Lý Khánh Vân sống gần đã ba mươi năm, tuy rằng chưa từng chủ động theo đuổi người khác, nhưng dựa theo tri thức cùng kinh nghiệm của mình thì ít ra anh cũng có thể tổng kết những trọng điểm của việc đeo đuổi người khác. Mấu chốt là không được nhiều lời, trọng tâm không ngoài bốn chữ : đầu kỳ sở hảo1.
Thế nên khi anh nhận được vé mời xem biểu diễn của khách hàng tốt bụng tặng cho, không lập tức từ chối mà ngược lại suy nghĩ thật sâu xa, anh nhớ đã từng thấy qua trong nhà hình như có CD của nữ ca sĩ này, liền đoán có lẽ Đổng Kỳ Minh sẽ hứng thú với tấm vé này.
Kết quả không ngoài sở liệu, Đổng Kỳ Minh quả thật thích nữ ca sĩ kia, hơn nữa còn muốn đi xem buổi biểu diễn của cô ta.
Lý Khánh Vân soạn sẵn mục tiêu thực hiện chiến dịch “Đầu kỳ sở hảo”, ngay từ đầu anh vốn không định đĩ xem cùng Đổng Kỳ Minh, bởi mấy nơi như thế này thật sự không hợp với anh. Nhưng lại không ngờ đối phương cư nhiên chủ động đưa ra lời mời, làm cho anh vốn ban đầu chỉ là hảo ý biến thành dĩ thối vi tiến2.
Bất quá cũng không có gì không tốt. Anh nghĩ thầm, cùng đối phương ra khỏi cửa cơ bản cũng có thể coi như hẹn hò rồi. Sau khi buổi biểu diễn kết thúc cũng không có khả năng qua loa kết thúc. Anh có thể an bài vài việc, làm cho nhóc con kia vui vẻ hơn. Vé vào cửa VIP coi như tuyết trung tống thán4, kế hoạch sau là cẩm thượng thiêm hoa3, cả hai cái nào cũng có lợi.
Hiện tại đã vào thu, thời tiết có chút lạnh, hay là ngày kế sau khi buổi diễn kia kết thúc mang nhóc con đi khu khách sạn nổi tiếng ngâm suối nước nóng, hưởng thụ một phen.
Chỗ kia vốn dĩ ban đầu là khách sạn suối nước nóng đơn thuần, vài năm trở lại đây bị công ty lớn thu mua, tốn phí đầu tư tân trang cải tạo lại cho phù hợp với tầng lớp cùng tuổi tác đã được so sánh đúc kết từ khách hàng lúc trước, về sau danh tiếng mới tăng dần. Nói vậy có thể chỗ kia chắc là cũng có sức hấp dẫn đối với mấy thanh thiếu niên.
Lý Khánh Vân vừa suy nghĩ vừa cởi tạp dề.
Thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy. Nhìn đồng hồ, cũng sắp đến lúc Đổng Kỳ Minh trở về nhà. Thời tiết bên ngoài có hơi âm u, trong chốc lát trời đã đổ mưa tầm tã, trên mặt đường nhựa đôi chỗ trũng dần tích đầy nước mưa, tiếng mưa rơi tí tách dội lên vạn vật át đi mọi thanh âm bên trong nhà.
Lý Khánh Vân đang lo lắng, không biết có nên đi đón Đổng Kỳ Minh hay không thì nghe thấy tiếng cửa mở. Anh bước đến huyền quan, nhìn nhóc con đang cởi giày, một thân chật vật ướt nhẹp, áo sơ-mi đồng phục mỏng manh sũng nước cơ hồ không che được thân hình gầy gò.
“Anh sao lại ở nhà?” cậu ngẩng đầu kinh ngạc hỏi “Hôm nay tan ca sớm sao…”
Lý Khánh Vân không đáp, hỏi ngược lại “Cậu ra khỏi nhà không mang theo dù?”
Anh nhớ rõ ban sáng trước khi cậu rời khỏi nhà, rõ ràng đã đem dù xếp nhét vào cặp cậu.
