Nhất Thế Thanh Hoan

Chương 37: Nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến



Khinh Hoan ngơ ngác đứng đó nhìn Nam Ương trước mặt quần áo bất chính, trong miệng vẫn còn vị máu của cô ấy, men say cũng đã giảm hơn phân nửa.

Nháy mắt thanh tỉnh.

Vừa rồi cô đã làm gì?!

Vừa rồi... Vừa rồi là cô sao?

Sao cô có thể say thành bộ dáng này?

Nam Ương chống tường, chậm rãi đứng thẳng dậy, sườn mặt hợp với bên tai tất cả đều đã phiếm hồng. Cô ấy cúi đầu nhìn áo sơ mi của mình đã bị cởi hơn phân nửa, đầu ngón tay run rẩy túm lại chỗ cúc áo bị giật đứt, rầu rĩ thở dài.

"Em không cài lại giúp tôi sao?" Nam Ương bất đắc dĩ nhìn về phía Khinh Hoan còn đang ngẩn người.

Thân thể Khinh Hoan kịch liệt chấn động, kinh ngạc nơi đáy rốt cuộc cũng xuất hiện tia cảm xúc quẫn bách. Cô vốn bởi vì say rượu mà mặt đã đỏ bừng, lúc này lại bởi vì xấu hổ mà toàn thân đều trở nên nóng bỏng. Từ nhỏ đến lớn cô luôn là một người nội liễm ôn hòa, chưa bao giờ làm bất luận chuyện gì khác người, cô nghĩ nát đầu cũng không hiểu tại sao cô lại biến thành dáng vẻ đó, nếu như còn vượt rào thêm nữa chỉ sợ tính chất của sự việc cũng sẽ biến thành việc trái pháp luật mất.

Cưỡng hôn....

"Em đang nghĩ gì?" Nam Ương mím môi, liếm lấy vết máu nuốt vào trong.

Khinh Hoan cúi đầu rất thấp, không dám nhìn cô ấy, rụt rè chậm rãi đi qua, hai tay run run thử sờ cúc áo sơ mi Nam Ương, vô cùng gian nan cài lại cho cô ấy.

Cúc thứ ba và thứ tư còn có thể cài lại, nhưng cúc thứ nhất và thứ hai ngay cả cái cúc còn không còn, làm sao mà cài được? Khinh Hoan xấu hổ đến đỏ cả mắt, cô xoay người ngồi xổm xuống, tìm thấy hai chiếc cúc áo bên dưới bồn rửa tay, nắm chặt trong tay. Cô quay đầu lại thoáng nhìn qua áo sơ mi Nam Ương, chiếc áo sơ mi hôm nay mặc vốn dĩ đã thấp cổ, nếu hai cúc áo không cài hơn phân nửa xương quai xanh của cô ấy đều lộ ra bên ngoài.

Nam Ương là một người không cho phép lúc mặc sơ mi trắng lộ ra xương quai xanh.

"Xin, xin lỗi...." Thời điểm Khinh Hoan mở miệng, có chút nước mắt tức thì tràn ra nơi khóe mắt, "Em.... Em uống say, thực xin lỗi, thực xin lỗi, thật sự rất xin lỗi. Em sẽ lập tức tìm kim chỉ tới, chị, chị cứ ở đây chờ một lát, em trở lại sẽ may lại."

Nam Ương vươn tay đến, xoa xoa đầu Khinh Hoan, bàn tay một đường đi xuống, xoa sườn mặt cô, ngón tay nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, thanh âm mềm tới cực điểm ôn nhu:

"Tôi chờ em."

Khinh Hoan gật gật đầu, lau nước mắt trên mặt mình, vội vàng rời khỏi phòng vệ sinh.

Nam Ương sờ sờ cánh tay mình, nhìn về phía gương trên bồn rửa.

