Edit+Beta: Minh Miu
Điền Đại Tráng dốc sức liều mạng trong lòng khuyên bảo chính mình: Đây là nam. Đây là anh em. Vợ của anh em còn không dám ức hiếp, huống chi là anh em mình, càng không thể.
Nhưng, từ thị giác bắt đầu kích thích cổ động, khiến máu toàn thân anh hướng về phía hạ thể kêu gào, làm cho anh miệng đắng lưỡi khô, hầu kết bắt đầu chuyển động.
Điền Tiểu Mãn vốn nhìn Điền Đại Tráng thần sắc dị thường, bộ dạng hô hấp ồ ồ, trong nội tâm còn rất vui vẻ, nghĩ thầm: Ơ, thằng này có phản ứng rồi. Nói rõ anh ta không phải thuần túy thẳng nam.
Điền Tiểu Mãn trong khoảng thời gian này đều chỉ có thể nằm ở trên giường, thân thể đánh mất tự do, tư tưởng liền đặc biệt linh hoạt, đem tình yêu của mình và đối tượng tình yêu của mình ở bên trong đầu phân tích một lần: Điền Đại Tráng đối với chính mình thật sự là quá tốt, hơn nữa là thật tâm thật ý, một chút cũng không mang theo ý nghĩ không tốt. Ví dụ như vừa rồi anh làm một phần tương thịt bò bởi vì Điền Tiểu Mãn khen vài câu liền một miếng cũng không chịu ăn, nói là để lại hôm sau nấu mì thịt bò cho Điền Tiểu Mãn ăn, còn có lúc ở trong bệnh viện anh suốt ngày vì tiền viện phí mà phát sầu, khắp nơi làm việc vặt kiếm tiền, đơn giản chính là lại để cho Điền Tiểu Mãn có thể nằm viện thêm vài ngày, mà cánh tay anh bị thương, lại cười toét miệng bảo không có việc gì, ngay cả thay thuốc cũng không chịu đi, vì sợ dùng nhiều hơn 100 đồng, cuối cùng vẫn là bị Điền Tiểu Mãn chửi mới chịu đi.Việc tương tự, còn có rất nhiều rất nhiều, Điều Tiểu Mãn đều nhớ kĩ.
Không thân chẳng quen, vốn không quen biết, Điền Đại Tráng cứu mình, còn đối với mình tốt vô cùng, chẳng lẽ không phải bởi vì yêu? Điền Tiểu Mãn đối với nhan sắc của chính mình có tự tin rất cao, cảm thấy chỉ cần Điền Đại Tráng là cong, hoặc là nếu không thẳng hoàn toàn, đối với chính mình rơi vào võng tình là chuyện đương nhiên. Nhưng, cùng Điền Đại Tráng ở chung hơn nửa tháng, cậu còn không có cảm nhận được Điền Đại Tráng yêu mình, bởi vì Điền Đại Tráng đối với cậu tốt trước sau như một, không có nhanh chóng tăng nhiệt độ rõ ràng hoặc là hiện tượng nhanh chóng giảm nhiệt độ.
Chẳng lẽ Điền Đại Tráng thật sự là thẳng nam? Còn là một thẳng nam sống theo dạng không cần hồi báo? Nếu thẳng tắp thẳng tắp, Điền Tiểu Mãn cũng liền tính, thực sự làm anh em, chẳng qua, Điền Tiểu Mãn cảm thấy vị này có thể đem “Tổng giám đốc” nghe thành em trai “Trồng rau” vô cùng có khả năng là cho tới nay sinh tồn trong hoàn cảnh quá đơn thuần cũng quá gian khổ rồi, làm cho anh không có thời gian cũng không có tâm tư đi suy nghĩ chuyện không căn cứ này, ngay cả chính anh thích nam hay nữ cũng không biết, khả năng cong tương đối lớn.
Khi Điền Tiểu Mãn nằm trong bệnh viện cũng đã cân nhắc vấn đề này, rất muốn thăm dò anh thử một chút, nhưng, khi đó cùng lão thái thái cùng một phòng, trong một phòng ở bốn người, làm sao dám nói lung tung lộn xộn?
Cho nên, hôm nay Điền Tiểu Mãn ra viện nhịn không được đưa ra sáng ý thử một chút, không nghĩ tới, thử một lần đắc thủ. Người này có phản ứng. không phải thẳng nam liền dễ làm, bằng không thì, cứ thế mà đem người ta bẻ cong còn nói là báo ân, quá thiếu đạo đức. Hiện tại liền thuận lý thành chương ha ha.Chỉ là, trước mắt xét thấy Điền Tiểu Mãn thân chịu trọng thương, tình trạng như thế này cũng không có khả năng cũng không có năng lực, cậu cũng không dám đem người này trêu trọc lợi hại, thấy chuyển biến tốt thì được rồi, cố ý giả bộ làm bộ dáng rất lạnh co lại bả vai, nhăn đầu lông mày, hỏi: “Còn chưa xong sao? Mở chăn và quần áo như thế này, tôi rất lạnh.”
