Tại lối vào Tập đoàn Khoa học Kỹ thuật Mai thị.
"Ai, cuối cùng cũng trở lại rồi, nếu biết con đến tìm ta sớm như vậy, ta đã không về nhà rồi, nên ngủ lại công ty chờ con a."
Mai Trọng Lễ nhịn không được sửa sang lại cổ áo tây trang của mình, ông ấy đã là lão nhân nhưng tinh thần hãy còn quắc thước lắm, tuy rằng râu tóc đã phai màu hoa râm không ít nhưng cả người vẫn như cũ phong thái mười phần. Chỉ là chân trái của ông ấy có chút vấn đề, lúc đi lại có hơi khập khiễng, bởi vậy phải dựa vào một cái gậy gỗ rắn chắc chống đỡ. Ông ấy đổi tay chống gậy, tựa hồ như sợ vướng phải người Nam Ương, bộ râu hoa râm cũng không lấn át được ý cười đầy mặt ông, "Mấy năm nay ở Châu Úc tịnh dưỡng thế nào rồi?"
Nam Ương vẫn còn ăn xiên kẹo dâu tây trong tay, ừ một tiếng.
"Thân thể tốt là được rồi. Lần này trở về, dẫn con đi tham quan công ty."
"....."
Mai Trọng Lễ dẫn theo cô ấy xuyên qua khu vực trung tâm, chỉ chỉ đám người đang ở kia chuẩn bị bắt đầu làm việc, "Đó là bộ phận điều hành, trước tiên con có thể đến đó làm việc, chỉ cần không xảy ra chuyện gì lớn, ta sẽ nhanh chóng nâng đỡ con đi lên. Hiện tại công ty đang phát triển rất thuận lợi, nếu như không có gì ngoài ý muốn thì trong vòng một năm....."
Đang nói, đối diện bỗng có hai nam nhân đi tới, một người tóc mái hai bên thái dương đã trắng xóa, người còn lại là một nam nhân trung niên chính trực, ánh mắt dị thường sắc bén.
"Mai tổng."
"Chào Mai tổng."
Lưu Chấn và Tôn Quốc Huy bắt tay với Mai Trọng Lễ.
Mai Trọng Lễ cười ha hả hướng về phía Nam Ương giới thiệu: "Vừa lúc, mọi người làm quen chút đi, đây là Lưu Chấn và Tôn Quốc Huy, ngoài ta thì đây là hai cổ đông lớn nhất của Tập đoàn."
"Vị này chính là con gái của Mai tổng sao?" Lưu Chấn híp híp mắt, trên dưới đánh giá Nam Ương, sau đó mới nhìn về phía Mai Trọng Lễ, "Tôi vừa mới nghe thấy, Mai Tổng nói trong vòng một năm thế nào?"
"Tuổi của tôi cũng lớn rồi. Muốn năm sau để cho đứa nhỏ này tiếp nhận vị trí của mình." Mai Trọng Lễ cười nhìn về phía Nam Ương.
"Theo ý của Mai tổng, lẽ nào xem việc quản lý công ty như trò đùa sao?" Lưu Chấn thay đổi sắc mặt, "Đừng trách tôi nói chuyện khó nghe, nếu ông có tâm bồi dưỡng đứa nhỏ này, tại sao đến giờ mới bắt đầu, bước từng bước chắc chắn từ từ leo lên à? Nó chơi bời lêu lỏng đến hơn ba mươi tuổi rồi, ông một câu cũng không nói liền nâng đỡ một đứa ngu ngốc như vậy lên làm quản lý công ty, không khỏi đối với Mai thị không có trách nhiệm đi."
Mặt cười Mai Trọng Lễ chậm rãi biến mất, "Lưu Chấn, ông đây là đang ra oai phủ đầu với con gái tôi sao."
"Công ty không chỉ là tâm huyết một mình ông, ông qua loa quyết sách như vậy, thứ cho tôi không thể tiếp thu."
Tuổi già Tôn Quốc Huy giảng hòa: "Thôi bỏ đi lão Lưu, nhiều nhân viên như vậy đang nhìn kìa...."