Bộ dáng của cô ấy hiện tại xác thật không quá hợp quy tắc, mái tóc đen dài đã bị Khinh Hoan nhu loạn rất nhiều, áo sơ mi có chỗ bị xé, đoạn dây thắt sau tay áo đã bị xả ra dài rũ xuống. Vừa mới hôn môi, trên mặt cô ấy cũng không còn sự thanh lãnh như bình thường nữa, rõ ràng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc nhưng lại không che được mạt mị sắc nơi đáy mắt kia.

Cô ấy nghĩ đến bộ dáng Khinh Hoan vừa mới rời đi, khóe môi liền cong lên.

Thế nào mà người bị cưỡng hôn là mình, em ấy ngược lại còn khóc chứ?

Nam Ương mở vòi nước, cúi eo, vốc một búng nước, ngậm lấy một ít vào miệng. Cô ấy cẩn thận súc miệng, rửa trôi toàn bộ vị máu tươi bên trong khoang miệng.

Khoảng chừng hai mươi phút sau Khinh Hoan rốt cuộc đã trở lại.

Lúc cô đẩy cửa phòng vệ sinh ra, hô hấp nặng nề, nhìn thoáng qua hẳn là chạy vội tới. Cô cũng rất sợ bộ dáng đó của Nam Ương bị người nào vào WC nhìn thấy, cho nên mới nôn nóng đi tìm kim chỉ. Nhưng kim châm trong túi đồ Tiểu Diệp chuẩn bị trước đó đã cho Minh Vãn Trừng lấy dằm trong tay ra rồi. Vì thế cô chỉ có thể nhanh chóng chạy ra ngoài, đến cửa hàng tiện lợi gần đó mua một bộ kim chỉ mới, lại vội vội vàng vàng chạy trở về.

Nam Ương đang dựa vào bồn rửa, khoanh tay đứng đó. Thấy Khinh Hoan trở lại cô ấy liền buông tay, cổ áo sơ mi lập tức mở ra, lộ ra mảng lớn da thịt trước ngực.

"Có người vào không?" Khinh Hoan khẩn trương hỏi.

"Không có." Nam Ương lập tức lắc đầu.

".... Được, em.... Em may lại cho chị ngay."

Khinh Hoan mở hộp đựng kim chỉ ra, đặt hộp nhỏ lên bồn rửa tay, lấy từ bên trong ra một cuộn chỉ trắng và kim may nhỏ. Cô ngậm kim trong miệng, thành thạo kéo một đoạn chỉ ra, sau đó lại lấy kim trong miệng ra, nhấp chút đầu sợi chỉ, rất nhanh chỉ đã được xỏ xuyên qua lỗ kim.

Cô rũ mắt, nghiêm túc ấn cúc áo trong lòng bàn tay lên trên cổ áo Nam Ương, cẩn thận từng chút xỏ qua chất liệu vải hơi mỏng, nghiêng góc khác, trước sau đều hướng mũi kim về phía mình.

Nam Ương nhìn bộ dáng cô chuyên chú may lại cúc áo cho mình, lỗ tai càng lúc càng hồng. Ánh sáng trong nhà vệ sinh không tốt lắm, cho nên lúc Khinh Hoan may cúc áo đứng cách ngực cô ấy rất gần, cô ấy có thể nhạy bén cảm nhận được mỗi một lần hô hấp của Khinh Hoan tiếp xúc da thịt mình, hơi thở ấm áp phất qua xương quai xanh của cô ấy, khiến tâm thần cô ấy nhốn nháo.

Dường như cô ấy nhịn không được nữa.

Sao cô ấy có thể nhịn được? Cô ấy đã nhịn ba ngàn năm rồi. Hơn ba ngàn năm nay, cô ấy không một ngày nào là không nghĩ muốn hôn cô, nhưng cô ấy cũng chưa một lần mất khống chế.



Hôm nay, thật sự không muốn khắc chế nữa.