Điền Đại Tráng như mới tỉnh mộng, vội vàng dùng khăn mặt lau lung tung vài cái, xoa xoa cho cậu, đắp chăn trên người cậu, nói: “Được rồi, chính cậu cài nút áo.” Nói xong, bưng lên chậu nước, ngăn trở khí quan phía dưới đã hóa thú của mình, vội vã đi ra ngoài.
Điền Đại Tráng lần này đi ra ngoài, rất lâu mới quay lại, trên người mang theo một ít khí lạnh, trên gương mặt còn có chút ửng đỏ, Điền Tiểu Mãn lập tức cảm thấy có chút chột dạ, xem tình hình này hơn phân nửa là đi tắm nước lạnh, trời lạnh thế này. Ai, thằng này thật đúng là thành thật.
Điền Đại Tráng liếc cậu một cái, nói: “Cậu còn chưa ngủ?”
Điền Tiểu Mãn chỉa chỉa gối đầu ở dưới đầu, tìm cớ, nói: “Gối đầu này bên trong lót cái gì, luôn sột soạt, tôi không quá quen.”
Điền Đại Tráng giũ gối đầu, nói: “Là lá cây cây bạch quả. Mẹ của tôi nói, phơi khô lá cây cây bạch quả đặt ở bên trong gối đầu, buổi tối ngủ ngon, đối với thân thể cũng tốt.”
Lần này Điền Tiểu Mãn ngược lại là tin tưởng, chỉ là, liền quay đầu, âm thanh 'sàn sạt', nghe đặc biệt như tiếng bước chân, thật đúng là làm người ta có chút sợ, nghĩ đến cái gối đầu này mẹ Điền Đại Tráng đã dùng qua, Điền Tiểu Mãn có thể ngủ được mới lạ.
Điền Đại Tráng nghĩ nghĩ, gãi gãi đầu, nói: “Là âm thanh có chút lớn. Tôi ngày mau đi mua một ít bông mới, làm cho cậu gối đầu mới, đêm nay, liền nằm tạm đi.”
Điền Tiểu Mãn đáp ứng nói “Được” nhưng, sau khi tắt đèn vẫn là ngủ không được, tròng mắt trừng lên nhìn trần nhà.
Ban đêm ở nông thôn, thật sự tối, đưa tay ra thật sự không thấy được năm ngón, không giống ở trong thành thị ánh đèn sáng chói, dù thế nào đều có một tia ánh sáng. Chỗ này toàn bóng tối, bên ngoài truyền đếm âm thanh gió thổi cửa sổ, như tiếng đứa nhỏ khóc 'ô ô ô', cộng thêm tiếng gối đầu phát ra thanh âm 'sàn sạt', khiến cho Điền Tiểu Mãn càng thêm ngủ không được, muốn trở mình, ngực tổn thương khiến cậu không nhúc nhích được, chỉ có thể hoạt động chân tay không bị thương một chút, phiền muộn thở dài.
Đột nhiên, bên giường trầm xuống, một thân hình cao lớn nằm xuống bên cạnh Điền Tiểu Mãn, Điền Tiểu Mãn ngước mắt nhìn lên, ở bên trong một mảnh tối đen, sáng long lanh chính là con mắt của anh, lóe lên ánh sáng ấm áp, mang theo tia sủng nịch bất đắc dĩ, nói: “Cái gối đầu này làm cậu không ngủ được? Tôi nhìn cậu đều bị giày vò nửa ngày. Đến, không muốn cái đó, ngủ trên cánh tay tôi.”
Điền Tiểu Mãn nghe lời mà dựa vào, gối trên cánh tay của anh, thân thể lại cẩn thận giữ một khoảng cách.
Hai người rất nhanh liền buồn ngủ, đúng lúc này, truyền đến âm thanh kêu khóc của một người phụ nữ, làm cho Điền Tiểu Mãn giật mình, sợ tới mức tỉnh.
Nửa đêm canh ba, thanh âm này...không phải thực sự là nữ quỷ chớ?
Điền Đại Tráng trấn an mà sờ lên mặt Điền Tiểu Mãn, thấp giọng nói: “Đừng sợ, là nhà anh Xuân Sơn bên cạnh đang đánh vợ. Ai, phòng ở nông thôn cách âm không tốt...”