Cậu ngẩn người, thần sắc có chút xấu hổ “Dù… bị mất. Vừa mới nãy, tôi để quên dù ở cửa lớp, lúc quay lại đã không thấy đâu…”
Lý Khánh Vân không nói gì, tay đưa ra cầm lấy cặp của cậu, nhẹ giọng bảo “Mau đi tắm đi.”
Đổng Kỳ Minh gãi gãi mặt, thấy đối phương có chút hờn dỗi, liền biết điều mau chóng nghe lời ngoan ngoãn bước đến phòng tắm.
Kết quả của việc vừa nghe thấy một lời đã vội vã đi làm của cậu, chính là hoàn toàn quên luôn việc phải lấy khăn tắm cùng quần áo để thay. Đổng Kỳ Minh ảo não ngồi trong bồn tắm, nhìn nước nóng tỏa ra khói lởn vởn trong không khí, đang tự hỏi có nên nhờ Lý Khánh Vân lấy dùm không… nhưng vừa nghĩ đến việc thân thể của mình có nguy cơ bị nhìn thấy lại có chút do dự, vắt trán suy nghĩ một hồi, cuối cùng quyết định lén lút trở về phòng, tránh phát sinh phiền toái cho đối phương mà cũng khiến bản thân xấu hổ.
Cậu mở cửa phòng tắm, nhẹ nhàng ló đầu ra dòm ngó, thấy trên hành lang hoàn toàn tĩnh lặng mới cảm thấy trong lòng an tâm hơn. Chắc là Lý Khánh Vân đang ở thư phòng làm việc.
Cậu mang dép lê, bước nhanh ra khỏi phòng tắm, một bước vọt hai bậc gấp gấp leo thang lên lầu, lại ngay ở chỗ rẽ ở cầu thang đụng vào cái gì đấy.
Đổng Kỳ Minh che cái mũi bị đụng đến nỗi muốn bẹp dí của mình, cố gắng chịu đau đớn mở mắt ra nhìn, trước mắt cậu là Lý Khánh Vân cũng đang kinh ngạc không kém nhìn ‘tình trạng’ của cậu.
Cậu ngây người một lát, mới nhớ ra là bản thân mình đang không có mặc cái gì, nhất thời không biết nên thét lên một tiếng chói tai hay là nên chạy trốn, hai tay theo bản năng che lại bộ vị trọng yếu nơi hạ thân.
Nhưng mà, trái với dự liệu của cậu, thân thể vẫn còn ướt đẫm nước được thứ gì đó ấm áp bao bọc lại.
Lý Khánh Vân nhanh chóng cởi áo khoác dệt sợi trên người ra choàng lên người cậu, còn giúp cậu cài khuy áo lại đàng hoàng. Bởi áo khoác của anh hơi lớn, rũ xuống cơ hồ như hoàn toàn che lại bộ vị tư mật của cậu.
Đổng Kỳ Minh ngẩng đầu, chưa kịp nhìn thấy vẻ mặt đối phương, chỉ nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh “Mau đi mặc quần áo đi.”
Đổng Kỳ Minh quẫn bách, vội vàng lên lầu trở về phòng, mặc quần áo vào người đàng hoàng, tóc cũng dùng máy sấy cho khô rồi mới thầm thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Nhưng a… áo khoác dệt sợi của Lý Khánh vẫn còn nằm trên giường cậu.
Hồi tưởng lại việc mình ở trước mặt anh cả người lõa thể, cảm thấy rất mất mặt, nhất thời vừa thẹn vừa xấu hổ, lại cảm thấy giận bản thân mình cứ vội làm mà không chịu suy nghĩ, đồng thời vì bị Lý Khánh Vân nhìn thấy hết trơn, tự thấy bản thân lần này mất hết thể diện rồi.
Phải mà da mặt dày chút, có thể coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra thì tốt quá rồi… Nhưng mà cậu căn bản không làm được, huống hồ gì cậu lại phải đem áo người ta đã tốt bụng cho mình mượn trả lại nữa.