Mai Trọng Lễ giơ tay ngắt lời Tôn Quốc Huy, "Ông ta chính là cố ý chọn lúc này tới đây để ồn ào, để toàn bộ công ty chế giễu."
Lưu Chấn cắn răng cười nói: "Lời này của Mai tổng, quá khiến người thất vọng buồn lòng."
"Người khác không biết ông, tôi còn không hiểu ông sao?" Mai Trọng Lễ chống gậy đi về trước một bước, bộ dáng so với dĩ vãng hòa ái như hai người khác nhau, ánh mắt như có thể đông lạnh đối phương, lúc mở miệng thanh âm đã bị ép tới rất thấp, "Đừng tưởng rằng tôi không biết ông đang tồn tâm tư gì, ông muốn một mình nuốt trọn Mai thị, món hời này không khỏi quá lớn rồi đi."
Lưu Chấn âm ngoan nhìn vào mắt Mai Trọng Lễ, "Tôi đều là vì tốt cho Mai thị."
Mai Trọng Lễ chỉ là cười lạnh.
"Trong tay ông xác thực nắm giữ nhiều cổ phần nhất, nhưng trong tay tôi cũng có không ít.Ở đây tôi nói lại lần nữa, nếu tôi còn ở công ty này ngày nào, nó cũng đừng mong tiếp nhận bất cứ quyền lực gì." Giọng Lưu Chấn vững vàng, nói xong câu này cũng không nhìn lại xoay người rời đi.
Nam Ương chỉ đứng một bên nhìn bọn họ, một câu cũng không nói.
Mai Trọng Lễ nhìn một vòng đám nhân viên đang xem náo nhiệt, thở dài, phất tay để bọn họ tản đi.
"Con đừng áp lực. Trong công ty đều biết con là con gái ta, sau này con muốn làm chuyện gì ở đây, bọn họ cũng đều sẽ nghe theo con."
"....."
Khu vực hành chính rất lớn, hai người nói chuyện với nhau, chậm rãi đi tới nhà ăn của công ty, nhân viên đang ở đây ăn sáng thấy Mai Trọng Lễ đi đến đều đứng lên chào hỏi.
Một nam nhân tây trang phẳng phiu trông rất anh tuấn đi tới, hướng Mai Trọng Lễ gật đầu, "Mai tổng." Anh ta lại trộm liếc mắt nhìn Nam Ương, "Đây là....con gái của ngài sao?"
Mai Trọng Lễ chỉ chỉ người thanh niên này, cười nói cùng Nam Ương: "Đây là Tiểu Vương, là Tổng giám bộ phận điều hành của công ty."
"Chào cô, tôi tên là Vương Tử Nam." Vương Tử Nam vươn tay về phía Nam Ương.
Trên mặt Nam Ương không có bất luận biểu tình gì, liếc mắt nhìn bàn tay đang đưa ra của Vương Tử Nam, lù lù bất động tiếp tục ăn xiên kẹo dâu tây của mình.
Tay của Vương Tử Nam xấu hổ treo giữa không trung, thấy Nam Ương hoàn toàn không có ý tứ phản ứng, anh ta cũng chỉ biết hậm hực bắt tay thu về.
Mai Trọng Lễ quan sát Vương Tử Nam, cười dùng miệng lưỡi vui đùa nói: "Tôi nói trước với cậu a, đừng thấy nó xinh đẹp thì liền có ý đồ với nó. Hôn sự của nó tôi đã sớm an bài rồi, nếu tôi phát hiện cậu quấy rầy nó thì ngày mai cậu liền cút khỏi Mai thị, có nghe hay không?"
Vương Tử Nam mất mát mà a một tiếng, không phải không có tiếc hận mà thở dài.
"Nhanh đi ăn cơm đi, đem báo cáo cuối tháng trước đưa đến cho tôi."
"Vâng Mai tổng."
Vương Tử Nam lưu luyến cuối cùng nhìn thoáng qua Nam Ương, ủ rũ cụp đuôi đi lấy cơm.
"Ta trực tiếp dẫn con đến văn phòng của ta."
"Ừm."