Quả nhiên, thanh âm phụ nữ khóc tuy đứt quãng, nhưng rất rõ ràng, đồng thời xen lẫn thanh âm đàn ông tức giận mắng: “Khóc? Mày có mặt mũi khóc? Đều sinh ba đứa con gái rồi, lão tử vất vả kiếm tiền đều cầm lấy đi đóng tiền phạt sinh rồi, còn không sinh ra con trai. Thành thành thật thật nằm trên giường bị thao đi, đợi lão tử thao cho đến khi mày sinh ra con trai mới dừng, mày muốn cũng được, không muốn cũng được. Còn kẹp. Kẹp mẹ của mày. Bức bách. Không vì sinh con trai, mày cho là tao thích thao mày sao? Đều lỏng thành dạng gì rồi.”
Điền Tiểu Mãn nghe rõ, ngược lại Điền Đại Tráng xấu hổ, tựa như chính anh làm việc trái lương tâm, nói: “Anh Xuân Sơn nhất định là uống say rồi, lại bắt đầu đánh vợ, tôi đi xem, bảo anh ta đừng đánh nữa...”
Điền Tiểu Mãn vội vàng ngăn cánh tay của anh, nói: “Anh đi nhìn gì? Chẳng lẽ, anh là gian phu của cô ta? Cho nên nhìn không được nữa?”
Điền Đại Tráng ngốc trệ một lát, khó có được tức giận, nói: “Tiểu Mãn cậu nói bậy cái gì? Làm sao có thể? Tôi chính là đi kéo cái khung cửa, hơn nữa, còn không phải nhìn cậu mới ngủ liền bị bọn họ đánh thức...”
Điền Tiểu Mãn sau khi nghe nửa câu này, trong nội tâm có chút ngọt, quả nhiên anh vẫn vì mình, chẳng qua, nếu thằng này cứ như vậy bò qua, sẽ ngăn cản không thành, ngược lại còn bị dính một thân tai tiếng. Liền lại hỏi anh: “Được rồi, anh không phải gian phu, như vậy, anh là bí thư chi bộ thôn, hoặc là, cán bộ thôn?”
Điền Đại Tráng mờ mịt lắc đầu, nói: “Không phải.”
Điền Tiểu Mãn cười nói: “Anh không phải gian phu, cũng không phải cán bộ, anh lấy tư cách gì quản chuyện nhà người ta, đây là chuyện riêng nhà người ta phải không? Về công về tư cũng không có tư cách.”
Điền Đại Tráng nhất thời nghẹn lời, nửa ngày, nói: “Quên đi. Đoán chừng cũng không có đánh trong chốc lát.”
Xác thực không có đánh trong chốc lát, về sau tiếng khóc của vợ anh Xuân Sơn liền biến thành một loại thanh âm kì quái, cao cao thấp thấp, giống như thống khổ, lại như vui thích.
Điền Tiểu Mãn xùy ~~ cười một tiếng, nói: “Người dân quê còn rất cởi mở nha, rõ ràng còn chơi **”
Cho dù là Điền Đại Tráng, cũng nghe ra là xảy ra chuyện gì rồi, tâm nhảy dồn dập, cánh tay đặt trên gối đầu của Điền Tiểu Mãn, trong đầu không không chế mà nhớ tới lúc trước anh lau người cho Điền Tiểu Mãn nhìn thấy, da thịt trắng như đậu hủ, còn có...
Trong bóng tối, gần kề có thể nghe chính là Điền Đại Tráng có chút thở hào hển, xa hơn một chút chính là thanh âm của người phụ nữ kia, làm cho Điền Tiểu Mãn nghe được trong nội tâm khó chịu, rốt cục, yếu ớt toát ra một câu: “Người phụ nữ kia, lớn lên rất đẹp sao?”
“À?!” Điền Đại Tráng không rõ ràng lắm, cũng rất thành thật trả lời nói: “Không xinh đẹp, còn có chút xấu, con mắt lòi giống như cá vàng, người khác cũng gọi nàng là cá vàng tẩu. Như thế nào hỏi cái này?”
Điền Tiểu Mãn nâng đầu gối, ở chỗ đó của anh cọ xát, trêu tức nói: “Vậy anh làm sao nghe được thanh âm của cô ta liền cứng ngắc? Nghĩ đến cô ta sao?”
Điền Đại Tráng chật vật lui về phía sau, luống cuống không lựa lời mà giải thích cho mình, nói: “Không phải cô ta. Làm sao có thể? Còn không phải bởi vì cậu? Nghĩ đến cậu mới...”
Lời nói đột nhiên dừng lại, Điền Đại Tráng nghĩ thầm, xong rồi, không nghĩ tới lại nói lời cực kì khủng khiếp. Như thế nào cái miệng này liền không mang theo cửa, luôn nói ra những thứ không nên nói cơ chứ.