Cậu cầm lấy chiếc áo khoác, lần đầu tiên mới để ý đến… mùi trên áo có chút quen thuộc—là mùi nước hoa hòa lẫn mới mùi thuốc lá…
Trước giờ cậu biết Lý Khánh Vân thi thoảng cũng có hút thuốc, nhưng cũng hiếm lắm mới thấy… còn mùi nước hoa thì hình như là nhãn hiệu khác so với lúc trước, tuy đều là mùi hương rất dễ ngửi, nhưng mùi này lại tạo cảm giác thanh sảng, đại khái có lẽ là anh đã đổi hiệu nước hoa…
Đổng Kỳ Minh ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng giật mình phát giác bản thân mình ngồi ôm quần áo Lý Khánh Vân mà ngửi ngửi rồi suy nghĩ linh tinh hồi lâu như vậy so với mấy tên biến thái luyến vật phích chẳng khác gì nhau, nhất thời như bị bỏng, hoảng hốt vung tay quăng luôn chiếc áo khoác.
Kết quả, mãi cho đến lúc ăn xong bữa tối, xem hết tin tức, thậm chí đã bò lên giường ngủ luôn rồi… Cả buổi tối trôi qua, vậy mà cậu vẫn không có biện pháp lôi dũng khí của mình ra để đem chiếc áo kia trả lại cho Lý Khánh Vân.
□■□
Sáng sớm hôm sau, nhìn thấy đã tới giờ đi học mà nhóc con kia vẫn chưa rời giường, Lý Khánh Vân liền đi lên lầu gõ cửa phòng Đổng Kỳ Minh. Hồi lâu không thấy trả lời, mở cửa ra mới thấy nhóc con cuộn mình nằm trong chăn bông, cả người thần trí mờ mịt.
Không biết là do mắc mưa hay do nguyên nhân gì khác mà Đổng Kỳ Minh bị cảm, còn có chút như phát sốt.
“Tỉnh tỉnh.”
Đổng Kỳ Minh mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy trước mặt là vẻ mặt ngưng trọng của anh.
“Cậu bị cảm, tôi thay cậu xin phép nghỉ học. Một lát chiều tôi sẽ đưa cậu đi bác sĩ.”
Đổng Kỳ Minh cái hiểu cái không, gật gật đầu xong quay lại ngủ tiếp. Lúc bị đánh thức lần nữa thì đã là hai giờ chiều, Lý Khánh Vân giúp cậu thay quần áo cẩn thận rồi mới vác cậu nhét vào xe, đến phòng khám gần đó khám bệnh. Kết quả chẩn đoán cũng không ngoài dự đoán, Lý Khánh Vân mua thuốc rồi lái xe mang Đổng Kỳ Minh về nhà.
Trước khi đi, Lý Khánh Vân đã bật bếp nấu sẵn một nồi cháo. Chỉ có một ít gạo cùng thịt băm rau thơm nấu thành cháo, nhưng vẫn tỏa mùi rất thơm, có lẽ là còn nêm thêm những gia vị khác nữa.
Đổng Kỳ Minh chậm rãi uống một hơi cháo, cả đầu đang lúc cháng váng chỉ miễn cưỡng cảm nhận được một chút hương vị ấm áp, ngọt ngào thoang thoảng của cháo trôi vào bụng làm dạ dày ấm lên.
“Ăn thêm một chút đậu hũ.” Lý Khánh Văn đem một đĩa nhỏ đẩy sang, trên đĩa là đậu hũ ngâm tương cá ngừ, bên trên còn trang trí vài lát hành băm tinh tế.
Đổng Kỳ Minh chỉ ăn một ít, miễn cưỡng uống hết chén cháo liền buông chén đũa, lấy thuốc uống theo lời dặn dò của bác sĩ.