Nam Ương nâng tay lên, nắm cằm Khinh Hoan, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên. Khinh Hoan chỉ mới may được một nửa, hai mắt có hơi vô thố, còn chưa kịp đối diện với tầm mắt Nam Ương đã cảm nhận được trên môi chợt lạnh.

Nam Ương cúi đầu, mềm nhẹ ngậm lấy môi dưới cô.

Đây là một nụ hôn hoàn toàn khác với nụ hôn cuồng nhiệt khi nãy. Nam Ương hôn rất nội liễm, cô ấy chỉ nhẹ chạm môi mình vào môi Khinh Hoan, thong thả cọ xát từng chút từng chút một. Không có đầu lưỡi tham dự, nụ hôn này mất đi vài phần ẩm ướt nóng rực nhưng sự mềm mại giữa hai cánh môi chạm nhau lại được phóng đại kiều diễm. Không biết vì sao, hôn như vậy ngược lại càng khiến người tâm động hơn, không quá vội vàng, chỉ có tình yêu bất tận và ôn nhu không kể siết.

Khinh Hoan mở to hai mắt, nhìn đôi con ngươi thiển nâu nửa khép gần trong gang tấc kia, mới đầu chỉ là một cái chớp mắt mê mang, rồi sau đó, cô đỏ mặt, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Khoảnh khắc nhắm mắt lại, xoang mũi mạc danh đau xót.

Cô bỗng nhiên cảm thấy, dường như cô chờ nụ hôn này, chờ đã rất lâu rất lâu.

Các cô thân mật bên nhau như vậy, năm qua tháng lại, thời gian đổi dời.

Đáng tiếc còn chưa hôn được bao lâu, Nam Ương đột nhiên ngẩng đầu lên, thấp giọng kêu "Tê---" một tiếng.

Khinh Hoan ngơ ngác cúi đầu, mới phát hiện kim may trong tay mình không biết khi nào đã đâm trúng ngực Nam Ương, có vài giọt máu nhỏ ra, nhiễm hồng cổ áo sơ mi cô ấy.

"Xin, xin lỗi...." Khinh Hoan vội lấy kim may ra, muốn tìm khăn giấy, nhưng trên người lại không mang khăn giấy theo.

"Không sao." Nam Ương túm áo sơ mi lại, xoa xoa máu ở ngực.

"Chị đừng nhúc nhích, để em nhanh chóng may xong, lát nữa trực tiếp về khách sạn đi." Khinh Hoan lại lấy kim ra, nhíu mày, ổn định hô hấp hỗn loạn, cưỡng bách bản thân đem lực chú ý đặt lên trên áo sơ mi Nam Ương.

Nam Ương lại cúi đầu, tiến tới, muốn tiếp tục.

Khinh Hoan vội nâng ngón trỏ lên, chống đẩy trán của cô ấy, trong giọng nói bất giác mang theo hơi bất đắc dĩ: "Đừng hôn. Lát nửa có người vào thì sao? Để em may cúc áo lại cho chị trước đã."

Nam Ương ừ một tiếng.

Một lát sau, cô ấy nhìn chằm chằm Khinh Hoan đang chuyên tâm vá áo, thấp giọng hỏi: "Em thích tôi, có phải không?"

Khinh Hoan sửng sốt, lỗ tai nháy mắt đỏ lên. Cô cắn môi, sau một lúc lâu mới biệt nữu gật gật đầu.

Hôn cũng đã hôn hai lần rồi, còn phủ nhận nữa thì quá làm kiêu.

Cô xác thật thích cô ấy, cũng khát vọng được thân cận cô ấy, càng hy vọng sau này có thể quang minh chính đại cùng cô ấy làm hết những chuyện giữa người yêu với nhau.

Trước đó cô buồn rầu với lại không có cơ hội thích hợp để nói rõ, bất quá hiện giờ thời cơ rất thích hợp, lời cũng đã đưa tới miệng cô rồi, cô chỉ cần nhẹ nhàng gật đầu một cái liền có thể hoàn toàn có được nữ nhân trước mặt này. Cô không có bất luận lý do gì để trốn tránh cả.

