là Tạ Đạt Mẫn liền không được nói, cho nên, trước mới có thể cực lực phản đối. Tuổi trẻ thời điểm tình cảm tốt, có thể có chung đứa nhỏ đương nhiên là thích. Còn tương lai, nếu thật là cảm tình phai nhạt không còn, không thể nói trước còn ghét bỏ An Trình, một người đàn ông lại có thể sinh con, còn dùng đứa nhỏ bắt cóc cả đời người khác.
Mà Đại Tráng nói như thế nào, Chu Nguyên Dịch an tâm, tuy chân tướng sự thật không phải như vậy, nhưng, đây đúng là Đại Tráng châm tâm thật ý muốn đứa nhỏ, cũng coi như trời đưa đất đẩy làm sao mà trong kế hoạch mang thai, mà không phải thành phẩm ngoài ý muốn kèm theo.
Chu Nguyên Dịch quyết định đối với sự việc này giữ bí mật, đợi chính bọn họ tự phát hiện.
Bởi vì lúc này đối với con rể rốt cục thả tâm, Chu Nguyên Dịch kế tiếp ngược lại là nghiêm chỉnh trấn an Đại Tráng một phen, dùng ngữ khí và thái độ ôn hòa đem những so sánh tính toán chi li quá phận lúc đầu nói rõ, thêm nhiều cổ vũ, thêm nhiều thán thưởng.
Đại Tráng rốt cuộc là người tâm tư đơn thuần, liền lại vui vẻ lên, vẫn là đối với cha vợ đại nhân lòng tràn đầy sung kính.
Cha vợ hai người, trò chuyện với nhau thật vui vẻ, bầu không khí hòa hợp, bất tri bất giác liền hàn huyên hơn hai giờ, thẳng đến Chu An Trình gọi điện thoại cho cha, nói: “Cha, chú Lê cơm tối cũng đã làm xong, hai người lúc nào trở về?”
Chu Nguyên Dịch đưa tay nhìn đồng hồ, vậy mà đã sáu giờ chiều rồi, liền ha ha cười nói: “Bây giờ trở về. Chỉ là cùng Đại Tráng hàn huyên hơn hai giờ, nhìn con gấp thành cái dạng gì rồi. Đi, con để cho chú Lê bày bàn đi, chúng ta lúc này đi.”
Tắt điện thoại, Chu Nguyên Dịch quay đầu rất tự nhiên đối với Đại Tráng nói: “Đi, về nhà. Lại không trở về, An Trình sắp cùng bác nóng nảy, ha ha.”
Về nhà. Nói một cách khác mình cũng là một phần tử trong nhà sao? Lại nói một cách khác, cha vợ đại nhân lại như thế thừa nhận mình rồi hả? Đại Tráng vui vẻ không biết nói cái gì cho phải, nhất thời nóng óc, vậy mà nói: “Bác trai, bác người thật sự là quá tốt, cháu còn tưởng rằng, giống như người, nhất định là lấy tiền ném người, trực tiếp cho cháu tờ chi phiếu 100 vạn, bảo cháu cút đi.”
Nói xong, Đại Tráng hận không thể cắn đầu lưỡi của mình, cái này không phải tự mình đào hố cho chính mình nhảy vào sao? Còn có thể ngu hơn một chút nữa không?Ngược lại là Chu Nguyên Dịch trải qua tiếp xúc nói chuyện với nhau, đã hiểu được Đại Tráng tính cách ngay thẳng thẳng thắng, cũng không có hiểu sai. Hắn khoan thai liếc nhìn Đại Tráng, trêu chọc nói: “Ngại ngùng, hôm nay đi ra ngoài gấp, quên mang tờ chi phiếu rồi. Cậu nếu nói muốn, lần sau cấp bù cho cậu cũng là như nhau.”
Thấy cha vợ đại nhân đã hiểu lầm? Đại Tráng vội vàng sửa chữa nói: “Không có, không có, cháu là nói bậy đấy, đừng nói 100 vạn, chính là một trăm triệu, cháu cũng không cần.”
Nói xong, Đại Tráng hận không thể chính mình tát chính mình một bạt tai, càng nói càng không yên lòng, còn cố định lên giá. Cha của Tiểu Mãn sẽ không cho là mình thật muốn 100 triệu đi.
Chu Nguyên Dịch không tức giận cũng không vội, liền nhìn Đại Tráng nói sai đỏ mặt tía tai cả người sốt ruột.
Đại Tráng mặt trướng đến đỏ bừng, nói: “Bác Chu, cháu là người...không biết nói chuyện, kì thật, ý của cháu là, cháu không cần tiền, cháu chỉ cùng với An Trình một chỗ. Em ấy là vật báu vô giá quý nhất của cháu, bao nhiêu tiền cũng không đổi.”
Chu Nguyên Dịch lúc này mới bật cười, nói: “Cậu muốn cũng không cho. 100 triệu tôi có, nhưng, có tác dụng khác, không thể cho cậu.”
Dừng một chút, Chu Nguyên Dịch còn nói: “Những lời này, nói cho An Trình nghe là được rồi, nói cho tôi nghe...”
Hắn lắc đầu, lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: “Cậu cùng An Trình hai người, cùng một chỗ buồn nôn, khiến cho tôi trái tim già này có chút chịu không nổi, về sau trong nhà, hai người khống chế một chút, chăm sóc cảm thụ những người ngoài cuộc chúng tôi một chút.”