“Tôi đi… nghỉ ngơi.” giọng nói của cậu có chút khàn, hệt như con vịt mắc mưa, cả người lắc la lắc lư đi lên lầu.
Lý Khánh Vấn đi theo cậu, tận mắt nhìn thấy đối phương ngoan ngoãn nằm trên giường đắp chăn bông mới chịu rời đi.
□□■
Lúc Đổng Kỳ Minh tỉnh lại đã là chạng vạng tối, qua khe hở giữa hai mành cửa sổ mơ hồ như có thể thấy được ánh tàn của tịch dương.
Không biết có phải do bị chăn bông ủ kỹ quá không hay là do vẫn còn phát sốt, cậu cảm thấy cả cơ thể đổ một trận mồ hôi vừa ẩm ướt vừ a lạnh, cực kỳ không thoải mái.
Cậu xốc chăn đứng dậy, cũng không nghĩ đến bản thân còn đang bệnh, lắc lư bước vào phòng tắm, tắm một hồi thay áo ngủ sạch sẽ rồi mới đi ra.
Cậu bước xuống lầu, đèn thư phòng ngoài ý liệu chợt sáng lên, vài giây sau cửa đã bật mở. Anh đi ra, nhíu mày thản nhiên nói “Xuống đây làm gì?”
“Tôi… khát nước…” Đổng Kỳ Minh tùy tiện nói bừa lý do, mới phát hiện giọng nói của mình khàn đến khó nghe.
“Về phòng đi, tôi rót nước cho cậu.”
Lý Khánh Vân một đường bước vào nhà bếp, Đổng Kỳ Minh bất đắc dĩ đành phải xoay người về phòng, nằm thẳng trên giường.
Liền sau đó anh lên lầu bước vào, trong tay cầm bình giữ nhiệt đựng nwocs nóng cùng một cái khay nhỏ, trên khay còn có một chén cháo trắng cùng một dĩa cải muối.
Đổng Kỳ Minh không có ý ăn gì, nhưng vì lý do phải uống thuốc, đành phải nghe lời đối phương, ăn sạch sẽ khay thức ăn, cuối cùng đem thuốc cùng nước ấm uống một hơi.
Lý Khánh Vân dường như vẫn chưa an tâm, dọn khay chén rời đi, một lát sau trở lại vào phòng cậu, mang theo cả laptop. Đổng Kỳ Minh dựa nửa người vào thành giường, Lý Khánh Vân kéo ghế ngồi cạnh giường. Tiếp đó trong phòng chỉ còn mỗi thanh âm gõ bàn phím của anh vọng lại, cậu muốn bước xuống giường lại sợ bị ngăn cản, trong lòng có chút nhàm chán, nhịn không được thở dài.
“Làm sao vậy?” Lý Khánh Vân ngẩng đầu, đảo mắt nhìn sang.
“Không có việc gì…” cậu lúng túng phủ nhận.
“…Ngủ không được?” ánh mắt của anh thật sự rất sắc sảo.
Đổng Kỳ Minh trong lòng ngây ra, không biết nên thừa nhận hay là phủ nhận, bèn dứt khoát nằm xuống kéo chăn đắp lên, che luôn hơn nửa cái mặt, mắt cũng nhắm chặt lại.
Nhưng chỉ một lúc sau, cảm thấy giường như bị lún xuống, tiếp theo có cái gì đó ấm áp chạm lên trán mình. Cậu mở mắt ra, liền thấy tay Lý Khánh Vâng đang đặt trên trán của mình, không khỏi đỏ bừng mặt.
“Anh làm gì…”
“Vẫn còn hơi nóng.” Thanh âm Lý Khánh Vân vẫn hệt một điệu lãnh đạm như thế.
Đổng Kỳ Minh ngớ ngác, vừa lúc hiểu được tay đối phương chỉ là dò nhiệt độ của mình, gương mặt càng nóng rực hơn.
“Tôi… tôi, tôi… tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, anh cứ đi làm việc của mình đi.” cậu lắp bắp nói, thần sắc có chút quẫn.
