Trình Ảnh từng nuôi một con chó nhỏ màu trắng. Đó là một con Chow Chow, được gọi là “Cầu Cầu”.
Phó Tư đem chính mình tiến vào trong ngực hắn, tưởng tượng mình chính là con chó từ thân đến tâm đều thuộc về anh. Cậu trèo lên bả vai Trình Ảnh, hô hấp dồn dập, cầu khẩn nói: “Trình Ảnh, Trình Ảnh…”
Trình Ảnh đặt cậu vào trong ngực, đầu răng theo vành tai anh lướt qua, “Làm sao vậy bảo bối?”
Chỉ cần nhẹ nhàng ngậm vành tai cậu một cái sẽ nhận được một tiếng cầu xin tha thứ mềm mại.
“Được, không chạm vào lỗ tai, ngoan, không chạm vào tai.”
Môi răng lại tiến đến lồng ngực cậu, lúc bị liếm đầu v*, Phó Tư trực tiếp khóc lên.
Trình Ảnh rốt cục phát hiện thân thể cậu quá mẫn cảm, cắn răng, khống chế động tác của mình, ngừng lại, “Vậy em bảo anh sờ chỗ nào, anh sờ chỗ đó, được không?”
Phó Tư nhu thuận gật gật đầu, kéo tay Trình Ảnh lên cổ mình.
Trình Ảnh thay cậu xoa bóp gáy.
“Có thoải mái không?”
“Thoải mái…” Đuôi mắt Phó Tư phiếm hồng, quả nhiên chỉ nhẹ nhàng vuốt ve cổ, liền khiến hạ thân cậu nổi lên phản ứng. Trình ảnh đoán thần kinh ở cổ cậu càng dày đặc hơn, vì thế dùng đầu lưỡi thăm dò liếm liếm yết hầu của cậu.
Phó Tư ngồi trên người anh, như không chịu nổi cọ cọ. Trình Ảnh thấy cậu cũng không bài xích, lại cắn sâu một chút.
“A…..ô…..”
Phó tư vừa sợ vừa yêu kêu như vậy. Chỉ là bị liếm liếm yết hầu, cả người đã ướt đến mức giống như có nước chảy qua. Thắt lưng mềm nhũn như một dải lụa, phủ lên cánh tay Trình Ảnh.
“Trình Ảnh ca ca, Trình Ảnh ca ca…” Không để ý, lại học theo chính mình khi còn bé gọi lên như vậy. Kỳ thật Phó Tư so với Trình Ảnh lớn hơn, cho nên sau so ngày sinh xong cậu cũng không còn gọi như vậy nữa.
Trình Ảnh nghe được, hàm răng căng thẳng, lại sợ cắn đau cậu, ánh mắt đều nghẹn đỏ.
“Em gọi tôi là gì?”
“Ô ô ô… Trình Ảnh đệ đệ…” Mông Phó Tư bị vỗ một cái, vội vàng sửa miệng, “Trình Ảnh ca ca…”
“Lại gọi.” Trình Ảnh nhắm mắt lại, mặc cho mình chôn vào trong cổ Phó Tư. Cỗ khí tức ngọt ngào kia bao bọc anh, đè ép anh, giống như muốn ngay cả tim phổi của anh cũng bị câu ra, bị cỗ vị ngọt kia dìm chết. Phó Tư bị anh đánh, thanh âm lại giống như rất hưởng thụ.
“Trình Ảnh ca ca, sờ sờ ta…” Phó Tư dần dần tiến vào tình dục, ưỡn thắt lưng, ý đồ khiến đối phương chú ý. Chỉ là cái dạng này, cậu không có biện pháp nào để bắn ra.
“Sờ chỗ nào?” Trình Ảnh mệt mỏi mở mắt ra, môi cùng hốc mắt đều đỏ lên, quả thật giống như bị yêu tinh hấp thu tinh khí. Không uổng công anh nghĩ đến yêu tinh này hơn mười năm.
Phó Tư ở trong tay anh nảy nảy, ngửa cổ nhẹ nhàng rên rỉ. Không có bất kỳ sự kháng cự nào khi anh tiến vào. Nhưng cho đến khi anh bắn ra, phó tư vẫn luôn không có cách nào lên đỉnh.
“Chuyện gì đang xảy ra?” anh thay Phó Tư lau sạch vết bẩn giữa hai chân.
Phó Tư tựa vào đầu gối của hắn, ngửa cổ, dừng lại, rốt cục mở miệng, “Chờ một chút, anh có thể hay không, gọi tôi là ”Cầu Cầu’? ”
“Tại sao?”
“Bởi vì… tôi muốn làm chó của anh.”
“Cái gì?”
“Trình Ảnh, tôi muốn làm chó của anh.”
Hai người cùng nhau im lặng.
“Phó Tư…là cậu đã uống say rồi… hay đó là yêu cầu thực sự của cậu?”
Phó Tư không có dũng khí nói lần thứ ba. Đó là yêu cầu thực sự của cậu… mong muốn thực sự nhất … vặn vẹo mong muốn. Cậu không thể cùng người bình thường giao hòa… cậu cần bị người ta chà đạp và thần phục.
Sau khi cậu lộ ra đam mê sâu thẳm, biểu tình Trình Ảnh trở nên phi thường kỳ quái.
“Hôm nay, tất cả chúng ta đều say rượu… coi như tất cả chỉ là… nhất thời tình nhiệt đi.”
Đầu Phó Tư càng rủ xuống càng thấp.
“Nếu cậu … thực sự cần… tôi có thể giới thiệu cậu với người khác. ”
Thân thể Phó Tư run lên.
“Không cần.”
Cánh cửa được mở ra và đóng lại.
“Tạm biệt.”
“Tạm biệt.” Trình Ảnh cúi đầu, nhìn tay mình. Anh không thể đồng ý với Phó Tư. Đối với lĩnh vực đó, anh hoàn toàn không biết gì, thậm chí còn không biết tình huống của Phó Tư, rốt cuộc có cần trị liệu hay không.
Anh không thể giống như trước kia, tự tiện dự đoán, sau đó lại biến khéo thành vụng. Nếu như không phải anh cắt video, lại ở chỗ cậu của mình nói lỡ miệng. Đoạn video đó cũng sẽ không trở thành một con bài để đấu đá quyền lực. Lữ Dương bị buộc ra nước ngoài. Phó tư đã trải qua chuyện gì trong phong ba đó?