Ah ah ah, Tiểu Mãn nói với cha của em ấy cái gì buồn nôn có liên quan đến mình, thật muốn biết...lúc này trong nội tâm Đại Tráng, lòng tràn đầy mừng rỡ tung tăng như chim sẻ, hận không thể lập tức nhìn thấy Tiểu Mãn, sau đó đem em ấy hung hăn mà văn vê trong ngực.
Đại Tráng ngồi xe cha vợ đại nhân cùng nhau về nhà. Đương nhiên, cũng không phải xe gì tốt gì, xe chạy trên đường mà thôi, bởi vì Chu Nguyên Dịch không thường ở thủ đô MA, công ty không có xe chuyên dụng chủ tịch, nhưng, chỉ là nhìn lái xe, bọn thuộc hạ tất cung tất kính, điệu bộ huấn luyện nghiêm chỉnh, Đại Tráng cũng có thể cảm giác sâu sắc cha vợ đại nhân làm ăn thật là làm không nhỏ, nghĩ đến là rất có tiền, cho dù vừa rồi đem lời nói đều nói ra, được cha vợ đại nhân tán thành, Đại Tráng trong nội tâm lại vẫn còn có chút không biết làm sao sợ hãi: Thật sự là rất trèo cao.
Ô tô từ đường cái đông nghịt quẹo vào một con đường nhỏ, lại cua mấy cua, cuối cùng, chạy đến một tòa lầu nhỏ trước mặt, Chu Nguyên Dịch cầm điều khiển từ xa mở cửa sắt, cửa sắt từ từ mở ra, ô tô tiến vào.
Đại Tráng lắp bắp kinh hãi, hóa ra cha vợ đại nhân có tiền, thậm chí có tiền đến nước này.
Lúc mới đến thủ đô MA, Tiểu Mãn bụng còn không phải rất rõ ràng, mặc vào áo khoắc dày, hai người cùng đi chơi, chen nhau trên đường. Ngẫu nhiên chứng kiến nơi náo nhiệt đến yên tĩnh, lẳng lặng đứng dưới một toàn lầu bằng bạc, Đại Tráng luôn nói: “Đợi chúng ta kiếm tiền, cũng mua một tòa nhà như vậy để ở, nhận thức cảm giác nhà tư bản.” Tiểu Mãn liền cười nói: “Được.” Mà khi đó, Đại Tráng chỉ cho là rất không có khả năng thực hiện mộng tưởng, bởi vì nghe nói một tòa lầu bạc như vậy cũng phải hơn một ngàn, người bình thường chỗ nào có thể mua được?
Chu Nguyên Dịch nhìn Đại Tráng, nhàn nhạt nói: “Phòng này vốn không có người ở, là đồ sưu tầm, lúc tôi mua rất rẻ, hiện tại đại khái phải giá trị hơn ba nghìn vạn, kì thật ở cũng không thoải mái, phòng ở cũ, nào có tốt như phòng ở bây giờ? Tôi lần này vội vàng tới, không có chuẩn bị, An Trình vốn dĩ thuê phòng ở rất nhiều đồng nghiệp cấp dưới, ra vào không tiện, cho nên,tạm thời không có chỗ ở, trước hết ở nơi này. Lần sau, tôi sẽ đổi cho hai người chỗ ở thoải mái hơn.”
Đại Tráng không biết nên nói gì cho phải, ý cha vợ đại nhân là muốn mua khu nhà cao cấp cho bọn họ ở, nhưng, Tiểu Mãn ở là nên đấy, anh...cảm thấy, cảm thấy trên mặt có chút nóng. Hiện tại mới biết được cha vợ đại nhân vì sao phải nói trước.
Cái này gọi là thấy người sang bắt quàng làm họ, tư vị trong đó...ai bấu víu ai biết.
Tiến vào liền một tầng mát mẻ, phòng ở cũ này đông ấm hè mát, quả thực là kèm theo nhiệt độ. Chu Nguyên Dịch ấn xuống chuông cửa, một người ở mở cửa, trên mặt lộ ra biểu tình vui vẻ, hé miệng, “y y nha nha” nói một trận, Chu Nguyên Dịch cười cười, nói: “A Lê, đây là người nhị thiếu gia thích, tên là Điền Đại Tráng. Về sau anh ở chỗ này giúp đỡ chăm sóc nhị thiếu gia, cùng với Đại Tráng ở chung hòa thuận.”
Đại Tráng hơi giật mình nhìn người đàn ông trước mắt này không nói gì, Chu Nguyên Dịch giới thiệu nói: “A Lê là từ nhỏ ở trong nhà tôi làm việc, anh ta tuy sẽ không nói chuyện, nhưng là nghe hiểu được, An Trình cũng là anh ta từ nhỏ chăm sóc đến lớn, có A Lê giúp đỡ An Trình, cậu có thể yên tâm. Nhưng, cậu tan tầm trở về giúp đỡ An Trình, nó thời gian mang thai giống như tôi nghĩ không khác lắm, tôi xem chừng hẳn là không bảo lâu sắp sinh, cho nên, cậu ở cùng nó nhiều một chút, thà rằng ít ở bên ngoài bận bịu. Sự nghiệp cái gì tuy trọng yếu, vợ sanh con cả đời cũng không có mấy lần, đúng không?”
Nói còn chưa dứt lời, Chu An Trình liền đi ra, ngẩng mặt lên, vui vẻ hô một tiếng: “Đại Tráng, anh đã đến rồi?”
Liền một tiếng gọi này, liền dừng lại, nhân gian nhiều vô kể. Chính một tiếng kêu này, Đại Tráng trong lỗ tai lại không nghe được thanh âm khác, trong ánh mắt, nhìn không thấy người khác nữa.