“Tôi không có việc để làm.” giọng nói của anh rất nhẹ, tay kia thủy chung không thu về, vẫn đang như có như không vuốt ve mặt cậu, sóng mũi, tâậm chí cả khóe môi.
“Lúc nãy anh vẫn còn đang thảo văn kiện—”
“Cái đấy đã làm xong.” Lý Khánh Vân khẽ cong môi, dùng ngón cái ra sức chọt chọt gương mặt đỏ bừng của nhóc con “Cậu vội vã như vậy là muốn đuổi tôi đi sao?”
“Không…không có”
Đổng Kỳ Minh quẫn bách phủ nhận, nhưng mà mặt của đối phương càng lúc càng dán gần lại, cậu lui cũng không được, gấp đến độ chỉ có thể nhắm chặt mắt lại.
Môi anh nhiên kề lên trán cậu, nhẹ nhàng cọ hai cái, nụ hôn thoáng như có như không. Đổng Kỳ Minh mở to mắt nhìn, đỏ mặt mím môi không nói gì, chỉ nghe thấy giọng nói trầm trầm của Lý Khánh Vân “…Phải tự biết chiếu cố bản thân, nếu không…”
—Nếu không cái gì?
Lòng đầy nghi hoặc, nhưng đối phương lại không nói tiếp, cũng không chịu bước xuống giường, cứ như vậy mà ngồi dựa vào đầu giường, nét mặt so với trước kia nhu hòa một chút, tự dưng lại cảm thấy có vẻ dịu dàng mà xa lạ.
“Ngủ mau đi.” Lý Khánh Vân thúc giục.
Đổng Kỳ Minh nghiêng người, chậm rãi nhắm mắt lại, nhìn ngọn đèn vàng ấm cùng ánh mắt của đối phương, chầm chậm trôi vào giấc ngủ.
Bị bệnh hai ba ngày, Đổng Kỳ Minh cũng theo yêu cầu của Lý Khánh Vân nằm trên giường hai ba ngày. Cơ thể tuy là đã hết bệnh, nhưng Lý Khánh Vân lại quá mức lưu tâm chuyện này, mỗi lần cậu ra khỏi cửa liền bắt cậu mặc một chiếc áo khoác mỏng, làm Đổng Kỳ Minh lần đầu nếm trải cảm giác được ai đó quan tâm, song trong lòng cũng có chút phức tạp
Buổi biểu diễn mong đợi đã lâu diễn ra vào ngày nghỉ, tranh thủ trước khi đến giờ dùng bữa tối, hai người liền đi ô-tô đến sân khấu tổ chức biểu diễn trước. Sân khấu kia không xa cũng không gần, mất khoảng một giờ chạy xe, là sân vận động được xây dựng cách đây mấy năm.
Lý Khánh Vân không mặc áo sơ-mi như mọi khi, ngược lại mặc một chiếc áo T-shirt màu đen có viền họa tiết, bên dưới mặc một chiếc quần bò màu xanh đậm cùng đôi giày đỏ xám tro trộn lẫn. Mai tóc ngắn bình thường luôn chải gọn gàng hiện tại được thả rũ xuống hai bên thái dương, nhìn anh lúc này vừa trẻ lại vừa đẹp trai.
Đổng Kỳ Minh mặc quần áo cũng không khác mọi khi lắm, T-shirt màu trắng phối với quần ống bó màu đậm, dưới chân là đôi giày vải màu xanh đậm đen, tóc thì dùng sáp chải chuốt sửa sang lại. Cả người cậu toát ra thần tình sáng láng, ngay cả ngồi trên xe cũng ngồi không yên, cứ như nhiệt huyết đang hùng hục sôi trào không cách nào bình tĩnh nổi.
Cậu rất hiếm khi biểu hiện tích cực đến mức kích động như vậy, bởi thế nên không biết hiện tại bản thân trong mắt Lý Khánh Vân không hề giống so với lúc bình thường.