Mai Trọng Lễ dẫn Nam Ương vào thang máy lên thẳng văn phòng mình ở tầng mười hai, một đường này cũng giới thiệu cho cô ấy tình huống hiện tại của công ty, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đều nhất mực nói rõ, những nhân viên trong công ty nhìn thấy cảnh này cũng không tránh được nghiêng tai nghe lén hai câu, ríu rít thầm thì bàn tán với nhau gì đó. Mà Nam Ương tựa hồ như không có hứng thú, chỉ cúi đầu ăn xiên kẹo dâu tây trong tay mình.
Cửa văn phòng mở ra, bên trong sớm đã có hai người đứng đợi. Mai Trọng Lễ cười cười, để Nam Ương đi vào trước còn bản thân thì tiến vào sau, dặn dò thư ký đừng để cho bất luận kẻ nào đến gần nơi này.
Hai bóng người quen thuộc kia cũng cùng lúc xoay người lại, chính là Lưu Chấn và Tôn Quốc Huy mới gặp không lâu.
Sau khi Mai Trọng Lễ khóa trái cửa văn phòng xong rồi, Lưu Chấn và Tôn Quốc Huy nhìn thấy cửa đã khóa kỹ liền tiến lên hai bước.
Sau đó.
Bọn họ rũ đầu, hệt như giáo đồ triều bái thần sứ, thành kính mà đoan trang quỳ xuống trước mặt Nam Ương.
Mai Trọng Lễ cũng buông gậy trong tay, đỡ lấy cái chân trái không nhanh nhẹn của mình, chậm rãi quỳ xuống trước mặt cô ấy.
"Truyền nhân đời thứ sáu mươi tám của Vân Đường tổ sư môn Lưu Chấn, bái kiến lão tổ."
"Truyền nhân đời thứ sáu mươi lăm Biên Tử Sấn tổ sư môn Tôn Quốc Huy, bái kiến lão tổ."
"Hoan nghênh trở lại, lão tổ."
Cái trán của Mai Trọng Lễ kề sát đất, tất cung tất kính nói.
Nếu lúc này đột nhiên có người xông vào nhất định sẽ cảm thấy hai mắt của mình có vấn đề hoặc là bản thân còn chưa tỉnh ngủ. Mặc kệ nói như thế nào, ba lão trung niên có sự nghiệp gia đạo thành công đồng thời quỳ trước mặt một nữ nhân trẻ tuổi, hình ảnh này thật sự là quỷ dị đến muốn mệnh.
Nam Ương nâng nâng tay, ý bảo bọn họ đứng dậy, tìm về góc của sô pha ngồi xuống, trong miệng còn là viên kẹo dâu tây ngọt ngào hàm hồ nói:
"Vừa rồi diễn cái gì vậy, ta xem cũng quá bất ngờ rồi."
Mai Trọng Lễ đáp: "Chứng minh thư trước đó của người đã hết giá trị sử dụng rồi, cho nên tôi mạo muội để người dùng thân phận mới là con gái tôi, cũng là vì để người thuận lợi từ Châu Úc trở về, xuất hiện trước mặt mọi người cũng không quá đột ngột, càng tiện cho người sau này lợi dụng Mai thị để làm việc. Chứng minh thư lần này vẫn là tên cũ của người, không dám để người mang họ của tôi, chỉ là nói với bên ngoài người mang họ mẹ, người cứ yên tâm."
Lưu Chấn khẩn thiết nói: "Người không phải luôn cảm thấy không có hứng thú với việc quản lý công ty sao? Cho nên trước mặt mọi người tôi muốn diễn chút, sau này người cũng không cần vội với mấy việc vặt vãnh đó của công ty."
"Lão Lưu nghĩ rất chu đáo," Tôn Quốc Huy mỉm cười ôn hòa, "Chúng tôi cũng thật sự không muốn người lãng phí thời gian làm mấy chuyện phàm tục đó."
"Đúng vậy." Mai Trọng Lễ vuốt ve quải trượng trong tay, cảm khái nói, "Chúng tôi già rồi, cũng nên an bài cho người một đường tương lai tốt. Lúc trước nhóm Tổ sư gia phân phó xuống, muốn ba đời sau lớn lớn nhỏ nhỏ đều phải toàn lực bảo hộ người, chúng tôi một khắc cũng không dám quên. May mà hơn 3000 năm nay lão tổ vẫn luôn bình an, tuy có khúc chiết, nhưng chúng tôi cũng coi như là không phụ tổ huấn."
