Lời của Di Nguyệt Thụy như là một tảng đá lớn ném vào mặt hồ lặng sóng, khiến sóng ngầm dâng lên từng đợt, trong đó Di Nguyệt Vũ phản ứng lớn nhất.
“Làm sao có thể?” Di Nguyệt Vũ vô thức nói ra những lời này.
“Lời của tứ đệ, chẳng lẽ ngươi nói hiện tại Trầm Tĩnh hẳn là đoạn khí mới đúng sao?” Di Nguyệt Lãnh cười khẽ, nói.
“Thần đệ không có ý này.” Di Nguyệt Vũ cung kính trả lời, ánh mắt lại thỉnh thoảng phiêu hướng Trầm Tĩnh, sắc mặt không tốt.
Khóe miệng Di Nguyệt Lãnh không hạ xuống, nhìn như là đang châm chọc. Chậm rãi đi đến bên cạnh Di Nguyệt Thụy, “Thụy nhi có thể làm hắn tỉnh lại không?”
Di Nguyệt Thụy có chút khó xử, “Không rõ lắm, thông qua mạch của hắn có thể biết hắn nội thương rất nặng, nếu như không phải kịp thời ăn đan dược, hắn hẳn là sớm không còn khí tức. Nếu như bây giờ chúng ta cưỡng chế làm hắn tỉnh lại, ta sợ không thể cứu sống hắn. Hắn hiện tại cũng chỉ còn một chút hơi tàn.”
“Vậy để hắn tỉnh dậy đi.” Di Nguyệt Lâm đang ở trên giường, nhàn nhạt mở miệng.
“Phụ hoàng.” Di Nguyệt Vũ cả kinh, ngữ khí vì quá nóng nảy mà đột nhiên cao vút, vội vàng thở sâu, hạ ngữ khí, “Bệnh của nhi thần một mực dựa vào Trầm ngự y, nếu như Trầm ngự y xảy ra chuyện gì, bệnh của nhi thần phải làm thế nào? Trước mắt quan trọng nhất là để thất đệ xem phụ hoàng có còn dư độc hay không mới đúng, chuyện Trầm ngự y là cái gì a.”
“Không sao, trẫm hiện tại muốn biết nhất chính là ai có lá gan lớn như vậy, khụ khụ.” Di Nguyệt Lâm giận dữ, khiến các tần phi đều lên tiếng, “Hoàng thượng bớt giận!”
Di Nguyệt Thụy nhìn Di Nguyệt Lâm rồi nhìn Di Nguyệt Lãnh, “Ta muốn dùng châm nhưng không có mang theo trên người.”
“Điện hạ, nô tài giúp ngươi mang theo.” Tiểu Đắng Tử tiến lên, lấy từ trong ngực ra một bao vải nhỏ, một tầng mở ra, chính là ngân châm Di Nguyệt Thụy thường dùng.
“Tiểu Đắng Tử, ngươi thực cẩn thận.” Khóe miệng Di Nguyệt Thụy có chút co quắp.
“Đây là bổn phận của nô tài.” Tiểu Đắng Tử xấu hổ cười cười, Di Nguyệt Thụy tiếp nhận, hạ châm mấy lần, chỉ thấy người đang nằm trên cáng vốn bất động nay lồng ngực bắt đầu phập phồng.
Lúc này Di Nguyệt Thụy tập trung tinh thần hạ châm, cái trán có chảy ra chút mồ hôi, ước chừng qua một chén trà, Di Nguyệt Thụy thở dài một hơi, đứng người lui qua một bên, để mọi người nhìn Trầm Tĩnh đã mở hai mắt.
Hai mắt Trầm Tĩnh vô thần nhìn lên phía trên, không lâu, chậm rãi quay đầu chuyển hướng mọi người. Xuyên thấu qua khe hở giữa mọi người thấy được Di Nguyệt Lâm đang ngồi ở trên giường, hai mắt ướt át: “Hoàng thượng...... Hoàng...... thượng...... Khụ...... Khụ......, thần thực xin lỗi ngài a! Khụ...... Khụ......” Trầm Tĩnh ho khan vài tiếng, nói tiếp, “Độc...... Độc là...... Tứ...... Tứ điện hạ......”
Thanh âm dần dần rơi xuống, mắt nhắm lại, lệ nơi khóe mắt xẹt qua hai gò má, như là tuyên cáo sám hối cuối cùng trong cuộc đời lão nhân này.
Di Nguyệt Thụy tiến lên, kiểm tra, lắc đầu: “Đã chết!” Có chút thở dài, đi trở về bên cạnh Di Nguyệt Lãnh.
Trầm Tĩnh đã chết, nhưng hắn để lại một đoạn lời có đầu không đuôi cho mọi người suy đoán. Di Nguyệt Thụy nhìn lướt qua thần sắc trên mặt người khác, đại khái cũng có thể đoán ra tâm tư của bọn họ.
“Vũ nhi, ngươi giải thích thế nào về lời của Trầm Tĩnh?” Di Nguyệt Lâm nhàn nhạt mở miệng, khiến người ta nghe không ra ngữ khí trong lời của hắn.
Di Nguyệt Vũ trầm mặc không nói, vẻ mặt lạnh nhạt. Nhìn như bình tĩnh, nhưng trong đầu đã có ngàn loại ý nghĩ xẹt qua.
“Phụ hoàng, có thể để Thụy nhi giúp tứ đệ bắt mạch, để Thụy nhi nhìn xem có thể tìm cách trị hết bệnh của tứ đệ hay không.” Di Nguyệt Lãnh vẫn một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên mở miệng, đưa ra yêu cầu.
Hiển nhiên Di Nguyệt Lâm cũng vì yêu cầu của Di Nguyệt Lãnh mà nhất thời mơ hồ – sao đột nhiên chuyển tới chủ đề này, nhưng vẫn gật gật đầu tỏ vẻ cho phép.
Di Nguyệt Thụy mắt liếc Di Nguyệt Lãnh – ngươi không có việc gì nên tìm việc cho ta sao? Nhưng vẫn theo lời tiến lên, chuẩn bị cẩn thận quan sát bệnh tình của Di Nguyệt Vũ.
Thấy Di Nguyệt Thụy hướng chính mình đi tới, Di Nguyệt Vũ vô thức lui về phía sau, đưa cổ tay ra sau lưng, trên mặt đã không còn lạnh nhạt như trước, “Phụ hoàng, cái này về sau còn có rất nhiều thời gian, cũng không cần nóng lòng lúc này a.”
Thấy Di Nguyệt Vũ không muốn phối hợp, Di Nguyệt Thụy dừng lại cách hắn một bước, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía Di Nguyệt Vũ.
“Kỳ thật, tứ đệ hẳn là không có bệnh gì mới đúng a.” Di Nguyệt Lãnh nhẹ nhàng bỏ xuống một khỏa bom, mọi người liền bị vây trong sương mù.
Làm sao có thể, tứ điện hạ Di Nguyệt Vũ bệnh tật quấn thân, cái này mọi người trong hoàng cung đều biết, đã mời nhiều ngự y nhưng không có hiệu quả, chuyện rất rõ ràng a.
“Thái tử điện hạ nói thực hay nói giỡn.” Di Nguyệt Vũ cười có chút không tự nhiên.
“Vậy ngươi để Thụy nhi hảo hảo chẩn đoán bệnh.” Khóe miệng Di Nguyệt Lãnh cong lên. Bạn đang
âÄược!â Di Nguyá»t VÅ© cÆ°á»i Äáp, còn tá»± Äá»ng duá»i tay ra.
Di Nguyá»t Thụy nhìn cánh tay trÆ°á»c mắt, cuá»i cùng nâng tay phải hạ xuá»ng mạch của Di Nguyá»t VÅ©, liá»n thấy cá» tay Di Nguyá»t VÅ© khẽ Äảo, bắt lấy tay Di Nguyá»t Thụy kéo hắn Äến trÆ°á»c mặt, tay kia Äặt á» trên cá» há»ng của hắn.
Bá»n phÃa hoà n toà n yên tÄ©nh, má»i ngÆ°á»i Äá»u bá» mà n nà y dá»a sợ â Äây là tình huá»ng gì chứ.
Nhìn vẻ mặt khiếp sợ của Di Nguyá»t Lâm, nhìn vẻ mặt vô tình của Di Nguyá»t Lãnh, nhìn vẻ mặt lo lắng của Tiá»u Äắng Tá», Di Nguyá»t Thụy bất Äắc dÄ© bÄ©u môi.
âTứ ca, thất Äá» chá» muá»n giúp ngÆ°Æ¡i bắt mạch mà thôi, có tất yếu phải nhÆ° váºy không?â Di Nguyá»t Thụy cẩn cẩn dá»±c dá»±c nói.