Lý Khánh Vân dọc đường đi mặc dù vẫn đeo gương mặt lạnh nhạt, nhưng thực chất là phải cố hết sức mới có thể nén lại ý muốn xoa xoa đầu của nhóc con. Cũng bởi vui mừng mà khóe miệng, đuôi mắt của nhóc con đều mang theo nét cười, thực đáng yêu vô cùng.
Hai người xếp hàng vào không bao lâu thì buổi biểu diễn bắt đầu.
Bản thân Lý Khánh Vân với những buổi diễn thế này không chút hứng thú.
Tuy rằng vé VIP của hai người so với khu vực đứng tốt hơn nhiều, nhưng cậu cũng không theo những kẻ mê âm nhạc kích động quơ quào gậy phát sáng hay là hướng về phía ca sĩ hô to gọi nhỏ.
Lý Khánh Vân cũng chỉ đứng cạnh nhóc con, chăm chú nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt hết mình của đối phương.
Ba giờ diễn trôi qua rất nhanh, đến cuối buổi biểu diễn, nữ ca sĩ tóc buộc thành hai chỏm buông dài hai bên đứng trên sân khấu chọn ra mười con số, căn cứ vàomã số trên cuống vé biểu diễn. Mười khán giả may mắn này có thể tham dự tiệc mừng sau buổi biển diễn, cũng như có cơ hội cùng cô bắt tay, ký tên.
Đợi đến khi mười con số được tuyên bố xong xuôi, Đổng Kỳ Minh thất vọng cất cuống vé của mình vào rồi quay đầu lại nói chuyện với Lý Khánh Vân, chỉ thấy anh cầm cuống vé rời phẳng phiu đưa ra trước mặt cậu.
“…A?”
“Trúng.” nét mặt Lý Khánh Vân vẫn hệt như cũ chẳng có chút thay đổi, nhưng đường cong nơi khóe môi so với mọi khi có chút nhu hòa hơn.
“Wa, wa waaaa—” Đổng Kỳ Minh la to, cầm lấy cuống vé nhìn kỹ, ngay lập tức hưng phấn bổ nhào về phía anh, hô to “Tuyệt quá đi, thật sự là trúng!”
Lý Khánh Vân chậm rãi ôm lấy nhóc con, không cười cũng không nói gì. Thân thể gầy gầy của cậu vì vẫn còn chút sốt mà tỏa nhiệt rất nóng, trên người lại có chút mồ hôi khiến toàn thân lạnh dần đi. Xung quanh bốn bề tràn ngập tiếng la hét ồn ào náo động, nhưng anh lại cảm thấy im lặng đến lạ thường.
□■□
Đổng Kỳ Minh thực hưng phấn cũng thực vui vẻ, cùng nghệ sĩ mình yêu thích trao đổi trò chuyện với nhau bằng ngoại ngữ, bắt tay rồi yêu cầu ký tên.
Mãi cho đến khi ngồi vào trong xe Lý Khánh Vân, cảm xúc kia vẫn chưa thể lắng xuống, cả khuôn mặt trắng trắng trẻo đỏ bừng lên, trên gương mặt thanh tú hoàn toàn không hề che dấu nét vui sướng.
“…Vui lắm sao?”
Lý Khánh Vân nhẹ giọng hỏi, ngữ điệu vẫn bình thường như mọi khi, nhưng cũng chỉ có chính anh mói nghe ra được trong thanh âm kia hàm chứa một tia bất mãn cùng ghen tị.
Người lén an bài để Đổng Kỳ Minh có thể tận mắt gặp được thần tượng là anh, hiện tại người trong lòng chứa đầy cảm giác bất duyệt cũng là anh. Lý Khánh Vân không nghĩ bản thân mình là kẻ có dục vọng độc chiếm mãnh liệt, không ngờ bản thân chỉ vì nhóc con kia vui sướng hớn hở mà sinh ra tâm tư đáng ghét này.
“Ân, cô ấy rất đáng yêu.” Đổng Kỳ Minh ngây ngô cười, đem chữ ký cẩn thận cất kỹ.