Bọn họ mỗi lần gặp cô ấy đều nhịn không được bắt đầu cảm khái một phen. Tựa như --- bạn học nhiều năm không gặp không biết nên bắt đầu nói bằng đề tài gì, chỉ biết mở đầu than thở thời thiếu niên huy hoàng cỡ nào.
Nam Ương trầm mặc một lát, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ".... Hôm nay ta đã gặp nàng ấy."
Mai Trọng Lễ lập tức phản ứng người mà Nam Ương nói đến chính là ai, ức chế không được đáy mắt toát lên vẻ vui sướng: "Nàng ấy có nhận ra người không?"
Thanh âm Nam Ương cực nhẹ.
"Không có."
"Sao lại như vậy? Không phải nói lần này nhất định sẽ nhớ lại sao?" Mai Trọng Lễ kinh ngạc nói.
"Ta cũng không biết," Nam Ương nhìn mưa tuyết bên ngoài cửa sổ, ngón tay đặt trên tay vịn ghế sô pha đã ghim chặt, "Có khả năng.... Còn thiếu cơ duyên."
"Sao lại vậy được....chuyện này....." Tôn Quốc Huy nhíu mày lâm vào trầm tư.
"Lão tổ, người đừng lo lắng, bất luận là như thế nào, ba người chúng tôi cũng sẽ tiếp tục tìm kiếm nguyên nhân trong đó. Đúng rồi, tôi đã giúp người ước định hôn ước, tương lai hai người vẫn còn rất nhiều cơ hội." Mai Trọng Lễ nhớ tới cô con gái Chúc gia kia, bỗng vui mừng, "Cô gái nhỏ kia cũng coi như là tôi nhìn nó lớn lên, vì để cho người có thể viên mãn, còn giúp đứa nhỏ đặt theo tên của vị cố nhân kia. Đứa nhỏ này bộ dáng xinh đẹp, tính cách dịu dàng, lão tổ nhất định sẽ thích."
Nam Ương rũ mắt, nói: ".... Nhưng theo ý của nàng ấy, nàng ấy tựa hồ không muốn gả cho ta."
Mai Trọng Lễ há miệng thở dốc, không biết nên nói cái gì.
"Lát nữa có lẽ nàng sẽ đến tìm ngươi từ hôn." Nam Ương lại nhìn về phía tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, "Nếu như nàng thật sự không muốn mối hôn sự này, vậy thì ngươi đừng miễn cưỡng nàng, muối lui thì cứ lui đi."
"Nhưng mà lão tổ...."
"Số phận là của nàng, không cần một hai phải dây dưa với ta." Nam Ương dừng một chút, thanh âm càng lúc càng nhẹ, "Tiểu lễ tử, ta biết ngươi ước định mối hôn sự này đều là vì nghĩ cho ta, ta cũng rất cảm kích. Nhưng mà ai cũng không ngờ được, nàng vẫn không nhớ ra ta. Ngươi có từng nghĩ hay không, nếu nàng đã có người mình thích rồi thì sao? Nếu nàng cũng chưa từng tính tới chuyện sẽ cùng nữ nhân cộng độ quãng đời còn lại thì sao? Chúng ta làm như vậy, nàng phải làm sao mới tốt bây giờ?"
Mai Trọng Lễ nhìn vào mắt Nam Ương, lúc nói những lời này, trong đôi mắt cô ấy chứa đầy ẫn nhẫn khiến đáy lòng run sợ.
Ông quen biết cô ấy đã mấy chục năm, chỉ những lúc cô ấy bắt đầu nói về người kia, ông mới có thể ở trong ánh mắt đạm mạc đó thấy được một chút quang mang đung đưa.
".... Tôi đã biết, chuyện này....Người đừng để ý đến, tôi sẽ tùy cơ mà làm."
Bàn tay cầm gậy của Mai Trọng Lễ dần dần nắm chặt.
Lưu Chấn lo lắng mà nhìn nhìn Nam Ương, lại nhìn nhìn Mai Trọng Lễ, mơ hồ cảm thấy việc này không dễ kết thúc như vậy.