Đường Dĩ Mạch đem thân thể nhỏ bé mềm mại của Cố Hiểu Noãn ôm vào trong lòng, nghe tiếng hô hấp đều đều của tiểu nữ sinh trong ngực, cảm giác trái tim của chính mình đập mỗi lúc một nhanh chóng không chịu khống chế.
Cố Hiểu Noãn từ trong lòng hắn nhô đầu ra.
“Đại thúc”
“Ân?”
“Chú có cảm thấy thân thể mình rất nóng hay không? có phải hay không là bị cảm?”
Đương Dĩ Mạch đem đầu của Cố Hiểu Noãn ấn vào trong lòng: “Nhanh chóng ngủ, nói lời vô nghĩa”.
Chỉ chốc lát sau, Cố Hiểu Noãn lại thò đầu ra nói: “Đại Thúc!”
“Lại như thế nào a?”
“Cháu phát hiện ra hình như cháu là thích chú nha”
“Ờ?”
“Chú… Chú nói xem cháu phải làm sao bây giờ a?”
“Vậy em muốn bây giờ làm sao?”
“Bằng không chú làm bạn trai của cháu đi!”
“Em là đang cầu tôi sao?”
“Ách… xem như là vậy đi, kia chú sẽ đáp ứng cháu chứ?”
“Này thôi…tôi lại cảm thấy có điểm lo lắng”
“Chẳng nhẽ chú không thích cháu? chú lo lắng cái gì a?”
“Thích là thích, bất quá tôi nhìn thấy em chính là không thành tâm thành ý đi”
Cố Hiểu Noãn theo trong lòng Đường Dĩ Mạch ma sát đến trước mặt hắn, đôi tay đặt lên cổ Đường Dĩ Mạch, hôn “Bẹp” một cái: “Như thế này có phải hay không là thành tâm thành ý!”
“Vẫn không đủ”
“A… vậy chú còn muốn thế nào nữa?”
“Hiểu Noãn bên trái.”
“Ân? Cái gì là Hiểu Noãn bên trái, bên trái của cháu không phải là bên phải của chú hay sao?”
“Hửm! Tôi là nói cháu tên bên trái”
“Cháu tên bên trái “Hiểu Noãn” bên trái, đó không phải là chữ “Ngày” sao, “ngày” chính là mặt trời, chú! ý người muốn nói ta chính là mặt trời của chú sao, đây là đối với ta thổ lộ a… chứng minh là người đồng ý đáp ứng cháu ha ha ha…hảo vui vẻ a”
Đường Dĩ Mạch không khỏi cảm thấy nữ nhân cười cong lưng trước mắt này thật sự là đơn thuần.
Hắn tựa đầu vào bên tai Cố Hiểu Noãn, nhẹ nhàng nói: “Tiểu ngu ngốc, không phải là mặt trời cái gì ‘Ngày’, mà là mặt khác cái gì ‘Ngày'”.
Cố Hiểu Noãn bị hơi thở của Đường Dĩ Mạch làm cho ngưa ngứa, không tự giác đem mặt hướng thân thể Đường Dĩ Mạch mà ma sát lấy. Đường Dĩ Mạch bị cô ma sát không ngừng thì làm sao mà giữ bình tĩnh được, tay đặt bên hông của Cố Hiểu Noãn không tự chủ được đem cô hãm sâu vàochính mình trong ngực.
Cố Hiểu Noãn rốt cục phản ứng ra được ý tứ của Đường Dĩ Mạch, trên mặt nhanh chóng xuất hiện rặng mây hồng, cúi đầu không giám nhìn người trước mặt: “A… Này… Nhưng là… Nhưng là… Cháu… Cháu là…Là lần đầu tiên…”
Đừng dĩ mạch thoáng sửng sốt: “Không nghĩ sao? nếu em không nghĩ tôi cũng không thể miễn cưỡng, tôi đây trở về ngủ”
Nói xong, Đường Dĩ Mạch liền chuẩn bị đứng dậy, lại bị Cố Hiểu Noãn một phen giữ chặt: “Không là không phải. . . Cái gì. . . cháu nghĩ. . . Nhưng là. . .”
Đường Dĩ Mạch bị kéo một lần nữa trở về nằm lại trên giường: “Nhưng là cái gì?”
“Cái gì. . . Cái gì. . . Là… Là cháu sợ đau. . . cháu nghe bạn học… bon họ nói lần đầu tiên. . Đều là rất đau . . . Hơn nữa. . . Cái gì vạn nhấtmang thai thìlàm sao bây giờ a. . .”
Đường Dĩ Mạch nhìn Cố Hiểu Noãn trước mắt đỏ bừng mặt, làm hắn càng nhìn càng cảm thấy nàng khả ái, chỗ sâu nhất trong nội tâm như có dòng nước ấm mà ngọt ngào chảy qua, kìm lòng không nổi hôn lên môi Cố Hiểu Noãn.
Gần gũi dây dưa một lúc, Đường Dĩ Mạch nhẹ nhàng nói nói: “Đừng sợ, tôi sẽ rất nhẹ rất ôn nhu.”
Cố Hiểu Noãn ngượng ngùng điểm điểm cái đầu.
TayĐường Dĩ Mạch một chút một chút thăm dò tiến vào trong áo Cố Hiểu Noãn, tìm được kia điểm hồng chậm rãi vuốt ve cho chúng đứng lên, lực đạo theo trên thân thể tiết tấu càng ngày càng nặng, Cố Hiểu Noãn thân thể không tự giác được hơi hơi run rẩy, nguyên bản vững vàng hô hấp biến thành thở gấp, một chân cũng kìm lòng không nổi theo bắp đùi Đường Dĩ Mạch qua lại cọ xát.
“Thoải mái…hửm?”
“Ân. . .”
“Bảo bối nhi. . . Giúp tôi đem quần áo thoát, tôi sẽ giúp em càng thoải mái hơn .”
Cố Hiểu Noãn chiếu theo phân phó, đem quần áo Đường Dĩ Mạch mỗi một viên lại một viên cởi bỏ, khả là bởi vì đây là lần đầu tiên, động tác không được thành thạo, mấy viên nút thắt cởi nửa ngày mới cởi một nửa, Đường Dĩ Mạch đã sớm không kịp được nữa, một phen kéo quần áo chính mình trên thân, sau đó giải khainội y Cố Hiểu Noãn.
Đường Dĩ Mạch môi bắt đầu trở nên càng thêm mãnh liệt cùng vội vàng, môi hắn dọc theo khóe môi Cố Hiểu Noãn dần dần cho đến cổ, cuối cùng hàm chứa điểm hồng mềm mại trước ngực của Cố Hiểu Noãn lại, Đường Dĩ Mạch tay cũng không tự giác thăm dò đến chỗ sâu bên trong của cô, ngón tay ngả ngớn đùa trước đùa sau.
Cố Hiểu Noãn bị gây xích mích có điểm chịu không nổi , trong thanh âm mang theo thở dốc cùng nức nở: “chú. . .”
Cố Hiểu Noãn nhìn Đường Dĩ Mạch với ánh mắt mông lung, như khát vọng Đường Dĩ Mạch ôn nhu.
Đường Dĩ Mạch nhắm ngay địa phương khát vọngcủa Cố Hiểu Noãn: “Bảo bối nhi, Ngoan… tôitới rồi.”
“Ân. . .”
Đường Dĩ Mạch chậm rãi thăm dò, cuối cùng dùng một chút lực, liền tiến vào sâu nhất chỗ.
“Ân. . . Đau. . .”
“Một chút liền hảo, không chuyện gì. . . Tôi sẽ nhẹ nhàng . . .”
Phập phồng trong lúc đó, Cố Hiểu Noãn tựa hồ đã thích ứng sự khác thường giữa hai chân, thân thể theo Đường Dĩ Mạch tiết tấu cao thấp phập phồng, một chút hồng sắc theo hai cổ trong lúc đó chảy tới trên giường.
“Đại thúc. . .”
Theo trước mặt người thở dốc, Đường Dĩ Mạch nhanh hơn tốc độ dưới thân, đem hai người đẩy hướng về phía cao trào. . .
————
Xong việc sau, Đường Dĩ Mạch gắt gao ôm Cố Hiểu Noãn, thầm nghĩ đem nàng nhu nhậpvào trong lòng: “Hiểu Noãn. . ..”
“cháu và ân. . . Đại thúc. Chú chính là mối tình đầu của cháu sao, người muốn đối Hiểu Noãn hảo hảo .”
“Ân. . . Hảo hảo !”
“Hì hì, không còn sớm a, chúng ta ngủ đi, a.. Đại thúc trời sáng cháu còn phải tới trường a”
“Ân, ngủ đi.”
Đường Dĩ Mạch giúp Cố Hiểu Noãn đắp chăn, thỏa mãn ôm người trong ngục đi vào giấc ngủ.
Cố Hiểu Noãn mềm nhẹ vuốt ve khuôn của mặt nam nhân ngủ say trước mặt này, nội tâm tràn đầy ngọt ngào, bất giác nhớ đến tình cảnh hai tháng trước hai người quen nhau, không ngờ rằng mới hai tháng, hai người liền từ oan gia biến thành tình nhân, duyên phận thật sự là một loại kỳ diệu a.