Lý Khánh Vân thôi không nói nữa, chỉnh anh cũng mơ hồ nhìn ra được trong lòng đang cáu kỉnh khó chịu. Anh lái xe hướng về phía khách sạn đã đặt sẵn. Bây giờ trời cũng đã khuya, trước cả hai cũng đã tính toán phải ở lại một đêm.
Hai người làm thủ tục xong xuôi liền bước vào thang máy đi lên, cuối cùng là vào phòng.
Đổng Kỳ Minh cảm thấy hứng thú nhìn ngắm đánh giá bốn phía. Một gian phòng dành cho hai người rất rộng rãi, bên trong chỉ đơn giản bày hai chiếc giường đơn nhỏ dành cho một người, tại chỗ lạc địa song có một chiếc bàn tròn trải khăn cùng hai ghế dựa mây.
Đổng Kỳ Minh bước đến cạnh lạc dịa song, ngoài trời một mảnh tối đen, xa xa vọng lại vết tích mơ hồ của ánh đèn neon.
“Làm sao vậy?” Lý Khánh Vân thả hành lý xuống, hỏi.
Cậu quay dầu lại, cười đến xấu hổ “Tôi…đói bụng”
Lý Khánh Vân có chút giật mình “Cậu đi tắm rửa một chút trước đi, tôi gọi phục vụ phòng.”
Đổng Kỳ Minh gật đầu, ngại ngùng cười một cái rồi lấy ba-lô của mình lôi quần áo ra rồi bước vào phòng tắm gột rửa một thân mệt nhọc. Phục vụ phòng khách sạn làm việc cực kỳ mau lẹ, trong thời gian Đổng Kỳ Minh tắm rửa vội vàng đã mang mọi thứ cần thiết lên.
Lý Khánh Vân đứng dậy, thấp giọng bảo “Tôi đi tắm, cậu cứ ăn trước đi.”
Đổng Kỳ Minh vui vẻ nghe lời. Cảm thấy trong miệng có chút khô đắng khó chịu, bèn tiện tay với lấy ly thức uống để bên cạnh uống một ngụm, cảm thấy trong hương thơm có chứa một chút mùi vị rất kích thích, vị ngọt nhẹ ôn nhuận, nhịn không được lại uống thêm một ngụm nữa.
“…Không ngờ Champagne uống ngon vậy.” Cậu lẩm bẩm nói, lết đến cạnh chai rượu, rót thêm một ly đầy nữa.
Thế là, đến lúc Lý Khánh Vân từ phòng tắm đi ra thì, đập vào mắt anh là cảnh tượng nhóc con kia nằm gục trên bàn, vẻ mặt ngơ ngẩn.
_____________________
1Đầu kỳ sở hảo : tùy đối tượng mà phục vụ, đại khái như hiểu rõ đối phương sao rồi mới tấn công ý mà, đúng là rất hợp với cái nghề thầy tụng của ảnh nha~
2Dĩ thối vi tiến : lấy lùi để tiến, dạng như khéo léo đẩy đưa, biết lùi 1 bước sau này tiến 10 bước, đại khái.. nhưng ở câu này là hàm ý, ảnh vốn chỉ tốt bụng để làm theo kế hoạch, ai ngờ tưởng như lùi mà hóa ra được cơ hội để tiến…
>D
3Tuyết trung tống thán : chỉ khi tuyết rơi đem than củi đến cho người ta sưởi ấm. Nay thường dùng để ví về việc giúp đỡ người trong lúc khó khăn, nguy cấp.
Trong truyện này đại khái ám chỉ anh nó trong lúc em nó mong chờ mà ban cho cái vé để xem a~
Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Đại tuyết tống thán dự giới ẩn” [muốn tìm hiểu bấm vào]
4Cẩm thượng thiêm hoa : dệt hoa trên gấm, đã đẹp rồi cho đẹp hơn đi. Em nó đã vui thì làm cho em nó vui tẹt ga đi a~