"Vậy từ nay về sau, tôi có thể chân chính đối đãi với em như vợ mình, đúng không?"

".... Ừm."

Khinh Hoan trốn tránh ánh mắt Nam Ương, lại gật gật đầu.

Nam Ương không khỏi cong cong môi, là nụ cười triển lộ chút răng, cười đến hiện lên má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Rốt cuộc, em ấy vẫn thuộc về mình.

Khinh Hoan trầm mặc trong chốc lát, nói: "Thực xin lỗi, em... Thật ra em vẫn luôn không có chán ghét chị. Em chỉ là.... Là vấn đề của bản thân em, em không dám. Em.... Em không dám yêu đương với những kẻ có tiền như chị, em cảm thấy.... Em không xứng với chị."

Nam Ương nhìn chằm chằm mặt đất, cũng trầm mặc một lúc.

"Tại sao lại cảm thấy em không xứng với tôi?" Cô ấy nhẹ giọng hỏi.

"Chị hoàn mỹ như vậy, có gia thế, có bối cảnh, bộ dáng cũng là người xinh đẹp nhất mà em từng gặp. Chị có thể có rất nhiều lựa chọn khác, giới giải trí còn có rất nhiều minh tinh xinh đẹp hơn em, em.... Em cái gì cũng không có, những thứ hiện tại em có được đều là do Mai gia các chị cho. Em không biết bản thân có cái gì đáng để chị thích, cho nên em sợ lỡ một ngày nào đó chị sẽ không còn thích em nữa, em không dám...."

"Khinh Hoan," Nam Ương ngắt lời cô, ngữ khí bình đạm hệt như chỉ đang nói một chuyện bình thường, "Từ xưa đến nay, chỉ có một mình em xứng với tôi."

Từ xưa đến nay?

Cái gì xưa?



Xưa cái gì?

Nam Ương nhìn ra nghi hoặc nơi đáy mắt Khinh Hoan, chỉ nói: "Một ngày nào đó em sẽ hiểu."

Khinh Hoan mím môi, nghe theo lời Nam Ương nói. Nếu chị ấy nói một ngày nào đó mình sẽ hiểu, vậy cô sẽ kiên nhẫn chờ đợi một ngày đó. Thật lâu sau, cô áp lực thấp thỏm một lòng, thật cẩn thận nâng mắt lên, hỏi: "Em có thể tin tưởng chị không?"

Nam Ương nhìn cô, cấm lấy bàn tay đang cầm kim chỉ của cô, thanh âm ép tới rất thấp:

"Có thể. Em có thể tin tưởng tôi. Tôi sẽ yêu em, cho đến khi tôi chết đi."

Khinh Hoan biết Nam Ương không phải người quen treo "thích" và "yêu" nơi đầu lưỡi, từ lúc các cô kết hôn cho tới nay, Nam Ương chỉ ở ngày đầu tiên nói qua một câu "Rất lâu về trước, tôi đã bắt đầu thích em", từ đó về sau, cô ấy không thổ lộ thêm nửa chữ thích nào nữa. Trên thực tế, Nam Ương không chỉ không quen nói hai chữ kia với cô, cô ấy đối với bất luận sự vật nào khác đều không quen nói thích, cô ấy thích hồ lô ngào đường như vậy, ở thời điểm cực độ khát vọng nó cũng sẽ không nói "Tôi thích nó", cô ấy chỉ nói, "Tôi muốn ăn".

Một người bình thường ngay cả "thích" cũng không chịu nói, lúc này lại nắm tay cô, từng câu từng chữ mà nói, tôi yêu em. Tôi sẽ yêu em, cho đến khi tôi chết đi.

Cô có thể tin tưởng cô ấy nhỉ.

Cô có thể tin tưởng cô ấy.

Ngay cả khi Nam Ương có lừa cô đi chăng nữa, cô cũng cam tâm tình nguyện tin tưởng cô ấy.

