Trong phòng thượng đẳng của một khách điếm khác, Di Nguyệt Lãnh bưng chén trà ngồi cạnh bàn, Di Nguyệt Thụy ngồi một bên. Mà Lôi Tư Nghị, Ảnh Nhất, Ảnh Nhị, Ảnh Tam, Anh Tứ, còn có Ảnh Lục đều quỳ trên mặt đất, cúi đầu.
Di Nguyệt Lãnh chậm rãi phẩm trà, không nói một lời, chỉ là trên người hắn tản mát ra tức giận khiến sáu người trước mặt cúi thấp đầu hơn. Di Nguyệt Thụy nhìn bên này, lại nhìn bên kia, thở dài, vươn tay xoa bàn tay Di Nguyệt Lãnh đang cầm chén trà.
“Các ngươi xuống trước đi.” Di Nguyệt Thụy nắm chén trà.
Nhóm người Lôi Tư Nghị ngẩng đầu nhìn, lại nhanh chóng cúi đầu.
“Các ngươi không nghe Thụy nhi nói sao?” Âm thanh lạnh như băng cho thấy tức giận đang bị đè nén.
“Thuộc hạ cáo lui!” Ảnh Nhất đứng dậy rời đi, năm người khác cũng lần lượt cáo lui.
“Lãnh, đó không phải lỗi của bọn hắn!” Di Nguyệt Lãnh nói sự thực, “Bọn họ cũng không ngờ đến những người kia sẽ uống thuốc độc tự sát trong lúc đánh nhau.”
Thời gian trở ngược lại lúc ở khách điếm kia kia: Lúc mệnh lệnh của Di Nguyệt Lãnh vang lên, ảnh vệ cùng Lôi Tư Nghị bắt đầu hợp lực tranh thủ trong thời gian ngắn nhất bắt đám người kia, phải biết rằng lửa giận của nam nhân đang bất mãn là đáng sợ cỡ nào, vì không muốn lửa giận lan đến gần người của mình, bọn họ đều nỗ lực đánh nhau với bọn thích khách không mời mà đến. Chỉ là không ngờ tới lúc sắp bắt được, 6 hắc y nhân kia ngã xuống. Định nhãn xem xét, môi của đám người kia đều biến thành màu đen, chắc chắc là trúng độc.
Sau đó phải bồi thường tổn thất cho lão bản, rồi bị lão bản của khách điếm kia khách khí mời ra ngoài. Bởi vậy hiện tại bọn họ mới ở trong phòng của khách điếm này.
“Ân.” Di Nguyệt Lãnh chỉ trả lời một cái. Di Nguyệt Thụy không nói thêm gì nữa, hắn biết rõ Di Nguyệt Lãnh đang suy nghĩ, bất quá hắn rất chú ý một câu nói của Ảnh Nhất.
Ngoài cửa, Tiểu Đắng Tử cùng Tử Nguyệt các nàng rất lo lắng cho Lôi Tư Nghị và ảnh vệ, bởi vì bọn họ chưa bao giờ thấy Di Nguyệt Lãnh tức giận như thế này, cho nên trong lòng không ngừng thay bọn họ cầu nguyện. Sau đó nhìn bọn họ bình yên vô sự đi ra thì toàn thể thở dài một hơi.
Lúc Tử Yên trở về chỉ thấy vài cái đầu đều chen chúc trước cửa một gian phòng, đem lỗ tai chăm chú dán trên cửa. Hiếu kỳ hỏi: “Các ngươi đang làm gì thế?”
“Hư!” Lan Chi Nghê vội vàng tiến lên, che miệng Tử Yên, Tử Yên nhìn nàng, dùng ánh mắt hỏi thăm, “Làm sao vậy?”
“Hôm nay tâm tình chủ tử không hề tốt, chúng ta lo lắng cho tiểu công tử.”
Tử Yên chỉ lên trời xem thường,“Chủ tử cũng sẽ không ăn công tử, các ngươi lo lắng cái gì. Nhàm chán. Ảnh Nhất đâu?” Quét đám người trước mắt thấy thiếu một người, Ảnh Nhị quay đầu lại, chỉ chỉ phía dưới, ý là người nào đó đang ở dưới lầu.
“Ta rốt cục hiểu lo lắng của Ảnh Nhất.” Nhìn vẻ mặt đầy hiếu kỳ của Ảnh Nhị, Tử Yên cảm thấy thật đồng cảm với Ảnh Nhất. Ảnh Nhị hoàn toàn không hiểu nàng nói gì, mở trừng hai mắt.
“Các ngươi tránh ra để ta tìm chủ tử báo cáo sự tình.” Tử Yên đẩy ra vài cái đầu hiếu kỳ, gõ cửa, “Chủ tử, ta là Tử Yên.”
Nghe được bên trong truyền đến một tiếng, Tử Yên đẩy cửa ra, thuận đường làm cho mấy người đằng sau nhìn rõ ràng bên trong không có phát sinh thảm án, nhưng không khí có chút kỳ quái.
Chỉ thấy Di Nguyệt Lãnh và Di Nguyệt Thụy ngồi đối diện nhau, giống như đang tự hỏi chính mình, mà trên tay Di Nguyệt Thụy bưng một chén trà chậm rãi uống, thỉnh thoảng còn dùng ánh mắt ngắm ngắm người lãnh tuấn đối diện.
“Tình hình như thế nào?” Di Nguyệt Lãnh ngẩng đầu hỏi, ánh mắt trong lúc lơ đãng đảo qua mấy người ngoài cửa, người ngoài cửa lập tức dùng tốc độ nhanh nhất biến mất.
Di Nguyệt Thụy cũng nhìn thấy, cười khẽ một tiếng. Di Nguyệt Lãnh và Tử Yên cũng chỉ nhìn hắn một cái, Tử Yên sửa sang lại thần sắc: “Vẫn không phát hiện. Trên người không có bất luận dấu vết gì, mà ngay cả binh khí bọn họ sử dụng cũng không có dấu hiệu nào.”
“Thật sao?” Di Nguyệt Lãnh gõ gõ ngón trỏ lên mặt bàn.
“Hơn nữa, thuộc hạ phát hiện một điểm, không phải bọn họ không nói mà là đầu lưỡi đã không còn. Thuộc hạ đã kiểm tra, cái này đều là vết thương mới. Đối phương đề phòng bọn họ rơi vào tay chúng ta nên muốn chắc chắn không nói được cái gì.” Thật ác độc, cả đầu lưỡi cũng bị cắt.
“Ngươi đi xuống đi.” Di Nguyệt Lãnh nhíu nhíu mày, Di Nguyệt Thụy cũng kinh hãi – hẳn là rất đau a!
Tử Yên lui xuống, đóng cửa lại, cách trở tất cả ánh mắt, đem không gian để lại cho hai người. Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.
Không lâu, Di Nguyệt Lãnh đánh vỡ trầm mặc trước, “Thụy nhi......”
“Những chuyện khác ta có thể đáp ứng, nhưng chuyện này ta kiên định. Vô luận như thế nào cũng sẽ không dao động.” Di Nguyệt Thụy lập tức nghiêm mặt nói.
Di Nguyệt Lãnh dùng ánh mắt u ám nhìn hắn, Di Nguyệt Thụy thẳng tắp đối diện với ánh mắt của y, làm y hiểu sự kiên định hắn.
“Bên ngoài rất nguy hiểm! Đây không phải lần đầu tiên bị ám sát.” Di Nguyệt Lãnh bỏ xuống thần sắc lạnh như băng, mang theo một chút bất đắc dĩ.
“Khó trách Ảnh Nhất nói rốt cục không phải là đám nhu nhược.” Chẳng lẽ thích khách lần trước phái tới đều là võ công thường thường? Nhưng hắn cũng chưa thấy qua đám người kia có bao nhiêu lợi hại a.
“Trên đường chúng ta đi hẳn là đều có người đi theo, để một mình ngươi ở lại chỗ này ta lo lắng.”
“Ta sẽ không ở một mình a.” Di Nguyệt Thụy đứng dậy đi đến bên cạnh Di Nguyệt Lãnh, Di Nguyệt Lãnh vươn tay ôm eo hắn, vùi đầu vào cổ hắn, Di Nguyệt Thụy vươn tay chậm rãi vuốt ve tóc Di Nguyệt Lãnh, “Ta còn muốn đem theo nhóm người Nguyệt nhi, Tiểu Đắng Tử lưu lại giúp ta .”
“Ta rốt cuộc nên bắt ngươi làm cái gì bây giờ?” Một tia thất bại.
“Nên làm cái gì bây giờ thì làm sao bây giờ a!” Thanh âm cười hì hì, đột nhiên chuyển nghiêm túc, “Lãnh, ta hy vọng có một ngày ta có thể cùng ngươi đứng ở cùng một độ cao. Ta không muốn vĩnh viễn ở phía sau chịu sự che chở của ngươi. Đây không phải tính cách của ta.”
“Ngươi hiện tại chỉ là tiểu hài tử nên ở bên cạnh ta làm nũng, ngươi vẫn chỉ là một tiểu hài tử.” Thanh âm có chút buồn bực.
“Tiểu hài tử? Ngươi thật xác định ngươi xem ta là tiểu hài tử? Không biết là ai muốn đem ta lên giường.” Di Nguyệt Thụy bật cười, hiện tại mới nhớ tới hắn là một tiểu hài tử, lúc trước đem hắn ép lên giường sao lại không nghĩ như vậy a. “Ta có cách, khiến bọn họ cho ta đã tách khỏi ngươi. Như vậy ngươi cũng không cần lo lắng?”
Di Nguyệt Lãnh ngẩng đầu, lần nữa đổi lại biểu tình lạnh như băng, “Chẳng lẽ ở bên cạnh ta thật sự khiến ngươi nhẫn nhịn không được?”
Di Nguyệt Thụy thở dài – người này sao lại ngốc đến vậy, không phải rất thông minh sao?
Di Nguyệt Thụy duỗi hai tay bưng lấy gò má Di Nguyệt Lãnh: “Lãnh, ngươi phải tin tưởng ta, cũng phải tin tưởng chính ngươi.” Hai mắt thẳng tắp khóa lại ánh mắt sâu thẳm, “Ta không hy vọng tình cảm chỉ có mình ngươi phải trả giá, không công bằng đối với cả ngươi và ta.”
Di Nguyệt Thụy thả hai tay tay, cúi đầu oa trong ngực y, thở dài – sau khi chia kìa, hắn hẳn là rất tưởng niệm lồng ngực đơn bạc khiến hắn có cảm giác vô cùng ấm áp và ôn hòa này.
Di Nguyệt Lãnh vẫn không nói một lời, nhưng Di Nguyệt Thụy cảm nhận được xúc cảm từ tay y xoa lưng mình, y đã thỏa hiệp.
“Cám ơn ngươi!” Di Nguyệt Thụy thiệt tình nói lời cảm tạ, cám ơn ngươi yêu và bao dung cho ta, cám ơn ngươi âm thầm ủng hộ ta.
“Thụy nhi!” Đỉnh đầu truyền đến tiếng thở dài nhẹ nhàng.
âÃn!â Cá» cá», có chút má»t nhá»c, thanh âm bắt Äầu trá» nên má»m mại.
âNgÆ°Æ¡i có khi không giá»ng má»t hà i tá».â
âÃn!â Di Nguyá»t Thụy Äã lâm và o trong mÆ¡ há»,âTa vá»n không phải là tiá»u hà i tá» a!â
Cảm giác Äược nhân nhi trong lòng phát ra tiếng hÃt thá» Äá»u Äá»u, Di Nguyá»t Lãnh lấy tay vá» nhẹ lÆ°ng của hắn, liá»n Äem Di Nguyá»t Thụy Äặt trên giÆ°á»ng, phân phó má»t câu: âTrông nom!â
Rá»i Äẩy cá»a ra khá»i phòng..., bé của y Äã kiên quyết muá»n lÆ°u lại, váºy y cÅ©ng nên hảo hảo an bà i, Äá» giúp mình yên tâm má»t chút.
Lúc chạng vạng tá»i, hai mã xa chạy nhanh ra khá»i Nhã Äan thà nh, cách Nhã Äan thà nh mÆ°á»i dặm thì ngừng lại.
Từ trên mã xa có hai nam ba nữ Äi xuá»ng.
âThụy nhi!â Di Nguyá»t Lãnh Äứng trÆ°á»c mặt Di Nguyá»t Thụy, tinh tế vuá»t ve mặt hắn, âTháºt sá»± muá»n lÆ°u lại?â
Di Nguyá»t Thụy má»m cÆ°á»i, âCÅ©ng không phải sinh ly tá» biá»t, cần gì chứ?â
âAi!â Tháºt sá»± không muá»n cho ngÆ°á»i hoặc nhân nà y rá»i khá»i mình, muá»n Äem hắn thá»i thá»i khắc khắc khóa lại bên ngÆ°á»i.
âLãnh, yên tâm, ta so vá»i trong tÆ°á»ng tượng của ngÆ°Æ¡i còn mạnh hÆ¡n!â Di Nguyá»t Thụy tá»± tin nói, âNhiá»u nhất, nhiá»u nhất ba nÄm ta sẽ vÄ©nh viá»
n á» bên cạnh ngÆ°Æ¡i, bất rá»i không Äi!â
Di Nguyá»t Lãnh gáºt gáºt Äầu, quay Äầu Äá»i diá»n vá»i Ảnh Tam, Ảnh Tứ và Ảnh Lục Äứng sau lÆ°ng: âÄá»u giải quyết?â
Ảnh Tam gáºt Äầu.
Di Nguyá»t Lãnh không há» lên tiếng, nhìn vá» phÃa má»t phÆ°Æ¡ng hÆ°á»ng khác, trong lúc nà y có má»t lão hán kéo và i con tuấn mã cháºm rãi Äi tá»i, dừng lại trÆ°á»c mặt Di Nguyá»t Lãnh, khom ngÆ°á»i: âChủ tá», ngá»±a ngà i muá»n!â
âCó khiến ai chú ý không?â Di Nguyá»t Lãnh nhìn xuá»ng ngá»±a, thoả mãn, Äá»u là ngá»±a tá»t.
âKhông có, Äây là chúng ta lấy từ mã trà ng á» ngoà i thà nh.â Lão hán cung kÃnh Äáp.
Di Nguyá»t Lãnh tiá»n Äà xoay ngÆ°á»i Äi Äến bên cạnh Di Nguyá»t Thụy, âThụy nhi, Äến, ngÆ°Æ¡i phải thay Äá»i má»t chút. Tá» Yên!â
Di Nguyá»t Thụy Äang tò mò vì sao lão hán kia cÅ©ng gá»i Di Nguyá»t Lãnh là chủ tá», hắn phát hiá»n kỳ tháºt chÃnh mình chá» biết má»t Di Nguyá»t Lãnh á» trong cung, mà Di Nguyá»t Lãnh á» bên ngoà i khiến hắn kinh ngạc rất nhiá»u rất nhiá»u.
Tá» Yên theo lá»i tiến lên, ÄÆ°a cho Di Nguyá»t Lãnh cái gì Äó. Di Nguyá»t Thụy Äá»nh nhãn xem xét, chá» thấy Di Nguyá»t Lãnh cầm trên tay má»t tầng da, âÄây là cái gì?â
âCông tá», Äây là dùng nhá»±a cây ngÆ°ng tụ mà thà nh tạo mặt nạ da ngÆ°á»i, ngÆ°Æ¡i Äem cái nà y áp và o trên mặt, sẽ Äá»i thà nh má»t khuôn mặt khác.â Tá» Yên á» má»t bên giải thÃch . Mà Di Nguyá»t Thụy thì ngoan ngoãn Äứng yên Äá» Di Nguyá»t Lãnh Äem tầng da kia dán trên mặt mình. Lúc Di Nguyá»t Lãnh nói má»t câu tá»t lắm, Di Nguyá»t Thụy láºp tức kéo tay Tá» Yên, hai mắt sáng nhÆ° sao: âHảo Tá» Yên, ta muá»n há»c cái nà y! Dạy ta aâ
âA...... A! Công tá» muá»n há»c nô tỳ hiá»n nhiên sẽ dạy.â Tá» Yên gượng cÆ°á»i, ánh mắt chủ tá» vô cùng sắc bén .
Nghe váºy, Di Nguyá»t Thụy buông tay của nà ng, ngược lại nhìn vá» phÃa mấy con ngá»±a, rá»i nhìn Di Nguyá»t Lãnh, âTa không biết kỵ mã!â
âNgÆ°Æ¡i ngá»i xe ngá»±a, Ảnh Lục theo ta há»i cung. Mấy ngÆ°á»i các ngÆ°Æ¡i che chá» Thụy nhi.â
âVâng!â Má»i ngÆ°á»i Äáp.
Di Nguyá»t Lãnh nhìn chÄm chú Di Nguyá»t Thụy má»t lúc, xoay ngÆ°á»i tiếp nháºn dây cÆ°Æ¡ng lão hán ÄÆ°a qua, phiên thân lên ngá»±a, không há» quay Äầu lại, rá»i Äi. Äá» lại má»t Äá»ng bụi Äất cùng má»t câu nói phiêu tán trong gió: âThụy nhi, nhá» kỹ lá»i nói của ngÆ°Æ¡i, Äến lúc Äó không quay vá», chân trá»i góc biá»n ta cÅ©ng buá»c ngÆ°Æ¡i trá» vá» .â
Ảnh Lục theo sát phÃa sau.
Di Nguyá»t Thụy Äứng tại chá», nhìn chÄm chú thân ảnh cà ng ngà y cà ng xa. Mắt cháºm rãi nhắm lại, rá»i má» ra, xoay ngÆ°á»i cÆ°á»i vá»i mấy ngÆ°á»i sau lÆ°ng: âChúng ta cÅ©ng lên ÄÆ°á»ng. Từ nay vá» sau, má»i ngÆ°á»i chiếu cá» lẫn nhau.â
Sau Äó xoay ngÆ°á»i trá» lại trong xe ngá»±a, Tá» Nguyá»t cùng Lan Chi Nghê không biết kỵ mã cÅ©ng lên xe, mấy ngÆ°á»i khác phiên thân lên ngá»±a, má»t lần nữa trá» lại Nhã Äan thà nh, Äi xây dá»±ng má»t trá»i Äất má»i thuá»c vá» bá»n há».