âTa vẫn cho là thất Äá» ngu dá»t, không ngá» hóa ra ngÆ°Æ¡i phẫn trÆ° Än lão há».â Di Nguyá»t VÅ© cúi Äầu nói bên tai Di Nguyá»t Thụy.
HÆ¡i thá» phun tại bên tai, Di Nguyá»t Thụy cảm thấy lá» chân lông trên ngÆ°á»i Äá»u dá»±ng Äứng, mắt hung hÄng trừng hÆ°á»ng Di Nguyá»t Lãnh.
âDi Nguyá»t VÅ©, ngÆ°Æ¡i là m cái gì váºy?â Di Nguyá»t Lâm Äá»t ngá»t phản ứng, mạnh tay vá» và o bên giÆ°á»ng, âRÄng rắc!â Äầu gá» nứt ra ra má»t ÄÆ°á»ng nhá», tiếp theo chÃnh là má»t há»i ho khan khéo dà i.
âCháºc cháºc......â Di Nguyá»t VÅ© lắc Äầu, âÄã nhÆ° váºy ta sẽ không che giấu. Ta Äá»i vá»i vá» trà của phụ hoà ng cảm thấy hứng thú, Äáng tiếc ánh mắt của ngÆ°Æ¡i thủy chung Äá»u nhìn chằm chằm và o Di Nguyá»t Lãnh cùng Di Nguyá»t Thụy, ta Äà nh bất Äắc dÄ© Äá»ng thủ.â
âNgÆ°Æ¡i muá»n chÃnh biến?â Di Nguyá»t Lãnh há»i, trong mắt của y là má»t mảnh tÄ©nh má»ch, là m cho ngÆ°á»i ta xem không hiá»u hà m nghÄ©a trong Äó, thẳng tắp nhìn chằm chằm và o tay Di Nguyá»t VÅ©.
âÄúng thì thế nà o? Äáng tiếc kế hoạch Äá»u bá» các ngÆ°Æ¡i phá hủy!â Di Nguyá»t VÅ© cÆ°á»i nhạt, phảng phất hắn Äang cùng bá»n há» nói chuyá»n phiếm, hÆ¡n nữa cùng Di Nguyá»t Thụy huynh Äá» thân thiết, âKhông phải ngÆ°Æ¡i Äã Äem ngÆ°á»i của ta á» VÆ°u Äa triá»u tiêu diá»t hết sao, còn tá» vẻ khó hiá»u là m gì.â CÆ°á»i dùng gò má cá» cá» trên cá» Di Nguyá»t Thụy.
âTa luôn cảm thấy kỳ quái vì sao trong Äá»c của phụ hoà ng lại có nhiá»u Lá» Há»ng của VÆ°u Äa triá»u.â Di Nguyá»t Thụy nghiêng Äầu, trong ná»i tâm liá»u mạng chá»i bá»i â cái tay nà y muá»n Äặt trên cá» hắn bao lâu.
âCho nên ta nói ta thua dÆ°á»i tay ngÆ°Æ¡i, Thụy nhi tháºt sá»± khiến ta chấn Äá»ng. Äáng tiếc tạo cho nữ nhân kia cÆ¡ há»i mà không biết nắm chắc, tháºt sá»± khiến ta thất vá»ng. Bất quá không sao, hiá»n tại ngÆ°Æ¡i Äang á» trong tay ta cÅ©ng nhÆ° váºy, không biết bẻ cái cá» mảnh khảnh của ngÆ°Æ¡i sẽ có cảm giác gì.â
Di Nguyá»t Thụy nhìn trá»i mắt trợn trắng â tháºt sá»± là biến thái, ngÆ°Æ¡i Äá» cho ta bẻ, ta sẽ nói cho ngÆ°Æ¡i biết cảm giác. NhÆ°ng trong miá»ng lại nói: âCó chuyá»n hảo hảo nói, Äừng kÃch Äá»ng, ngà n vạn không nên kÃch Äá»ng.â
âVÅ© nhi, ngÆ°Æ¡i nhanh thả thất Äiá»n hạ, cùng phụ hoà ng nói lá»i xin lá»i sẽ vô sá»± !â VÅ© phi vẻ mặt tái nhợt thất kinh nhìn thoáng qua Di Nguyá»t VÅ©, sau Äó nhìn vá» phÃa Di Nguyá»t Lâm, âHoà ng thượng, thá»nh ngÆ°á»i, VÅ© nhi tuá»i nhá» không hiá»u thế sá»±, tha cho nó má»t mạng a.â