Khinh Hoan gắt gao cắn môi, nước mắt khống chế không được chảy xuống. Cô khóc nức nở nói: "Vậy sau này chị.... Nhất định không thể khi dễ em."

".... Tôi từng khi dễ em sao?" Nam Ương có hơi khó hiểu.

"Không, không có, em chỉ muốn nói trước với chị thôi, em...." Khinh Hoan nâng tay cầm kim may lên, lau một chút nước mắt nơi khóe mắt, bộ dáng có hơi ủy khuất, "Dù sao.... Dù sao sau này em chân chính là vợ chị rồi, em..." Cô lại bắt đầu khóc, trong giọng nói mang theo nghẹn ngào, "Dù sao, dù sao chị cũng không được khi dễ em...."

Nam Ương nhìn nữ nhân đang khóc sướt mướt trước mặt này, tâm đều mềm thành một bãi nước. Cô ấy sờ sờ tóc cô, ôn thanh tế ngữ trấn an: "Tôi sẽ không khi dễ em, yên tâm, tôi rất thương em. Đừng khóc."

"Ừm."

Khinh Hoan một bên vội vàng lau nước mắt, một bên lại muốn mở to đôi mắt mê mang đẫm lệ vá áo lại cho Nam Ương, thoạt nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.

Khóe môi Nam Ương ngăn không được cong lên.

Là lúc này.

Hẳn là lúc này.

Tay phải cô ấy mò vào bên trong túi quần, lấy ra một cây một sợi dây màu đen.

Cuối sợi dây có buộc một viên ngọc hình tròn màu đỏ, thoạt nhìn dường như đã bị vuốt ve rất nhiều lần, trơn bóng như nước. Chỉ là hình như nó từng bị quăng vỡ, mặt ngọc lấp đầy vết rạn, cũng có rất nhiều nơi bị khuyết khối ngọc nho nhỏ, tuy rằng đã bị thời gian dài mài mòn đến bóng loáng nhưng vẫn mang theo nhiều điểm khuyết thiếu gồ ghề lòi lõm.

Ngón cái Nam Ương nhẹ nhàng vuốt ve nó, ánh mắt mềm mại da diết, nhưng vẫn cẩn thận đưa cho nữ nhân đối diện.

"Cái này, tặng cho em."

Khinh Hoan nhận lấy, cầm trong tay, bỗng nhiên không hiểu tại sao trong lòng lại run lên.

Viên ngọc này.

Không biết vì sao, trong lòng cô bỗng nhiên dâng lên một ý niệm. Viên ngọc này, vốn dĩ nên là của cô.

Đây không giống lần đầu tiên cô chạm vào nó. Không chỉ là không phải lần đầu, tựa hồ cô đã từng xem nó như chí bảo vô thượng, ngày ngày đêm đêm ủng trong lòng bàn tay.

"Đây là món đồ quý giá nhất của tôi, đã theo tôi rất lâu rất lâu." Khi Nam Ương nói những lời này, bên môi mang theo ý cười, "Mặc kệ em có tin hay không, nó.... Là dùng máu của tôi làm ra. Hy vọng nó có thể thay thế tôi, thời điểm không có tôi bên cạnh, nó sẽ thay tôi bầu bạn cùng em.".

Máu?

Khinh Hoan cúi đầu, kinh ngạc nhìn viên ngọc màu đỏ tươi này.

Dưới ánh đèn tối tắm của toilet, mặt ngoài viên ngọc được phản xạ một tầng ánh sáng mỏng manh, phác họa dưới tầng ánh sáng nhạt nhòa này, cô dường như mơ hồ nhìn thấy mặt trên viên ngọc được khắc loang lỗ chặt chẽ mấy chữ nhỏ ---

Nguyện như đồng lương thượng yến, tuế tuế trường tương kiến.

*Nguyện như đôi yến đậu rường nhà, năm này qua năm khác.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv